Chương 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác không ngờ vừa mới nghĩ tới y, thì người đã lập tức hiện ra. Nhất thời cảm thấy rất buồn cười, liền mỉm cười nói với Lí gia:

“Chú Lí bắt y đến đây làm gì vậy?”

Nhưng mà nụ cười này đối với Lí Gia mà nói mang hàm nghĩa khác, người nào lại không hiểu Vương Nhất Bác cùng lão cha của hắn là cùng một guộc, ý cười càng đậm thì thủ đoạn càng tàn nhẫn.

Lí Gia trả lời: “Vương thiếu gia, tôi nghe được tin là người này thả 1505, mặc dù 1505 là tôi đề cử đến Cực Lạc, nhưng để cho 1505 trộm thông tin về chuyến hàng giao dịch với Nhật Bản… Thật sự là không phải do tôi bày ra! Lí Kiều ta tuyệt đối không bao giờ làm ra loại chuyện bại hoại này, luôn trung thành tận tâm với Hồng bang và Tam gia. Tôi nghe nói vốn là do Tiêu Chiến thả nó đi, cho nên đặc biệt bắt y về đây thỉnh tội với cậu.”

Tiêu Chiến thiếu chút nữa té xỉu, thì ra y cứu tên nam kĩ 1505 kia chẳng những phải bồi thường ba nghìn vạn, lại còn đi trộm tài liệu cơ mật, y thề từ nay về sau không bao giờ làm người tốt nữa sẽ tự đẩy mình vào chỗ chết.

Vương Nhất Bác lại uống một ngụm nước, mỉm cười nhìn Tiêu Chiến đang run rẩy, nhưng lại không nói chuyện.

Trong lòng Lí Kiều ớn lạnh, cha của Vương Nhất Bác, đương gia đời thứ mười của Hồng bang, đứng hàng thứ ba, nên giang hồ gọi lão một tiếng Vương Tam gia. Người nào cũng biết Vương Tam gia chỉ có một người con là Vương Nhất Bác, coi trọng nhưng không cưng chiều, lão muốn đem toàn bộ chuyện giao dịch với Nhật Bản đặt vào tay đứa con trai, xem như là khảo nghiệm sự trưởng thành của nó.

Vương Nhất Bác mặc dù chỉ mới hai mươi tư tuổi, trong tối ngoài sáng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa con của Vương Tam gia thì có thể có được bao nhiêu đơn thuần, đánh chết hắn cũng không tin.

Lí Kiều trong quá trình trợ giúp dần dần có thế lực riêng, hắn cố ý lấy lòng nhà Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ làm ra loại chuyện này… Hắn lúc đầu phái 1505 đi làm gián điệp, chẳng những chạy trốn lại còn trộm tư liệu giao dịch với phía Nhật Bản của Vương Nhất Bác, hắn có thể nào không nổi giận?

Vuốt mông ngựa lại chụp trúng mông ngựa, Lí Kiều đem tất cả oán khí đối với 1505 trút qua cú đá lên người Tiêu Chiến!

Tiêu Chiến “A” một tiếng bị đá ngã lăn quay, lộ ra vết bầm mấy tiếng trước bị gã mặt sẹo đánh vào!

Vương Nhất Bác nhướng mắt lên, giơ tay ra hiệu tạm dừng!

“Chú Lí, chú sẽ không nghĩ rằng chỉ cần dẫn y đến thì mọi chuyện cứ thế là giải quyết xong chứ?”

Lí Kiều oán hận trừng mắt liếc nhìn Tiêu Chiến một cái.

“Đương nhiên, tôi sẽ dẫn y đến Hình Đường thẩm tra, sẽ cho mọi người một cái công đạo.”

Hình, Hình đường? Mặt Tiêu Chiến tái xanh, kêu to: “Không, không được.”

Lập tức liền bị gã mặt thẹo hung hăng đè ra mặt đất.

Vương Nhất Bác nhếch môi lên.

Lí Kiều đương nhiên biết Vương Nhất Bác không có khả năng sẽ hài lòng, còn nói:

“Tôi sẽ gởi tới nam kĩ khác tốt hơn gấp nhiều lần so với 1505, còn có địa bàn khu Tây…”

Vương Nhất Bác lắc đầu.

“Không bằng chú Lí đem toàn bộ khu Đông giao ra đi, như thế nào? Toàn bộ kế hoạch làm ăn với Nhật Bản là bao nhiêu tiền chú cũng biết, tôi muốn gỡ lại cũng chẳng có gì nhiều đúng không?”

Lí Kiều tuôn mồ hôi lại, kế hoạch với Nhật Bản chẳng có gì tiện nghi, nhưng lại là kinh doanh vũ khí, khu đông của mình có bao nhiêu kẻ thèm khát, vốn làm ăn đàng hoàng, phải dùng biết bao nhiêu tiền mới có thể bôi trơn quan hệ, bây giờ Vương Nhất Bác chỉ nói một tiếng liền đem toàn bộ rinh mất?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro