Chương 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác này mặc dù gọi hắn một tiếng chú, nhưng căn bản chẳng để hắn vào trong mắt, mới vừa rồi còn bắt hắn đợi ở bên ngoài, chính mình trong phòng tập bắn chơi đến quên thời gian. Trong lòng Lí Kiều từ từ bất mãn, nhưng ngoài miệng vẫn cố phun ra những lời nói dối trá:

“Đó là tất nhiên rồi…”

Vương Nhất Bác còn nói: “Nam kĩ cũng không cần tặng, đổi tại, tôi muốn nó —” Vương Nhất Bác chỉ gã mặt sẹo đang đè trên người Tiêu Chiến “Một cánh tay.”

Tất cả mọi người sửng sốt, không rõ vì sao Vương Nhất Bác lại vô duyên vô cớ muốn cánh tay của gã kia, chỉ có Lưu Hải Khoan theo Vương Nhất Bác lâu nay mới hiểu được, Vương Nhất Bác ghét nhất là bị người khác hành động trước mặt hắn, hắn đối với lão nam nhân Tiêu Chiến này còn chưa có chán, gã mặt thẹo thế nhưng lại đánh y ngay trước mặt hắn.

Bất quá hắn cũng nghi hoặc, Vương Nhất Bác cũng không có biểu hiện ra ngoài, chẳng nể mặt mũi người khác, bình thường cũng chẳng quản người ở dưới làm cái gì, bây giờ lại không nhịn được nói ra, có thể thấy được tâm tình Vương Nhất Bác có bao nhiêu là khó chịu… Lưu Hải Khoan không khỏi nhìn kĩ hơn Tiêu Chiến đang bị đè dưới đất.

Gã mặt thẹo tay buông Tiêu Chiến ra, sợ đến mức cũng ngã ra đất. Đánh chết gã cũng không hiểu được người hại hắn bị chém đi một cánh tay lại chính là lão nam nhân nghèo túng bên cạnh.

“Đây…” Lí Kiều có chút do dự, gã mặt thẹo theo hắn đã hơn mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ lại bị một thằng ranh vắt mũi chưa sạch không phải một lần mà đến ba lần ép bức, ngay cả cánh tay của thủ hạ cũng không tha.

Vương Nhất Bác thấy Lí Kiều do dự không muốn, nhưng hắn đã hết sức không hài lòng, lập tức lấy ra khẩu súng Beretta M92F nhắm vào vai trái của gã mặt thẹo, khuỷu tay, cùng cổ tay đỡ đấy súng, tốc độ nhanh đến mức tất cả mọi người còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe gã mặt thẹo kêu to, máu không ngừng chảy ra từ cánh tay trái của gã.

Cánh tay kia, hoàn toàn bị phế bỏ.

Tiêu Chiến trên mặt đất, đầu tiên là bị tiếng súng vang lên điếc tai, sau lại không ngừng cảm thấy máu rơi lên mặt y, cảm giác ấm áp như là máu của mình, đi vào mờ mịt, đã bất tỉnh một lần nữa rồi.

Vương Nhất Bác lệ khí đầy người, nhưng lại cười thổi khói quấn quít ở nòng súng:

“Khẩu súng này quả là tốt? Chú Lí muốn không? Tôi gởi tới cho 10 khẩu Beretta dùng thử.”

Lí Kiều nghiến răng, ván đã đóng thuyền thì có có thể như thế nào? Hắn chỉ vào Tiêu Chiến trên mặt đất:

“Vậy thì người này đưa tới Hình đường…”

“Người này tôi lưu lại, để cho Cực Lạc của tôi thiệt hại lớn, tôi sẽ làm cho y… Sống không bằng chết.” Lúc Vương Nhất Bác nói đến chuyện sống chết, lại còn cố ý nói thật chậm, tất cả mọi người có mặt không khỏi ớn lạnh, chỉ có mình hắn hiểu được đó là ý gì.

Lí Kiều gật đầu, chịu không được gã mặt thẹo kêu gào, để cho người đỡ hắn đi chữa trị, sau đó cũng bỏ đi.

Vương Nhất Bác đi về hướng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến trong miệng vẫn còn đang thì thào tự nói:

“Tôi, tôi cái gì cũng không biết…”

Vương Nhất Bác dùng giày hất hất cằm Tiêu Chiến lên, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù thê thảm cũng không đành lòng, nhíu mày nói:

“Hải Khoan.”

Lưu Hải Khoan lập tức hiểu ngay, nhỏ giọng nói:

“Thiếu gia đừng lo lắng, tôi sẽ đem y tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng trên lầu hai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro