Biện pháp tu tiên (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phía trước khó khăn dẫn đường, Tiêu Chiến không nhanh không chậm bước theo sau.

Tiểu trạch nằm ở phía đông cửa lớn Vạn Kinh phái, khoảng cách không xa không gần, nếu dùng phi kiếm thì mất khoảng nửa ném nhang.

" Tiểu súc sinh, tại ngươi mà ông đây không qua sơ tuyển."

" Tên khốn xui xẻo, đáng lẽ nên ném ngươi ở trên đường cho rồi."

" Hôm nay không đánh chết ngươi, ông đây không mang họ Triệu."

.....

Một đám người quây lại thành vòng tròn, tiếng mắng chửi cay nghiệt phóng ra, bọn họ còn luôn chân đánh người nào đó ở chính giữa. Thế nhưng, một tiếng rên cũng không thể nghe thấy.

Đánh nhau ở môn phái... dù là đệ tử ngoại môn cũng không được. Hiện tại lại bị tiểu gia hỏa này bắt gặp... số phận không cần đoán cũng biết thảm thế nào.

Một màn trước mắt, khiến tiểu môn hộ suýt chút nữa ngã khụy xuống. Khí áp đằng sau càng trầm, tiểu môn hộ thức thời nhịn cơn rợn người xuống, chạy về phía đám đông ồn ào bên kia.

" Các người làm gì thế?" Tiểu môn hộ dùng một chút linh lực tách đám người ra.

Đám người bị lực lớn bất ngờ tác động, không kịp phản ứng, có người trực tiếp ngã bò xuống nền đất. Trong số đó có một người ăn mặc khá giả. Cậu ta chật vật chống người đứng dậy, bởi vì quen được nuông chiều, hướng tiểu môn hộ quát:" Tiểu súc sinh nào?"

Tiểu súc sinh môn hộ:"...." sống cần đấy năm, còn chưa ai dám nặng lời mắng hắn là tiểu súc sinh đâu. Tiểu thiếu gia nhà ai, đáng ghét như vậy. Hắn còn định nói đỡ cho bọn họ trước tiểu gia hỏa này... hiện tại có thể miễn rồi.

Trái với tưởng tượng của tiểu môn hộ, Tiêu Chiến mặc dù thật sự bước lên phía trước, thế nhưng lại mà một đường thẳng tắp đi đến bên cạnh tiểu tử chật vật nằm dưới đất, vết thương trên người chồng chéo, quần áo rách rưới, cúi người đơn giản ôm vào trong lòng. Bởi vì chênh lệch chiều cao, tư thế này, cực kì quỷ dị.

Vương Nhất Bác toàn thân đau đớn, mơ hồ bị ôm vào lồng ngực ấm áp, khí tức ấm áp mang lại cho cậu cảm giác an toàn. Cậu cố gắng mở mắt, lại chỉ có thể thấy một gương mặt chìm trong sương ảo:" Ngươi là ai?"

Tiêu Chiến không vội đáp lại Vương Nhất Bác, vận động linh lực, ôn nhu thâm nhập vào cơ thể, nhẹ nhàng dạo quanh, chữa thương cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thoải mái tựa như ngâm trong làn nước ấm, đau đớn khắp cơ thể lui đi nhanh chóng. Người trước mặt, rõ ràng xuất hiện trong tiêu cự.

Cậu một lần nữa lặp lại:" Ngươi là ai?"

Thần trí một lần nữa chìm vào mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy được âm thanh trầm thấp dịu dàng, êm tai của người nào đó, tựa như nước suối, đưa cậu vào mộng mị.

Vương Nhất Bác ở trong lòng mình ngất đi, Tiêu Chiến vững vàng ôm chặt người, tia ôn nhu trong ánh mắt lui tán, lạnh nhạt nhìn đám người xung quanh.

Tiểu thiếu gia vốn còn rất ngang ngược, muốn lên tiếng mắng chửi lại bị một dáng này của Tiêu Chiến dọa sợ, cứng họng không nói lên lời. Bàn chân không tự chủ mà lùi lại một bước, chốn ra phía sau một tiểu nô tài nhà hắn.

Tiêu Chiến đơn giản huy động một đạo linh lực, đem toàn bộ người ở đây trói lại với nhau.

" Đứa nhỏ khốn khiếp, biết chút tu vi thì lấy ra bắt nạt người khác sao? Không phải đều trượt sơ tuyển giống bọn ta à? Đem chút đạo hạnh ra khoe khoang, có tin người Vạn Kinh phái nhìn thấy sẽ đem ngươi ném xuống núi hay không?"

" Bị ném? Chính là các ngươi." Tiêu Chiến tà tà nhếch môi:" Cầm đầu đệ tử ngoại môn bắt nạt ngươi của ta, ném xuống, những người có liên quan, vĩnh viễn không được bén mảng tới địa phận Vạn Kinh."

" Ngươi có quyền gì? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa."

" Phong chủ đỉnh Vạn Phong. Đã đủ quyền chưa? Ném xuống." Tiêu Chiến phất tay, đám người bị sợi linh lực trói thành một khối liền bị nhấc bổng lên, bay bồng bềnh trên không. Tiêu Chiến ném đầu dây cho tiểu môn hộ, chính mình đem Vương Nhất Bác ngồi lên phi kiếm trở về trúc xá.

Tiểu môn hộ nhìn đám người la hét cầu xin bên trên, cảm thấy, có chút giống như thả bóng bay đi.

" Tiên sư, tiên sư, ta nhỏ người non dạ, có mắt như mù, mong người tha cho ta, ta không dám nữa, sau này không dám nữa."

" đúng đó, tiên sư, mong người thả chúng tôi xuống đi."

....

Tiểu môn hộ trực tiếp làm như không nghe thấy những lời này, cũng không dám tùy tiện ném người xuống, kéo đám người đi về nội môn, dù sao cũng phải hỏi ý kiến tông chủ. Tiện thể nhờ người thả bọn họ xuống, hắn cũng muốn tự mình thả, nhưng không biết a.

Đám người bị lôi lôi kéo kéo, ở bên trên va quyệt vào tất cả các thể loại cành cây, bộ dạng nhếch nhác xuất hiện trước quảng trường rộng lớn.

Lúc này tại quảng trường, mọi người gần như đã tiến hành phân chia xong tân môn hộ, bị một màn này làm ngạc nhiên.

Đứa nhỏ Tiêu Chiến tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay, nếu anh trực tiếp đánh bọn họ, Mộ Dung cũng sẽ bao che, huống hồ đám người này tự ý làm loạn ở tiểu trạch, theo quy định đúng là phải ném xuống núi, mãi mãi không được bén mảng tới địa phận Vạn Kinh phái.

Kết quả chính là một đám người y phục rách rưới, đầu tóc đầy cành cây bị ném ra khỏi Vạn Kinh phái. Dưới chân núi vẫn còn có không ít người nhà nán lại chờ đợi tin tức của hài tử nhà mình, bị bộ dạng đám người tiểu công tử họ Triệu chọc cười.

Triệu gia mất mặt, trở về, Triệu tiểu thiếu gia liền bị mắng một trận, đánh một trận, cấm túc một trận.

-----

Tiêu Chiến đưa người về trúc xá, đặt người lên giường, đem hết tất cả đan dược đút một lượt cho Vương Nhất Bác, sau khi xác định cậu đã yên ổn ngủ mới quay người rời đi.

Trước tiên phải tìm hiểu Vương Nhất Bác, sau đó vạch ra giáo trình dạy học phù hợp.

Đứa nhỏ này còn chưa tu luyện, phải chuẩn bị thức ăn cho em ấy. Còn có, phải chuẩn bị đồ dùng hàng ngày, còn có y phục từ nhỏ đến lớn. 

Tiêu Chiến nuôi người bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên phải tự mình đi chuẩn bị những món nhỏ nhặt này.

Tự nhiên cảm thấy phải đi ra ngoài bắt vài môn hộ nhà khác tới đây.

Nghĩ là làm, sau khi đi Triệu gia tìm hiểu người, rồi giúp Vương Nhất Bác nhiệt tình thăm hỏi một trận, trên đường trở về trúc xá, tiện đường bắt vài người trở về dọn dẹp đỉnh Vạn Phong từ trên xuống dưới một lượt.

Đám người bị tùy tiện bắt tới:"...."

Bọn họ chính là quen rồi, bọn họ tủi thân nhưng bọn họ không dám nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro