Biện pháp tu tiên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến trên đường trở về trúc xá của mình, không có thuận lợi lắm. Giữa đường liền gặp một đám người Vạn Ngự chính là cố ý ngáng đường anh mà đến.

Bọn họ không chân chính gọi anh, có điều lại âm thầm đợi anh đi ngang qua, nói cái gì mà thế giới bên ngoài tươi đẹp ra sao, thú vị ra sao, chơi vui ra sao.

Nguyên chủ vốn ham chơi, toàn bộ Vạn Kinh phái đã bị cậu lật lên chơi một lượt, làm gì còn thứ gì thú vị, một màn này thuận lợi khiến nguyên chủ bỏ nhà ra đi.

Tiêu Chiến hiện tại đâu phải nguyên chủ, mặc kệ bọn họ ba hoa khản giọng, anh mặt không đổi sắc trở về Vạn Phong.

Đỉnh Vạn Phong đặt trúc xá của phong chủ, tính từ trúc xá đi xuống chính là phòng của đệ tử, phòng bếp và sân tập luyện, phía sau có núi trồng thảo dược, có động đá để bế quan.... có điều tất cả đều đã bị bỏ hoang khá lâu, phòng của đệ tử bám một lớp bụi, thảo dược phía sau không ai chăm sóc, cỏ mọc cũng cao gấp đôi cây rồi,.... thân thể này cũng đã ích cốc, ngoài những lúc Mộ Dung tông chủ bày vẽ mời ăn ra liền không rảnh đi tìm phiền phức ăn uống gì đó, phòng bếp càng không có khả năng được động đến.

Càng hạ quyết tâm tranh giành đệ tử mới vào tay.

Tiêu Chiến nói bế quan liền bế quan đến tận trước ngày tuyển chọn đệ tử một hôm, sau khi lên đường trở về nhà, tự mình chỉnh trang lại dáng vẻ, khoác lên bộ y bào đen tuyền của phong chủ Vạn Phong, ưỡn cao ngực đi về phía đỉnh Vạn Chiến, là nơi tiến hành sàng lọc, kiểm tra linh căn của những người tới cầu sư.

Tiêu Chiến được sắp xếp ngồi cạnh Huyền Thanh chân nhân, Khanh Ngộ bên cạnh tức giận đến đỏ mắt, dùng ánh mắt tựa hồ như hàng ngàn mũi tên tẩm độc găm vào Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến một mực không để tâm, đem tinh thần lực phóng tới đám người nhốn nháo đứng ngoài sân lớn.

Tiêu Chiến hơi nhíu mày.

Từ vài thế giới trước anh đã có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức của em ấy, tại sao hiện tại không cảm nhận được? Chỉ có thể lý giải Vương Nhất Bác không có ở đây.

Đừng có nói là anh đây thật sự phải bỏ nhà ra đi, nhặt người ngoài đường về nuôi nhé. Mặc kệ đi, dù sao thiết lập thế giới chắc chắn sẽ thiết kế để Vương Nhất Bác " trùng hợp" gặp trúng mình, cho dù thế giới trước vẫn là anh đây phải lóc cóc xách mông đi nhưng chỉ cần có niềm tin, chắc chắn Vương Nhất Bác sẽ tự tìm tới.

[....] Cảm thấy kí chủ nhà nó học được cách há miệng chờ sung từ chỗ hư hỏng nào đó rồi.

" A Chiến, nếu con đã muốn nghiêm túc làm phong chủ thì bên dưới khẳng định phải có môn đồ, con nhìn xem thích ai, trước chọn lấy 10 người." Mộ Dung nhìn một hàng người đầu tiên, chính là những người kiểm tra được linh căn tốt nhất, cưng chiều mà để cho Tiêu Chiến chọn trước.

" Con không cần." Cũng không phải Vương Nhất Bác, nhận làm cái gì? Phiền phức, không nhận.

" Đứa nhỏ này, vậy để ta chọn giúp con."

" Con không muốn." Tiêu Chiến nhắc lại.

" Sao thế? Chán rồi à?" Dù sao đứa nhỏ ham chơi mau chán này y cũng hiểu rất rõ, chán rồi cũng không sao, trở lại như trước đây, y cũng không phải không nuôi được người.

Tiêu Chiến mím môi không đáp, một lần nữa huy động tinh thần lực tìm kiếm trong đám người, vẫn không có.

" Mộ thúc thúc, những người này, là tất cả sao?"

" Tất cả? Cũng không hẳn, đây đều là những người đã qua sơ tuyển linh căn mới có thể bước vào cửa tông môn, sẽ có những đứa trẻ không vượt qua, bị giữ lại ở ngoài." Mộ Dung hơi chậm một giây mới có thể hiểu được câu hỏi kia của anh.

Lời vừa dứt, Tiêu Chiến liền biết mình phải làm gì, nhấc mông đứng dậy, trước mặt tất cả mọi người cưỡi phi kiếm phóng ra ngoài.

Huyền Thanh chân nhân không kịp ngăn cản, đành chơ mắt nhìn đứa nhỏ kia đi khuất. Y cũng không quá lo lắng, ngoài kia còn rất nhiều môn hộ Vạn Kinh phái, y tin họ có thể ngăn cản Tiêu Chiến xuống núi. Chỉ cần ở trong phạm vi Vạn Kinh phái, y đều có thể che chở cho đứa nhỏ này.

Tiêu Chiến bên này cũng không có ý định xuống núi, cưỡi phi kiếm bay đến trước cửa lớn Vạn Kinh phái liền hạ xuống, một thân nhỏ bé bước từng bước ngắn.

" Tiêu phong chủ." Đám người trước cổng nhận ra anh, cúi đầu hành lễ.

Tiêu Chiến phất tay, cước bộ càng thêm nhanh:" Những người không qua sơ tuyển đang ở chỗ nào?"

Không loại trừ khả năng Vương Nhất Bác hiện tại có thiết lập phế vật trong truyền thuyết đi, ví dụ như ngũ linh căn, thất linh căn gì đó, bị loại là điều đương nhiên, như thế thì mới cần anh đây đưa tay dạy dỗ chứ.

Môn hộ canh cửa đối với câu hỏi của Tiêu Chiến thập phần hoài nghi. Tiểu thìa vàng này đừng có nói là chán quấy người trong môn phái rồi... chạy ra đây tìm người mới tạo hứng thú mới nha. Môn sinh thuộc Vạn Kính phái nói một chút, an ủi một chút liền không có gì... tỷ như bọn họ a, nhưng đám người bên ngoài kia, không ít người là con cháu thế gia... hiện tại không được Vạn Kính phái thu nhận đã có bao nhiêu oán hận? Tiểu thìa vàng này còn chạy ra làm loạn... 

Không được, hiện tại người ngăn cản được tiểu thìa vàng này chỉ còn có hắn. Trọng trách thật lớn. Vai lại nặng hơn nhiều.

" Tiêu phong chủ, những người không qua sơ tuyển đều đã rời núi rồi."

Hắn nói như vậy cũng không hẳn là nói dối đi, những người không qua sơ tuyển sẽ được sắp xếp ở một tiểu trạch bên ngoài, người muốn ở sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, còn người không muốn ở liền có thể trực tiếp rời đi.

Nhưng Tiêu Chiến cũng không phải nguyên chủ, làm sao có thể dễ dàng bị lừa. Tiêu Chiến khẽ cau mày, biểu tình lãnh đạm phóng ra uy áp nguyên anh:" Nói."

Môn hộ canh cửa bị uy áp này dọa sợ, hai chân run rẩy tựa vào vách cửa, giọng nói không kìm được ngập ngừng:" Ở.... ở... phía... bên... kia." Tay nhấc lên, run run chỉ về một phía.

" Dẫn ta tới."

Mẹ nó, tưởng ông đây nhỏ người liền nghĩ có thể tùy tiện khi dễ!

" Được... được a." Tiểu môn hộ khó khăn lắm mới dùng hai chân mềm nhũn chống đỡ thân thể, siêu siêu vẹo vẹo dẫn đường cho Tiêu Chiến.

Hắn không dám nữa, thật sự không dám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro