Hoàng hôn buông xuống (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc bữa ăn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác còn loay hoay dọn dẹp... cửa bị gõ. Hạo Hiên đảm nhận chức trách, bỏ khỏi ghế sô pha, đi ra mở cửa.

" Xin chào." Người bên ngoài mặc y phục quân đội, chào cậu ta theo hình thức quân đội. Anh ta bị tràng cảnh này... dọa cho ngẩn người.

Chàng trai trẻ mở cửa mặc áo phông thoải mái, từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ nhàn nhã. Nhìn xuyên qua vai cậu ta, có thể thấy thêm hai chàng trai khác trong nhà bếp, người rửa bát người lau bàn ghế, phía sô pha có cô gái trẻ ôm đứa nhỏ tầm 5 tuổi đọc sách.

Người lính bỗng dưng nhớ đến cuộc sống trước mạt thế... có lẽ nhà nào cũng sẽ yên bình như vậy.

Hạo Hiên thấy tầm mắt của anh ta đầy ý tứ dò xét, không vui nghiêng người che chắn:" Anh cần gì?"

" Khụ khụ, xin chào anh, tôi là người của quân đội phụ trách tìm kiếm những người còn sống để mang về khu an toàn. Đi ngang qua đây thấy đèn sáng, muối hỏi các anh có đi cùng chúng tôi không?"

Sự tình này trước đây cũng đã  xảy ra không ít, Hạo Hiên lắc đầu:" Không đi."

" Mọi người hiện tại vẫn còn thức ăn nhưng không bao lâu sẽ hết, đi cùng chúng tôi đến khu an toàn sẽ tốt hơn."

" Chúng tôi sống rất tốt, không cần." Hạo Hiên không khách khí đóng cửa. Mặc dù trong lòng biết ơn hành động của quân đội nhưng kiên nhẫn của cậu ta không đủ để đối đáp với người lính kia. Dù sao cũng không đi theo cùng, kết thúc nhanh, bọn họ cũng sẽ rời đi nhanh... tránh việc bị xác sống tấn công.

" Lại là quân đội à?" Tư Khuynh rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn lên.

" Ừ."

Hạo Hiên đáp, trở về vị trí ngồi, tiếp tục chơi đùa với Khương Duy.

Một lúc sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ. Hạo Hiên ngại phiền phức, không tình nguyện đi ra mở cửa.

" Xin chào, chỗ chúng tôi có vài người, đêm nay muốn nghỉ cùng mấy cậu có được không?"

" Bên ngoài rất nhiều nhà."

" Đông người vẫn sẽ tốt hơn mà, chúng tôi đảm bảo không làm phiền mọi người đâu."

" Các anh vẫn là tìm một căn nhà khác đi."

Hạo Hiên kiên quyết từ chối, đóng sập cửa. Người lính sắc mặt không tốt, quay trở về đội ngũ báo cáo.

" Thôi, họ không muốn cũng không thể ép, chúng ta ở căn nhà bên cạnh đi." Đội trưởng đội ngũ lắc đầu, ra lệnh đưa người dân vào trong căn nhà gần đó. Tối, Tiêu Chiến đảm nhận canh gác, đi lên sân thượng. Lôi trong không gian ra một cái ghế, thoải mái ngồi bên trên, lôi Trần Tình ra tập luyện.

Đám người Vương Nhất Bác đã quá quen với chuyện này, Tiêu Chiến thổi sáo cũng rất dễ nghe, đều mặc anh phát huy. Buổi sáng ngẫu nhiên khen vài câu. 

Nhưng đội ngũ kia thì khác, bọn họ vốn đi đường mệt mỏi, lại còn phải trấn an những người dân lo lắng sợ hãi, khó khăn lắm mới tìm được chỗ nghỉ chân lại bị tiếng sáo quấy nhiễu. Hơn nữa, ban đêm thổi sáo, không sợ dụ xác sống tới hay sao? Đúng là đám thanh niên chỉ biết trốn trong nhà, chưa trải nghiệm mạt thế kinh khủng ra sao.

Đội ngũ cử một người có khả năng ăn nói nhất, còn là một cô gái, dễ dàng lấy thiện cảm của đám thanh niên nhà bên đi nói chuyện cùng bọn họ. Tiêu Khả bị điểm tên, trong lòng cực kì kháng nghị, nhưng để giữ hình tượng ngoan hiền nghe lời, gật đầu đồng ý.

Tiêu Khả vừa bước ra khỏi cửa đã bị Tiêu Chiến nhìn thấy, Huyền Mộng cùng lúc nhảy ra

[ Mục tiêu nhiệm vụ phụ tuyến đã xuất hiện, anh hãy nắm chắc.]

Tiêu Chiến ngừng lại tiếng sáo, đi đến chỗ có thể nhìn Tiêu Khả rõ hơn, xác định 100% cô ta chính là em gái của nguyên chủ... cảm xúc có chút xao động.

Ây nha, đây gọi là nhiệm vụ tân thủ, mục tiêu tự mò tới cửa.

Tiêu Chiến quay đầu đi xuống, bốn người kia vẫn còn ngồi nói chuyện trong phòng khách, thấy anh xuất hiện có chút kinh ngạc, Hạo Hiên cười nói với Tư Khuynh:" Em nhìn đi, Tiêu Chiến cũng có lúc rời vị trí canh gác đó nha. Lần sau anh đi vệ sinh, em đừng càu nhàu anh nữa." Huống hồ cậu ta là dị năng hệ tinh thần, không cần ngồi trên sân thượng vẫn có thể phát hiện ra xác sống được vậy.

Tư Khuynh hừ lạnh, liếc xéo cậu ta.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến di chuyển ra phía cửa, tò mò hỏi:" Anh đi đâu vậy?"

" Anh ra ngoài luyện tập một chút."

" Em đi cùng anh."

" Không được đâu, anh muốn sử dụng thử Trần Tình, em đi theo không tiện." Đi trừ khử em gái, theo làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro