Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu không muộn màng 1

[Làm trước yêu sau (?)]

Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, ý thức vẫn còn mơ hồ, mắt cũng không mở, theo bản năng tìm điện thoại đặt dưới gối.

Anh thuận tay quơ loạn hai cái, không tìm thấy điện thoại di động, mà thay vào đó lại mò tới thứ khác.

Anh chợt phát hiện, phía dưới đầu của mình đặt lên cũng không phải cảm giác mềm mại, tay của chính mình, còn đang nắm lấy một bàn tay khác.

Tiêu Chiến lập tức sởn tóc gáy, cả người nổi đầy da gà, đầu óc thanh tỉnh hơn nửa, vừa muốn ngồi dậy, động tác chạm đến thắt lưng, liền hít vào một ngụm khí lạnh.

Ký ức đêm qua đồng loạt tràn về.

Tiêu Chiến tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nhấc chân đạp người đang nằm bên cạnh mình, lại không khỏi kéo tới từng trận đau đớn ở địa phương khó mở miệng, hận hiện tại không thể tiếp tục ngất đi thêm một lần nữa, "Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác lúc này mới tỉnh, chẫm rãi xoa nhẹ hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Chiến sụp đổ siết lấy góc chăn, nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, trước mắt một mảnh phiến thanh, vành mắt đỏ sậm, giống như là muốn giết người.

Vương Nhất Bác nhìn thấy bả vai lộ ra bên ngoài trải đầy dấu hôn của anh, đột nhiên ý thức được điều gì.

Hắn cúi đầu nhìn xuống chính mình, trên người đầy vết cắn, xanh xanh tím tím.

Hồi tưởng lại ký ức, tối hôm qua sau khi uống say Tiêu Chiến liền quấn lấy hắn không buông, từ quán ăn về đến tận cửa phòng, thần trí không rõ hôn lên môi.

Dưới môi còn có một nốt ruồi nhỏ.

Hắn ở trên phim trường, lúc hai người đùa tới đùa lui, thậm chí lúc chính mình ngẩn người, cũng nhìn qua vô số lần.

Thao.

Hắn thế mà lại thượng người trong lòng .

Tiêu Chiến đứng dưới ánh mặt trời, trợ lý ở bên cạnh che dù, chuyên gia trang điểm giơ tay dùng bông tẩy trang cùng giấy ăn giúp anh lau mồ hôi và bổ trang, trên mặt anh không hề có cảm xúc, cả người nóng lạnh đan xen đầy khó chịu, mồ hôi trên thái dương thấm ra, theo gương mặt chảy xuống,thời tiết hôm nay không quá nóng, nhưng anh sợ nhiệt,trong lòng lại chứa đầy tâm sự, khiến cho cả người đều cảm thấy cực kỳ bực bội.

Vương Nhất Bác đứng cách đó mấy mét, điện thoại di động nắm chặt trong tay, buông xuống bên người, chuyên gia trang điểm đứng trước mặt giúp hắn bổ trang, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn sang, đối phương cũng đưa mắt nhìn sâu về phía mình, cũng là vẻ mặt trầm trọng.

Sau khi khởi động máy từ tháng 4, đã gần một tháng Tiêu Chiến cũng chưa từng thấy vẻ mặt khổ đại thâm cừu như vậy của hắn.

Mẹ kiếp, giống như là vì chính mình đã thượng hắn vậy.

Tiêu Chiến buồn bực cầm kịch bản mở ra, cả trang tô đầy bút đánh dấu màu cam, lời kịch nhiều đến mức lượng thông tin trong đầu muốn nổ tung, Tiêu Chiến hơi không kiên nhẫn,rõ ràng đều là những lời kịch đã học thuộc từ hôm qua, vậy mà bây giờ tất cả như quận xoắn lại với nhau, đầu óc rối bời không còn đủ khả năng để suy nghĩ thêm cái gì.

Càng đừng nói đến mấy dòng lời kịch được đánh dấu bằng bút nhớ màu xanh neon của Vương Nhất Bác, chói lọi, giống như đang cười nhạo rác rưởi tửu lượng cùng sự chủ động của anh.

... Còn thiệt thòi anh hôm qua trước lúc liên hoan còn khen ngợi các mặt tốt của Vương Nhất Bác trước mặt các anh em trong nhóm.

Giống như lúc trước ở sân bay chủ động cùng fan nhắc đến hắn liền khiến anh hôm nay cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, giống như là bị ai đó kéo đi nhảy hai điệu.

Vương Nhất Bác đứng phía bên kia, đầy đầu đều là phóng to hai chữ: "Xong rồi"

Là lỗi của mình.

Rõ ràng cũng không tính toán uống nhiều lắm, vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế, nhưng chỉ cần một cái hôn đầy mơ hồ của Tiêu Chiến liền đánh vỡ mọi quy tác cố định của hắn, cồn cũng làm tê liệt đại não, vừa vắn thâu tóm lý trí, khiến cho hắn đem người mà hắn vốn chỉ là thầm mến, chỉ dám dùng ánh mắt theo đuổi đặt ở trên giường.

Hình ảnh này khiến mạch máu cả người hắn sôi sục, nháy mắt chiếm cứ đầy đầu óc.

Lúc cao trào, đôi môi hơi hé mở, khuôn mặt đẫm mồ hôi, cau mày, dục vọng đầy gợi cảm.

Vương Nhất Bác đang cùng anh nhìn nhau trước tiên liền thua trận, bởi vì hắn phát hiện, mỗi lần đối diện Tiêu Chiến, hắn liền không tự chủ được nhớ đến vài đoạn hình ảnh đêm hôm qua.

Quan trọng nhất là, dưới ánh mắt của bao người.

Hắn.Cứng.Rồi .

Đáy lòng Vương Nhất Bác thầm mắng một câu.

Rõ ràng trước đây ở trường quay, còn có thể cùng anh đứng chung một chỗ cười cười nói nói, thân thể tiếp xúc, vẫn còn bình tĩnh.

Chỉ là mỗi lần trước khi đi ngủ hắn đều đem hình ảnh của anh hoặc đang ôn nhu cười hoặc đang đánh nhau trêu đùa cùng hắn như một bộ phim điện ảnh chiếu đi chiếu lại vô số lần, mới thỏa mãn mà mở đèn ngủ.

Buổi tối chuẩn bị công khóa, xem kịch bản, chơi game, còn có, muốn Tiêu Chiến.

Thế nhưng hiện tại, giới hạn của hình ảnh đã nâng lên một cấp độ mới, liền ảnh hưởng đến tiến độ quay, khiến hắn không thể bình tĩnh mà đối xử với Tiêu Chiến như thường ngày.

Sự trốn tránh của Vương Nhất Bác trong mắt người bên ngoài giống như là chật vật chạy trối chết.

Nhưng Tiêu Chiến không phải là người ngoài, anh không thấy được.

Anh chỉ thấy ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh lùng dời đi, chuyên gia trang điểm trùng hợp vào lúc này vòng tới trước mặt Vương Nhất Bác giúp hắn chỉnh lại kiểu tóc, chặn lại tầm mắt.

Ánh mắt Tiêu Chiến buông xuống, đầu lưỡi trong khoang miệng chậm rãi đảo một vòng.

Anh tràn ngập tức giận,cuối cùng ở Vương Nhất Bác trốn tránh hắn vài ngày, lúc chờ diễn ở trên thuyền cũng không được tự nhiên lập tức khiến anh bùng nổ.

Vương Nhất Bác nói không tới vài câu, liền ý thức được là tự mình nói sai, âm thanh cũng hạ thấp xuống, trong nháy mắt, hắn thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.

Mãi cho đến tận khi ánh mắt của Tiêu Chiến nhìn xuống, hỏi về nguồn gốc của vết thương.

Vương Nhất Bác run lên, thuận theo câu hỏi trả lời, bị Tiêu Chiến chế giễu vài câu, liền ngoan ngoãn ngậm miệng, ánh mắt vòng tới vòng lui nhìn Tiêu Chiến phía đối diện, tình cờ rơi trên mặt anh, liền không thể an phận vài giây, lại nhanh chóng dời đi.

Mấy phút sau, Tiêu Chiến rốt cuộc chịu quá đủ bầu không khí này, liền để trợ lí dẫn theo nhân viên đoàn phim ra phía ngoài, một chân giẫm lên cạnh chỗ Vương Nhất Bác ngồi, giương cằm, khí thế hùng hùng hổ hổ, nói, "Vương Nhất Bác, tại sao dạo gần đây cậu lại trốn tôi?"

Hầu kết Vương Nhất Bác lăn lăn, vô số lời giải thích nghẹn lại ở cổ họng, không lên nổi cũng không xuống được.

Đến cuối cùng, vẫn chỉ còn một câu xin lỗi.

Còn có, còn đau không.

Tiêu Chiến cả khuôn mặt trong nháy mắt đỏ rực, giơ chân lên giả bộ muốn đạp hắn, nói, "Cậu có bệnh phải không, hỏi cái này để làm gì!"

Vương Nhất Bác lại im lặng.

Tiêu Chiến nhất thời cũng không quản được cái miệng, bên người cũng không có nhân viên công tác, âm thanh cũng khống chế không lớn tiếng, thế nhưng là vẫn đầy khí thế, nói, "Xin lỗi cái rắm, có bản lĩnh cậu cho tôi làm lại là được!"

Một giây sau, anh liền nhìn thấy Vương Nhất Bác phía đối diện trợn tròn mắt.

Tiêu Chiến lúc này mới phản ứng lại được mình đang nói cái gì.

Cơ hồ là đồng thời, anh thu chân về, cả người gần như kề sát về một bên thuyền, rũ mắt không nhìn tới tên ngốc Vương Nhất Bác đối diện.

Vương Nhất Bác giật giật môi, nói, "Anh là nói ..."

Tiêu Chiến trong nháy mắt, cả người đều tràn ngập chuyện đêm đó, liền giơ tay chặn miệng Vương Nhất Bác.

Chỉ còn sót lại dung mạo đẹp đẽ đoan chính lộ ở bên ngoài, rũ mắt nhìn anh.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân tạo hình, đôi mắt buông xuống liền có loại ngầm thừa nhận ôn nhu, chăm chú nhìn anh.

Tiêu Chiến trong lòng đột ngột hạ xuống, miễn cưỡng ổn định tâm tình, nhắc nhở nói: "Tôi nói cho cậu biết Vương Nhất Bác, ngày hôm nay tôi đem chuyện này nói lần cuối, buổi tối ngày hôm ấy mặc kệ xảy ra chuyện gì, từ giờ khắc này, cậu hãy quên hết sạch cho tôi, chúng ta tự quay phim tốt, không ai ảnh hưởng đến ai."

Vương Nhất Bác bị che nửa khuôn mặt, chậm rãi gật đầu.

Cũng không chú ý đến chuyện Tiêu Chiến nói, không ai ảnh hưởng ai.

#Bác Quân Nhất Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro