Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu không muộn màng 2

[Làm trước yêu sau (?)]

Ngày hôm nay thật ngắn ngủi.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cùng xin đoàn phim nghỉ để đi quay chương trình, cùng nhau rời khỏi trường quay để về khách sạn. Vương Nhất Bác ngồi lên xe của Tiêu Chiến, hai người cũng không nói chuyện, Tiêu Chiến nhỏ xong thuốc nhỏ mắt, liền thuận tay đưa sang, Vương Nhất Bác ngây người không tới nửa giây, liền nhận lấy nhỏ lên mắt mình.

Quạt gió thổi làm mắt không thoải mái, cảm giác mệt mỏi cũng gấp bội, trên đường xóc nảy khiến Vương Nhất Bác có chút hỗn loạn, nhớ tới ở phim trường cùng Nhiếp đạo chơi game, Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh chơi điện thoại di động, không hề có chút ý tứ muốn gia nhập, một lúc sau, liền trực tiếp ngồi xổm xuống, ánh mắt cũng không thèm bố thí một cái.

Rõ ràng đó là hành động hoàn toàn bình thường, nhưng lại khiến Vương Nhất Bác vô cớ buồn bực.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, vạt áo dài kéo lên một nửa, lộ ra đầu gối cùng đoạn cẳng chân thon gầy, trong tay cầm quạt giấy quạt cho chính mình.

Vương Nhất Bác cũng không chạm đến ngón tay anh, đưa tay cầm lấy quạt, nói: "Để em quạt cho."

Hắn quạt không đến hai lần, Tiêu Chiến liền nắm chặt lấy cổ tay hắn đè xuống, con mắt vẫn nhắm, nói: "Không cần, cũng không nóng đến như vậy."

Vương Nhất Bác trầm mặc thu tay về, đem quạt thu lại.

Tiêu Chiến thở dài trong lòng.

Lời nói mặc dù nói ra, ở trường quay cũng có thể cười nói bình thường, nhưng vẫn luôn cảm thấy có một cái gì đó chặn ở giữa hai người, dù sao có một số chuyện đã xảy ra, cũng không thật sự dễ dàng quên như vậy.

Bản thân anh là một người khá lười biếng, rất nhiều lúc không muốn tính toán quá nhiều trong cuộc sống, chẳng hạn như lần này, còn có một vài tháng cùng sinh hoạt trong đoàn phim, quay phim cùng nhau, một ngày mười mấy tiếng, thời gian ở chung so với ở nhà còn nhiều hơn, thực sự không muốn bởi vì một chút việc không mong muốn mà làm hỗn loạn đoàn phim.

Anh có thể điều chỉnh tốt tâm thái, nhưng người bạn nhỏ sinh năm 97 không nhất định có thể điều chỉnh nhanh như vậy.

Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, môi răng mơ hồ nói: "Điệu nhảy kia, về khách sạn lại dạy tôi luyện mấy lần đi."

Vương Nhất Bác ừm một tiếng.

Tiêu Chiến nở nụ cười, lông mày giãn ra, nói: "Đến địa bàn của cậu, đến lúc cần nhớ phải chăm sóc tôi đó."

Vương Nhất Bác theo bản năng nói: "Nơi đó chính là địa bàn của em rồi."

Tiêu Chiến không nói lời nào, chỉ cười cười, điều chỉnh tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi.

Đi ghi hình 101, trên đài hầu như không quen biết ai, Vương Nhất Bác một thân âu phục màu đỏ, cùng với Tiêu Chiến một người đội đầu một người đội cuối, chính là muốn đối diện cũng phải xuyên qua một đám người, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng nhau.

Trong suốt chương trình nội tâm Tiêu Chiến vô cùng bình tĩnh, biểu diễn chương trình, hỗ trợ lẫn nhau, cùng trả lời các câu hỏi.

Xem Vương Nhất Bác bị CUE ra đứng phía trước qua loa nhảy vũ đạo nữ, thời điểm ống kính không quay tới liền lén lút cong cong khóe môi.

Quả nhiên, xem trong video và xem trực tiếp tại hiện trường vẫn là hoàn toàn khác nhau.

Cũng giống như ngày đó BATTLE tại Thiên Thiên Hương Thượng, đồng đội nghe thấy tên Vương Nhất Bác liền thì thầm mấy câu muốn thua, chính mình cũng không phản đối ở một bên tiếp sức cho đồng đội, nhưng cuối cùng hiện trường vẫn là bị làm mất mặt.

Bạn nhỏ còn rất lợi hại.

Nền tảng và kỹ năng vũ đạo luyện từ nhỏ tuyệt đối không thể khinh thường, mặc dù nỗ lực là thứ không đáng để đem ra khoe khoang nhất, thế nhưng không ai có thể phủ nhận mọi thứ mà nỗ lực đó tạo ra.

Tiêu Chiến thích quy tắc công bằng như vậy.

Sau đó có phần mở lại phân cảnh trước đó, Vương Nhất Bác đang luyện vũ đạo trong phòng liền nhìn thấy một loạt bảng hiệu mô phỏng hình người của các khách mời, Tiêu Chiến càng dễ thấy, anh ở bên ngoài đang cùng giáo viên hướng dẫn trao đổi, Vương Nhất Bác liền âm thầm lén lút đem hình Tiêu Chiến thay đổi vị trí đến bên cạnh mình.

Cũng không ai phát hiện ra hành động ấu trĩ của hắn.

Đợi chương trình toàn bộ kết thúc, hai người bọn họ ở phòng hóa trang lại gặp được nhau. Tạo hình của Vương Nhất Bác tóc mái được vuốt sang một bên, đôi mắt diễm lệ hơi điểm hồng nơi đuôi mắt, vòng tới phía sau Tiêu Chiến cúi người hỏi hắn có muốn cùng đi hay không.

Bình thường có ống kính quay phim cho dù nói nhỏ cũng không có gần đến như vậy, lần này nhiệt khí trực tiếp lướt qua bên tai, ám muội tiến vào màng nhĩ, Tiêu Chiến giật mình một cái, lui về phía sau, giơ tay liền đánh hắn, nói: "Nói chuyện cẩn thận chút có được hay không."

Vương Nhất Bác khi không bị đánh, theo bản năng liền đánh trả, nói: "Em làm sao!"

Tiêu Chiến lẽ thẳng khí hùng nói: "Nói chuyện liền nói, dí sát gần như thế để làm gì!"

Vương Nhất Bác nói: "Vậy là không muốn cùng đi?"

Tiêu Chiến đứng lên, chân trái quỳ gối trên ghế, nói: "Đi a, đương nhiên cùng đi."

Vương Nhất Bác còn chưa nói gì, khi không bị chọc liền xụ mặt xuống. Tiêu Chiến cong cong khóe mắt, cánh tay khoát lên trên ghế dựa, nói: "Tiền bối lúc nào cũng dạy ta nhảy vũ đạo nữ chứ."

Lại tới nữa rồi, Vương Nhất Bác nghĩ.

Khi ở riêng lúc nào cũng gọi quá xưng hô, một khi nhắc tới thời gian xuất đạo cùng các loại hình vũ đạo, Tiêu Chiến liền thích gọi mình là tiền bối.

Gọi liền gọi, lại còn một mực thích kéo dài âm cuối, nghe giống như đang làm nũng vậy.

Không có ai nhắc nhở anh rằng mỗi lần anh nói chuyện phần lớn đều tự nhiên nhưng lại giống như đang liêu người lại giống như đang làm nũng.

Như là mèo duỗi người lộ ra đệm thịt hồng hồng mềm mại đáng yêu.

Đương Nhiên, Tiêu lão sư sẽ không tự mình thừa nhận điểm này, vì thế Vương Nhất Bác cũng sẽ không nói.

Dạy không học, lại còn bị trêu chọc, Vương Nhất Bác trải qua cảm giác này, tự nhiên sẽ không để xảy ra lần thứ hai, liền theo thói quen muốn dùng vạt tay áo dài mà quật Tiêu Chiến, vương tay ra một nửa mới phát hiện mình đang mặc âu phục, một loạt khuy áo chỉnh tề ràng buộc hắn không thể giở trò cũ, lại không nghĩ tới Tiêu Chiến cũng theo bản năng trốn về phía sau một nửa.

Cơ nhục, bắp thịt trong ký ức so với thói quen của con người còn muốn nhanh hơn, chìm đắm ngập sâu.

Tiêu Chiến cười vui vẻ, vịn eo Vương Nhất Bác đẩy hắn ra ngoài, nói: "Cậu đi thay quần áo trước đi, tôi sẽ đi tìm cậu, Vương lão sư."

Vương Nhất Bác lắm miệng dặn, gật đầu còn muốn nói: "Đợi lát nữa nhắn tin cho em."

Tiên Chiến nhắm hai mắt mím môi, mặt ghét bỏ xua tay về phía hắn, nói: "Đi mau, đi mau."

Vương Nhất Bác lúc này mới rời đi.

Tiêu Chiến liền ngồi xuống quay lại tháo phụ kiện, dùng bông tẩy trang lau phấn lót gần mắt, lầm bầm lầu bầu nói: "... Duy trì tình trạng hiện tại liền rất tốt."

Anh cho đây là tình trạng hiện tại, mà không biết ngay từ khi mới bắt đầu Vương Nhất Bác đã mở cho anh một lối đi riêng, từ đầu đến cuối duy trì quan tâm đặc biệt.

Bất kể là đáp ứng dạy vũ đạo, hay là ánh mắt dừng lại bên người anh.

Tiêu Chiến Tiêu lão sư, đối với Vương Nhất Bác mà nói vẫn luôn là đặc biệt.

#Bác Quân Nhất Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro