Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Tần Ngọ là cung Bạch Dương sinh cuối tháng 3.

Trong tất cả bạn bè nam quen biết Vương Nhất Bác, gã là tên thích tổ chức sinh nhật nhất, năm nay cũng không ngoại lệ.

Nói là tổ chức sinh nhật nhưng thật ra chỉ là tìm cơ hội uống rượu ăn thịt tùy ý thôi.

.

Vương Nhất Bác thường chế nhạo Tần Ngọ mãi không lớn, Tần Ngọ thì chỉ vui cười hớn hở nói, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, mày có hiểu không vậy.

"Tối thứ Sáu vị kia nhà mày có tới không?" Tần Ngọ hỏi trong điện thoại.

"Chắc anh ấy không tới đâu." Vương Nhất Bác vừa mới họp xong với nhà máy, ngồi trong văn phòng nhận điện thoại của gã.

"Gọi tới cùng chơi đi chứ, mày có nhớ Khâu Khuông không? Là sinh viên thể thao của trường đại học bọn mình trước kia ấy." Tần Ngọ nhắc đến tên một người.

"Nhớ, là cái người chơi bóng rổ rất cừ, chơi game lại rất nát." Vương Nhất Bác nói.

Tần Ngọ cười cười nói: "Cậu ta cũng tới, vừa hay cũng lâu rồi không gặp, cậu ta bảo sẽ mang người yêu tới, tao nghĩ hay là cùng dắt người yêu đến đi, người đông cũng náo nhiệt."

"Mày đâu có bạn gái, xem người ta yêu đương vui vẻ thế cơ à?" Vương Nhất Bác cười hỏi.

"Đúng, sở thích của tao kỳ lạ có được chưa, mày hỏi Tiêu Chiến thử đi, dẫn anh ta cùng tới."

Vương Nhất Bác không lay chuyển được sự nhiệt tình của Tần Ngọ, nói mình sẽ về hỏi xem, nhưng không chắc chắn sẽ được.

Tối hôm đó khi trở về nhà, Vương Nhất Bác vừa vào cửa đã trông thấy Tiêu Chiến nằm bò bên cạnh sofa như đang tìm đồ gì đó, nghe tiếng mở cửa, anh quỳ dậy nhìn Vương Nhất Bác.

"Sao thế?" Vương Nhất Bác đi tới hỏi anh.

Tiêu Chiến chắc hẳn đã tắm rồi, anh mặc bộ đồ ngủ rất thoải mái, duy trì tư thế đó ngước đầu lên, mặt mày phiền não nói: "Mắt kính vừa bị anh đá một phát vào dưới ghế sofa rồi, không tìm thấy."

Vương Nhất Bác cười, vươn tay muốn xoa xoa đầu Tiêu Chiến, kết quả Tiêu Chiến lại lùi về sau đôi chút, nói: "Em mau đi rửa tay."

Vương Nhất Bác hơi ngừng lại, nói: "Em tìm kính giúp anh trước đã, anh tránh ra."

Thế là người bò trên thảm trở thành Vương Nhất Bác, thị lực của hắn tốt hơn Tiêu Chiến nhiều lắm, mở đèn pin trên điện thoại ra rồi tìm thấy cặp kính gọng kia ở nơi trong cùng của sofa.

"Bị anh đá vào sâu bên trong rồi, phải di chuyển sofa mới được." Hắn đứng thẳng dậy, tay dựa lên sofa, "Để em làm cho, anh ngồi sang bên kia đi."

"Cùng nhau đi, cái sofa này to quá." Tiêu Chiến đứng dậy nhưng không tránh ra.

Đúng như lời Tiêu Chiến nói, sofa thật sự rất nặng.

Hai người hợp sức rất lớn mới dịch được chiếc sofa dài, lấy được cặp kính đã dính bụi kia. Tiêu Chiến thở phì phò nhìn bụi bẩn dưới sofa, nhăn mày nói: "Đừng đặt lại vội, hút bụi chút đã."

Bình thường khi dọn vệ sinh dì cũng không dọn dẹp tới chỗ này, đương nhiên rất bẩn.

Vương Nhất Bác lấy máy hút bụi từ ban công vào, hút sạch sẽ bụi bẩn phía dưới, rồi lại cùng Tiêu Chiến dịch sofa trở lại chỗ cũ.

"Sofa này sao mà nặng thế." Trán Tiêu Chiến đổ mồ hôi, anh ngồi trên đó nói, rồi vỗ vỗ đệm da của sofa: "Cũng chẳng mềm lắm."

"Kiểu sofa này nặng là đúng rồi." Vương Nhất Bác nói, "Mấy ngày trước mới về mẫu mới, còn nặng hơn cái này."

"Hay là đổi loại vải khác đi." Tiêu Chiến cầm điện thoại, đột nhiên cất tiếng đề xuất, ánh sáng trong mắt anh tựa như cũng muốn bừng lên, "Mấy hôm trước anh trông thấy một thương hiệu chuyên sản xuất sofa cho ra mẫu mới, có một mẫu sofa vải rất đẹp."

Lúc Tiêu Chiến cười lên mắt sẽ cong cong, toát ra màu sắc khiến người ta vui vẻ, anh thao tác nhanh chóng trên điện thoại một lúc, sau đó ngước đầu lên nhìn Vương Nhất Bác: "Xong rồi, anh đặt hàng rồi, chỉ là phải chờ một tháng rưỡi."

Vương Nhất Bác sững ra giây lát, "Nhanh như vậy?"

"Ừ. Mua trên điện thoại nhanh lắm." Tiêu Chiến gật gật đầu.

Vương Nhất Bác rất muốn nhắc nhở anh, chiếc sofa này thậm chí còn chưa qua thời gian bảo hành, hiện giờ vẫn là mẫu bán chạy được đánh dấu sao trên sổ tay sản phẩm, không ít khách hàng đến mua nó, nó không hề lỗi thời, không cần thiết phải thay.

Hơn nữa đây là mẫu sofa được cho ra mắt đầu tiên khi Vương Nhất Bác mở cửa hàng thực tế đầu tiên, có ý nghĩa nhất định đối với Vương Nhất Bác.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn như vậy, anh thay đổi đồ đạc xung quanh mình rất tùy hứng và rất theo ý mình.

"Được."

Thế là, một Vương Nhất Bác đã nhượng bộ rất nhiều lần trong ba năm qua lại lần nữa nhường một bước.

"Anh thích là được." Hắn quyết định đi vào rửa tay, chỉ chiếc sofa hiện tại hỏi: "Vậy chiếc này xử lý thế nào?"

"Hử?" Tiêu Chiến chuyển tầm mắt từ điện thoại sang Vương Nhất Bác, cảm thấy hắn biết rõ còn hỏi, "Vứt đi thôi."

Ban đầu chiếc sofa này phải chờ rất lâu mới có hàng, vốn dĩ nhà máy nói một tháng là có, kết quả bị thiếu nguyên vật liệu nên phải chờ tận hai tháng rưỡi.

Sau khi họ dọn vào căn hộ này, trải qua cuộc sống hơn hai tháng không có sofa, Tiêu Chiến bèn mua hai cái ghế lười về dùng tạm. Vương Nhất Bác từng đề nghị hay là đổi một mẫu tương tự vậy, giá cả rẻ hơn chiếc Tiêu Chiến nhìn trúng này mấy ngàn tệ, mà bán cũng rất chạy.

Nhưng Tiêu Chiến sống chết không chịu, anh nói anh thích cái này thôi, không thể tùy tiện đổi.

Lúc đó Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến cố chấp quá đáng yêu, cũng quá là ngốc, bèn ôm anh trên ghế lười, muốn anh cũng cố chấp với hắn như vậy một chút. Tiêu Chiến không nói gì, bị Vương Nhất Bác hôn tới nỗi mơ màng, xoay người dính lên người hắn, ôm cổ Vương Nhất Bác dụi dụi.

Nhưng đó là chỉ hồi mới bắt đầu, hiện giờ hai người càng giống hai người bạn cùng phòng ăn ý, cùng hưởng một căn hộ. Thỉnh thoảng một người trong đó không bận thì sẽ làm tình, nếu như gặp nhau bên ngoài mà không chào hỏi gì, sẽ chẳng ai biết hai người là người yêu.

Quan trọng nhất là, trông Tiêu Chiến có vẻ không hề hy vọng bất kỳ ai bên cạnh biết đến sự tồn tại của Vương Nhất Bác.

Anh rất ít khi nhắc tới gia đình mình, cũng chưa từng dẫn Vương Nhất Bác đi gặp bạn bè.

Máy sấy truyền ra tiếng vang kết thúc vận hành, Vương Nhất Bác ở ban công hút điếu thuốc xong thì đẩy cửa đi vào, trông thấy Tiêu Chiến đang cầm một quyển sách đọc trong phòng khách.

"Đang xem sách gì thế?" Hắn lấy quần áo ra rồi vứt lên sofa, tùy ý hỏi.

"Sếp lớn sắp xếp đấy..." Tiêu Chiến cầm sách bằng một tay, tay còn lại đang bưng cốc nước uống, nghe thấy câu hỏi của Vương Nhất Bác thì lật bìa sách lại ngó qua, "Là "Người sắt ở Thung lũng Silicon – Cuộc sống phiêu lưu của Elon Musk"."

Vương Nhất Bác sững ra một giây, hỏi: "Cái này mà hay? Có hay như người sắt của Marvel không?"

Tiêu Chiến bưng cốc nước cầm sách đi tới bên sofa, ngồi xuống trên rìa ghế, vắt chân lên, tầm mắt vẫn không rời khỏi trang sách, "Cũng tàm tạm, có một vài phương pháp luận, nhưng khá khó sao chép."

Vương Nhất Bác nói đùa mà anh cũng không đỡ được, chìm đắm trong cuốn sách về thành công.

Đây là nhiệm vụ sếp lớn của bọn anh sắp xếp trong nhóm công việc, từ sau khi sếp lớn đổi sang Tesla thì cứ như bị nguyền* vậy, tôn thờ mọi lý luận của Musk như thánh chỉ, cũng hy vọng ban quản lý cấp cao của công ty học tập một chút, lấy danh nghĩa hay ho là: Học tập Tesla.

(Ở đây là nguyền bằng con rối)

Cuốn sách này cũng là thư ký của sếp lớn mua cho mọi người. Gần đây dự án vừa mới kết thúc, thế là yêu cầu sau khi xem xong cuốn sách này, mỗi tuần sẽ lần lượt một người chia sẻ tại cuộc họp tuần, tuần này tới lượt Tiêu Chiến rồi.

Cảm giác có một bàn tay ấm nóng dán lên eo mình, Vương Nhất Bác dùng cánh tay quấn quanh eo Tiêu Chiến, "Tối thứ Sáu tuần này rảnh không?"

"Hử?" Tiêu Chiến vẫn đang tiếp tục đọc.

"Anh nhớ Tần Ngọ chứ? Anh em chí cốt kia của em ấy, thứ Sáu này sinh nhật nó nên tổ chức một buổi tụ tập nhỏ, muốn hỏi anh có đi không." Tay Vương Nhất Bác cách áo phông vuốt ve eo Tiêu Chiến, sờ một lát lại vén áo lên chui vào trong.

"Tần Ngọ?" Tiêu Chiến nghĩ vài giây, "Ồ, anh nhớ rồi, người lần trước ngồi xe em."

Vương Nhất Bác thấp giọng cười, "Trí nhớ tốt quá, đi không?"

Giọng hắn trở nên trầm thấp hơn nhiều, động tác vuốt ve dưới tay cũng trở nên chậm rãi tình sắc, dựa vào tư thế này, hắn dùng sức kéo một cái, kéo Tiêu Chiến lên trên đùi mình.

Sách bị Vương Nhất Bác đặt sang một bên, Tiêu Chiến không cách nào đọc tiếp, anh nghiêng người ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, cảm giác cái thứ cứng lên kia đang cách hai tầng vải chọc vào mình.

"Không đi đâu." Tiêu Chiến nói như chém đinh chặt sắt, "Tối thứ Sáu anh phải họp."

Không biết tại sao, lần này Vương Nhất Bác không muốn tùy tiện "bỏ cuộc". Hắn nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ của Tiêu Chiến, hai cánh tay đều thò vào dưới quần áo anh, nắm lấy eo anh, "Nó đặc biệt mời anh đấy, còn có vài bạn học cũng đến, đều mang theo người yêu."

"Thôi." Cả người Tiêu Chiến đều đang vặn vẹo, miệng lại không chịu thua, "Anh không muốn đi."

"Tại sao? Hửm?" Giọng Vương Nhất Bác trở nên khàn hơn, hắn di chuyển người Tiêu Chiến đôi chút, hơi kéo quần lót của mình xuống dưới, miệng dán lên trước ngực Tiêu Chiến, cách một lớp áo phông mỏng manh vuốt ve.

Tiêu Chiến bị hỏi cứng họng, trước đây Vương Nhất Bác đã từng có đề nghị tương tự vậy, chỉ cần anh nói không, Vương Nhất Bác sẽ không miễn cưỡng nữa, hắn luôn luôn nhường anh.

Mái tóc đen mang hương thơm nhàn nhạt thanh mát của dầu gội đầu nhẹ nhàng lắc lư trước ngực anh, Tiêu Chiến bị hắn trêu chọc cho cả người mềm nhũn, hai tay đặt trên vai hắn, nói lại lần nữa: "Không muốn đi."

Vương Nhất Bác hơi kéo Tiêu Chiến ra, một tâm lý hiếu thắng kỳ quái đang chiếm giữ hắn, hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Tiêu Chiến nói: "Em muốn anh muốn đi."

Ve vãn đến đây kết thúc, Tiêu Chiến cũng hơi lùi về sau, hơi thở dồn dập cũng đều trở lại hơn nhiều, anh hỏi ngược: "Tại sao phải miễn cưỡng anh trong chuyện này?"

Bàn tay trượt ra khỏi quần áo, Vương Nhất Bác đã bình tĩnh hơn khá nhiều, hắn không trả lời được câu hỏi của Tiêu Chiến. Đúng như những gì anh nói, chuyện này căn bản không đáng để miễn cưỡng.

Tiêu Chiến nhấc tay lên nhéo nhéo mặt Vương Nhất Bác, cười hỏi: "Em Nhất Bác giận rồi?"

Vương Nhất Bác túm tay anh dịch khỏi mặt mình, giọng trầm xuống, "Đừng gọi em như thế."

Tư thế ôm của hai người rất thân mật, bầu không khí lại từng chút trở nên không thích hợp. Tiêu Chiến hơi ngẩn ra, anh hỏi Vương Nhất Bác có phải gặp chuyện gì trong công việc không.

"Không phải." Vương Nhất Bác thở dài trong lòng, sau đó hôn mặt Tiêu Chiến một cái, "Tám rưỡi phải họp với nhà máy, em đi chuẩn bị chút." Nói rồi vỗ vỗ eo Tiêu Chiến, ra hiệu anh đứng lên.

.

Thật ra Vương Nhất Bác vẫn luôn không thích Tiêu Chiến gọi mình là em trai, nghe có vẻ hắn rất ấu trĩ vậy. Nhưng trước giờ Vương Nhất Bác chưa từng mở miệng nói mình để ý chuyện này, bởi vì hắn nhỏ hơn Tiêu Chiến nhiều tuổi là sự thật không thay đổi được.

Nếu hắn mở miệng nói em không thích anh đối xử với em như vậy, Tiêu Chiến nhất định sẽ hơi mở lớn mắt, ngước gương mặt xinh đẹp đó lên, khó hiểu hỏi: "Nhưng vốn dĩ em nhỏ tuổi hơn anh mà, tại sao không thích?"

Thế nên hắn nhanh chóng chủ động kết thúc cuộc đối thoại này.

Cuộc họp của Vương Nhất Bác đẩy lùi tới tận mười giờ mới bắt đầu, hắn đóng cửa phòng sách lại, đeo tai nghe ngồi trong phòng truy cập vào cuộc họp trực tuyến.

Tiêu Chiến ở phòng ngủ đọc cuốn Musk sếp lớn giao tới nỗi mơ màng buồn ngủ, nhưng lại cố vực dậy tinh thần viết một ít ghi chép. Thứ Sáu này là buổi chia sẻ cá nhân của anh, Tiêu Chiến không muốn một quyển sách mà cũng không nói được nên rất cố gắng.

Trước nay anh luôn là người như vậy, hồi cấp ba không biết tại sao thành tích lịch sử của anh rất tệ, bố mẹ tìm gia sư cho anh, nhưng môn học này không giống môn khoa học tự nhiên, gia sư cũng không giúp được gì. Cuối cùng Tiêu Chiến dùng cách ngu ngốc nhất để thay đổi, anh dùng hầu hết thời gian rảnh rỗi để học thuộc sách, cho dù rất khô khan, rất phiền muộn, nhưng anh vẫn sẽ nhịn.

Sau đó điểm lịch sử thi đại học của anh không tính là tốt lắm, nhưng miễn cưỡng không ngáng đường.

"Nếu mà là em..." Một lần anh kể chuyện này cho Vương Nhất Bác nghe, Vương Nhất Bác nói: "Không thèm học nữa luôn."

"Bỏ cuộc nhanh vậy không tốt lắm nhỉ?" Tiêu Chiến dựa trên người hắn, quấn lấy ngón tay hắn, thấp giọng cười nói, "Như vậy trông anh chẳng kiên trì gì hết."

"Gặp khó khăn là phải rẽ hướng." Vương Nhất Bác lật người đè anh xuống, hôn lên đôi mắt và làn mi anh, "Không học nữa, hồi đó nếu anh mà gặp em..."

Tiêu Chiến bị hắn sờ vừa cười vừa kêu, hỏi hắn gặp rồi thì làm sao?

"Yêu sớm với anh, kéo anh làm gay ngay từ cấp ba." Nụ hôn của Vương Nhất Bác tỉ mỉ rơi xuống, lời nói đùa pha trộn trong nụ hôn: "Từ mười tám tuổi đã ch*ch anh cho quen."

Đến khi đọc tới phần Musk nói hồi đại học mình chìm đắm trong game, Tiêu Chiến lại nhớ tới chuyện Vương Nhất Bác trèo tường đi quán net chui hồi cấp ba mà hắn kể cho anh. Hắn bị chủ nhiệm giáo dục tóm được ba lần, cảnh cáo một lần, bố hắn từng cầm dây da đánh hắn, có lần còn trèo rách cả đũng quần đồng phục.

Trước nay hắn luôn là một người hoàn toàn khác Tiêu Chiến.

Sau khi Vương Nhất Bác vào đại học, người nhà hầu như không quản lý hắn quá nghiêm, gia cảnh giàu có và sự tồn tại của người em trai cùng cha khác mẹ, ngay cả việc lập nghiệp và come out cũng không phải chịu áp lực quá lớn.

Còn Tiêu Chiến thì không giống vậy, mặc dù bây giờ bố anh kiếm được tiền, nhưng tư tưởng vẫn rất lạc hậu.

Sau khi vô tình phát hiện tính hướng của con trai, ông tức giận mắng chửi thậm tệ, nói có phải anh trúng tà rồi không, còn muốn anh đi khám bệnh, kêu anh đừng ở bên ngoài làm ông mất mặt.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tiêu Chiến sống chết cũng không chịu làm việc cho gia đình: Nếu như kinh tế cũng bị cuốn theo, anh thật sự không còn bất kỳ chỗ nào để đấu tranh nữa rồi.

Đọc sách tới chương ba Tiêu Chiến đã ngủ mất, Vương Nhất Bác vẫn đang họp. Hai cánh cửa đều đóng lại, không nghe được bất kỳ âm thanh gì, anh nằm trên chiếc giường mềm mại nằm mơ.

Trong mơ trời mưa rất lớn, xung quanh tối mịt, điểm khác biệt với vực sâu không thấy đáy đó là anh có thể cảm nhận được bốn phía vô cùng rộng lớn, gió lạnh từ bốn phương tám hướng xông về phía anh, hơi lạnh bao bọc trong từng hạt mưa đánh lên da thịt anh.

Tiêu Chiến rất muốn cố gắng vùng vẫy như mọi lần nằm mơ ác mộng, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Anh gắng sức muốn hét lên, mở miệng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào, ngay cả tiếng kêu khàn khàn cũng không có.

.

Vương Nhất Bác kết thúc cuộc họp lúc một giờ sáng, đánh răng rửa mặt xong hắn trở về phòng ngủ, Tiêu Chiến đang nằm nghiêng quay mặt vào trong, quấn mình trong chiếc thảm.

Vương Nhất Bác nằm xuống xong, cảm nhận được Tiêu Chiến đang co mình lại, bèn vươn tay ôm lấy anh, ngực dán vào sau lưng anh, vô thức xoa xoa vầng trán Tiêu Chiến. Hắn nghe thấy tiếng nức nở cực thấp của Tiêu Chiến, đoán rằng anh lại nằm mơ cơn ác mộng nào đó, thế là ôm càng chặt hơn.

Đèn nằm ở tủ đầu giường bên phía Tiêu Chiến, điện thoại cũng đặt trên đó sạc pin, Vương Nhất Bác hơi nghiêng mình, thẳng người dậy muốn tắt đèn.

Màn hình điện thoại của Tiêu Chiến đột nhiên bừng sáng, hai tin nhắn wechat nhảy ra. Vương Nhất Bác nhìn thấy nội dung tin nhắn hiển thị, là bố Tiêu Chiến gửi tới.

----- Bảy rưỡi tối thứ Sáu tuần này ăn cơm, con gái chú Lưu lớn hơn anh một tuổi, bát tự cũng phù hợp...

Nội dung sau đó không nhìn thấy được nữa, nhưng Vương Nhất Bác cũng biết đại khái là ý gì.

Bàn tay vẫn đang lơ lửng trên không, công tắc đèn cũng quên ấn, cơ thể Tiêu Chiến vẫn đang bị Vương Nhất Bác nửa ôm trong lòng. Người trong mơ đã lật mình, hai tay ôm chặt eo Vương Nhất Bác, dán lên ngực hắn.

Lộ ra dáng vẻ như thể rất cần rất cần Vương Nhất Bác.

.

Một con lạc đà bước đi trên sa mạc, người thương nhân tháo vát muốn xem thử con lạc đà này rốt cuộc có thể chứa được bao nhiêu đồ.

Thế là ngày qua ngày anh ta tăng thêm số lượng vào chiếc túi lạc đà đeo, mỗi ngày thêm một ít, mỗi ngày thêm một ít. Lạc đà trông có vẻ không có bất kỳ khác thường nào, nó nhẫn nhục chịu khó đến nỗi như thể không cảm nhận được chút khác biệt nào của trọng lượng.

Tách.

Vương Nhất Bác tắt đèn đi, phòng ngủ chìm vào màn đêm, tay Tiêu Chiến đè lên ngực hắn, khiến hắn cảm thấy mình có chút không thở nổi.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro