CHAP 141. CHẲNG THỂ TÌM THẤY HẠNH PHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢  Từ ngày đến bệnh viện để làm việc tâm trạng và cảm xúc của Anh luôn được giấu kín, đêm đến chàng trai này sẽ khóc, khóc cho vơi bớt nỗi buồn thì sáng hôm nay bản thân mới có chút tâm trạng để làm việc. Bên cạnh mọi người Tiêu Chiến vẫn phải nhập vai thật tốt, trên miệng luôn phải nở nụ cười, phải nói thật nhiều lên chứ không phải trầm tính như trước kia, đương nhiên cái vỏ bọc bên ngoài nhập vai tốt là vậy nhưng chẳng tránh khỏi được ánh mắt của Vu Bân, y chính là người theo chân đàn Anh Tiêu Chiến suốt sáu năm đại học và hơn sáu năm công tác là đồng nghiệp ở bệnh viện nhu thế này thì từng cảm xúc, những nỗi buồn Tiêu Chiến giấu và cất kín trong lòng đương nhiên Vu Bân biết là ai.

Có vẻ như lần nay Vương Nhất Bác lại nói những lời tiêu cực với Anh nên Tiêu Chiến giờ đây suốt mấy ngày phải bắt buộc nhập vai tốt đến thế, y đã nhiều lần đê ý đến vị bác sĩ ngốc này rằng khi không có ai ở bên cạnh thì bản thân lập tức trở lại dáng vẻ tủi nhục của thường ngày, với khuôn mặt gầy hốc hác và phiếm mắt đã đen nhiều đi chắc chắn dạo gần đây Anh đã thức khuy, phải cho đến gần sáng thì bản thân mới nằm vật vã ra giường, đánh một giấc ngắn ngủi thì bao nhiêu cũng chẳng thể đủ để bù lại cho sức khoẻ đang dần cạn kiệt của chàng trai.

Dạo này y thấy Tiêu Chiến chẳng  còn chăm chỉ làm cơm hộp mang đến chỗ làm để ăn nữa mà thường xuyên chọn lấy quán lẩu truyền thống ngay gần đây ghé vào, lúc đi ngang qua Vu Bân đều thấy bóng dáng chàng trai ngồi một mình, yên lặng thường thức những món mà bản thân gọi ra, ngon miệng và bắt mắt là vậy nhưng đó chính là những món mà bạn trai nhỏ của Anh rất thích, Vương Nhất Bác thích ăn thịt bánh bao hấp Tiêu Chiến sẽ gọi, Cậu thích ăn thịt hầm nhừ Tiêu Chiến cũng thưởng thức,  Vương Nhất Bác không thích cà rốt thì chàng trai cũng không động đến, Cậu không ăn được cay nên Anh bỏ qua phần nước lẩu màu đỏ mà chỉ ăn bên phần màu trắng... Như vậy có phải đã yêu quá rồi si dại phải không?

" Tiêu Chiến! Bây giờ Anh đừng vất vả lết thân đi ă ở ngoài như vậy, em sẽ mua đồ ăn rồi mang đến đây cho Anh, Tiêu chiến! Anh là vẫn đang để tâm đến Nhất Bác sao? Anh đừng bất ngờ quá như vậy, đừng vội vàng giải thích, em sẽ không nhắc đến tên nhóc ấy trước mặt Anh đâu, nếu vì chuyện này mà buồn quá thì rủ Quách Thừa đi chơi đây đó thì tâm trạng sẽ tốt hơn đấy, dạo này em thấy Anh cứ gò bó mãi, tâm trạng mà trì trệ như vậy sẽ không tốt đâu, ăn xong Anh nhớ uống thêm ly cà phê nóng này vào nhé, bệnh tình của Anh khiến tái phát lại nên uống một chút cà phê sẽ không có ảnh hưởng gì đâu. Dạo này có nhiều ca phẫu thuật nên đã vất vả cho bác sĩ Tiêu rồi, trưa nay Anh nhớ nghỉ ngơi một chút đi nhé, đừng bận tâm về bệnh nhân quá, ở đây có em và Quách Thừa rồi nên cứ yên tâm nhé".

Là đồng nghiệp bên nhau lâu như vậy đương nhiên Vu Bân rất hiểu rõ Anh, dạo gần đây y càng lo lắng vì thấy Tiêu Chiến chỉ ăn quanh quẩn vài món như bánh bao hấp, thịt hầm nhừ hay cánh gà Cola... Biết rõ Tiêu Chiến cực kỳ thích ăn cay nhưng nồi lẩu to như vậy mà Anh bỏ đi phần nước đỏ và ăn phần màu trắng bên cạnh, những món đồ ăn như thế này chẳng phải giống Vương Nhất Bác quá sao? Nếu Tiêu Chiến cứ duy trì bữa ăn tẻ nhạt như vậy thì chẳng khác nào tự ghét chết bản thân, dạo này sắc mặt luôn khô khan và thiếu sức sống, cố gắng gồng mình đóng trọn vai nên mọi chuyện mới ra nông nỗi như vậy. Chỉ vì lo cho con người gầy nhom khi ra ngoài đường nên Vu Bân đã tự mình ra ngoài mua lấy một xuất cơm dinh dưỡng nhất cho bác sĩ Tiêu, không quên pha thêm ly cà phê cho Tiêu Chiến, tấm lòng của y chu đáo là vậy nên Anh sẽ nhận lấy phần cơm trưa sang trọng này, trước khi Vu Bân rời khỏi đây không quên nói lời cảm ơn.

" Cảm ơn Vu Bân... Cảm ơn Cậu".

" Ayzo!!! Bác sĩ Tiêu đừng khách sáo như vậy chứ, không có ơn huệ gì đâu, nếu lát nữa mà cần gì thì cứ nói một tiếng với em nhé".

Vẫn là một vỏ bọc nặng nề mà Tiêu Chiến phải mang trên vai khi Vu Bân còn ở đây, Anh nhìn phần cơm trưa này thực sự có rất nhiều món mà mình thích nhưng vừa đưa đến miệng mà không thể nuốt nổi, mùa hè Tiêu Chiến liên tục phải đổ mồ hôi và lạnh ngắt người nên bản thân lập tức ho sặc sụa.

" Khụ... khụ... Lại bị làm sao thế này? Rõ ràng bệnh đã khỏi rồi mà sao vẫn còn ho được chứ?".

Càng ho càng khiến máu từ miệng chảy ra nhiều hơn nên Anh bỏ lại chỗ đồ ăn ở đó, nhưng xui xẻo thay đúng lúc bản thân đang vội vã đi tìm khăn giấy thì đôi mắt chợt nhoè đi, chân không thể đứng vững, muốn vịn tay vào bàn làm việc nhưng hậu đậu làm rơi cả ly thủy tinh cà phê xuống đất vỡ tan tành.

* Choang*

Một âm thanh đến chói tai vang lên làm Tiêu Chiến phải choáng, điều đó càng khiến Anh càng chóng mặt, khi nghe thấy tiếng động Anh liên tục phải lắc đầu mấy cái thật mạnh để tỉnh táo hơn, vì không nhìn thấy rõ nên đôi chân trần trực tiếp dẵm vào từng mảnh thủy tinh sắc nhọn, nó cắm vào sâu, dã man cứa vào từng tấc thịt khiến bàn chân Anh phải rỉ máu, ban đầu thực sự Anh không hề để ý đến chuyện này, sau khi cảm thấy đôi bàn chân có chút đau nhức nên mới đưa mắt nhìn xuống thấy thì mờ ảo nhìn thấy từng mảnh thủy tinh trong suốt rơi vãi khắp nơi cùng cà phê lênh láng trên nền đất mà vô cùng sửng sốt, vậy là bao công sức của Vu Bân làm ra cũng bị Tiêu Chiến hậu đậu làm đổ hết sạch.

Không nhanh không chậm vì sợ lát nữa sẽ có người vào đây mà thấy bãi chiến trường như thế ấy quả thật không hay chút nào cả, Tiêu Chiến lúi húi nhặt từng mảnh, nó cứa vào tay Anh thành từng vệt máu dài đỏ au, đôi chân mất máu khá nhiều cộng thêm những mảnh sành nhỏ li ti cắm bên trong khiến đôi chân ấy chẳng còn cảm giác, nó tê cứng lại chẳng thể đi được.

Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi nhưng khi đứng dậy mà tay lại khua ra bên cạnh khiến cả khay thức ăn mà Vu Bân mua cho đã tan thành.

* XOẢNG*

Tiêu Chiến đứng dậy còn chả vững, Anh loạng choạng làm đổ cả khay thức ăn trên bàn xuống dưới đất, chẳng mấy chốc mà cơm canh đổ hết ra sàn, khi vừa mới dọn đống thủy tinh kia mà bây giờ bản thân lại hậu đậu như vậy khiến Anh cũng bất lực lắm... Nhưng tất cả chỉ vì ngày hôm nay chàng trai vẫn phát khoác trên mình cái vỏ bọc lạc quan chứ không phải sống cho chính mình, khi Vu Bân vừa bước ra thì chàng trai đã buông xuôi được vai diễn, quá mức căng thẳng nên cơ thể đã não nề và mệt mỏi, đi còn không vững nên tất cả đồ ăn đều đổ xuống đất một cách đáng thương. Ngày hôm nay Anh đã mệt mỏi lắm rồi... Cuộc sống thiếu đi Cậu làm chàng trai cảm thấy chênh vênh lắm.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Kể từ khi Vương Nhất Bác đã đính chính lại tất cả thì những ngày đầu Tiêu Chiến có thể gửi tin nhắn và gọi điện cho Cậu nhưng sau đó chính Cậu đã thẳng thừng chặn tài khoản của Anh, cắt đứt liên lạc để không ai còn liên quan đến nhau, Cậu đã có vợ rồi nên sẽ chẳng dây dưa đến ai khác, kể cả Tiêu Chiến là người mà Nhất Bác ghét thì thiếu niên càng giận dữ trực tiếp chặn hết tất cả những thứ mà Anh có thể liên lạc để sau này chẳng có ai còn làm phiền đến cuộc sống hôn nhân của Cậu và cô.

Ngày Vương Nhất Bác công khai kết hôn, Weibo hoàn toàn tê liệt, người người nhà nhà không thể tin được Vương Tổng giàu có nhất nhì Trung Quốc và Lam Tổng lại kết hôn với nhau, nhiều người chúc phúc cho cô và Cậu, gọi họ là đôi trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, về bên nhau sẽ hạnh phúc đến trọn đời nhưng vẫn có một số bạn học khi xưa không thể tin nổi lòng dạ thật lòng của cậu bạn mình.

📱" Vương Nhất Bác! Chẳng phải năm 18 tuổi theo đuổi và yêu đàn Anh khối trên tên Tiêu Chiến sao? Thông tin ba tuần sau tổ chức hôn lễ với Lam Tổng là thật ư? Tôi không tin".

📱" Vương Nhất Bác à! Cậu điên rồi... Mối tình khi xưa của Cậu đẹp như vậy mà sao lại đánh mất chứ? Tôi chịu thật rồi đấy".

📱" Làm sao có chuyện hoang đường như vậy được? Nếu cậu công khai như vậy thì Tiêu Chiến phải làm thế nào? Cậu định để Anh ấy chết dần chết mòn với cái thông tin vô bổ này à? Chẳng phải trước kia thằng bạn tôi chung thủy lắm sao mà bây giờ thay đổi nhanh thế?".

*Vương Nhất Bác đã trả lời bình luận của bạn* 📱" Đơn giản vì chán rồi, bây giờ mọi thứ đã đính chính rõ ràng như vậy thì Anh ta chẳng là cái gì nữa đâu".

Một tuần đầu tiên khi Vương Nhất Bác công khai và đính chính rõ ràng thì Weibo hoàn toàn tê liệt, hầu hết tất cả bình luận đều chúc phúc cho Vương Tổng và Lam Tổng và quý tử của hai người. Còn Tiêu Chiến khi biết được bài đăng này Anh đã sớm xoá mạng xã hội, vứt điện thoại ra một góc, những ngày hôm đó Anh chỉ ngồi trong phòng vẽ tranh, nhưng vẽ mãi chẳng có ai xuất hiện. Trước kia Nhất Bác từng nói với Anh, nếu Anh khó chịu hãy vẽ tranh hoặc là đăng Weibo, gửi Wechat thì người đó sẽ lập tức đi đến dỗ dành thỏ nhỏ.

Tiêu Chiến điên cuồng gửi Wechat, tài khoản đã bị Cậu chặn rồi nên chỉ xuất hiện dấu chấm than đỏ chói cùng dòng chữ "Bạn hiện tại không thể gửi tin nhắn cho người này!" Nó đã sớm là câu trả lời, câu trả lời mà Tiêu Chiến sợ hãi nhất.

Lúc này chàng trai đành vứt điện thoại ra một góc, tránh tiếp xúc với mạng xã hội vì biết mọi người đang bàn tán về chuyện tình khi xưa của Anh và Cậu, bình luận ác ý nói Tiêu Chiến chỉ là tên đàn ông thấp hèn, dù cho làm bác sĩ có danh tiếng đến mấy cũng không sánh đôi bên Cậu giống như Lam Tổng mà họ ngưỡng mộ. Anh khóc rồi, Tiêu Chiến đau lắm, tất cả thông tin đã được chính chủ Vương Nhất Bác phủ nhận nên chính là sự thật, Cậu không phải nói dối hay lừa gạt Anh.

* Ting*

Bỗng nhiên chiếc điện thoại ở góc tường vang lên tiếng chuông thông báo, Tiêu Chiến thấy vậy lập tức xụi lơ bò từng bước khó khăn đến gần nó, Anh run rẩy mở màn hình, tìm kiếm đến đoạn Wechat nhưng không thấy một phản hồi nào từ Cậu mà nó là thông báo từ Weibo.

Tiêu Chiến run rẩy đưa tay nhấn vào dòng chữ @ 王一博💕 được đính kèm thì bỗng nhiên một hình ảnh hai bàn tay của đôi trai gái nắm lấy nhau. Người đăng tải hình ảnh này không ai khác chính là Lanziyan (Lam Tử Yên) 02 tháng 4 năm 2022, cô đăng hình ảnh lúc gần 3:00, đây cũng là lúc Anh thức giấc, không chợp mắt mà đau đớn ngồi co ro, lạnh lẽo ở một chỗ khóc lóc.

Một hình ảnh ấp ám đến lạ thường, trái tim nhỏ hiện lên sau tên của Cậu cũng đủ biết cô yêu Nhất Bác đến nhường nào. Hai người đã cùng lúc công khai như vậy thì Anh đã thua cuộc rồi, người Anh yêu giờ đã có người mới, Tiêu Chiến sẽ mãi mãi ở phía sau tuyệt vọng nhìn theo, Anh.... Mãi mãi đã để lạc mất Cậu rồi, Vương Nhất Bác bây giờ là của cô chứ không phải của ai khác...

Cuộc tình đã héo tàn, Anh sẽ chẳng tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx