CHAP 142. YÊU MỘT NGƯỜI CÓ LẼ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 Tin tức về chuyện tình trước kia của hai người đang được bàn tán xôn xao trên Weibo,  nhiều người cho rằng Tiêu Chiến cũng chính là kẻ thứ ba, một Vương Tổng cao lãnh như Cậu đương nhiên phải lấy một người con gái có tiền tài, địa vị trong tay như Lam Tử Yên, cho dù có nhiều bình luận bảo rằng Vương Nhất Bác là thằng đàn ông phản bội, đã hứa rằng sau 6 năm du học bên Mỹ trở về đây mở lòng lấy Tiêu Chiến, sẽ nuôi Anh hết quãng đời còn lại nhưng đến bây giờ chính chủ đã phủ nhận chuyện tình với một cô gái từ 3 năm trước, chỉ còn 3 tuần sau thôi hôn lễ của cả hai sẽ được diễn ra và đó cũng là lúc Tiêu Chiến mất đi bạn trai nhỏ vĩnh viễn. Lần cuối chẳng nhận được cái ôm từ Cậu, không được ở bên nhau lãng mạn như trước kia, Tiêu Chiến sẽ là người ở phía sau ngậm ngùi cúi mặt giấu đi từng giọt nước mắt đang lăn dài, thầm chúc phúc cho đội uyên ương....

Kể từ ngày Vương Nhất Bác công khai kết hôn thì tâm trạng Anh hoàn toàn sụp đổ, suốt một tuần khi đó Tiêu Chiến phải xin nghỉ việc ở bệnh viện để bản thân ở nhà đôn đốc đến sức khỏe. Kể từ ngày hôm đó Anh đã cách biệt với mạng xã hội, lạnh lùng vứt điện thoại ở một góc mặc kệ cho đồng nghiệp liên tục lo lắng rồi nhắn hỏi tới , mọi người không hiểu vì sao bác sĩ Tiêu lại xin nghỉ tại một cần ở nhà làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ anh lại bị bệnh rồi? Tất cả các đều không biết, bà Tiêu và A Thành cũng không hay nhưng Vu Bân lại hiểu rõ được tâm trạng của Anh ngay lúc này, bài đăng của Nhất Bác đương nhiên y cũng xem qua, chuyện này đã đến tai Viện trưởng nên ông đành để cho cậu học trò nghỉ ở nhà một vài hôm, khi sức khỏe đã ổn định thì có thể đến đây làm tiếp.

Nói là bản bản thức ở nhà đôn đốc lấy sức khỏe nhưng thực sự Tiêu Chiến đâu có quan tâm đến việc đó, trong căn phòng cũ càng trở nên bừa bộn đã mấy ngày chưa được dọn dẹp, sách vở, đống giấy tờ, đồ đạc vứt lăn lóc khắp nơi.  Chàng trai kia đã ăn nhịn uống suốt mấy ngày trời càng khiến cho cơ thể tiều tụy và xanh xao, bà nội thấy tình trạng này của cháu trai đương nhiên sẽ vội vã lo lắng, Bà thực sự không biết về chuyện gì mà Anh tự nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày trời, không có mặt ra ngoài như thế, kể cả đồ ăn làm ra rồi mang lên Anh cũng không động vào một món, chàng trai chỉ yếu ớt nói rằng bản thân mệt lắm, Tiêu Chiến muốn ngủ, Anh thực sự chỉ muốn ngủ thôi.

Ngày Tử Đằng nở hoa đẹp nhất cũng là ngày mà tình cảm hai người đứt đoạn, Vương Nhất Bác trực tiếp xé tan đi những công sức vun đắp của Tiêu Chiến, tình yêu của hai thằng đàn ông đối với Cậu là bệnh hoạn, Nhất Bác kinh tởm vô cùng, một Vương Tổng như Cậu nếu như lấy Anh chẳng khác gì làm trò cười cho thiên hạ, nhục nhã và ê chề nên cô vợ sau này đính chính là Lan Tử Yên hoàn toàn là điều xứng đáng. Vương Nhất Bác Bác không để tâm đến những bình luận trái chiều của những người bênh vực Tiêu Chiến, chính chủ đã phủ nhận như vậy rồi thế cho dù có hàng nghìn quyết định cũng không thể thay đổi, Vương Nhất Bác đăng bài viết cũng có một số từ mỉa mai đến con người của Anh, khi Tiêu Chiến đọc qua cũng biết thiếu niên đang nói tới mình...

Vậy là công sức mà Anh đang giữ gìn ấp ủ suốt bao năm qua cũng đổ sông đổ biển, Cậu đã có người mới rồi, thiếu niên được làm cha,  có vợ, có con, có một gia đình mới sống hạnh phúc đến cuối đời cho nên bây giờ Anh cũng chẳng là gì cả, chỉ biết ngồi trong bóng tối cùng với từng tiếng khóc nghẹn ngào, từng giọt nước mắt đau khổ mà rơi xuống. Như vậy chắc chẳng còn cách nào để mang Cậu về bên Anh, chẳng còn cách nào để Vương Nhất Bác có thể nhận ra từ tình cảm lớn lao của Tiêu Chiến thêm lần nữa, người mình yêu mà Anh chẳng thể giữ lại bên mình được, chỉ lẳng lặng nhìn Cậu đến bên người mới, mối tình đầu thanh xuân mà Tiêu Chiến cho là đẹp đẽ nhất bây giờ chỉ là bóng tối hao mòn trong cuộc đời Anh... Tiêu Chiến à! Anh đã từng hối hận chưa?

Đã mất tất cả rồi...

Tình nào không oán than nhau trong ngày vỡ đôi, lồng ngực bên trái vẫn đau vì người mà Anh yêu, nước mắt cạn vậy mà nỗi nhớ chẳng tan, tựa ngàn nhát dao dằn xé tim mình. Tình đã qua lâu nhưng Anh vẫn sống trong quá khứ, chứ có quên được đâu chuyện buồn đôi ta đã hết, sao chẳng thể hết tàn tạ và đau khổ? Chỉ vì cố quên một người mà dằn vặt đến nỗi thâm tâm không ngừng héo úa. Tại sao đã có em trong đời mà để mất em, bỏ lại yên ấm bao ngày vỡ tan, giờ đây chỉ một mình Anh giữa căn phòng trong lòng trống trải rồi nhờ đến ký ức mặn nồng hai ta khi xưa, thật đẹp nhưng chấm hết thật rồi...

Còn điều gì ngu ngốc bằng lừa dối quá nhiều mà Anh vẫn nghĩ mình yêu đúng người, mù quáng mà nhắm mắt yêu, những xao xuyến khi chạm tay, những háo hức tim thổn thức, cũng chẳng còn ai thương lấy mình ngoài chính bản thân, hãy cho Anh một lần cuối cùng được nói nhớ em, Anh chẳng thể can đảm cố thoát ra trong cái tình yêu bội bạc mà em đã ban cho, chúng ta không thể cùng nhau suốt kiếp được nữa rồi.

Thế nên đừng cố gắng yêu thương rồi ôm tổn thương sâu thẳm trong lòng, deo dắt đến lúc không thành chỉ tổn làm khổ trái tim, em sẽ là quá khứ Anh chẳng thể nào xóa đi vì nhiều vấn vương. Bao lâu nữa có thể quên đi một người mà lòng Anh vẫn mãi vấn vương chuyện tình vô hướng, sông có khúc chảy xiết Anh không hay, lòng em có lúc thay đổi mà Anh chẳng thể ngờ đến, mỗi người một số phận riêng... đời này kiếp này không ai chung đường nữa rồi. Dù lòng đã phó mặc thói quen nhưng Anh vẫn mang vết thương này cùng tháng năm, khi nhớ đến ký ức xưa lại ngấn lệ trên má, xóa đi bao yêu thương những kỷ niệm một thời, tại sao muốn quên lại nhớ quá nhiều, cuối cùng Anh chỉ biết chấp nhận lời dẫn đôi muộn mà. Từ nay em hãy yêu thật lòng như những gì mà Anh đã chờ mong khi bên Anh em sẽ làm, Anh hối hận rồi, bao lần cố giữ chặt hơn dù hy vọng đã tắt, bây giờ chỉ biết làm bạn với cô đơn khoảng trống mình Anh.

Thời gian làm Anh nhận ra khoảng cách trong từng suy nghĩ, em chia tay rất bất ngờ lời nói lạnh lùng,  nhìn Anh với ánh mắt xa lạ nhạt nhòa cảm xúc, mọi niềm vui phút chốc vụt tan dù bao cố gắng cũng không thể tốt hơn, mọi người xung quanh rất lo cho Anh và nói rằng rồi mọi chuyện sẽ qua, bận tâm đến em làm gì khi đã không còn thuộc về Anh nữa. Cuộc đời đâu có phép màu nào để Anh níu giữ tim em đừng đổi thay, vậy mà Anh vẫn tôn thờ tình yêu đến phút cuối vẫn còn chân thành... Nhưng tất cả thứ Anh có bây giờ chỉ là những câu hẹn thề vô nghĩa.

Mình không hợp nhau Anh biết, mà vẫn yêu càng da diết, khi xưa yêu nhau ta mộng mơ và hạnh phúc thật nhiều, mà dường như đã quên một điều rất quan trọng, khi tình têu bắt đầu là lúc càng thêm gần ngày xa cách. Sau này cầu mong em sẽ sớm quên được tất cả, tìm thấy một người xứng đáng ở bên... Từ nay duyên kiếp của chúng ta đành bỏ lại phía sau thôi, ngày và bóng tối Anh cũng đã quen chẳng còn khác nhau nữa, ngoài kia hạt mưa đã hóa thành màu nỗi đau, ngày ta mất nhau mà trời như muốn khóc.

Nhiều khi Anh cứ ngỡ rằng mình đã tìm được một người say đắm yêu mình, mà đâu quên mất rằng càng níu giữ sẽ càng để mất, có khi cả cuộc đời chẳng thể nào may mắn được mãi bên cạnh một người. Nhìn em hạnh phúc bên ai càng làm Anh tan nát lòng, thế nên Anh mới hiểu tại sao tình yêu người ta sợ khi cách xa nhau, vậy nên điều Anh lo lắng vẫn luôn xảy ra.... Kiếp này đã thực sự mất em rồi,
không thể cùng nhau suốt kiếp đành chạm đáy nỗi đau, Anh chỉ là người thay thế tự lau nước mắt rơi, trái tim Anh cũng biết đau sống xa em thật chẳng dễ dàng, giày rất nỗi đau khắc sâu mối tình đầu, tìm được nhau khó thế nào Anh biết chứ, một bước yêu chính là một bước đau... Cô đơn Anh chỉ biết ngồi một góc sống trong nỗi nhớ em, tình yêu chắp vá phai nhòa như những bức tranh từ nước mắt, càng níu giữ sẽ càng dễ mất, dù cho em là người từng yêu Anh rất sâu nặng nhưng thời gian trôi qua lòng dạ sẽ đổi thay.

Vì yêu một người có lẽ Anh đã đánh mất chính mình, quên đi cả bản thân mà chỉ đâm đầu vào yêu em, ngu ngốc tin vào thứ tình yêu không có thật. Yêu một người có lẽ... Anh đã sai rồi, đã hối hận thật rồi!!!! 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx