Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ở lại nhà Tiêu Chiến 2 ngày thì bị đuổi về . Mà khi đuổi , lý do vô cùng đơn giản

- Vương gia , ngài ko về phủ mình sao

- Ta muốn ở đây

- Ha , đây là phủ thừa tướng , ngài ko sao rồi , thì phải về chứ , việc phủ ai lo , ngài còn phải thượng triều , phải chăm lo cho đời sống của nhân dân , phải ...

- Ngừng , ngươi nói ít lại , ta sẽ về ,, nhưng nhớ ngươi

- ÂY da , 2 tuần nữa hôn lễ tổ chức rồi , ngài yên tâm

Còn hai tuần nữa là sẽ diễn ra hôn lễ của Nhị vương gia và Tiêu công tử , cả kinh thành nhộn nhịp hẳn lên . Ko biết có phải do ý trời , 2 ngày nữa là tết Nguyên Tiêu , tết Nguyên Tiêu xong sẽ là đại hỷ của Vương gia . Vương Nhất Bác ngẫm đi ngẫm lại cũng có lý , hai ngày nữa là tết Nguyên Tiêu , y muốn tạo bất ngờ cho ý trung nhân của mình 

- Được , ta về phủ ta đây 

- Đi thong thả

Tiêu Chiến nói xong quay lưng đi về phòng của mình . Y thừa nhận , y có chút rung động với Nhất Bác , nhưng y muốn biết đó có thật sự là yêu . Tiêu Chiến ko cần chức Vương phi cao quý đó , cái y cần là người thật lòng , yêu y bằng cả con tym của mình .

***Nhị Vương phủ

Vương Nhất Bác vừa về phủ đã cho người gọi Vu Bân đến

- Vương gia gọi thuộc hạ có chuyện j ạ

- Vu Bân , hai ngày nữa là tết Nguyên Tiêu , ngươi giúp ta chuẩn bị một số thứ 

- Những j ạ 

- Ngươi đi sắp xếp lại ngự hoa viên trong phủ , mời đám hát giỏi nhất kinh thành , người nấu ăn ngon nhất

- Vâng

Vương Nhất Bác quyết định sẽ cho Tiêu Chiến một bất ngờ lớn, và cũng sẽ tỏ tình tấm lòng của mình vào hai hôm nữa

*******Tiêu phủ*

- Công tử , Nhị nương đang trên đường về phủ

- Nhị nương là ai

Tâm Nhi nghe Tiêu Chiến hỏi mới ngỡ ra . Cô quên mất là chủ tử của mình mất trí nhớ, liền giải thích

- Em quên chưa nói cho công tử biết , Nhị nương là phu nhân t2 của lão gia . Phu nhân cả chính là mẫu thân của người tuy nhiên lúc người lên 10 thì mất . Nhị phu nhân ko những ko độc ác mà thương người như con ruột của mình , từ nhỏ đã chăm sóc người , nhị phu nhân có 1 người con là Tiêu Kỳ . Trước lúc người bệnh mất đi trí nhớ , vì làm nghề y nên Nhị nương đã cùng  nhị công tử đi lấy thuốc , bây giờ mới quay về 

- À , THÌ RA LÀ VẬY

Tiêu Chiến ở hiện tại mất bố mẹ từ nhỏ . Xuyên ko về đây được gặp Tiêu thừa tướng và Nhị nương , anh cũng coi như cha như mẹ mà đối xử

- Họ sắp về đến chưa

- Em nghe nói mai là về tới nơi

***Sáng hôm sau

Tâm Nhi sáng ra thấy Nhị nương cùng nhị công tử đã về vội lôi Tiêu Chiến dậy , kêu người ra đón nhị nương

Xe ngựa của nhị nương dừng trước cổng phủ . Nhị nương tên là Liễu  Tử Tô , con gái của Liễu gia , chuyên hành  nghề y . Bà có khuôn mặt dịu dàng , y phục một sắc tím hoa sen từ đầu đến chân . Tiêu Kỳ mới 14 tuổi , nhìn khuôn mặt trẻ con , mặc đồ tím y như mẫu thân mình . Hai người xuống kiêụ thấy Tiêu Chiến đứng ở cổng đã chạy lại 

- Chiến ca , đệ nhớ huynh quá

- à à ta cũng nhớ đệ 

Nhị nương thấy Tiêu Kỳ như vậy cũng thành quen . Từ nhỉ nó đã luôn bán theo Tiêu Chiến rồi.

- Tham kiến Nhị nương

- ÂY da con đứng lên , theo ta vào nhà 

Nhị nương thấy Tiêu Chiến hành lễ với mình thì đỡ y dậy , từ nhỉ bà đã coi y như con mình mà đỗi đãi . 

** Phòng 

- Chiến , ta nghe cha con bảo con mất trí nhớ ?

- Vâng

- Hazz , ta sẽ cố gắng tìm phương thuốc chữa cho con 

- Cảm ơn người

Tiêu Chiến cảm ơn Nhị nương , tuy mới tiếp xúc nhưng y thấy bà rất dễ gần . Y nghĩ vậy thầm tủi thân , Tiêu Chiến cổ đại thật hạnh phúc , có gia đình , chả bù cho y . Thấy Tiêu Chiến im lặng , nhị nương lên tiếng

- Con sao vậy

- À ko sao ạ

- Đi , xuống bếp ta nấu canh sườn hầm củ sen con thích nhất cho con ăn

Thế là Nhị nương  kéo Tiêu Chiến xuống bếp phụ mình . Đây là lần đầu tiên , y cảm thấy hơi ấm và sự hạnh phúc của mẹ 

** Vương gia

- Ngươi chuẩn bị xong hết chưa 

- Thuộc hạ làm rồi ạ

- Tốt , ngươi sang phủ Thừa tướng mới Tiêu Chiến tối mai qua dây , tuyệt đối ko được để lộ j nhớ chưa

- Thuộc hạ tuân lệnh

Vu Bân rời đi , để lại Vương Nhất bác cười ngây gốc một mình . Tối mai thôi , ngời trong lòng y sẽ biết y nghĩ j

**end chương

Au : Chương sau sẽ là màn tỏ tình lãng mạng của Vương gia nhà chúng ta

Mọi người ơi , ai ở Đà Nẵng thì chú ý sức khỏe luôn mang theo khẩu trang nhé .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro