Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời ơi viết H là cái gì đó khốn khổ nhất đời tôi...

-------------------

Còn 15 phút nữa bắt đầu vòng đua thử để xếp vị trí cho vòng đua chính buổi chiều nay, ban tổ chức đang nhắc nhở các tay đua nên đưa xe vào vị trí, Doãn Chính đã lên xe đợi sẵn, Nhất Bác bảo có việc nên vào nhà vệ sinh gọi điện một lát sẽ ra. Doãn Chính nhìn vẻ mặt không giấu được niềm vui của thằng em, ngầm đoán được người cần gọi đó là ai, mấy hôm nay anh cũng nghe ngóng được ít nhiều, nên tuy thời gian hơi gấp nhưng vẫn để nó đi, ai ngờ tầm 5 phút sau người quay lại lại chẳng phải Vương Nhất Bác mà lại là trợ lí Triệu.


Quản lý của Vương Nhất Bác cũng ngơ ngác không kém, anh đang soạn lại vali cho cậu để sau cuộc đua cậu có thể nghỉ ngơi thì cậu đã gọi điện đến, nói muốn mượn xe, sau đó anh bị cậu gấp đến không thể gấp hơn kéo ra khỏi xe, đoạt luôn chìa khoá, trước đó cậu chỉ kịp dặn một câu:


"Nói với anh Chính em không thể tham gia cuộc đua được, có việc rất hệ trọng, em sẽ xin lỗi sau."


Rồi chạy biến mất dạng.


Quản lí Triệu thành thật kể lại không sót một chữ, chuyện xảy ra đột ngột quá anh cũng không biết làm sao cho phải. Vương Nhất Bác tuy rất cứng đầu nhưng làm việc luôn có chừng mực, cũng chưa bao giờ đẩy anh vào tình huống khó xử thế này, nên dù anh rất lúng túng nhưng vẫn đoán cậu phải có chuyện gì đó hệ trọng lắm. Anh dùng kinh nghiệm văn vẻ ít ỏi của mình cố biện minh cho cậu vài câu, vì anh nhìn vẻ mặt Doãn Chính đáng sợ quá, trông như nếu Vương Nhất Bác có ở đây đã bị anh tẩn cho một trẩn sống dở chết dở rồi.


Quản lí Triệu im thin thít nhìn Doãn Chính mặt lạnh khởi động xe, anh vuốt mồ hôi, tự cầu nguyện cho Vương Nhất Bác sau này về còn toàn mạng.


Bây giờ chuyện sau này có thể sống sót nổi hay không với Vương Nhất Bác không còn quan trọng, cậu chỉ ước mình biết dịch chuyển tức thời, có thể sau một cái nhắm mắt đã có thể quay về bên cạnh Tiêu Chiến. Nếu lái xe theo đường cao tốc, nhanh nhất một tiếng mới tới nơi.


Một tiếng, cậu nghiến răng nghĩ, cậu phải để anh một mình chịu đựng ngần ấy thời gian.


Tưởng tượng đến cảnh anh sợ hãi thế nào, tim cậu như thắt lại, tại sao cậu lại vô ý như vậy, mấy hôm nay anh đã biếu hiện rõ ràng như thế rồi.


Vương Nhất Bác vặn ga, bản năng của một tay đua giúp cậu bình tĩnh lại, nếu lúc này cậu cũng hoảng lên thì xôi hỏng bỏng không cả, anh còn đang chờ cậu về, cái con người ấy đến tự an ủi để giải toả bớt cũng chẳng biết, lúc này không chừng lại trốn vào một góc khóc thút thít rồi...


Hơn 50 phút sau, khi Vương Nhất Bác bằng cách thần kì nào đó chạy quá tốc độ nhưng không bị cảnh sát túm cổ, đã đến nơi.


Cậu vừa chạy đến đầu hành lang tầng anh làm việc đã nghe thấy một mùi hương ngọt nị, mùi hương này càng ngày càng đậm khi cậu tiến gần đến phòng nghỉ của anh. Hơi thở của cậu cũng bắt đầu trở nên dồn dập, mọi người xung quanh đi ngang qua nhưng không ai có phản ứng gì.


Vì mùi hương này, Omega chỉ dành riêng cho Alpha của mình mà thôi.


Tiêu Chiến quả thật đang ngậm nắm tay trong miệng khóc thút thít, sau một hồi tự vật lộn, áo sơ mi đã bung nút hoàn toàn, quần cũng bị anh kéo xộc xệch xuống nửa mông, tay còn lại nắm lấy cái thứ đã bắn một lần nhưng vẫn cương, sưng đỏ, và không có dấu hiệu gì sẽ giảm bớt. Phía sau có cảm giác ướt át xấu hổ nhưng anh không dám chạm tới, từ xưa đến giờ anh vốn ghét bỏ mình là Omega, anh không muốn và cũng không biết phải an ủi nơi đó như thế nào, gấp đến khóc lên.


Bên ngoài có người gõ cửa, không phải kiểu nhẹ nhàng như mấy cô y tá hay gọi anh, mà là kiểu như muốn phá cửa xông vào, thế nhưng giọng người đó cất lên lại thật dịu dàng:


"Em đây, đừng sợ."


Tiêu Chiến túm lấy áo blouse che người lại, run lẩy bẩy mở cửa, Vương Nhất Bác lách người vào, nhanh chóng chốt cửa lại, đè anh lên tường hôn.


Tiêu Chiến đã mềm nhũn như cọng bún, cậu gần như phải ôm siết lấy eo anh mới giữ cho anh đứng thẳng được, nhưng rồi anh ngọ nguậy nghiêng đầu đi, tay đấm bộp bộp lên vai cậu, lực yếu xìu như gãi ngứa, nấc lên:


"Hôn cái gì...hức...nhanh lên!"


Vương Nhất Bác nghẹn một bụng hoả, cũng không có thời gian cảm thán vẻ đáng yêu hiếm hoi này, đưa tay mò vào trong, dù đã đoán được nhưng khi tận tay sờ được bên trong áo blouse anh gần như không còn mặc gì, cậu vẫn thô nặng hít một hơi.


Cậu vùi mặt vào cổ anh, tiện thể kéo nốt cái quần lót vướng víu xuống, tay bắt lấy vật nhỏ vẫn còn cương phía trước:


"Không thể làm ở đây được, em giúp anh ra một lần, rồi mình về nhà nhé, có em ở đây, đừng sợ."


Tiêu Chiến vẫn còn run, nhưng trong lòng an tâm đến lạ, lung tung gật đầu, ngay khi bàn tay to lớn của cậu phủ lên vuốt ve, chân anh co quắp lại.


Hoàn toàn khác so với tự mình làm.


Vương Nhất Bác để anh chống tay lên tường, cậu áp sát phía sau, tìm một tư thế thoải mái nhất cho cả hai, vốn cậu còn lo lắng nơi này không có dụng cụ gì để bôi trơn, cho đến khi tay lướt qua gò mông cong mẩy, sờ đến một mảnh ướt át, cậu mới thấy mình lo hão rồi.


Hai ngón tay cậu, dễ dàng cắm vào trong.


Tuy Tiêu Chiến mím chặt môi, cậu vẫn nghe ra được hơi thở anh trở nên gấp gáp, và chỗ đó co chặt lại mỗi lần cậu xoáy ngón tay vào sâu bên trong, Vương Nhất Bác cũng chẳng dễ chịu gì, dưới thân hoàn toàn thức tỉnh, nhô lên thành một khối cọ vào kẽ mông anh, cậu hít sâu mấy hơi, tự nhủ đây là bệnh viện, anh không muốn làm ở đây, rồi tiếp tục như tự mình dằn dỗi tăng thêm một ngón tay.


"Ha..."


Dù sao chỗ đó mới lần thứ hai bị xâm phạm, ba ngón tay vẫn hơi quá sức, Tiêu Chiến cảm giác rất trướng, vừa trướng vừa tê vừa thoải mái, anh vặn vẹo eo, không biết nên hùa theo hay trốn đi. Vương Nhất Bác đỡ eo anh lại, chầm chậm vuốt ve vật phía trước, giúp anh thả lỏng, sau đó mới nhẹ nhàng đâm rút ba ngón tay, khiến dịch ruột non tiết ra càng nhiều, tưới ướt đẫm ngón tay cậu.


"Anh ướt hơn lần trước."


Cậu thề cậu chỉ nhận xét thật lòng, không phải đang cố tình chọc anh xấu hổ, nhưng Tiêu Chiến nghe thấy liền xộc một phát bị hun đỏ như con tôm luộc, trông càng thêm mê người. Cậu nghiến răng, như thấy một món ngon bày trước mặt mà phải tự dặn lòng không được ăn, thật sự nghẹn đến muốn chết rồi.


Trong lúc Vương Nhất Bác một lòng một dạ muốn hầu hạ anh tiết qua một lần rồi về nhà mới từ từ ăn sau, Tiêu Chiến lại chả thông cảm cho nỗi khổ của cậu, anh ngoái đầu, khuôn mặt mơ màng vì tình dục, hỏi cậu:


"Em không đi vào sao?"


"Anh..."


Cậu thô suyễn thở một hơi, rút ba ngón tay ra, vật cứng gồ lên cọ lên phía ngoài lỗ nhỏ qua lớp vải, eo Tiêu Chiến run lên, vừa sợ vừa chờ mong nhưng không trốn, mơ hồ còn thấy anh hơi nâng mông lên, Vương Nhất Bác gầm một tiếng, xoay người anh qua hôn.


Tiêu Chiến bỗng dưng bị xoay lại, đầu còn ngập sương mù không hiểu gì đã bị cậu hôn ngấu nghiến, ngay sau đó một chân bị nhấc lên, một thứ lớn hơn ngón tay nhiều lần cứ thế đâm vào.


"Ư..."


Tiếng rên muốn thoát ra khỏi miệng đã bị cậu chặn lại, chân anh không trụ nổi, bị cậu ôm ngang mông nhấc bổng lên đặt lên bàn, mông anh cảm nhận được lót phía dưới là giấy tờ anh còn chưa dọn, chưa kịp lo sợ thì Vương Nhất Bác đã đâm mạnh vào trong, khiến anh nức nở một tiếng không rõ nghĩa, quên luôn bây giờ mình đang ở chỗ nào.


Tiểu Vương Nhất Bác bị nơi đó mút đến tê đại, cậu lung tung hôn môi anh, sau đó chuyển xuống cổ, dưới thân chậm rãi mà nặng nề đâm vào thật sâu, làm Tiêu Chiến chỉ biết há miệng thở hổn hển, anh sợ ngã, yếu ớt quàng tay lên cổ cậu, nhưng vẫn bị lực đâm mạnh mẽ làm cho muốn lùi về sau. Vương Nhất Bác thấy vậy, để anh nằm hẳn xuống bàn, vắt đôi chân thon dài của anh qua hông cậu, khoá người này cố định vào một chỗ, tìm kiếm trong trí nhớ nơi ngọt ngào sâu bên trong, thử đâm vào đó.


"Không...chỗ đó..."


Anh ngửa cổ ra sau, để lộ cần cổ thon dài xinh đẹp, đúng như dự đoán, khi cậu bắt đầu đâm vào điểm G, anh lắc eo muốn trốn, nhưng vốn đã bị cậu ôm lấy không cho chạy nữa rồi, bị động run rẩy chờ vật cứng lùi ra một chút, rồi lại đâm vào nơi yếu điểm kia, mài vào, khiến anh vừa thích vừa sợ.


Khoái cảm tê dại tới mức cảm giác có thể chết ngay lập tức vậy.


"huhu...đáng sợ quá..."


Anh thút thít, mắt mũi đỏ hoe như bị ai bắt nạt, mà cái người bắt nạt anh cũng đang nặng nề thở, Vương Nhất Bác sợ nói ra sẽ doạ anh, bây giờ cậu đang kiềm chế lắm rồi, kiềm chế để không bộc phát hết thú tính, làm hỏng anh. Cậu chỉ biết hôn lên mí mắt ướt đẫm của người dưới thân, dỗ:


"Ngoan, là em mà, không sợ."


Cậu nhấc người lên một chút, nhìn giọt mồ hôi lăn trên cổ xuôi xuống dưới ngực anh, nuốt nước bọt, trên lồng ngực đơn bạc là hai chấm hồng hồng, có vẻ vì đang đến kỳ nên có nhô hơn bình thường một chút, trông đáng yêu lạ lùng.


Vương Nhất Bác hôn anh xong, cũng thử hôn lên đó một cái.


Lỗ nhỏ ngay lập tức siết chặt lại.


Vương Nhất Bác như trừng phạt mà ngậm hẳn một bên vào miệng, Tiêu Chiến bị tập kích bất ngờ, trước nay luôn nghĩ đầu vú chỉ là nơi để trang trí mà thôi, cảm giác tê ngứa truyền thẳng lên đại não, cả người đều run rẩy. Vương Nhất Bác thấy phản ứng của anh thú vị quá, phải tự nhủ mấy mươi lần mới không bắt nạt chỗ đó đến khi anh khóc lên, chỉ nhẹ nhàng liếm qua một lượt, hưởng thụ cảm giác phía dưới mỗi lần như thế lại cắn chặt thêm một chút, ướt thêm một chút, mút cậu thoải mái đến không lời nào tả được.


Quần áo trên người cậu vẫn khá chỉnh tề, chỉ có anh lại chỉ còn áo sơ mi vắt vẻo trên cổ tay, tình cảnh này làm anh nhớ lại lần đầu của cả hai, nhưng lần này khác hơn.


Vì anh cảm thấy cả trong tâm hồn mình cũng thoả mãn, chính là cảm giác tự nguyện thuần phục.


"Anh muốn bắn...ha...chậm thôi..."


Tay anh quơ quào trên ngực cậu, Vương Nhất Bác nãy giờ vốn không chạm tới vật nhỏ phía trước, chỉ chuyên tâm mút cắn đến khi đầu vú anh sưng lên, giờ mới thấy Tiểu Chiến đang rỉ nước, sưng đỏ như sắp đến, cậu bèn đẩy chậm tốc độ một chút, nhưng mỗi lần đẩy vào lại chuẩn xác mài qua tuyến tiền liệt, anh nấc lên mấy tiếng vô nghĩa, đôi chân dài cũng cắp lên hông cậu, chừng chục lần thì run rẩy bắn ra.


Tinh trùng của Omega vốn lỏng hơn so với người thường, cũng không nhiều, Tiêu Chiến bắn xong gần như xụi lơ, nhưng chỉ được vài giây, Vương Nhất Bác đã ôm xốc anh lên, dưới thân đẩy nhanh tốc độ.


Vừa mới bắn là khoảng thời gian đặc biệt mẫn cảm, Tiêu Chiến quả thật bị làm cho đến khóc, nức nở mấy tiếng, móng tay cào lên lưng cậu, Vương Nhất Bác nhỏ giọng xin lỗi, cậu nặng nề chạy nước rút, một lúc lâu sau khi anh chỉ còn biết cắn vai cậu hổn hển, cậu mới bắn ra.


Cơn phát tình tạm thời dịu xuống nhưng cả hai đều biết chẳng được lâu.


Tiêu Chiến bây giờ đến nhấc tay còn không nổi, huống chi dọn dẹp hiện trường, Vương Nhất Bác biết anh xấu hổ, chỉ dám lau qua loa sau đó mặc quần áo vào cho anh, sau đó ôm hết mớ giấy tờ đi vứt một lượt.


Trên người anh vẫn còn mùi hương thoang thoảng, cả người cậu nóng bừng, cậu đưa điện thoại cho anh gọi báo xin nghỉ, sau đó bế thốc anh lên:


"Mình về nhà nhé."


Cả hai đều nhìn thấy ngọn lửa hừng hực trong mắt nhau, anh vùi mặt vào cổ cậu, dịu ngoan gật đầu:


"Ừ, về nhà."


_________________


Đừng cmt hóng H.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic