Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh thấy thế nào? Có muốn ăn gì không?"


Sau khi nửa ôm nửa tha nhét Tiêu Chiến lại thành một cục vào chăn, Vương Nhất Bác ngồi bệt xuống sàn, nắm lấy một bàn tay lộ ra của anh, nhỏ giọng hỏi.


Tiêu Chiến vẫn cứ nhìn cậu đăm đăm, không nói gì, đôi mắt anh hằn vẻ mệt mỏi, nhưng lại có một sự cố chấp lạ lùng, cứ như thể nhắm mắt lại một chút sẽ không nhìn thấy người trước mặt này nữa. Vương Nhất Bác tự thấy có lỗi, nhón người lên hôn nhẹ lên mi mắt anh, làm cho anh nheo mắt lại, anh nhận ra cậu đặc biệt thích hôn lên chỗ này, chỉ chạm một cái thật nhẹ thật dịu dàng rồi tách ra, để lại một cảm giác mềm nhẹ như lông vũ, làm lòng người ngơ ngác. Anh ngẩn ra một chốc, rồi đáp một câu chẳng liên quan gì:


"Em đi đâu vậy?"


Vương Nhất Bác nghe giọng không đoán được anh có giận hay không, cũng không biết mình có nên nói thật cho anh biết hay không, việc phải phơi bày ra một cái tôi cũng bất an và lo sợ nhường ấy trước mặt anh khiến cậu xấu hổ đến lạ. Cậu đang ấp úng không biết giải thích ra sao thì anh đột ngột giật tay ra, Vương Nhất Bác thật sự sợ rồi, cậu vội vàng nắm lại bàn tay anh đang muốn lủi vào chăn, ủ nó trong hai bàn tay còn lành lạnh của mình, đầu hàng:


"Em nói em nói, anh đừng giận."


Tiêu Chiến quay mặt đi, anh cũng không biết nữa, rõ ràng anh biết mình mới là người vô lí, nhưng khi ở trước mặt cậu, anh lại bỗng nhiên không kiềm chế được cảm giác giận dỗi này, một phần nhỏ trong lòng anh biết, người này sẽ không nỡ nổi giận với anh, nhất định sẽ chiều anh.


Cảm giác ỷ lại này làm anh hoảng hốt.


Vương Nhất Bác cũng không biết tại sao mới đó mà anh đã biến thành đà điểu rồi, loay hoay mãi cũng không khiến anh quay đầu qua được, bèn vừa hôn hôn mu bàn tay người ta lấy lòng, vừa nghe lời kể lại, cậu trước nay vốn ăn ngay nói thẳng, vậy mà lần này để kể lại mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, cậu lại lần lữa mãi mới kể được hết, có một vài chi tiết, chẳng hạn như bị mẹ tát một cái, cậu không muốn nói ra, bảo cậu tự tin thái quá cũng được, cậu cảm giác nếu anh biết anh sẽ đau lòng.


Kể xong, người nằm trên giường vẫn im thin thít, phần tóc mái lòa xòa phủ lên phần mặt lộ ra ngoài chăn của anh, khiến cậu chẳng nhìn thấy được gì, chẳng đoán được anh có tức giận hay không, có vì chuyện cậu đột ngột nói với bố mẹ mà khó chịu. Vương Nhất Bác nhịn rồi lại nhịn, cậu muốn nhìn thấy mặt anh, rốt cuộc vẫn là vươn tay gạt nhẹ tóc anh sang một bên, lòng bàn tay liền truyền đến cảm giác ẩm ướt.


"Anh..."


Vương Nhất Bác bị dọa không nhẹ, vội nhổm người dậy, dù người kia kiên quyết nhắm tịt mắt, viền mắt vẫn còn đọng lại vệt nước rõ ràng, cậu lôi kéo một hồi người kia mới chịu mở mắt ra nhìn cậu, trong giây phút đó, cậu cảm thấy như đây mới là một Tiêu Chiến chân thật nhất, một Tiêu Chiến chưa kịp khoác lên mình lớp vỏ mạnh mẽ nào đã bị cậu nhanh tay lột bỏ mất.


Vương Nhất Bác luống cuống chẳng biết tại sao lại làm cho người ta khóc rồi, chỉ biết ôm ghì lấy anh qua lớp chăn, lòng đau như thắt lại:


"Anh đừng khóc."


Tiêu Chiến hít hít mũi, cố lắm rồi mà giọng nói phát ra vẫn nghèn nghẹn đến chính anh cũng khó mà tin được lời mình nói:


"Anh không khóc."


"Được rồi, anh không khóc."


Vương Nhất Bác xuôi theo, vụng về vỗ vỗ lên lưng anh, bây giờ chỉ cần dỗ được anh thôi, bảo cậu cá voi biết bay cậu cũng gật đầu được huống chi chỉ là vài lời dối lòng tránh cho anh khỏi xấu hổ. Nhưng mà cậu càng làm vậy Tiêu Chiến càng cảm thấy thể diện của mình vừa vất hết, anh ngọ nguậy chui ra khỏi vòng tay cậu mà không được, bèn kéo chăn lên tự biến mình thành một con nhộng khổng lồ, nhất quyết không nói chuyện với cậu nữa. Vương Nhất Bác tôn trọng chút thể diện ít ỏi của anh, trong lòng vừa vui vẻ vừa chua xót, biết rằng chờ người này giải thích thì thà mình tự nói còn hơn, cậu ôm ghì con-nhộng-Tiêu-Chiến vào lòng, tự hỏi:


"Vậy là anh không giận chuyện em nói với ba mẹ đâu nhỉ?"


"Anh không nói thì em coi như anh không giận nhé."


"Tại sao anh khóc, anh đau lòng em sao?"


"Mẹ chỉ mắng có một xíu thôi à, xin lỗi vì mấy hôm nay không liên lạc cho anh, em hứa từ nay về sau dù có đang đua xe đi nữa em cũng sẽ nghe máy mà."


Tiêu Chiến nghe đến đây thì không chịu nổi phải lên tiếng:


"Nói xằng bậy."


Vương Nhất Bác ngầm thở phào thấy giọng anh bình thường trở lại, thật muốn kéo người này ra, ôm lấy, xoa vào lòng, không bao giờ để người này có thời gian khoác lên mình vỏ bọc mạnh mẽ đó nữa. Cậu nhớ anh, muốn nhìn anh cho thật kĩ, nếu được cho phép còn muốn hôn hôn một chút, nhưng nhìn tình hình này có vẻ không khả quan, Tiêu Chiến có vẻ vẫn chưa muốn thoát kén chui ra, cậu cười khổ, dằn nỗi nhớ nhung vào một góc, ngồi thẳng dậy:


"Anh nằm nghỉ một lát đi. Bác sĩ Tiêu, anh là một bác sĩ gương mẫu mà, kéo chăn ra đi kẻo bị ngạt bây giờ đấy, để em đi tìm mua chút gì đó cho anh ăn."


Vương Nhất Bác đưa tay xoa chỏm tóc lộ ra của anh, rõ ràng Tiêu Chiến là một người đàn ông 26 tuổi trưởng thành, chín chắn, lại còn là một bác sĩ xuất sắc, nhưng cậu cứ vô thức muốn chăm sóc anh, nhiều lúc sau khi dặn dò xong mới nhận ra mình vừa dỗ dành người ta cứ như chăm con nít vậy.


Vương Nhất Bác chỉnh lại cổ áo, cảm thấy may mắn vì trên người vẫn còn mặc nguyên áo khoác, có thể ra ngoài luôn. Cậu mở điện thoại dò tên một vài món ăn tốt cho người bị hạ đường huyết, lúc nãy trông mặt anh xanh xao quá.


Cậu vừa định bước ra cửa, một lực yếu xìu đã níu lấy góc áo cậu, lực kéo nhẹ tới mức cậu gần như nghĩ mình nhầm, cho tới khi lực níu tăng lên một chút, cậu mới ngơ ngác quay lại tìm nguyên do.


Tiêu Chiến đang rất cố chấp thò một tay ra nắm vạt áo khoác của cậu.


"Đừng đi."


Anh nói khẽ.


"Không được đi."


________________________


Vương Nhất Bác nghĩ, có lẽ vì hôm đó anh bị ốm nên tâm lí cũng yếu đuối và ỷ lại hơn bình thường, nhưng mà, nếu những hành động ỷ lại đó kéo dài tận cả tuần nay, thì cậu không thể không dùng một cụm từ để miêu tả cảm giác của mình.


Thụ sủng nhược kinh.


(Được yêu mà lo sợ)


Tiêu Chiến trở nên thật dính người, nhạy cảm hơn, và suy nghĩ tiêu cực hơn.


Chẳng hạn nếu cậu bảo hôm nay bận đi dự event của nhãn hàng, không thể đến đón anh được, dù chỉ qua điện thoại cậu cũng nghe ra giọng anh ũ rũ hẳn đi, làm cậu thật sự không biết làm sao cho tốt, có phải nếu bây giờ báo bận không tham dự sự kiện thì thật vô trách nhiệm không?


Đúng, cực kỳ vô trách nhiệm luôn!


Nên cậu chỉ đành tham dự thật nhanh sau đó chạy về, ôm ôm ấp ấp thật lâu mới dỗ cho người vui vẻ lại được.


Hoặc hôm khác, anh đến đội đua tìm cậu nhưng không thấy, vì cậu có việc phải qua xưởng xe kiểm tra phụ tùng trước cuộc đua sắp tới, chuyện sẽ chẳng có gì nếu khi cậu quay về, anh gần như nhào thẳng vào lòng cậu, làm cậu một thân còn dính đầy dầu máy bối rối sợ làm bẩn áo sơ mi của anh, tay chân cũng không biết đặt thế nào cho phải.


Vương Nhất Bác thấy anh lạ, nhưng không thấy phiền, thậm chí còn thấy rất thoả mãn, cậu còn bắt đầu lo lắng với tình trạng này thì làm sao giữa tháng tới đây cậu đi tham gia đua xe cho đành. Đua xe ở Thiên Tân, tuy giáp với Bắc Kinh nhưng phải đi cùng đội đua, làm quen địa hình rồi đua thử, cũng phải mất cả tuần là ít.


Lúc cậu nói với anh chuyện này, vậy mà anh lại dễ dàng tiếp nhận hơn cậu tưởng.


Không riêng Vương Nhất Bác thấy anh lạ lùng, đến Tiêu Chiến cũng không kiểm soát nổi tâm tình của mình nữa. Anh không biết tại sao mỗi lần cách xa cậu dù chỉ một thời gian rất ngắn thôi, trong lòng anh đã rất bất an. Mấy hôm nay cảm giác đó càng nghiêm trọng, anh vừa tự trách mình gây phiền phức cho cậu, rồi lại thấy vui vẻ khi cậu chiều theo ý muốn ích kỉ của anh, lòng rối thành một đống hỗn độn.


Cho nên hôm nay khi nghe cậu nói phải đi tới Thiên Tân tham gia giải đấu một thời gian, dù trong lòng anh bắt đầu cuộn trào cảm giác bất an quen thuộc, anh vẫn dặn mình không được ích kỉ như vậy, cố nở một nụ cười mà anh cho là chân thật nhất, chúc cậu thi đấu an toàn và đạt kết quả tốt.


Vương Nhất Bác hơi bất ngờ, mấy hôm nay được anh ỷ lại đã quen, thấy anh bình thản như vậy cậu lại thấy có chút mất mát. Nhưng cái người vẫn đăm đăm nhìn cậu đây lại vẫn là Tiêu Chiến mấy hôm nay cậu biết, con người ta rốt cuộc vẫn chẳng che dấu nổi ánh mắt của mình. Cậu vẫn thấy anh có gì đó là lạ, nhưng không thắc mắc nữa, dù sao thì Tiêu Chiến như thế nào cậu cũng đều thích cả mà.


Ba hôm sau, cậu di chuyển đến Thiên Tân.


Năm hôm sau, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng biết tại sao dạo này mình lại kì lạ như thế.


Kỳ phát tình đầu tiên sau đánh dấu đã đến.


Tiêu Chiến hôm nay luôn cảm thấy nóng, giữa một rừng y bác sĩ và bệnh nhân ai cũng bắt đầu khoác áo len mỏng vì trời đã cuối thu, việc anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi và cởi tận hai nút áo quả là có hơi đặc biệt. Cứ năm người đi ngang sẽ có vài ba người ngoái nhìn, đa phần là lén lút đánh giá dáng người và dung mạo đẹp đẽ của anh. Tiêu Chiến cũng chẳng có tâm trí mà để ý, anh nghĩ mình bị sốt nên vội dời lịch phẫu thuật sang hôm sau, chỉ nhận vài ca khám mắt đơn giản, anh sợ mình bị ốm thật thì phẫu thuật lại xảy ra bất trắc gì.


May mà anh làm vậy.


Đến đầu giờ chiều, khi cảm giác nóng ran lan xuống vùng bụng dưới và tay chân bủn rủn mất sức, anh mới nhận ra kỳ phát tình đã tới, mạnh mẽ và dữ dội hơn bình thường nhiều.


Omega sau đánh dấu, mỗi khi sắp tới kỳ phát tình sẽ vô thức ỷ lại vào bạn đời.


Sao anh lại quên mất chuyện này chứ.


Anh khoá trái cửa phòng nghỉ, ngồi thụp xuống một góc run rẩy móc điện thoại ra, chỉ cần nhấn vào lịch sử cuộc gọi là có thể gọi cho Vương Nhất Bác ngay lập tức, bây giờ trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh của cậu ấy.


Anh rất sợ, anh muốn có cậu ở đây.


Thế nhưng khi tìm thấy số cậu rồi, anh lại chần chừ mãi không dám ấn xuống.


Lúc này, cậu sắp vào vòng đua rồi.


Hình như anh chỉ toàn gây rắc rối cho cậu thôi, cứ thế này chẳng mấy chốc cậu sẽ thật sự thấy anh phiền phức mất.


Tiêu Chiến vứt điện thoại qua một bên, lung tung muốn cởi thắt lưng, mặt anh vốn bị tình dục hun đỏ bừng, nhưng khi tự mình bắt lấy thứ đó của chính mình, anh vẫn cảm giác mặt nóng lên một lớp nữa. Anh nhớ lại cách Vương Nhất Bác từng làm, vội vã vuốt vài cái mà chẳng có tác dụng mấy, chỉ thấy thứ đó càng cứng rắn thêm thôi.


Phía sau cũng rất ngứa...anh vặn vẹo khó chịu, ngón tay lần lữa ở bên ngoài, không biết cắm vào thế nào, lại càng muốn làm gì đó để giảm bớt cảm giác khô nóng này đi.


Anh vẫn rất rõ ràng bên ngoài vẫn là hành lang bệnh viện, thời khắc đều có người đi qua, cảm giác sợ hãi và tủi thân đổ đến ào ạt. Tiêu Chiến mím môi ngăn tiếng thở gấp, viền mắt tràn nước.


Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, anh muốn Vương Nhất Bác ở đây.


Đúng lúc này điện thoại reo.


Ba chữ Vương Nhất Bác hiện lên sáng rõ trên màn hình.


Tiêu Chiến chẳng màng cái gì là lí lẽ lúc này nữa, anh bắt máy.


Thế nên Vương Nhất Bác, vốn trốn trong nhà vệ sinh gọi điện cho anh trước khi bước vào vòng đua thử đầu tiên, câu đầu cậu nghe thấy lại là một tràng tiếng thở gấp, và giọng anh vang lên đậm mùi tình dục:"Vương Nhất Bác...ư...anh muốn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic