Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến sợ rồi, sợ kiểu giận của Vương Nhất Bác rồi.


Anh nhìn suất cơm được đưa tới lần thứ tư trong tuần này, không biết nên có cảm giác gì, hôm đó Vương Nhất Bác chỉ để lại một câu "Em về đây." xong đi mất, mấy hôm sau cậu cũng chẳng có biểu hiện gì bất thường, vẫn thông qua chị Giảng nắm lịch làm việc của anh, hôm nào anh có ca phẫu thuật quá trễ sẽ nhờ chị ấy mua thêm cho anh một phần cơm, có khi kèm theo một lọ vitamin hoặc ly trà trái cây, còn nhờ chị Giảng lảm nhảm bên tai anh rằng không được uống cafe, không được oder đồ ăn nhanh, nói nhiều tới mức anh phải tự nhìn lại xem mình là bác sĩ hay cậu là bác sĩ.


Anh biết hết, nhưng không dám bảo chị Giảng dừng lại, vì anh cảm thấy làm vậy Vương Nhất Bác sẽ càng giận thêm. Thế là cả tuần này anh xoay trong một cái vòng luẩn quẩn, anh gọi thì điện thoại thuê bao, anh nhắn tin thì cậu không nhắn lại, cậu vẫn cứ đều đặn quan tâm anh từng ly từng tý, nhưng sẽ không chịu nói chuyện với anh.


Tiêu Chiến gắp đồ ăn cho vào miệng, chỉ nhai ra vị đắng chát, anh thà cậu cứ hung dữ với anh còn hơn, cái kiểu giận này, thật quá dày vò người khác mà.


Vương Nhất Bác cũng thật oan, cậu thề nếu nhận được cuộc gọi của anh có lẽ chưa được ba phút sau cậu đã giơ tay xin hàng, hoặc có gồng lắm thì chỉ không nghe máy thôi, làm gì đến mức tắt máy, vấn đề là cậu có nhận được tin nhắn hay cuộc gọi quái đâu.


Điện thoại đã bị mẹ tịch thu rồi.


Ngay tối hôm đó cậu lên xe xuyên đêm về Lạc Dương ngay, hơn 8h sáng đến trước cửa nhà, bố mẹ cậu ra đón mà không tin vào mắt mình, luôn miệng hỏi cậu có chuyện gì gấp mà về không báo một tiếng.


Đúng, chuyện gấp.


Cậu muốn nói cậu đã tìm được bạn đời, cậu phải lòng và muốn ở bên người đó.


Vương Nhất Bác trên đường về đã dự tính sẽ nói rất nhiều thứ để thuyết phục bố mẹ, rốt cuộc khi nhìn ánh mắt trông mong của hai người, lời lên đến môi lại không thể hoa mỹ mà tuôn ra, dù sao thì trên đời này ngoài chính mình ra, chỉ có bố mẹ là hiểu cậu nhất, không gì có thể qua được mắt họ. Từ nhỏ cậu muốn gì bố mẹ đều cố gắng tạo điều kiện cho cậu học, dù mấy thứ cậu muốn học là vô bổ trong mắt gia đình khác, bố mẹ vẫn luôn tin tưởng và tự hào vì những thành tích cậu đạt được, cũng chưa từng bắt ép cậu phải học hành chính thống giỏi giang như con nhà người ta, có thể nói, Vương Nhất Bác được thỏa sức tung cánh mà lớn lên trong tình thương của bố mẹ.


Cho nên khi nhận cái tát đầu tiên từ nhỏ đến lớn từ mẹ, cậu gần như ngây người ra.


"Mẹ..."


"Con vừa nói gì? Con mới 22 tuổi, làm sao chắc chắn có thể mang lại hạnh phúc cho người ta? Sao con dám đánh dấu? Đối với con một vết cắn đó chả là gì nhưng đối với Omega là sự trói buột cả đời, sao con lại xốc nổi như vậy?!"


Mẹ cậu là một Omega hiền lành dịu dàng, lần đầu tiên vương Nhất Bác thấy mẹ giận đến như vậy, vội vàng đỡ bà ngồi xuống, bà hất tay cậu ra, bố cậu biết ý liền tới ngồi cạnh ôm vai giúp bà bình tĩnh, ông không nổi nóng nhưng giọng đã nghiêm khắc lên nhiều:


"Chuyện xảy ra khi nào?"


Vương Nhất Bác còn chưa tháo áo khoác ra, vẫn nguyên một bộ dáng mệt mỏi vì đi đường dài xong, cậu ngồi ngay ngắn lại, nửa bên mặt còn đau rát, nhắc nhở cậu mức độ nghiêm trọng của việc này:


"Mới gần đây...về chuyện đánh dấu..."


Cậu có thể nói là do anh sao? Không thể, nếu hôm đó cậu không đánh mất lí trí, cậu sẽ không cắn xuống, ngay khoảnh khắc đó cậu đã nhận định cậu muốn chịu trách nhiệm với người này, cho đến giờ phút này anh chưa từng ép cậu điều gì cả, là cậu tự nguyện.


Ra vậy, đến bố mẹ cũng không tin, làm sao Tiêu Chiến có thể tin? Giọng cậu khàn đi:


"Anh ấy là một người tốt, con thích anh ấy, bố mẹ nhất định cũng sẽ thích anh ấy, tạm thời lúc này tụi con đang tìm hiểu nhau, con chưa thể giới thiệu anh ấy cho bố mẹ, khi nào anh ấy chấp nhận con sẽ nói, vì một sự cố mà trước khi chính thức yêu nhau con đã đánh dấu anh ấy rồi, nhưng con không hối hận, con cũng sẽ không làm anh ấy hối hận."


Mẹ Vương lắc đầu:


"Con suy nghĩ quá đơn giản, không phải chỉ cần con muốn là được, người đó có tin con hay không? Con lấy gì đảm bảo? Chưa kể sau này nếu gặp phải Omega định mệnh, liệu con có đủ lí trí? Mẹ với bố con..."


Bà ngừng một lát, bố liền nắm chặt tay bà:


"Cũng suýt nữa không đến được với nhau vì mấy chữ định mệnh đó."


"Còn con, con lấy gì đảm bảo để người ta tin con?"


Thật ra mẹ Vương khi nghe Tiêu Chiến dù đã bị đánh dấu nhưng vẫn không đồng ý qua lại với con trai bà, dù chưa biết mặt mũi tên tuổi gì của người này, hảo cảm vẫn tăng đáng kể, bà không muốn hai đứa ở bên nhau chỉ vì hai chữ trách nhiệm, bà hiểu rõ hơn ai hết hai chữ này trói buộc cuộc đời Omega như thế nào.


"Bố mẹ đã biết, con về phòng tự mình suy nghĩ lại đi, trước nay bố mẹ không cấm cản con điều gì, duy chỉ có việc này, con không được xốc nổi. Điện thoại con đâu, mấy hôm nay không được xớ rớ gì tới công việc hết, mấy hôm này mẹ lại không quản được con chắc?!"


Vương Nhất Bác im lặng nhìn mẹ tắt điện thoại rồi cất vào túi áo, cậu trai 22 tuổi cao lớn bỗng trở nên nhỏ bé trước mặt mẹ, cậu chẳng còn tâm trí mà suy nghĩ nữa, vậy cũng tốt, coi như đây là khoảng thời gian cậu suy xét rõ vấn đề.


Thứ Tiêu Chiến thiếu là niềm tin và sự an toàn.


Những điều này cậu không có cách nào nặn nó thành hình thù rồi nhét vào tay anh, để anh giữ lấy. Cậu chỉ có thể dùng hành động, từ từ chắp vá lại những nỗi lo lắng của anh, để đến một lúc nào đó anh hoàn toàn mở lòng tin tưởng cậu.


Nhưng liệu anh có cho cậu cơ hội hay không?


___________________________


Trong lúc Vương Nhất Bác bị cấm túc, thì Tiêu Chiến, ngày thứ năm không thấy bóng dáng của cậu, ruột gan đã muốn điên lên.


Chị Giảng là người hiểu rõ hơn ai hết, chị đặt phần cơm trưa của Tiêu Chiến lên bàn, nhìn ánh mắt như muốn thiêu cháy của Tiêu Chiến mà giật mình chuồn lẹ, chỉ là chân còn chưa ra tới cửa đã bị Tiêu Chiến kéo giật lại, chị hết hồn bị ấn ngồi xuống ghế, quái lạ, nụ cười ấm áp mọi ngày của bác sĩ Tiêu đâu rồi, sao nay lại toả ra toàn khí lạnh thế này.


"Chị Giảng Hạ, cơm này bao nhiêu tiền, em trả, lâu nay chị mua cho em cũng nhiều rồi."


Chị Giảng nuốt nước bọt một cái, cười giả lả:


"Haha...không cần đâu, dù sao cũng không phải chị trả..."


Thậm chí còn được trả luôn phần cơm của mình, hời quá đi chứ.


Chị Giảng cứ nghĩ Tiêu Chiến biết rồi nên cũng không giữ kẽ.


Tiêu Chiến không định hỏi thẳng thừng tới chủ đề Vương Nhất Bác luôn như vậy, nhưng nghe chị Giảng nhắc anh lại nóng lòng, hỏi ngay:


"Thế mấy hôm nay cậu ấy có liên lạc với chị không?"


"Không có a. Chuyện đặt cơm này là cậu ấy nhờ chị từ lâu rồi, từ đợt tới khám hôm đầu luôn cơ, cậu không để ý à, món ăn mỗi ngày đều thay đổi, cũng chỉ mua ở quán nổi tiếng thuần vị Trùng Khánh quê cậu. Bình thường cậu Vương cũng hay gọi hỏi thăm nhưng mấy hôm nay không thấy đả động gì, chị cứ theo thực đơn sẵn mà đặt thôi."


Tiêu Chiến càng nghe càng không biết nên có cảm giác gì, hoá ra cậu đã chu đáo như vậy từ lâu, còn anh chỉ vừa gần đây mới nhận ra. Anh quay mặt đi, tránh không cho chị Giảng thấy mắt mình đỏ lên.


Rốt cuộc cậu đi đâu rồi? Tại sao lại không nhận điện thoại? Có chuyện gì xảy ra không?


Tối đó Tiêu Chiến đánh bạo gọi cho đội xe, vì để bảo mật thông tin của tuyển thủ nên anh suýt không hỏi được gì, mãi đến khi anh cam đoan thề thốt một lúc, người nhận cuộc gọi mới chịu tiết lộ cậu xin phép nghỉ không thời hạn, nghe bảo là về quê ở Lạc Dương.


Anh thở phào trong một chốc, tạm thời ít nhất cũng biết cậu ấy đi đâu.


Nhưng rồi chỉ vài phút sau anh đã ão não, vậy tại sao cậu lại ngắt liên lạc.


Có phải cậu chán rồi?


Tiêu Chiến càng nghĩ càng tủi thân, vùi mặt vào gối một lúc, sau, lại móc điện thoại ra nhắn tin.


"Anh ốm rồi, em đến đây đi."


Mãi lâu thật lâu sau, vẫn không có hồi âm.


__________________________


Khoa mắt bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh sáng nay chìm trong bầu không khí quái dị. Quái dị chỗ nào thì ai làm ở đây quá ba tháng cũng thừa sức nhận ra: Bác sĩ Tiêu ấm áp như mùa xuân đã biến đâu mất rồi.


Vẻ mặt bác sĩ Tiêu tiều tụy trông thấy, nụ cười thường trực trên môi cũng héo rũ, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rõ, làm việc cũng vẫn đâu ra đấy, mấy ca phẫu thuật cũng xử lí ngon ơ, người không quen chắc chẳng nhận ra khác biệt với ngày thường chỗ nào, chỉ có y bác sĩ khoa mắt biết, bác sĩ Tiêu, tuyệt đối không nên cứng nhắc như vậy. Bác sĩ Tiêu là cảnh đẹp ý vui, là mùa xuân ấm áp bệnh viện này đó, tụi này muốn thấy nụ cười dịu dàng của bác sĩ Tiêu cơ, cho nên ai làm bác sĩ Tiêu buồn thì mau mau xuất hiện đi.


Cái-người-làm-bác-sĩ-Tiêu-buồn ấy, bây giờ còn đang tranh thủ thời gian ở nhà, cùng bố đóng lại mái hiên trước mùa bão, tỉa lại vườn hoa cho mẹ, sửa lại đường ống nước trong vườn, ngày ngày xem cảnh bố mẹ phát cẩu lương. Sau đó tối về lại tự gặm nhấm suy nghĩ xem liệu Tiêu Chiến đang làm gì, và không một mảy may cho rằng anh đang rất lo lắng cho cậu.


Vương Nhất Bác luôn nghĩ, khoảng thời gian này, đối với anh có thể là một sự giải thoát, không có cậu làm phiền, liệu anh sẽ vui sao?


Vương Nhất Bác không phải người nhạy cảm đến như thế, nhưng sau khi bị mẹ dạy dỗ một hồi, cậu bỗng trở nên thiếu tự tin đến lạ, vì cậu nhận ra cậu đã suy nghĩ đơn giản quá mức. Trong một mối quan hệ, không phải một người cố gắng là níu giữ được. Hai người như đang nắm hai đầu sợi dây, nếu người kia buông thả, sợi dây sẽ mãi không thể kéo căng.


Đến ngày thứ 6, mẹ trả lại điện thoại cho cậu. Vương Nhất Bác kiềm chế cái thôi thúc bật điện thoại lên và gọi ngay cho anh, cậu cố điềm tĩnh mở máy, để rồi nhận lại một loạt thông báo.


12 cuộc gọi nhỡ, 7 tin nhắn.


Trong đó có 3 cuộc gọi và 2 tin nhắn của anh.


"Em còn giận sao?"


"Anh ốm rồi, em tới đây đi."


.


Lúc Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bác, anh đang ốm thật, mấy hôm này suy nghĩ quá nhiều, cộng với làm việc quá sức mà anh bị tuột đường huyết, chuyện cũng không có gì nghiêm trọng nhưng ngay khi anh vừa chóng mặt một chút, cả khoa đã đồng loạt đuổi anh về, anh từ chối mà không xong, mọi người nhiệt tình đưa anh về đến tận nhà luôn, anh có cảm giác anh mà không chịu về họ sẽ khóc lóc van xin ngay tại đấy, cho nên, trong lúc đầu óc còn quay mòng mòng, anh đã bị thảy lên giường nghỉ rồi.


Vừa nằm một lúc thì điện thoại reo, anh còn chả có sức xem đó là ai, bắt máy luôn:


"Alo?"


"Là em."


Tiêu Chiến vốn đang rất mệt, nghe thế thanh tỉnh được ba phần, để rồi nỗi tủi thân đổ đến ào ạt.


Đã chịu liên lạc rồi? Không phải đã nản lòng rồi sao?


Vương Nhất Bác không nghe anh đáp, lòng càng lo lắng hơn:


"Anh ơi?"


"Em...em đến trước phòng rồi, anh ra mở cửa cho em được không?"


Cậu vừa thấy tin nhắn trên điện thoại đã xin phép bố mẹ rồi chạy về đây, trước khi tới nơi không dám gọi cho anh, vì cậu sợ cảm giác nghe được tiếng nhưng lúc đó còn ở quá xa không thấy được người, cậu sẽ không chịu nổi, nào ngờ tới bệnh viện hỏi thăm thì hay tin anh bị ốm đã về nhà, nên cậu đến thẳng đây.


Cậu vừa định gọi thêm lần nữa thì cửa mở, một Tiêu Chiến yếu đuối hơn rất nhiều đang đứng trước mặt cậu.


Anh gầy đi, và vẻ tủi thân đọng rõ trên vành mắt đỏ hoe.


Vương Nhất Bác lúc này còn quan tâm ai đúng ai sai? Ai thích hay không thích? Ai nặng lòng hơn ai?


Cậu bước đến kéo anh vào một cái ôm xiết, cảm nhận bờ vai anh run lên, có một chút chống cự như giận dỗi, rồi lại dịu ngoan nằm trong vòng tay cậu. Bỗng dưng cậu lại chẳng biết phải làm gì, đành hôn lên mái tóc mềm mại đang chôn trên vai mình.


Đầu sợi dây kia anh nắm, hình như đã được anh kéo căng lên rồi.


____________________


P/s: Đuối quá không có sức kiểm beta nữa, có lỗi thì nhắc tôi nha. Nhân tiện hỏi thật có thấy fic hơi nhanh không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic