Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người quen biết Vương Nhất Bác và Vu Bân đều không hiểu tại sao hai người lại là bạn thân. Đến hai người họ cũng không hiểu, rõ ràng hai người vô cùng trái ngược nhau, Vương Nhất Bác đã quyết định điều gì thì sẽ làm tới cùng, phải làm tốt hết mức có thể; còn Vu Bân chính là loại người nay nghĩ muốn làm cái này, ngày mai sẽ lại chán, nay yêu người này, vài hôm đã thấy thân thiết với người khác. Gia đình Vương Nhất Bác khá bình thường thì lại nuôi lớn thành công một Vương Nhất Bác nổi loạn. Trái lại gia đình Vu Bân toàn tai to mặt lớn, lại nuôi ra được một thanh niên không màng thế sự, sống tốt ngày nào hay ngày ấy. Vu Bân cũng chẳng thấy phiền lòng gì với cuộc sống hiện giờ, thích làm việc này thì làm, không thích nữa thì nhờ quan hệ con ông cháu cha mà dễ dàng đi tìm việc khác, thế chẳng phải rất sung sướng sao?

Thế mà, nhờ ơn Vương Nhất Bác, Vu Bân hiện phải vào toà soạn của anh trai làm việc tận một tháng!

Anh trai cậu, Vu Tịnh, dường như thấy đây là cơ hội hiếm có, tranh thủ thời gian mà hành hạ cậu một phen, bắt cậu làm từ vị trí thấp nhất làm lên, cũng cấm cậu nói ra thân phận, nếu không sẽ xách cổ cậu sang sở cảnh sát của cha, Vu Bân nào dám hó hé gì, nếu phải sang đó thì cậu thà chết còn hơn.

Hôm nay, như thường lệ, cậu đang đi in tài liệu cho các anh chị trong toà soạn thì có điện thoại gọi tới, Vu Bân nhìn cái tên Tiêu Chiến trên màn hình mà hoảng hồn, phải nói từ tận cuối cấp 3 đến giờ cậu không có liên lạc gì với ông anh họ này hết, nhìn thấy bỗng nhiên não ẩn ẩn đau.

Nếu cho Vu Bân chọn, cậu thà có một ông anh như Vương Nhất Bác còn hơn là Tiêu Chiến. Tất nhiên không phải vì thằng nhóc Vương Nhất Bác kia tốt lành gì (lược bỏ 3000 từ xỉ vả) mà là do Tiêu Chiến quá đạt chuẩn gia đình Vu Bân mong muốn. Vương Nhất Bác có giỏi, nhưng là giỏi theo thiên hướng nổi loạn, đua motor, trượt ván, vũ đạo... mấy thứ đó đâu phải ai cũng bắt buộc phải làm tốt, nên có lẽ ít nhất cậu sẽ không bị mang ra so sánh. Còn Tiêu Chiến, thanh niên ba tốt của thời đại: Học tốt, tướng mạo tốt, tính cách tốt, không biết từ nhỏ đến lớn Vu Bân đã phải nghe bao nhiêu câu "Mày xem anh Chiến của mày kìa...." khiến bây giờ mỗi lần thấy tên ảnh là cậu vô thức rùng mình. Cho nên hôm rồi dù rất tò mò tại sao thằng lỏi Vương Nhất Bác lại muốn tìm Tiêu Chiến, cậu cũng chẳng dám gọi hỏi.

"Alo?"

Sợ thì sợ mà nghe vẫn phải nghe.

Tiêu Chiến phía bên kia cũng chẳng dong dài, hỏi ngay:

"Em quen Vương Nhất Bác à? Có phải em nói chỗ làm của anh cho cậu ta không?"

Vu Bân nghe giọng Tiêu Chiến không khác gì nghe giọng phụ huynh, vô thức thành thật kể lại quá trình Vương Nhất Bác nhờ cậu, sau đó để thêm chút hài hước, cậu còn cố chêm vào:

"Mà nó nhầm anh là Omega đấy, nên em mới tìm lâu thế, nếu nó mà nói đúng thì có khi đỡ tốn thời gian hơn rồi haha"

Tiêu Chiến ôm trán, may mà Vương Nhất Bác nhờ Vu Bân, sóng não Vu Bân luôn đi theo đường thẳng chứ nếu là người khác có lẽ đã nghi ngờ rồi. Anh nén tiếng thở phào lại, đanh giọng:

"Lần sau đừng tùy tiện đưa thông tin của anh cho người khác. Biết không?"

Vu Bân biết sai, lí nhí xin lỗi, dù cậu vốn suy nghĩ đơn giản cũng phải tự hỏi không biết có chuyện gì xảy ra? Vương Nhất Bác thì cạy răng cũng không nói, cậu tò mò đến xoắn cả ruột gan lên, rốt cuộc vẫn không dám hỏi anh cái gì, đành im lặng cúp máy.

Một lát sau có tin nhắn đến:

"Đưa anh số điện thoại với địa chỉ nhà cậu ta."

______________________________

Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không thừa nhận rằng hôm vừa rồi vì tức giận nên anh đã quăng danh thiếp của Vương Nhất Bác vào thùng rác đâu. Không bao giờ anh lại là người mất bình tĩnh đến thế!

Sau đó anh lại nhận ra mình vừa làm một việc ngu ngốc, tạm thời anh vẫn chưa thể ngó lơ họ Vương đó được, giờ cậu ta như đeo cho anh một lưỡi dao ngang cổ vậy, làm thế chẳng khác nào anh tự cắt dao vào cổ mình. Thế là, anh lại phải loay hoay lên search tìm thông tin của cậu ta, lúc lướt qua mấy bài báo thì thấy được Vu Bân.

Thật tình, đã quá nhiều sự trùng hợp xảy ra mấy hôm nay tới mức anh chẳng còn hơi sức để bất ngờ nữa, đó là một tấm ảnh chụp lúc Vương Nhất Bác đạt giải nhì vòng đua ở Nam Kinh, Vu Bân có vẻ là bạn bè tới chúc mừng, ôm vai bá cổ với Vương Nhất Bác rồi vô tình lên hẳn trang nhất tuần san thể thao. Nhìn khuôn mặt hớn hở không thay đổi mấy của Vu Bân, gần như chỉ mất vài giây để anh xâu chuỗi tất cả sự việc và đoán được tại sao Vương Nhất Bác lại tìm ra anh.

Là thế giới này quá bé sao?

Sau khi nhắn tin, một lát sau Vu Bân trả lời:

"0895xxxxxxx, dạo này nó đang tập cùng đội ở trường đua Szone, Bắc Kinh, nó thường ở đó cả ngày. Địa chỉ nhà thì em không biết, nó ít mời bạn bè về lắm."

Tiêu Chiến ngây ra nhìn tin nhắn một lúc, con nít 21 22 tuổi chẳng phải nên giống Vu Bân bây giờ sao? Tại sao cái cậu Vương Nhất Bác đó mang tới cho anh cảm giác áp lực như vậy? Bây giờ mỗi lần nhớ tới ánh mắt của cậu ta hôm rồi khi đến tìm anh, người-đàn-ông-26-tuổi Tiêu Chiến vẫn còn cảm thấy rùng mình.

Không thể để mọi việc lấp lửng thế này được, anh phải đánh phủ đầu thôi.

Vậy nên, trong lúc Vương Nhất Bác còn đang thấp thỏm chờ đợi Tiêu Chiến gọi cho cậu, còn tính toán phải săn con mồi về tay như thế nào, thì con mồi đã đến tận nơi mất rồi.

Lúc Vương Nhất Bác thấy anh, cậu vừa đua xong một vòng, mũ bảo hiểm chỉ vừa kịp cởi, tóc vẫn còn rối tung và mặt mũi thì bị tụ máu đỏ bừng, nói một cách công bằng thì trông cậu vẫn rất đẹp trai rất ngầu, dù vậy cậu vẫn thấy có chút xấu hổ, vội vàng vuốt tóc đội mũ lưỡi trai lên rồi chạy đến cạnh anh.

Tiêu Chiến mặc áo thun trắng và quần jean xanh nhạt, đứng tựa vào lan can nhìn cậu, trông chẳng có ai nghĩ anh 26 tuổi, bảo là sinh viên còn giống hơn. Cậu nhớ tới câu nói cuối cùng lần trước cậu nói với anh, hơi bất ngờ, vì trông anh không có vẻ gì sắp đến kỳ phát tình. Câu nghi vấn mấp mé trên môi, sau đó nhớ ra anh chắc không muốn người khác nghe thấy, bèn im lặng kéo anh vào phòng nghỉ riêng của cậu. Tiêu Chiến cảm thấy khá bất an nếu phải ở trong cùng một không gian kín với một Alpha, lại còn là người đã đánh dấu anh, nhưng anh cũng biết hai người cần không gian riêng tư, nên cố nhịn, chỉ là khi vào phòng thì ngồi cách cậu tận một khoảng xa.

Vương Nhất Bác thấy vậy cũng không nói gì, rót cho anh một ly nước, hỏi:

"Trông anh vẫn rất bình thường, sao lại tới tìm em?"

Tiêu Chiến kín đáo nhìn quanh một vòng, phòng nghỉ của cậu ta vậy mà rất gọn gàng, đồ đạc cũng không nhiều, chủ yếu là để mũ bảo hiểm và ván trượt, chúng đều được xếp ngay ngắn trên giá. Cậu ta chính là một thanh niên có đậm màu sắc thanh niên nhất mà anh từng biết. Một người như vậy, nên giải quyết rõ ràng với anh rồi tiếp tục tận hưởng thanh xuân vui vẻ của cậu ta, cũng như để anh tiếp tục với nghề bác sĩ mà anh yêu thích, cuộc đời anh và Vương Nhất Bác chỉ nên cắt nhau ở một điểm tối hôm đó mà thôi. Anh hít sâu, bình tĩnh nói:

"Vương Nhất Bác, tôi nghĩ cậu đang ngộ nhận."

Vương Nhất Bác vốn không trông mong gì mới mấy ngày anh đã đổi ý, nên cũng chẳng tức giận gì, chỉ cười:

"Anh biết được cảm giác của em sao?"

Tiêu Chiến nhìn nụ cười thản nhiên của Vương Nhất Bác, tuyệt nhiên không nhìn thấu được điều gì, cậu đã bỏ mũ lưỡi trai xuống, mái tóc hơi rối tùy ý vuốt ngược ra sau, càng lộ rõ khuôn mặt đẹp trai trưởng thành hơn so với tuổi, anh suýt thì quên sạch những gì định nói, bèn định thần lại:

"Chắc cậu đã đoán được, tôi giả Alpha để có thể thi vào ngành y, từ nhỏ tôi đã mong muốn trở thành một bác sĩ. Hôm đó gặp cậu tuyệt nhiên chỉ là tình cờ, nhưng đúng là tôi cố ý để cậu đánh dấu tôi, tôi nghĩ sau đó, cả đời này không gặp lại cậu cũng tốt, miễn là người khác không nghe đườc mùi chất dẫn dụ của tôi là được. Tôi chính là người tính toán như thế đó. Tôi không tin giữa Alpha với Omega có tình yêu, xét trên việc này cậu cũng không có thiệt hại gì, cậu hãy suy nghĩ kĩ và đừng ngộ nhận nữa, đó chỉ là phản ứng tự nhiên khi Alpha gặp Omega đang phát tình mà thôi."

Dừng một chút, anh nghiến răng:

"Hoặc nếu cậu cảm thấy cậu thích cơ thể tôi, chúng ta có thể giao ước thành bạn tình."

Vương Nhất Bác càng nghe, giới hạn lí trí của cậu càng thu hẹp, cậu biết người này cứng đầu, chắc chắn sẽ không dễ dàng tiếp nhận cậu, dù cho cậu tự thấy bản thân mình cũng chẳng có gì không đáng để người kia thử một lần tìm hiểu, nhưng cậu chưa từng muốn ép anh, những câu nói hôm trước cũng chỉ vì muốn vạch ra một vòng tròn để anh không chạy trốn. Vậy mà hôm nay, người này tới đây, thẳng thắn nói với cậu, nếu hôm đó không phải cậu, thì sẽ là người khác, nếu không phải cậu đem anh về, thì dù bị một ai đó làm nhục, anh cũng sẽ coi như không có gì xảy ra. Tiếp tục quay về sống cuộc sống của mình. Và giờ anh tự tiện quyết định cả tình cảm cậu dành cho anh?

Cổ tay đột ngột bị bắt lấy, Tiêu Chiến giật mình mở to mắt, không biết anh đã nói gì khiến cậu tức giận, Vương Nhất Bác đột nhiên không còn cái vẻ bình thản treo trên mặt nữa, ra tay rất nặng, cả người anh đều bị cậu ta đè chặt xuống sofa, sau đó để tránh cho cái miệng đáng ghét của anh lại nói lời vô tình, cậu bóp lấy cằm anh hôn xuống.

Đêm hôm trước do tác động của kỳ phát tình, kí ức của anh khá mơ hồ, hôm nay trong lúc hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác lại dường như bị phóng đại hơn gấp mấy lần. Nụ hôn lần này vội vàng, quyết liệt, cả người Tiêu Chiến bị gìm chặt vào ghế, đôi môi hai người trằn trọc cạ vào nhau, Vương Nhất Bác bóp cằm anh, rất đau, anh hé môi ra, lập tức đầu lưỡi ai kia công phá xông vào, quấn lấy đầu lưỡi ngây ngô của anh. Anh cố giãy dụa, bỗng nhận ra mình đã đánh giá thấp Vương Nhất Bác rồi, trong lòng anh cỡ tuổi này chính là một đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ đó bây giờ dù đẩy thế nào cũng không nhúc nhích, càng giãy chỉ càng kích thích cậu ta hơn mà thôi, thậm chí bàn tay còn lại đã luồng xuống dưới, vuốt dọc theo tấm lưng thon gầy, đưa sâu vào trong, chạm đến nơi căng tròn dưới mép quần lót. Anh vừa thở hổn hển vừa sợ, lung tung quay đầu đi, la lên:

"Cậu điên rồi!"

Hơi thở Vương Nhất Bác thô trầm, cậu hôn lên mí mắt đỏ hoe hơi ẩm ướt của Tiêu chiến, nở nụ cười lạnh, nhả từng từ vào tai anh:

"Không phải anh luôn nghĩ Alpha luôn bị khống chế bởi chất dẫn dụ sao? Hiện tại chẳng có gì tác động lên chúng ta."

Cậu cưỡng ép bàn tay anh chạm vào nơi nam tính đã gồ lên thành một khối cứng rắn:

"Anh có thấy dục vọng của em không?"

"Anh muốn thử không? Anh dám thử không?!"

Tiêu Chiến hoàn toàn bị doạ sợ, trong lúc đầu óc tỉnh táo, bị người kia ôm vào lòng vừa nắn vừa xoa, Vương Nhất Bác khi ác là ác tới cùng, không chừa cho anh bất cứ một kẽ hở nào để chạy trốn, anh chỉ còn biết ngửa đầu đón nhận những nụ hôn như mưa rền gió dữ, cảm giác cả linh hồn sắp bị cuốn trôi theo. Thật may, Vương Nhất Bác chỉ ép anh dùng tay giúp cậu bắn một lần, không làm đến bước cuối cùng, mặc dù trong lúc đó anh cũng chỉ dám nhắm tịt mắt, cả người run lên như thỏ con ngồi trước mõm sói.

Xong xuôi, Vương Nhất Bác ngồi xuống, cúi đầu tỉ mẩn lấy khăn ướt lau sạch tay cho anh, mắt Tiêu Chiến vẫn đỏ hoe, lúc nói còn mang nặng giọng mũi:

"Cậu sao lại vô lí như vậy được?"

Vương Nhất Bác kéo những ngón tay của anh đặt lên môi hôn:

"Anh vẫn chưa biết anh sai ở đâu phải không? Anh không được tùy tiện phủ nhận cảm xúc của em, đừng tự quyết định rằng em bồng bột, hơn nữa..."

Cậu dụi đầu vào vai anh, cứ như thể cái con sói hung dữ cưỡng hôn anh lúc nãy là một người khác vậy, đáng thương kể lể:

"Anh có từng cho em cơ hội tìm hiểu anh sao? Đến gặp mặt anh cũng không muốn, bí mật của anh, em tuyệt đối sẽ không nói với ai, anh hãy coi em như một người đang theo đuổi anh thôi không được sao?"

Vương Nhất Bác thừa nhận mình có chút gian xảo, cậu nhận ra người này, ăn mềm không ăn cứng, quả nhiên một lúc sau, cậu nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, bờ vai người nọ cũng dần thả lỏng. Buông một câu trả lời trôi nhẹ như không thực:

"Được rồi..."

Vừa nói xong, Vương Nhất Bác đã nhào lên ôm siết lấy anh, vứt phăng đi cái vẻ đáng yêu đúng tuổi lúc nãy.

Tiêu Chiến bỗng nhiên có cảm giác, hình như mình vừa tự chui vào lưới, mãi mãi không có đường ra.

___________________

P/s: Hết phần làm quen, giờ sang theo đuổi =))) mà thật ra hình như end cũng được luôn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic