Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yibo à, mình battle đi, tôi cũng muốn có anh Chiếnnnn

----------------

Tiêu Chiến sống trên đời 26 năm, lần đầu tiên trải qua cảm giác được người theo đuổi.

Ngay hôm sau, lúc anh vừa tan làm, Vương Nhất Bác đã đứng đợi trước cửa bệnh viện, dù cậu có ăn mặc siêu đơn giản vẫn nổi bần bật một góc, vài cô gái đi ngang lén bật điện thoại lên chụp ảnh, cũng không biết có phải nhận ra cậu là ai hay đơn giản vì thấy người đẹp trai nên hứng thú, cậu vẫn không để ý, chỉ bâng quơ nhìn xuống đất, mũi giày đung đưa qua lại chìm trong thế giới của riêng mình. Tiêu Chiến chần chừ một lúc, tay chân lúng túng không biết để đâu, hôm qua anh đã đồng ý sẽ không tránh mặt cậu nữa, nhưng bây giờ lại hơi hơi nhụt chí, Vương Nhất Bác chỉ đứng yên một chỗ, khí chất Alpha đã tỏa ra nồng nặc, anh cảm thấy mỗi bước chân tiến về phía cậu là đang tự đưa mình vào mõm sói, nhưng anh biết, nếu anh tự nguyện bước tới, con sói này sẽ chỉ ngậm lấy anh vuốt ve một chút, còn nếu anh dám trốn, nó sẽ không ngần ngại cắn thật, khóa anh lại bên mình.

Thế nên, vẫn là tự nguyện thì tốt hơn.Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ nên mời anh ăn gì thì một đôi giày thể thao trắng thuần xuất hiện trước mắt cậu, cậu vui vẻ đứng bật dậy:

"Anh tan làm rồi?"

Nụ cười đột ngột của cậu làm Tiêu Chiến hơi chói mắt, phải nói đây là nụ cười thuần khiết đúng tuổi nhất từ trước tới nay của cậu nhóc, anh bỗng nhiên cũng thấy ngầm vui vẻ, hóa ra đây vẫn là một thanh niên trẻ tuổi mà thôi:

"Cậu đợi lâu chưa?"

"Cũng không lâu, em nghe nói hôm nay anh tan làm tầm 6h, cũng không có trực đêm."

Tiêu Chiến nghe ra manh mối:

"Nghe nói? nghe ai nói?"

Vương Nhất Bác thật thà:

"Chị hôm bữa đưa anh tới gặp em ấy, em không nhớ tên."

Tiêu Chiến đỡ trán, chị Giảng hình như không hề hay biết đã làm ra chuyện tốt gì, nhìn bản mặt đẹp trai của Vương Nhất Bác liền khai ra hết, sau này anh biết sống làm sao cho ổn đây. Sau đó lại nghĩ, chị hết lòng vì cậu ta như thế, nếu biết đến tên chị cậu ta cũng không nhớ chắc chị đau lòng chết mất. Anh vừa buồn cười vừa bất lực, thở dài:

"Cậu có thể hỏi tôi mà."

Vương Nhất Bác dường như chỉ chờ anh nói thế, đáp ngay:

"Được, hôm sau em sẽ hỏi anh."

Anh nhíu mày, thằng nhóc này hóa ra lại tinh quái như thế, nhưng còn chưa kịp phản bác gì, cậu đã bảo anh đợi một lát rồi chạy đi, tầm 5' sau một chiếc xe hơi màu xanh lam đậm đã dừng trước mặt anh, anh hơi bất ngờ, lúc bước lên còn hơi ngơ ngác, Vương Nhất Bác nhân cơ hội nghiêng người qua thắt dây an toàn cho anh, hỏi:

"Anh bất ngờ cái gì chứ? vì em có xe hả?"

Tiêu Chiến mất tự nhiên ho một cái:

"Không có...chỉ là...tôi cứ nghĩ nếu cậu mà có ra đường thì hẳn phải lái motor đi."

Vương Nhất Bác không hề giấu diếm vẻ mặt kì thị mà nhìn anh:

"Như thế thì quá khoa trương rồi, lái xe motor ra ngoài thật ra rất nguy hiểm, cũng không đã, nếu muốn lái phải lái ở nơi vắng vẻ, hoặc ở trường đua, vặn ga tới mức cao nhất mới sảng khoái, lái motor với tốc độc 40 50 km/h như ở đây thì thà..."

Cậu chợt ngừng lại:

"A...sao em lại đi huyên thuyên nữa rồi."

Tiêu Chiến thật lòng cũng rất hứng thú với motor, chắc mẩm anh chả đua được đâu, nhưng dù sao vẫn là đàn ông, khi nghe đến những môn thể thao như này lòng cũng hào hứng lắm:

"Không sao, rất thú vị mà."

Vương Nhất Bác cho rằng anh đang khích lệ cậu, cũng không để trong lòng, cho tới tận khi hai người đã vào trong quán lẩu rồi, anh vẫn còn hỏi đi hỏi lại cậu về công dụng của đồ bảo hộ khi đua motor thì cậu chính thức đầu hàng:

"Anh...anh ăn đi đã. Em sẽ giải thích rõ cho anh sau."

Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội ngồi ngay ngắn lại, cũng chẳng trách anh được, từ nhỏ đã sống theo lề lối nề nếp, đến một lần say rượu tử tế cũng chưa từng trải huống chi đụng một ngón tay đến motor, đến bây giờ tuy đã có xe có bằng lái xe hơi nhưng anh cũng chỉ thi thoảng lái xe đi làm, nói anh chính là một lão cán bộ ẩn nấp trong thân thể một thanh niên trưởng thành cũng không ngoa. Cả buổi tối hôm đó, hình như mọi chuyện hơi trật ra khỏi đường ray dự đoán của Vương Nhất Bác, cậu đã nghĩ tới một buổi tối lãng mạn, hoặc ít nhất cũng phải là cái gì đó nghiêm túc một chút, chứ không phải cậu ngồi đây, dùng hết kinh nghiệm đua xe gom được hai năm nay, ngồi cẩn thận giải thích từng chút một về motor cho người kia. Cậu càng giải thích càng ghen tị, không phải anh nên tò mò về cậu sao? Sao bỗng dưng anh lại toàn để ý đến motor làm chi vậy? Motor thì thú vị hơn em chỗ nào chứ? Câu hờn dỗi trẻ con vừa ra đến môi, đã thấy anh vừa ngậm đũa vừa tròn mắt nhìn mình chờ đợi, hình ảnh này có sức công phá rất mạnh, thế là Vương Nhất Bác không còn trồng được chút giá nào nữa, ngoan ngoãn vừa gắp đồ ăn vừa giải thích cho anh.

"Ngầu thật đấy!"

Sau khi nghe tốc độ tối đa mà cậu đạt được khi đua là 305 km/h, anh há hốc miệng, vội bật ngón cái thật lòng khen:

"Anh đến xe đạp còn không biết đi."

Vương Nhất Bác cố nhịn cười nhưng không ngăn được khóe môi giật giật, Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, cố gắng biện hộ:

"Vì Trùng Khánh toàn là núi thôi, tập xe đạp rất khó, em cứ thử lớn lên ở đây xem, đa phần con nít đều không biết đi xe đạp cả."

Thanh niên họ Vương tất nhiên không tin nhưng rất biết thân biết phận chừa cho anh chút mặt mũi:

"À ra vậy, thế thì anh không biết cũng đúng thôi."

Tiêu Chiến bất lực nhìn vẻ mặt "ta đây biết hết" của cậu, bất lực nói:

"Em thích thì cứ cười đi."

Anh cứ nghĩ hai người gặp nhau trong một tình huống bình thường thì tình cảnh sẽ rất ngượng ngùng, anh và Vương Nhất Bác hoàn toàn trái ngược nhau, chả có một chủ đề gì chung để nói, tuổi tác cũng cách nhau một khoảng, không nhiều, nhưng đủ để tạo nên sự khác biệt. Cậu là ánh mặt trời chói sáng rực rỡ, còn anh là ánh trăng bình lặng, tưởng như chẳng thể trung hòa. Trong mắt người khác cậu là người thẳng thắn lạnh nhạt, trong mắt anh cậu lại không lạnh nhạt đến thế, thỉnh thoảng vẫn lộ chút trẻ con đúng tuổi, mà anh tin, chỉ trước mặt anh cậu mới lộ ra. Suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy có chút vui vẻ, rồi lại thấy mình không nên như thế, mâu thuẫn đến đầu óc rối loạn. Anh nhìn nhìn ly rượu của cậu, thử uống một hớp, để cái vị cay xè trôi xuống cổ họng kéo theo mớ cảm xúc hỗn loạn kia đi.Vậy nên mới có cảnh Vương Nhất Bác vừa đi vệ sinh ra đã thấy một chú thỏ mơ màng chống cằm nhìn mình, cậu vội bước tới, lấy ly rượu ra khỏi tay anh, xem thử thì thấy rượu trong bình cũng chỉ vơi đi một ít.

Trời ạ, mới chỉ một ít mà anh đã say đến thế này, làm sao cậu bớt lo được đây.

"Anh, anh ổn không?"

Tiêu Chiến cho rằng mình không say lắm, chỉ là men rượu vào tiếp thêm cho anh can đảm, bỗng dưng chẳng thấy sợ gì nữa:

"Cậu!"

Anh chỉ ngón tay vào mũi cậu, Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay anh, dỗ dành:

"Ừ, em đây."

Tiêu Chiến rút mãi không được, đành để cho cậu nắm, anh nghiêng người ngắm cậu một lúc, rõ ràng có hơi say nhưng đôi mắt vẫn rất rành mạch nhìn thẳng vào mắt cậu, Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, nếu bây giờ hai người không ngồi trong quán ăn, cậu nhất định sẽ hôn anh!

Tiêu Chiến đắn đo lựa từ, rượu bắt đầu ngấm làm đầu anh xoay mòng mòng, nghĩ mãi không ra định nói gì, sau đó à một tiếng:

"Cậu rất đẹp trai."

Vương-bỗng-dưng-được-khen-Nhất-Bác dở khóc dở cười đỡ anh dậy, trả tiền rồi dắt anh ra xe, người này khi say vào trông thế mà rất quy củ, ngoan ngoãn để cậu dắt đi, bước đi lại còn rất vững vàng, chỉ có gò má đã đỏ ửng và đôi mắt mơ màng tố cáo anh đã say rồi. Vương-cơ-hội nhân lúc thắt dây an toàn cho anh, nghĩ muốn hôn anh một chút, nào ngờ anh cứ thế mở mắt nhìn cậu chằm chằm, lúc môi hai người chạm nhau vẫn nhìn, nhưng không giãy nãy gì cả, chỉ lặng yên dịu ngoan ngồi đó. Thế là một tình cảnh kì cục xảy ra, cậu cúi xuống hôn anh nhưng mắt hai người vẫn đăm đăm nhìn vào nhau, Vương Nhất Bác mặt vốn không mỏng, vậy mà vẫn có cảm giác làm bậy bị bắt quả tang, đưa tay che mắt anh lại, ép thành một cái hôn sâu. Lúc cậu bỏ tay ra, hơi thở cả hai có chút rối loạn, lông mi anh cọ vào tay cậu ngưa ngứa, cậu hôn lên mi mắt Tiêu Chiến, thành công khiến anh nhắm mắt lại một thoáng, nhưng sau đó vẫn cứng đầu mở to mắt nhìn cậu đăm đăm, Vương Nhất Bác buồn cười, lại hôn nốt mắt kia một cái, hỏi:

"Anh nhìn em làm gì?"

Tiêu Chiến thật thà hơn thường ngày:

"Đẹp trai, muốn nhìn."

Tim Vương Nhất Bác muỗn nhũn ra:

"Đẹp trai, vậy anh có thích không?"

Lúc này thế mà anh lại không mắc lừa:

"Không biết nữa."

Vương Nhất Bác nghiến răng, biết không nên so đo với người say rượu, nghĩ đến bây giờ cậu đang theo đuổi anh, thời gian còn rất dài, cậu không được phép nóng vội, nên đành chính nhân quân tử hỏi địa chỉ nhà anh, đoan đoan chính chính đưa anh lên tận phòng.

Dù không hẳn là người ta tự động cho vào nhà, nhưng mà bước chân vào tới rồi Vương Nhất Bác vẫn thấy rất thành tựu, thả anh lên giường rồi nhìn quanh một lúc, căn nhà đúng như tính cách của người này, đơn giản, sạch sẽ, màu sắc tươi sáng, trong phòng ngủ bày một kệ sách lớn toàn là sách y học, cậu nhìn mà ê cả não. Vương Nhất Bác còn muốn nhìn kĩ, chợt nhớ mình còn đang phải chăm người say, bèn vô phòng tắm tìm khăn muốn lau mặt cho anh.

Tiêu Chiến là một người cuồng sạch sẽ, cho dù say anh cũng nhớ rõ mình còn chưa tắm rửa, trong người vô cùng bức bối khó chịu, bèn dứng dậy đi thẳng vào nhà tắm, Vương Nhất Bác không kịp cản, đành trơ mắt thấy anh mặc nguyên quần áo đứng dưới vòi sen, vặn cho nước lạnh xối thẳng xuống. Có say đến mức nào thì bị nước xối vào mặt cũng phải tỉnh mấy phần, Tiêu Chiến vội vàng a lên một tiếng, tắt vòi sen, ngay lúc đó Vương Nhất Bác cũng vội bước tới choàng một cái khăn tắm lên người anh, cáu:

"Anh muốn lạnh chết à?"

Tiêu Chiến ngơ ngác vài giây, ngước lên, kí ức ào ạt hiện về, mặt mũi lập tức đỏ lên bất chấp cả người vẫn còn run cầm cập, theo phản xạ anh đẩy cậu ra khỏi cửa phòng tắm, Vương Nhất Bác không ngờ anh dứt khoát như vậy, gần như suýt té nhào, trơ mắt nhìn anh đóng sập cửa lại.

"Tối nay cảm ơn cậu, cậu về đi."

Cảm ơn cái gì chứ, Tiêu Chiến muốn tự tát mình một cái, quá là mất tự nhiên luôn, quả nhiên Vương Nhất Bác cũng đoán ra anh thẹn quá hoá giận, cậu chỉ thấy tiếc, lúc nãy cậu còn chưa kịp nhìn gì hết anh đã đóng cửa mất rồi =))

Trước khi đi, cậu khẽ gõ cửa, cũng quên luôn anh là bác sĩ vốn còn có kinh nghiệm hơn mình, dặn:

"Anh mở nước ấm mà tắm, tắm nhanh thôi nhé, trời lạnh lại còn say rượu ngâm nước dễ cảm."

Nghĩ nghĩ, lại thêm vào:

"Cũng cẩn thận đừng để nước chạm vết cắn trên cổ, nãy em thấy còn chưa lành hẳn đâu. Em về đây, có chuyện gì nhớ gọi cho em, anh biết số em chưa đấy?"

Tiêu Chiến vẫn còn vò đầu bứt tai vì xấu hổ, đáp:

"Đã có, em...cậu về cẩn thận."

Vương Nhất Bác thấy xưng hô đã quay về như ban đầu, cực kỳ cực kỳ tủi thân ra về. Tầm vài phút sau, Tiêu Chiến sau khi bình tĩnh mới bước ra, lòng rối như tơ vò.

Hình như trình tự yêu đương của hai người không đúng lắm, hình như cái gì cũng đã làm rồi, lại hình như cái gì cũng chưa làm. Những chuyện cấm kị nhất cũng đã làm, vậy mà còn không hồi hộp bằng vài nụ hôn và vài cái động chạm nhỏ vụn? Này là hoàn toàn đi ngược với logic của người bình thường mất rồi.

Anh đặt tay lên trái tim vẫn còn đập thình thịch, tự nhủ, ông trời ơi, 26 tuổi rồi, lần đầu có cảm giác chân thật rằng mình được yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic