tôi yêu đức tính của người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú đứng dịch vào cẩn thận kẻo ngã"
Bác nhường chỗ cho chú đứng cạnh nhà
Nhường từng miếng cá, miếng cà dầm tương
Nhường từ trẻ nhỏ cho đến dân thường.

Người ta lãnh tụ cao cả một đất nước
Ấy vậy mà chẳng nhận lại được chi
Giúp nhân dân thoát khỏi cảnh biệt li
Giúp trẻ nhỏ những khi cùng cực

Răng long tóc bạc vẫn còn sung sức
Sắn tay áo lên Người góp một lực
Chân lấm tay bùn mẫu mực cày xới
Nở nụ cười tươi tựa đất tựa trời.

Bác cười mọi lúc, mọi nơi mặc kệ đời
Cười khi nghe tin dân ta thắng trận
Cười khi vận mệnh miền Nam chuyển mới
Cười khi hai miền ranh giới được nối liền.

Cười khi dân thoát khỏi bể núi gian khổ
Được ăn lo mặc ấm bình yên một chỗ
Được sống trong một cuộc sống hòa bình
Không phải bận tâm tháng ngày trốn địch.

Cười khi trẻ em cùng với binh lính
Không phải đổ máu, hy sinh vô ích
Người trao "tình" gói ghém trong chữ "nước"
Dân cười dân ấm Người cũng tươi.

Nhưng dân khóc Bác đâu dám cười
Nghĩ về dân nước mắt bỗng dưng trào xuống
Trằn trọc mất ngủ, rơi vào thăng trầm
Nụ sen vì vậy mà tắt ngấm.

Chẳng nụ cười nào đẹp bằng của Bác đâu
Nhờ có Người mới có trăm nụ hoa nở
Nhờ có Người mới thực hiện được ước mơ
Người trao thân vì dân, dân mãi nhớ
Nhưng Người mất, héo tàn cánh sen phai mờ.

Ngày hơi thở cuối cùng ngừng nghỉ
Hoa tươi giờ tưới bằng nước mắt mặn nồng
Yêu Người con không cần phải suy nghĩ
Dành cả tấm lòng luôn đợi chờ trông mong.

Yêu Người nhiều lắm có biết không?
Thế hệ con muốn thấy Người tỉnh lại
Đừng nằm mãi trong lăng có được không?
Ước ngày mai... một điều thật ngang trái.

Nhân sinh chỉ còn lại đôi ba nụ cười
Một là nụ cười của Bác dành cho dân
Một là của dân gửi tặng lại Người
Như sen kim cương hiếm nhất thế giới
Chỉ nở rộ khi thời tới mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro