sự vô ơn giành cho Bác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh hùng thời xưa đổ máu
Đổi lại con cháu đời sau thế này".

Máu đỏ như nào ai hay
Nồng nàn vương mãi còn bay đến giờ
Thấm đẫm nhuộm rực sắc cờ
Giữ từng tấc đất ven bờ thuở xưa
Nhớ tới câu hò ban trưa
Mẹ dạy mỗi đứa trong lời chiêm bao
"Đố ai đếm hết vì sao
Đố ai đếm được công lao Bác Hồ".

Cỏ xanh man mát nấm mồ
Bảy chín - một đời "hồ đồ" vì dân
Không cùng khúc ruột liền thân
Cũng chẳng mang nặng một lần đẻ đau
Ngày nọ rời cảng bến tàu
Tìm đường cứu nước hẹn nhau một nhà
Anh ta vất vả bôn ba
Ba mươi cái tuổi bỏ qua gia đình
Không chịu lấy vợ đẻ sinh
"Dân là mạng!
Mà mất mạng thì mình còn đâu".

Đến khi tóc đã bạc đầu
Đêm đêm nhăn nhó, đèn dầu, bóng trăng
Bác nghĩ tình hình còn căng 
Miền Nam đứng giữa, lằng nhằng mất tiêu
Vì một đất nước thân yêu
Con đường kháng chiến mặc nhiều gian truân.

Hơi thở yếu dần
Ngày 2 tháng 9 năm 1969
Đúng 9 giờ hơi thở tắt lịm
Cả căn phòng chìm vào lặng im
Một hai giọt nước ướt ngực tim
Mắt Bác lim dim, nhịp ngưng lại.
Bác thầm: "Hoãn rời ngày mai
Ngày vui đất nước ai ai cũng mừng
Cớ sao vì Bác phải dừng
Thôi thì vui trước chú đừng công khai".

Chúng tôi nợ người đời trai
Nợ lời xin lỗi, không phai tháng mờ
Chúng tôi luôn nhớ, luôn chờ
Mời người yên giấc, hằng giờ khắc ơn
Mẹ bảo phải yêu nhiều hơn
Nhiều hơn cái cách bố thơm mỗi ngày
Mẹ bảo phải thương người này
Ai không kính trọng trời đày cho coi.

Lắng...

"Lắng đọng công ơn
Lắng nghe lồng ngực
Lắng dịu nỗi nhớ
Lắng đợi người dưng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro