Bí mật cấp A cùng 3 nguyện vọng (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04

Mọi người đều nói Vương Nhất Bác là một hạt giống tốt, cực nổi bật trong đám tân binh, nhưng phía sau lại gán thêm hai chữ "Nhưng mà--"

Nhưng mà tinh thần thể của cậu không lớn nổi, dùng một tay cũng có thể ôm lấy, không hề có lực sát thương.

Nếu tinh thần thể của Tiêu Chiến là câu đố cuối cùng không cách nào giải, nội bộ quân đội lại có thêm một vòng cá cược mới: sang năm thành niên Vương Nhất Bác, tinh thần thể có thể cũng theo chủ nhân mà trưởng thành hay không.

Năm mới là kì nghỉ dài nhất của bộ đội, người người thu thập hành lý, vui mừng dào dạt viết rõ trên mặt. Tiêu Chiến làm xong nhiệm vụ mới vừa là kì nghỉ đông, dự định ở lại đơn vị đón năm mới. Thời điểm đưa tiễn đội viên vừa vặn gặp được Vương Nhất Bác, sư tử đứng trên vai thiếu niên ngược lại có vẻ uy phong lẫm liệt, Tiêu Chiến vừa cười, sư tử liền nhảy tới trong ngực anh.

Vương Nhất Bác dừng lại nhìn Tiêu Chiến vuốt ve nhúm mao ngắn ngủn trên đầu sư tử, không giống lúc trước lập tức bắt nó trở về.

Tiêu Chiến không giống như ngày thường khoác trên mình quân phục rằn ri, anh mặc bộ đồ xanh lá liền thân dùng cho mỗi khi họ phải lao động, càng làm tôn thêm vòng eo tinh tế cùng chân dài, anh khí cao ngất. Anh ôm sư tử thả về trên vai Vương Nhất Bác, không nghĩ tới chó husky của Uông Trác Thành đại khái là vì được nghỉ ngơi nên quá mức hưng phấn, từ kẽ hở giữa hai người chạy xuyên qua. Tiêu Chiến bị vướng chân một chút liền đứng không vững, sư tử ôm trong tay nhảy ra ngoài. Uông Trác Thành đuổi theo cẩu cẩu nhà mình, không rảnh dừng lại, tùy ý hô hai tiếng xin lỗi liền chạy vụt qua họ.

Vương Nhất Bác phản ứng nhanh nhạy đỡ lấy eo Tiêu Chiến, hai người dựa vào quá gần, song phương thị lực vô cùng tốt, có thể rõ ràng mà đếm từng sợi lông mi trên mặt đối phương.

Tiêu Chiến đứng thẳng lưng, cũng không nói cảm ơn, nhẹ nhàng cười: "Vương Nhất Bác, năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ."

Uông Trác Thành rốt cục thành công bắt lại được con husky như được tháo cương của hắn, ở đằng trước gọi Vương Nhất Bác mau chóng nhanh lên, Vương Nhất Bác cúi đầu tìm tinh thần thể của mình, lại phát hiện sư tử ở bên chân Tiêu Chiến cọ ống quần anh, rút cục nhịn không được vẫn phải nói hai chữ kia: "Trở về!"

Tiêu Chiến nhìn sư tử theo bước Vương Nhất Bác, chân giẫm lên bả vai chủ nhân nó, một người một sư bộ dáng hết sức buồn cười, anh chống nạnh cười nghĩ đến màn cá cược mới trong quân đội, đột nhiên có chút luyến tiếc sư tử của Vương Nhất Bác lớn lên.

Nghĩ lại thì, tinh thần thể của người ta liên quan quỷ gì tới mình, tự cười nhạo bản thân, thôi thì về tìm Tào Dục Thần cùng ăn lẩu.

Nghỉ đông trôi qua rất nhanh, tuy rằng đội bếp núc đã rất cố gắng tạo dựng cho mọi người không khí năm mới, nhưng rút cục vẫn là không ở cùng gia đình, Tiêu Chiến mỗi ngày tại Ưng Nhất cùng Tào Dục Thần vật lộn, tính toán ngày chờ mọi người trở về. Những ngày an nhàn qua đi trở về với huấn luyện kham khổ, là gần với nhìn thấy đám tân binh được mình rèn luyện .

Vương Nhất Bác trở về thời điểm toàn bộ đội lưỡng bại câu thương*, bởi vì sư tử vừa không trưởng thành thành vua của rừng rậm đầy khí phách, cũng không trì trệ không tiến, có lớn lên một chút, ít nhất hiện tại đã cao bằng nửa con husky của Uông Trác Thành.

*lưỡng bại câu thương: hai bên đều thiệt

Nhìn đám người vẻ mặt buồn rầu đến nội thương, Tiêu Chiến ngược lại rất vui vẻ, vừa nhìn thấy sư tử liền vỗ tay. Sư tử giống như cung tên rời dây vọt tới trong ngực Tiêu Chiến dùng sức cọ cọ. Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng thấy một màn này, có chút không lời gì để nói mà kéo kéo khóe miệng, nghĩ đến sư tử mỗi ngày nghỉ đều ỉu xìu cũng liền tùy ý nó.

Vương Nhất Bác qua năm trở về cao lớn thêm, thế mà lại khôi phục bộ dạng trắng nõn lúc trước , cằm cáp tinh xảo tuấn tú. Cậu nhìn Tiêu Chiến cùng sư tử chơi đủ rồi mới dẫn sư tử rời đi.

Đối với người lính mà nói ban đêm thường đến rất sớm, mọi người đều sẽ nhanh chóng nghỉ ngơi dưỡng sức, đề phòng ngẫu nhiên đêm khuya tập hợp khẩn cấp mang bộ dạng uể oải không sức sống. Tiêu Chiến từ ký túc xá chạy tới, tưởng rằng giờ này chỉ có mình dám ở bên ngoài liều lĩnh, nhìn xuống mặt nước chứa đựng ánh trăng, vài cơn sóng gợn lăn tăn rồi yên ả trở lại.

Có người đang ngồi bên hồ múc nước, một bên múc nước dội xuống đầu sư tử một bên sờ sờ đầu nó hỏi, ngươi chừng nào thì mới lớn lên. Sư tử ngửa đầu nhìn chủ nhân của mình, há mồm ngáp một cái, một bộ nghe không hiểu làm Vương Nhất Bác chán nản.

"Binh nhất Vương Nhất Bác!"

"Có!"

Người bên hồ như đạn pháo thẳng tắp mà đứng lên, tại dưới ánh trăng giống như một thân cây, bóng cây lắc lư lại xuất hiện thân ảnh cao gầy. Vương Nhất Bác đứng thẳng xong nhìn thấy Tiêu Chiến cười đến muốn ngã ra, trước mắt cậu bay qua mấy con côn trùng, lại vẫn như trước kiên định không động.

"Được rồi được rồi." Tiêu Chiến cười đủ phất tay với cậu, "Mới vừa kết thúc kì nghỉ không cần nghiêm túc như vậy, tôi cũng không làm khó cậu."

Vương Nhất Bác lúc này mới thả lỏng, không tính toán nói thêm cái gì, tiếp tục ngồi xuống lưu cho Tiêu Chiến bóng lưng thoạt nhìn thập phần suy yếu. Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, vừa mới ngồi xong, sư tử liền lấy chân Vương Nhất Bác làm cây cầu, nhảy đến trong ngực anh. Vương Nhất Bác thấy nhưng không thể trách, cũng đã quen sư tử nhào đến Tiêu Chiến làm nũng.

"Trễ như này rồi, đêm nay sẽ ngủ muộn mất."

"Anh cũng không ngủ không phải sao." Vương Nhất Bác nhìn ánh trăng chiếu xuống gương mặt Tiêu Chiến, đột nhiên nhớ tới lời đồn đãi trong bộ đội, "Dưới ánh trăng có thể nhìn đến ngân dực hồ điệp?"

Tiêu Chiến cười to, gãi cổ sư tử hỏi: "Cậu cảm thấy tinh thần thể của tôi là cái gì?"

Vương Nhất Bác nhìn răng thỏ bại lộ dưới không khí, thuận miệng đáp: "Con thỏ."

Tiêu Chiến ngậm miệng, mỗi lần nói tới chuyện này anh đều mang nụ cười thần bí khó thăm dò: "Vì sao?"

"Nói bừa."

"Cậu ở trong đám tân binh rất mạnh, để ý tinh thần thể là bộ dạng gì để làm gì." Tiêu Chiến vươn tay sờ lỗ tai sư tử, như đùa giỡn một chú mèo ngoan ngoãn, "Hơn nữa sư tử đáng yêu như vậy!"

Tiêu Chiến giống như thật sự bị sư tử đáng yêu làm cho mê muội, tông giọng đều cao lên một chút, Vương Nhất Bác rũ mắt thấy tiểu sư tử thoải mái đến híp mắt nằm trong ngực Tiêu Chiến, đột nhiên đối với tinh thần thể của chính mình cảm thấy khó chịu.

"Nó không lớn lên, chứng minh tôi còn không đủ cường đại."

"Nó là một phần bản thân cậu, nhưng không cần gấp gáp, cậu phải cho nó thời gian, cũng như cho chính mình thêm thời gian."

"Tinh thần thể của cha tôi là thành niên tuyết lang, lực cắn thậm chí vượt qua 700 pound. Giẫm chân một cái phạm vi xung quanh đều kinh sợ, chỗ nào giống nó." Vương Nhất Bác chỉ vào sư tử đang đạp chân nằm trong ngực Tiêu Chiến, điệu bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Từ từ sẽ tới lúc đó, cậu đã làm rất tốt rồi."

"Cho nên..." Vương Nhất Bác lại lộ ra bộ dạng tò mò, "Tinh thần thể của anh rút cục là cái gì?"

Tiêu Chiến cũng không giống như bình thường nói ba chữ kia mà ngược lại hỏi cậu một vấn đề: "Nếu tinh thần thể là một phần của cậu, nó vì sao dính tôi như thế?"

Vương Nhất Bác hiếu kỳ không có được đáp án, ngược lại chạy trối chết, cả tinh thần thể cũng bỏ quên.

05

Sinh nhật thứ 19 của Vương Nhất Bác là trải qua ở trên bến tàu đằng sau ba thùng hàng cao ngất. Đây là lần đầu tiên cậu được cử đi làm nhiệm vụ, mục tiêu là một tổ buôn lậu, dẫn đầu toàn đội nhiệm vụ lần này chính là Tiêu Chiến.

Gió đêm trên biển phần phật, cho dù là gió mùa hè, cũng quát lên mặt người đến đau đớn, Vương Nhất Bác ghé vào thùng đựng hàng chuẩn bị súng ngắm đã ba giờ. Kẻ địch không nhìn thấy tinh thần thể của cậu, sư tử nhẹ nhàng ghé vào cạnh bên.

Năng lực nhìn trong bóng tối của động vật vượt xa nhân loại nhiều lắm, con thuyền còn ở phía  xa sư tử đã phát ra tiếng gầm nhẹ, Vương Nhất Bác nâng cao lực chú ý, chờ đợi ống nghe điện thoại bên trong phát ra chỉ thị.

"Hướng mười giờ, mục tiêu có 8 người, cầm đầu buộc tóc đuôi ngựa. Số 2 3 đợi lệnh, còn lại đi theo tôi"

"Hướng mười một giờ, số 3 vào chỗ"

Số 3 Uông Trác Thành một phát súng hạ gục kẻ đứng trên mũi tàu báo tin, lặng yên không tiếng động, lại có người từ bên trong khoang thuyền đi ra xem xét, Vương Nhất Bác cảm giác gió đêm thổi ngày một lớn, tràn vào tai như tiếng rên rỉ.

Kẻ vừa đi ra ngoài xem xét lập tức ngã xuống theo mệnh lệnh của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nắm chặt súng, không nhúc nhích chờ mệnh lệnh.

Đội đi trước đã tiến đến nơi gần bến tàu nhất, người trên thuyền liên tiếp ngã xuống dưới uy lực của hỏa lực. Người bên trong tựa hồ cảm giác được tình huống không đúng, chuẩn bị thả neo chạy trốn. Thuyền còn đang thay đổi phương hướng, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nghe được mệnh lệnh.

"Số 2, hướng mười hai giờ, hành động."

Thuyền đang di chuyển rất khó xác định mục tiêu, Vương Nhất Bác trong đêm đầy gió hai bàn tay toàn mồ hôi lạnh. Cậu bình tĩnh híp mắt, bóp cò nhắm thẳng vị trí đầu người điều khiển tàu. Kẻ điều khiển không thể tiếp tục cử động, toàn đội nhanh chóng chớp lấy thời cơ ập vào bắt người. Vương Nhất Bác nhìn qua khe ngắm, thấy một Tiêu Chiến tay cầm súng đứng ở mạn thuyền hướng cậu vẫy tay.

Khi kim đồng hồ chỉ rạng sạng 12 giờ 24 phút ngày mùng 5 tháng 8, giọng nói của Tiêu Chiến truyền qua bộ đàm, rơi vào trong tai cậu.

"Vương Nhất Bác, mười chín tuổi vui vẻ. Chúc mừng cậu, nhiệm vụ đầu tiên đã thành công."

Mười chín tuổi của người khác là khoảnh khắc trưởng thành oanh oanh liệt liệt, mười chín tuổi của Vương Nhất Bác ngược lại yên ả. Cậu vẫn như ngày thường huấn luyện, ăn cơm, gọi sư tử ở bên người Tiêu Chiến trở về. Tiêu Chiến là bộ đội đặc chủng, chuyện dẫn người đi làm nhiệm vụ tiêu diệt tổ buôn lậu bình thường như cơm bữa, nhiệm vụ Ưng Nhất đội phải đối mặt còn nguy hiểm gấp ngàn lần, không chết cũng thụ thương.

Mỗi lần Tiêu Chiến hoàn thành nhiệm vụ trở về, theo lệ thường đều phải tại nằm bệnh viện vài ngày, gãy xương ảnh hưởng sức khỏe chỉ là bệnh vặt. Sư tử dường như cũng cảm nhận được Tiêu Chiến mỗi lần biến mất trở về đều sẽ suy yếu đi một chút, vì thế mỗi lần gặp lại đều dính người gấp mấy lần.

Tiêu Chiến mấy ngày gần đây lại không ở quân doanh, sư tử cực kì suy sụp, mỗi ngày chính là tìm góc phơi nắng, cùng Vu Bân ngày ngày ngốc ở một chỗ.

"Mi rút cục là tinh thần thể của ai hả?" Vương Nhất Bác giúp con mèo lớn đang phơi nắng vuốt lông.

"Lại muốn anh ta rồi?"

Sư tử không để ý đến cậu, nhắm mắt ghé vào trên đùi, chân cũng không duỗi, toàn bộ thân sư tử bày trên mặt đất rất giống món đồ chơi lông xù.

"Muốn anh ta làm gì, hai ngày nữa trở về lại cùng nhau chơi mấy trò nhàm chán"

Sư tử tiếp tục không để ý, Vương Nhất Bác cũng không nói chuyện, cùng sư tử đồng thời phơi nắng. Ngày mùa thu mặt trời chiếu rọi xuống mặt tại rất vừa vặn, độ ấm chiếu lên người khiến cậu không kìm được nheo mắt.

Vương Nhất Bác nói sai rồi, Tiêu Chiến những hai tháng sau mới trở về. Thời điểm trở về chống nạng, trên đùi đeo thạch cao, cả người gầy một vòng. Tiêu chiên đến bên hồ, sư tử không biết từ nơi nào xông tới, có người sợ nó đụng vào Tiêu Chiến vừa định ngăn cản, nhưng sư tử chỉ đứng trước mặt anh, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Tiêu Chiến.

"Anh bị thương"

Tiêu Chiến mở lòng bàn tay, bộ dáng không phải cậu thấy quá rõ rồi hả, "Gãy xương mà thôi, bên trên bắt tôi ở lại chỗ kia hai tháng, tôi đã bảo là có thể đi được rồi nhưng họ lại không tin."

Người vừa đỡ Tiêu Chiến thấy đã có Vương Nhất Bác liền rời đi, thỏa mãn Tiêu Chiến nghĩ muốn biểu diễn tiết mục què chân đi đường, vừa buông ra nạng một chút cả người liền muốn đổ ập xuống. Vương Nhất Bác lập tức vươn tay ôm lấy người kia, đem nạng đưa cho anh cầm chắc.

"Lần này..."

Vương Nhất Bác còn chưa dứt lời, cậu đã nghe nói qua, Ưng Nhất lần này tổn thất rất nặng, tuy rằng nhiệm vụ thành công nhưng đã hy sinh hai người. Tiêu Chiến chỉ là vết thương nhẹ, Tào Dục Thần trọng thương còn đang nằm trong phòng cấp cứu. Dù có chữa khỏi, thể chất cũng không còn thích hợp ở lại Ưng Nhất.

"Ừ."

Tiêu Chiến ngồi xuống sườn dốc bên hồ, sư tử ngoan ngoãn nằm tại trên đùi Vương Nhất Bác  nhìn anh.

"Nếu anh khó chịu, tôi có thể làm như không nhìn thấy anh khóc."

"Đã khóc rồi." Tiêu Chiến hai mắt hồng hồng, ánh mắt ướt sũng tựa như cánh hoa anh đào, "Đã sớm khóc xong, còn khóc cũng vô dụng. Chúng ta đều từng thề, đều là số mệnh, ai cũng không chống cự nổi."

Vương Nhất Bác vốn là không nhiều lời, chỉ có thể nghĩ đến lời Tiêu Chiến từng an ủi cậu, trích lại:"Anh đã làm rất tốt rồi."

Vương Nhất Bác vươn tay muốn vỗ lưng Tiêu Chiến, lại nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu người kia. Đối phương rút cục không kiềm chế được, cúi đầu khóc, cậu nhấc tay, đem đầu anh đặt tại trên vai mình. Sư tử nhìn thấy Tiêu Chiến khóc liền hoảng loạn, đạp đạp chân nghĩ muốn đồng thời an ủi. Vương Nhất Bác đưa tay ra hiệu chớ có lên tiếng, hai móng vuốt của nó lại giật giật, an tĩnh mà trở lại trên đùi Vương Nhất Bác.

Ba tháng sau, thương của Tiêu Chiến khỏi hẳn, trở về tiếp tục huấn luyện.

Bốn tháng sau, Tào Dục Thần từ phòng bệnh đặc biệt chuyển đến phòng bệnh phổ thông.

Sáu tháng sau, Tiêu Chiến thăng chức lên đội trưởng Ưng Nhất, đại mỹ nam tử ôn hòa từ nay về sau biến thành đại ma đầu. Tào Dục Thần xuất viện, từ Ưng Nhất xuất ngũ, nhưng vẫn ở lại làm quan huấn luyện.

06

Sư tử lớn lên thực bất ngờ.

Người muốn gia nhập Ưng Nhất đều là tinh anh trong tinh anh, bọn họ thông qua đủ loại huấn luyện cùng thí nghiệm, ba mươi người cuối cùng chỉ có mười bốn người được chọn làm khảo nghiệm dã ngoại sinh tồn. Mười bốn người phân thành hai đội xuyên qua rừng rậm, trong rừng rậm dày đặc bẫy rập cùng quân địch võ trang đầy đủ. Người tham gia khảo nghiệm này chỉ được cung cấp vũ khí, không cung cấp lương thực, yêu cầu hoàn thành ba ngày huấn luyện.

Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành tại một đội, tinh thần thể của hai người đều thuộc loại khứu giác linh mẫn, có thể rất nhanh tra được có dấu vết của kẻ khác hay không. Ngày mùa hè nắng nóng chói chang, rừng rậm giăng kín sương mù ẩm ướt lại may mắn giải quyết vấn đề nước uống. Không có lương thực tiếp viện, bọn họ lựa chọn chiến thuật nhiều trốn thiếu động, tận lực dò xét để tránh gặp gỡ quân địch. Mặc dù như vậy, đến sáng sớm ngày thứ ba hai người cũng đã sức lực cạn kiệt.

Hai người đã kiệt sức, chuẩn bị tiến vào rừng rậm bên cạnh mò mẫm, sư tử bỗng nhiên cảnh giác đứng lên. Nó đi đến điểm mai phục, đối diện xuất hiện một con báo gấm đã trưởng thành, là tinh thần thể của quân địch, chứng tỏ địch đang ở gần đây.

Uông Trác Thành mang theo husky chạy đi trước, Vương Nhất Bác ở phía sau tránh bẫy rập. Cậu không có biện pháp gọi sư tử rời đi, một khi sư tử chạy theo họ, cậu cùng Uông Trác Thành cũng sẽ bại lộ. Hai con thú họ nhà mèo ở trong rừng rậm đánh giá so đo lẫn nhau, Vương Nhất Bác nắm chặt đồ bảo hộ rời khỏi đó, thân thể ba ngày chưa ăn cơm bắt đầu suy yếu.

"Nó là một phần của cậu."

Mạnh mẽ chống đỡ sức lực, mặc dù cậu nhìn không thấy tình trạng hiện tại của sư tử cũng muốn bảo trì chính mình, vì sư tử cung cấp đầy đủ tinh thần lực, chẳng sợ hai con thú kích cỡ thân thể căn bản không ngang nhau.

Màn đêm tối sầm là lúc cậu cùng Uông Trác Thành đỡ nhau cùng ra khỏi rừng rậm. Hai người đều sức cùng lực tận, cả người tỏa ra mùi hôi thối, chó husky cúi đầu đi sau bọn họ. Vương Nhất Bác càng nhìn bộ dáng của husky càng lo lắng cho tinh thần thể của mình. Tiêu Chiến tiến lại hỗ trợ bọn họ đứng vững, không thấy sư tử cũng không hỏi nhiều.

Tuyên Lộ đã ở trong lều chuẩn bị tốt dịch dinh dưỡng, hai người bọn họ là đầu tiên an toàn trở ra. Vương Nhất Bác cảm thấy lo lắng, kiên trì muốn chống đỡ đi ra chờ sư tử, tuyết điêu đi theo Tuyên Lộ nhảy ra trông chừng hắn.

"Không có việc gì, địch bên trong đều là người một nhà, không cần lo lắng." Tiêu Chiến an ủi hắn.

"Nhưng tôi muốn nhìn thấy nó đi ra."

Tiêu Chiến vỗ đầu Vương Nhất Bác, khen ngợi: "Làm tốt lắm nhóc con."

Trong lúc đợt huấn luyện diễn ra, mười bốn người đã có sáu người bỏ cuộc. Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành đi ra sau đó, lại có năm người lần lượt đi ra, đều bị Tuyên Lộ đưa đến trong lều truyền dịch dinh dưỡng. Tiêu Chiến nhìn tình huống không đúng lắm, chuẩn bị dẫn người đi tìm kiếm một người còn sót lại, Vương Nhất Bác kiên trì muốn đi theo, kéo thân thể suy yếu đứng đó chờ đợi. Tiêu Chiến vừa muốn phát giận, ánh mắt bỗng nhìn về phía rừng rậm.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhìn thấy được chính mình sư tử rút cục trưởng thành thành vạn thú chi vương, lông mao rậm rạp màu nâu còn dính giọt sương. Nó cúi đầu cắn chân một người, cố gắng không thương tổn người kia tha kéo đi ra. Mọi người vội chạy qua xem xét, là một huấn luyện binh còn chưa kịp kích phát đạn khói liền ngất xỉu.

Vương Nhất Bác nhìn sư tử đột nhiên cao tới nửa người mình, sờ đầu nó. Sư tử vẫn là giống như trước híp mắt, cọ cọ lòng bàn tay của cậu, xoay thân mình bước từng bước bàn chân to lớn, đi đến trước mặt Tiêu Chiến ngẩng đầu.

Tiêu Chiến hiểu ý mà xoa đầu nó cười nói, ta như thế nào đã nhớ mi lúc còn bé rồi.

Năm đó Vương Nhất Bác hai mươi tuổi, thông qua ba hạng mục đặc huấn trở thành bộ đội đặc chủng đội viên Ưng Nhất.

07

Sinh nhật Vương Nhất Bác là vào ngày hè nóng nực, ngày sinh nhật thứ 22 bị giam cầm trên núi tuyết, cùng với cậu còn có đội trưởng - Tiêu Chiến.

Bọn họ vốn là đuổi theo một nhóm tội phạm cấp cao, tại núi tuyết chia nhau hành động. Uông Trác Thành, Quách Thừa, Tất Bồi Hâm đi trước, Vu Bân cùng Trịnh Phồn Tinh ở giữa yểm trợ, cậu cùng Tiêu Chiến đi sau cùng lại bởi vì không cẩn thận giẫm vào một cái tuyết động, ngã nhào vào sườn núi. Tiêu Chiến bởi vì ngã mà đau chân, Vương Nhất Bác cõng anh đi ước chừng một dặm mới tìm thấy một cái sơn động nhỏ ấm áp cho bọn họ trú tạm.

"Máy truyền tin có tín hiệu không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, để Tiêu Chiến ở trong động nghỉ ngơi. Cậu vốc một nắm tuyết rửa mặt, dùng chùy thủ cắt áo sơ mi trên người thành từng miếng vải che lên mắt, tận lực tránh bị chứng quáng tuyết*. Trước mắt đều là tuyết trắng, nối liền một mảnh như một tấm vải trắng thật lớn. Vương Nhất Bác nghiêng ngả lảo đảo đi rất lâu mới quen thuộc, miễn cưỡng nhặt về một chút củi đốt.

*quáng tuyết: chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết sẽ kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt

Cậu ở trong sơn động đánh lửa, ánh lửa nhảy nhót chiếu thẳng vào mặt mới phát hiện bên ngoài trời đã tối đen.

"Chân anh còn tốt không?"

"Thương nhẹ mà thôi."

Vương Nhất Bác kiên trì nói với Tiêu Chiến để mình nhìn xem, thoát tất ra mới phát hiện mắt cá chân người kia đã sưng lên như trứng gà lớn. Cậu sờ thử, thấy xương cốt không có vấn đề gì mới yên tâm, rồi cẩn thận giúp Tiêu Chiến đi lại tất cùng giầy.

"Bọn họ bao lâu sẽ phát hiện chúng ta mất tích?"

"Ừm... Hừng đông ngày mai mà họ còn không tìm tới, trở về toàn bộ phạt hành quân đi mười km."

Vương Nhất Bác cười, hỏi một vấn đề rất quan trọng: "Nếu không tới, tôi cũng phải chạy ư?"

"Ưng Nhất đội viên, sống chết cùng nhau, cậu đừng mơ tưởng nhàn hạ."

Vương Nhất Bác "chậc" một tiếng, sư tử đại khái là bị ánh lửa bên cạnh hun đến có chút nóng, lại muốn chui vào trong ngực Tiêu Chiến. Hiện tại sư tử Tiêu Chiến nào ôm nổi, nó chỉ có thể tựa vào bên cạnh Tiêu Chiến, giúp anh sưởi ấm một chút.

"Thật nhớ nó khi còn bé, mềm mềm lại ngây thơ." Tiêu Chiến sờ sờ đầu sư tử, đột nhiên nhớ ra chuyện gì vui, "Trước kia tôi từng lén cho nó uống sữa."

Tinh thần thể không cần ăn đồ ăn, đồ ăn đối với bọn chúng có thể có có thể không, chủ yếu là dùng tinh thần lực của chủ nhân để tồn tại.

"Tôi biết." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói, "Anh trộm cho nó uống sữa cũng không cẩn thận, để mép nó vẫn còn dính sữa trở về."

"Sao cậu biết nhất định là tôi chứ?"

Vương Nhất Bác lặng im, một lúc lâu sau mới dùng giọng điệu chắc chắn nói: "Trừ anh ra ai sẽ nhàm chán như vậy!"

"Nói hươu nói vượn." Tiêu Chiến không tin, "Cậu nhất định là tận mắt nhìn thấy tôi."

"Không phải." Vương Nhất Bác vừa muốn nói tiếp, đột nhiên bị Tiêu Chiến đánh gãy.

Tiêu Chiến vui vẻ nói: "Mười hai giờ đúng, Vương Nhất Bác, sinh nhật hai mươi hai tuổi vui vẻ."

Núi tuyết hoang tàn vắng vẻ, hai người ngồi trong sơn động quần áo tả tơi, miễn cưỡng chỉ có tác dụng chắn gió. Vương Nhất Bác kiểm tra thực phẩm trong balo đem theo, số thức ăn chỉ đủ cho hai người trong ba ngày, trạng thái hiện giờ của họ chính là sinh tử không rõ, cùng vui vẻ không có một chút liên quan.

Nhưng Vương Nhất Bác cười, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt cậu, chiếu vào ý cười trong đôi mắt, chiếu sáng hình dáng Tiêu Chiến phản ánh rõ ràng trong đồng tử của cậu.

"Muốn quà sinh nhật gì?"

"Còn sống."

Tiêu Chiến xoa đầu sư tử buồn cười, không hổ là cậu, đúng là nguyện vọng vĩ đại lại giản dị biết bao.

"Vừa nãy có phải cậu có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?"

Vương Nhất Bác ngẩn người, không dám nhìn Tiêu Chiến, dùng tốc độ tên lửa nói: "Không phải tôi nhìn thấy, là nó, trừ anh ra nó chưa bao giờ cùng người khác gần gũi."

Lần này đến lượt Tiêu Chiến nghẹn lời, anh chợt nghĩ tới lúc mình lừa gạt mấy nhóc tân binh có nói: tinh thần thể phản ánh tình cảm, tinh thần thể là mỗi người trong lòng một phần cảm xúc...

"Cho nên cậu lần đầu tiên thấy tôi... ?"

"Ừ... Lúc đó tôi rất ngưỡng mộ anh."

"Vậy cậu mỗi ngày còn hung dữ với tôi như vậy? !"

"Không có đi..."

Vương Nhất Bác làm bộ vô ý nhìn bên ngoài sơn động, thị lực của cậu rất tốt, đột nhiên nhìn thấy lẫn trong đám tuyết có một con thỏ trắng. Cậu đứng lên vươn tay bắt lấy nó, con thỏ vậy mà không phản kháng, tùy ý để cậu ôm trong lòng bàn tay.

"Điều này sao có thể..." Vương Nhất Bác giống như dâng vật quý nhất dạng mà đem con thỏ cho Tiêu Chiến nhìn, lại phát hiện vẻ mặt anh cực kỳ mất tự nhiên, chỉ một thoáng giống như ngộ ra, "Đây là tinh thần thể của anh?"

Vương Nhất Bác đem con thỏ ôm vào trong ngực, vươn tay sờ sờ đầu thỏ, nghĩ đến cái gì sắc lông vàng kim chim sơn ca, dưới ánh trăng nhìn thấy ngân dực hồ điệp, đột nhiên nở nụ cười: "Thì ra lúc trước tôi không có đoán sai."

Tại Ưng Nhất, mọi người đều được yêu cầu dùng biệt hiệu mỗi khi làm nhiệm vụ. Bình thường mọi người đều dùng tinh thần thể của bản thân làm biệt hiệu, lúc ấy Uông Trác Thành cùng Vu Bân phi thường kích động nghĩ rằng rút cục có thể biết tinh thần thể của Tiêu Chiến là cái gì, kết quả biệt hậu của Tiêu Chiến lại là "Xiao", lúc công tác vẫn giữ bí mật nghiêm nghiêm thực thực, căn bản là một cơn gió cũng không lọt.

"Khụ khụ, Vương Nhất Bác, đưa tinh thần thể của tôi cho tôi."

Vương Nhất Bác ngày thường sớm tối đều đối mặt với tinh thần thể đại hình mãnh thú của bản thân, thật vất vả mới ôm được trên tay một bé tiểu thỏ tử, hết sờ sờ lỗ tai lại nhìn cái miệng nhỏ, cực kì ngạc nhiên, lời nói của đội trưởng cũng không để vào mắt.

"Thật đáng yêu, vì cái gì không đem nó đi ra ngoài đâu." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm lỗ tai thỏ con, "Anh không sợ nó cô đơn sao?"

"Tôi không đem nó phóng xuất được."

Tinh thần thể của Tiêu Chiến là vào năm anh mười bốn tuổi xuất hiện. Lúc ấy vẫn là học sinh, bên người có một đoàn tuyết cầu ngày ngày đi theo, anh rất thích, ngày thường đều ôm trên tay cả nửa ngày. Con thỏ là loại động vật nhát gan lại yếu đuối, đối với Tiêu Chiến chuẩn bị tham gia quân ngũ mà nói, anh có chút bất mãn với tinh thần thể của mình, sợ nó kéo chân chính mình, sợ nó làm cho mình có vẻ không đủ cường đại. Ngày đêm nhớ mong, ngày đầu tiên nhập ngũ anh đột nhiên phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn không thấy tinh thần thể của anh.

"Nó ẩn nấp rồi, tôi càng tranh cường háo thắng, nó càng không thấy bóng dáng, khi xuất hiện người khác cũng không nhìn thấy dược nó." Tiêu Chiến vươn tay tiếp nhận con thỏ, "Năm đó an ủi cậu, kỳ thật cũng là an ủi chính mình."

"Nó là một phần của tôi, tôi mạnh mẽ cùng nó yếu ớt là một thể."

"Nó không yếu ớt, nó thông minh, mẫn cảm, còn có..." Vương Nhất Bác dừng một chút mới bổ sung, "Xinh đẹp đáng yêu."

Tiêu Chiến cười, nụ cười rực rỡ tại băng thiên tuyết địa phá lệ tương xứng, như gió tuyết càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ.

"Sinh nhật có phải có ba cái nguyện vọng?"

Vương Nhất Bác vươn tay kéo bàn tay Tiêu Chiến không dùng để ôm con thỏ. Tay Tiêu Chiến thực lạnh lẽo, Vương Nhất Bác đem ngón tay mình đan chặt lấy mười ngón tay anh, đem tay Tiêu Chiến ủng vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm.

"Nguyện vọng đầu tiên, còn sống."

"Nguyện vọng thứ hai, tôi thích Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng có thể thích tôi sao?"

"Nguyện vọng thứ ba, tôi cùng người đang nắm lấy tay tôi, một đời trôi chảy, một đời bình an, một đời dắt tay gắn bó."

08

Hai mươi phút trước, thời khắc con thỏ xuất hiện, nguyện vọng thứ hai của Vương Nhất Bác đã thực hiện.

Ngày kế tiếp giữa trưa mười một giờ, nai con của Trịnh Phồn Tinh tìm được sơn động, trên lưng là con mèo xiêm uy phong, nhìn đến bên trong sơn động hai người dựa sát vào nhau, nhẹ nhàng kêu "meo" một tiếng. Nguyện vọng đầu tiên của Vương Nhất Bác hoàn thành.

Vương Nhất Bác dường như là phúc tinh, sau này một đời người, cậu đều dùng để thực hiện nguyện vọng thứ ba.

END.

Lời tác giả:

Liên quan đến chiến đấu tất cả đều không chính xác trăm phần trăm xin đừng nghiêm túc đánh giá

Ngày ngày miệt mài rút cục cũng kịp post trước sinh nhật Tiểu Bác

Tiểu Bác sinh thần vui vẻ

----

Bạn tác giả đánh số từng đoạn có hơi nhầm lẫn nhưng mình vẫn sẽ giữ nguyên.

Các bạn nào đoán tinh thần thể của anh Chiến là con thỏ chính xác rồi nha, giỏi quá huhu chả bù cho mình lúc đọc còn nghĩ anh Chiến chắc không có tinh thần thể =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro