Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác vốn định đưa Tiêu Chiến lên trên giường, kết quả người sau lưng kia gắt gao treo ở trên người hắn không buông tay, cánh tay ôm cổ hắn siết chặt làm hắn suýt chút nữa thì ngất đi.

"Nghe lời, lên giường trước." Vương Nhất Bác vỗ vỗ lên lưng anh, ôn tồn dỗ dành.

Tiêu Chiến ôm càng chặt hơn một chút, thậm chí còn cuộn đôi chân dài trên eo Vương Nhất Bác, "Không muốn, muốn Bác Bác ôm!"

Vương Nhất Bác bởi vì xưng hô thân mật này một lúc lại đỏ mặt, ngữ khi lúc dỗ người càng ôn nhu hơn, thậm chí còn tăng thêm xưng hô giống Tiêu Chiến, "Hiện tại ta đang ở sau lưng ngươi, Chiến Chiến buông tay trước để ta ôm một cái có được không?"

Tiêu Chiến lắc lư đầu, khí lực trên tay thả nhẹ hơn mấy phần, đột nhiên lại  nắm chặt, siết Vương Nhất Bác mấy lần ho khan.

"Không được gọi là Chiến Chiến." Tiêu Chiến đột nhiên cao giọng.

"Vậy gọi là cái gì?"

Tiêu Chiến dán mặt mình lên lưng Vương Nhất Bác cọ xát, phun ra nhiệt khí đều phun lên đôi tai đỏ ửng kia, mang giọng mũi mềm mềm mại mại nói, "Muốn gọi là Bảo Bảo."

Lại làm người nào đó lo lắng thêm, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn chằm chằm người trên lưng một lúc, say rượu nhuộm đỏ hai gò má và cánh môi, đôi mắt ngậm nước nhìn hắn không hề chớp mắt, thấy Vương Nhất Bác xoay đầu lại liền cong đôi mắt lên cười ngây ngô.

Một cái chớp mắt Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy nơi mềm mại nào đó ở trái tim bị nhẹ nhàng giẫm lên một cái bởi móng vuốt của con mèo sữa nhỏ này.

Môi khẽ cười, "Bảo Bảo ngoan ngoãn mà nghe lời có được không?"

Tiêu Chiến lần này cuối cùng hài lòng, cọ xát ở cổ đổ thừa bất động, "Được, Bảo Bảo ngoan ngoãn."

Khi rốt cuộc cũng đặt lên trên giường, Vương Nhất Bác cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ thấy Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh giường, thân thể tả hữu không ngừng lắc, thỉnh thoảng sẽ còn chu môi phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.

Vương Nhất Bác bị bộ dáng này của Tiêu Chiến chọc cho muốn cười, ở trước mặt đối phương ngồi xổm người xuống, "Bảo Bảo đang làm gì vậy?"

Tiêu Chiến vội vàng che miệng tràn đầy hoảng sợ nhìn người trước mặt, một lát sau mới do do dự dự cúi người ghé vào bên tai Vương Nhất Bác, dùng tay che miệng nhỏ giọng nói, "Bảo Bảo biến thành tiểu nhân ngư a, tiểu nhân ngư muốn phun bong bóng."

Tiểu nhân ngư trong lòng Vương Nhất Bác ôm tim kinh hô, Thái Tử Phi của ta sao có thể đáng yêu như thế!

Hắn chuẩn bị lau mặt cho Tiêu Chiến, thật vất vả lắm mới thuyết phục người đang chóng mặt này ngồi chờ ở trên giường, kết quả chỉ xoay người một cái rời đi, Tiêu Chiến đã lung la lung lay đứng ở hắn sau lưng, mấy bình hoa ở trong phòng đổ xuống.

"Bác bác, ta nhảy cho ngươi xem có được không?" Nói xong lại bày ra một tư thế khoa trương, "Năng lực nghiệp vụ của ta chính là max điểm, ngay cả nhảy quảng trường ta cũng là ngôi sao sáng giá nhất!"

Nhảy quảng trường là loại nhảy gì, sao hắn chưa từng nghe qua?

"Cái tiết tấu là đong đưa nhất— —"

Đây là âm thanh tự nhiên gì vậy, sao có thể dễ nghe êm tai như thế!

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến bị trượt chân cố ý tiến về phía trước dìu anh, "Cẩn thận."

Tiêu Chiến đẩy tay hắn ra, sử dụng một động tác quét chân đem bức họa hoa ngói xung quanh quét qua mà rơi, Thái Cực chưởng vung đồ vật lên trên tường rơi rớt tan tác, ngay cả vẹt bên trong lồng đều bay nhảy vỗ cánh ý đồ ăn mấy miếng thức ăn chuẩn bị đào vong.

Lồng ngực của Tiêu Chiến cộng hưởng não khang cộng hưởng mấy cái cộng hưởng, dồn khí đan điền làm ra một điệu bộ trung bình tấn, "Ta chính là đại truyền nhân của Trương Vô Kỵ thứ chín mươi tám!"

Vương Nhất Bác đỡ trán, đây rốt cuộc là ai a, mau đưa Thái Tử Phi thơm thơm mềm mềm cho ta!

Sau khi khua tay hai lần, chân Tiêu Chiến mất thăng bằng liền kém chút thì ngã, Vương Nhất Bác bước lên phía trước đỡ lấy người đang không ngừng làm ầm ĩ này, cau mày đang muốn quát lớn hai tiếng, lúc này chỉ nghe thấy người trong ngực mình lên tiếng nói, "Bác bác, ta nhớ nhà... ..."

Tiêu Chiến lại vung hai lần tay, "Mẹ ta là vũ công chính nhảy trong quảng trường đó, Thái Cực của cha ta lấy một địch trăm đánh đến xuất thần nhập hóa."

Ngẫm đến vài vòng bụng của lão thừa tướng và khuôn mặt nghiêm túc của thừa tướng phu nhân, Vương Nhất Bác làm sao cũng không nghĩ tới hai người bọn họ còn có sở thích này.

Vừa nghĩ tới hình ảnh hai người kia nâng cao bụng một bên nghiêm túc đánh Thái Cực, một bên khiêu vũ, hắn có chút muốn cười không đúng lúc.

Vương Nhất Bác còn chưa kịp cười liền nghe thấy tiếng khóc lóc trong ngực, "Sau khi ta rời đi, bọn họ nhất định là rất lo lắng cho ta, ta rất nhớ bọn họ... ..."

Sau khi con mèo sữa nhỏ bày tỏ nỗi niềm trong lòng liền một mình co lại trong góc liếm láp móng vuốt, chỉ lộ ra hai cái tai mèo rủ xuống kêu meo meo.

Tìm thời gian đưa Tiêu Chiến về phủ Thừa Tướng gặp một chút đi.

Dỗ một hồi lâu Tiêu Chiến vẫn mím miệng như cũ không nói lời nào, mãi cho đến khi Vương Nhất Bác không màng hình tượng toét miệng giả vờ làm con khỉ vây quanh Tiêu Chiến mấy vòng, người này mới rốt cục nín khóc mỉm cười.

Thời điểm đang chuẩn bị thở phào, Tiêu Chiến lại bắt đầu cởi quần áo trên người, bên cạnh cởi bên cạnh tức giận với mình, "Y phục này làm sao khó mặc như vậy a, mau lấy áo ngắn quần đùi cho ta thay đi."

Vương Nhất Bác bước lên phía trước đè lại tay Tiêu Chiến đang cởi quần áo, "Ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm người trước mặt mỉm cười, "Cởi quần áo đi ngủ a."

Kích thích, quá kích thích.

"Chúng ta về trên giường trước có được không?" Vương Nhất Bác ý đồ cùng người thương lượng.

Như thể cân nhắc một chút lợi và hại, Tiêu Chiến vươn cánh tay ra, "Muốn Bác Bác ôm, còn muốn hôn hôn."

Hiện tại không thượng còn đáng là nam nhân không?

Ôm lấy khuôn mặt Tiêu Chiến hung hăng hôn lên cánh môi ẩm ướt một cái, sau đó hăng hái cúi người quơ lấy đầu gối.

Hỏng bét, mạnh bạo hơn so với dự đoán.

Một cái chớp mắt tiếp theo chính là người ngã ngựa đổ, Tiêu Chiến ngã trên mặt đất ôm lấy mông, nhìn trên mặt Vương Nhất Bác hoàn toàn đều là thần sắc bất mãn.

"Bác bác không được nha, rất yếu a không ôm ta dậy nổi."

Nam nhân sao có thể bị nói là không được!

Khi đói thường nương tay, cũng giống như một lực sĩ bị đói, quét đói khát trở về chính mình!

Lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể liên tục không ngừng tuôn ra, giống như đạt được sự chiếu cố của lực lượng chi thần, lúc này Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy tựa như một cây cung, đứng giống một cây tùng, ngồi trong bất động không dao động như một trận gió đi đường.

Nhất cổ tác khí, lại càng mạnh mẽ hơn, ôm Tiêu Chiến một cái rồi vọt mạnh đến bên giường, nào nghĩ tới lúc chân đi tới bên giường đúng lúc giẫm lên bức tranh cuộn tròn ở trên đất.

Hai người duyên dáng ngã một đường vòng cung xuống giường.

Thân là một vị Càn Nguyên thành thục, vậy mà ở trước Khôn Trạch của mình mất hết mặt mũi, thất bại, quá thất bại.

Ngực bị nhẹ nhàng chọc một chút, tròng mắt Vương Nhất Bác chỉ thấy người dưới thân thở hổn hển, lông mày đẹp mắt đều nhíu lại với nhau, "Ngươi ép lên ta, nóng quá muốn cởi quần áo."

Vương Nhất Bác liền vội vàng đứng lên, thấy Tiêu Chiến mặc trên người vẫn là bộ quần áo nặng nề lúc ra ngoài liền thương lượng, "Ta lấy cho ngươi ít quần áo mỏng, đừng nhúc nhích."

Lấy tốc độ nhanh nhất lấy quần áo trở về, nào biết mới một hồi như vậy Tiêu Chiến đã lột sạch sẽ hạ thân mình, bởi vì là ngồi đưa lưng về hắn nên Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn thấy trong vạt áo là khe mông tròn trịa do động tác quỳ ngồi nên bị đè ép biến hình dạng.

Chiếc áo trượt xuống khỏi bờ vai mềm mại trắng tuyết, xương hồ điệp không có quần áo che lấp bại lộ ở trước mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng vang quay đầu cười cười, "Bác bác ngươi trở về rồi!"

Đợi đã, ta cảm thấy trong mũi mình hình như có chất lỏng ấm áp gì đó đang chảy ra.

Tiêu Chiến quá sợ hãi bò xuống giường chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Ngươi làm sao chảy máu vậy?"

"Cách xa ta một chút." Vương Nhất Bác hướng về phía sau lùi một bước dài.

Lúc này Tiêu Chiến không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt Vương Nhất Bác, chỉ cần hắn thoáng cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy hai điểm núm vú phấn nộ trước ngực đối phương.

Ta sợ ngươi càng gần ta, máu mũi sẽ chảy càng nhiều.

Mũi à, đáp ứng ta không chịu thua kém một chút có được không!

Chờ hắn ngừng chảy máu mũi, mới chú ý tới nơi góc giường có người đang ủy khuất.

Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay, Tiêu Chiến chỉ thưởng cho hắn một cái liếc mắt, sau đó hừ một tiếng rồi quay đầu sang một bên khác.

Uống say còn biết giận dỗi.

"Ta sai rồi, Bảo Bảo để ta ôm một cái có được không."

Nghe thế Tiêu Chiến mới mài bước đạp qua, dạng chân ngồi trên chân Vương Nhất Bác, đặt khuôn mặt triều đỏ nhỏ nhắn lên vai đối phương, hừ hừ nũng nịu tâm sự, "Bác Bác hung hăng với ta, muốn Bác Bác ôm một cái."

Vương Nhất Bác nhất thời không biết nên đặt hai cánh tay vào đâu, nếu không ôm Tiêu Chiến lại làm ầm ĩ, nhưng những gì tay đụng phải đều là da thịt trơn nhẵn, điêu này khiến hắn không biết ôm chỗ nào.

Vô tình đặt lên vòng eo thanh mảnh của đối phương, Vương Nhất Bác vốn cho rằng ôm một hồi thì sẽ kết thúc, kết quả người này còn nhất định phải đung đưa cánh mông ở trên người hắn, Tiêu Chiến ghé vào bên tai Vương Nhất Bác nói, "Trước đó rất thoải mái a, còn muốn để phu quân đi vào bên trong ta."

Ngươi cái này đích thị là tiểu yêu tinh hành người.

Được lắm nam nhân, ngươi đã thành công câu lên ngọn lửa ham muốn của ta rồi.

Hôm nay hắn vốn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò với Tiêu Chiến, nhưng người này quả thực là câu người, nếu như nói Vương Nhất Bác là quốc kỳ thì Tiêu Chiến nhất định là rất xứng với chức người kéo cờ.

Tiêu Chiến thổi trạm canh gác, Vương Nhất Bác lập tức kéo cờ.

Khớp xương đốt ngón tay rõ ràng đi vào, hậu huyệt Khôn Trạch sau mấy ngày xa nhau vẫn mềm mại như cũ, Vương Nhất Bác chỉ đưa vào hai ngón tay liền gây ra một một trận thở gấp.

Ngón tay ở nội bích thăm dò, nhục huyệt mềm mại ấm áp mỗi lần bị ấn vào một chỗ Tiêu Chiến liền khẩn cấp bó sát người thở dốc một tiếng, Vương Nhất Bác dần dần lại thêm một ngón tay đi vào trừu sáp, mỗi một khi tiến vào đều chuẩn xác chọc đến chỗ thịt mềm kia.

Tiêu Chiến cả người đều ở trên người Vương Nhất Bác, chỉ biết theo mấy ngón tay di chuyển quấy làm không ngừng thở dốc.

Cửa huyệt chảy ra một vũng nước sông ẩm ướt xâm phạm đường hầm đại thủ, cánh mông tròn trịa không ngừng lắc lư truy tìm lấy ngón tay đang tàn sát bừa bãi.

Thấy đã tàm tạm, Vương Nhất Bác rút tay ra khai mở liền làm, nguyên cây dương vật nhắm ngay miệng nhỏ ngay ngắn đi vào hoàn toàn. Dương vật cắm vào một khắc kia nhục huyệt liền gắt gao hấp thụ vào, tựa như nhớ nhung đã lâu.

Cơ thể Tiêu Chiến không có lực chèo chống, bị Vương Nhất Bác ấn ngồi xuống thì bật ra tiếng kinh hô.

Dương vật màu đỏ tím bị huyệt thịt đỏ hồng bao vây, mật huyệt bị chống ra đến cực hạn nhưng vẫn tả giương phun ra nuốt vào dương vật, nước trong cửa bên trong huyệt đều bị Vương Nhất Bác kéo ra, dinh dính thuận theo chỗ giao hợp chảy tới bên đùi.

Cái tư thế này đi vào sâu chưa từng có, quy đầu gắt gao chống đỡ lấy cung miệng của bộ phận sinh dục, một cái chớp mắt tiếp theo chỉ cần Vương Nhất Bác thoáng thẳng lưng dùng sức liền có thể phá vỡ ngăn cản yếu ớt.

Tiêu Chiến nức nở muốn trốn đi, "Lớn quá, đau... ..."

"Chịu một chút lập tức liền tốt." Vương Nhất Bác vỗ vỗ eo anh, cầm lấy hai cánh tay thịt đặt vào trong tay, dán ở bên tai Tiêu Chiến đè thấp tiếng nói, "Ai bảo trên mông người có nhiều thịt như vậy, ta không khai mở thì không thể chen lọt vào."

"Ngươi nói bậy... ..." người uống say nghe lời đùa giỡn này cũng đành phải lắc đầu phản bác, cuối cùng lại tạo lực kẹp chặt hậu huyệt để chứng minh gì đó, "Mông ta mới không lớn."

Vương Nhất Bác bị kẹp chặt, hàng lông mày nhíu chặt lại, dương vật trong huyệt lại trướng lớn thêm một vòng, ở trên cổ Tiêu Chiến hung hăng cắn xuống, ngón tay ở eo nhỏ bắt đầu làm không hề cố kỵ.

Mật huyệt mềm nát phun ra nuốt vào lấy dương vật dữ tợn, theo động tác rút ra, mang theo tia nước trong vắt theo cán trượt đến túi tinh, cánh tay bị nâng đỏ hạ chập trùng phát ra âm thanh thịt thể va chạm, gián đoạn tiếng rên rỉ ngọt ngào hỗn tạp.

Nhũ sữa bị miệng ngậm lấy cắn hút, đầu lưỡi đảo quanh đầu vú đứng thẳng, thậm chí ngay cả toàn bộ quầng vú đều bị ngậm vào, Vương Nhất Bác dường như thích chỗ này vô cùng, biến đổi cách chơi làm, dù là Tiêu Chiến mang theo tiếng khóc nức nở khước từ cũng không buông miệng.

Hai loại hương khí trong phòng trao đổi hợp lại với nhau, Càn Nguyên và Khôn Trạch mềm yếu làm một thể.

Tiêu Chiến bị đặt vào trên giường hai chân tách ra, Vương Nhất Bác cúi người chôn ở giữa chân anh tinh tế gặm cắn, thịt mềm bên trong đùi non cùng khe mông đều bị lưu lại từng vòng từng vòng dấu răng, Tiêu Chiến xấu hổ muốn khép chân lại nhưng không được, đành phải trừng mắt phản kháng.

Vương Nhất Bác cắn một hồi liền buông ra, dùng tư thế này lại đưa dương vật vào, giữ cơ thể yếu ớt của Tiêu Chiến ở trong lòng bàn tay gánh động, động tác dưới thân thả chậm, quy đầu chống đỡ lấy khoang sinh sản xay nghiền.

"Thật là khó chịu... ..." Khát vọng thô bạo xuyên qua, Tiêu Chiến lắc mông có ý đồ muốn Vương Nhất Bác nhanh một chút, kết quả kém chút đánh vỡ ngôn khẩu của mình bởi vậy nên dẫn tới toàn thân run rẩy, phía trước bắn ra.

Sau cơn cực khoái thân thể mẫn cảm yếu ớt dị thường, Tiêu Chiến còn chưa lắng lại động tình trong cơ thể, bởi vì một cơn mưa rền gió dữ làm cho không lên tiếng được, đầu dương vật mỗi một cái đều đội lên thổ lộ tâm tình, Tiêu Chiến cảm thấy cây đồ vật kia của Vương Nhất Bác muốn xuyên chết mình.

Thể chất của Khôn Trạch khá đặc biệt, hậu huyệt tuôn ra một cỗ dâm thủy làm đường hành lang thoải mái trơn ướt càng thuận tiện cho dương vật ra vào, Vương Nhất Bác bắt lấy bờ môi của anh gặm cắn, eo dùng sức chỉ kém đưa túi tinh cùng nhau đi vào.

Khoang sinh sản mở ra, cung miệng thịt mềm hấp thụ lấy quy đầu, Tiêu Chiến bị thao toàn thân đều giãn ra, chỉ cảm thấy một chỗ nào đó trong thân thể ngứa lợi hại, hy vọng có thể có đồ vật gì đi vào làm một chút.

Tiêu Chiến uốn éo cơ thể chạm đến người phía trên, "Khó chịu."

Vương Nhất Bác vốn định không quan tâm liền như vậy xông vào, dù sao hắn cũng thật sự không nhịn được muốn chiếm hữu hoàn toàn người dưới thân, nhìn Tiêu Chiến bởi vì hắn dục tiên dục tử lâm vào trong cao triều, cắm âm hành vào khang thất bí ẩn kia phun vào ái dịch, để người này mang thai hài tử của mình.

Nhưng tại thời khắc sắp tiến vào hắn liền đổi ý, không thể trong lúc đối phương bởi vì say rượu hoàn toàn không hiểu được tình huống ký khế ước, đây là không tôn trọng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến có thứ không thuộc về thâm cung tường cao mà tâm hướng đến tự do, nếu thật sự ký khế ước thì cả đời người của người này sẽ đều buộc ở bên người mình.

Mà hắn bây giờ chưa thể hoàn toàn xác định tình cảm với Tiêu Chiến, hắn không muốn cô phụ Tiêu Chiến

Tinh dịch nóng hổi bắn vào trong đường hành lang yếu ớt, Tiêu Chiến đành phải nhỏ giọng nghẹn ngào, tinh thủy bắn vào một cỗ, thân thể liền hơi run rẩy một chút, Vương Nhất Bác áp xuống răng lưỡi quấn giao, dùng cái này dỗ dành Khôn Trạch sau khi cao triều yếu ớt.

Sau khi rốt cuộc cũng khôi phục chút thể lực, Vương Nhất Bác dùng chóp mũi ôn tồn cọ nhẹ bên mặt anh, Tiêu Chiến bị ép có chút khó chịu, thoáng dịch chuyển hạ thân liền phát giác được dương vật chôn ở trong cơ thể lại có xu thế gắng gượng.

Vương Nhất Bác lật người đang nằm bò lên trên giường, để lại bên trên ở mông thịt phấn nộn một ấn ký, sau đó đưa tay dùng lực vỗ vỗ,

"Bảo Bảo ngoan, nâng cặp mông đẹp lên."

Ngày hôm sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại toàn thân chấn động ám đạo không tốt.

Hỏng bét, lại là cảm giác mông lọt gió quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro