Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đến bãi săn Tiêu Chiến nào có chú ý được nên đi nhặt con mồi ở đâu, cả người giống như ngựa hoang thoát cương, mang theo một tiểu hộ vệ liền lẩn đi.

Túy ông chi ý bất tại tựu, tại hồ sơn thủy chi gian dã*.

(*Ý không ở trong lời)

Khi Tiêu Chiến mang về một đống quả dại và cầm cỏ đuôi chó trở về thì đúng lúc gặp phải Vương Nhất Bác cùng hai vị hoàng huynh đang tranh tài cưỡi ngựa bắn chim nhạn, Vương Nhất Bác ở trước mắt một mình một ngựa đi ở phía trước.

Ui, chỉ biết giương cung bắn đại điêu a.

Thị vệ xung quanh đều góp phần cổ vũ, Tiêu Chiến đưa quả dại trong ngực cho tiểu hầu vệ chen lên hàng phía trước, cùng nhóm thị vệ xung quanh cùng nhau cổ vũ, "Thái tử điện hạ cố lên a!"

Thấy Vương Nhất Bác suýt nữa thì bị vượt qua, Tiêu Chiến cũng nóng nảy, giơ cỏ đuôi chó lên hô to, "Lão công lão công! Vương Nhất Bác xông lên!!!!"

Lời cổ vũ này thu hút mọi chú ý của mọi người xung quanh, Tiêu Chiến giơ cỏ đuôi chó nghênh đón chỗ có người đang đồng loạt đưa ánh mắt tới.

Dừng lại, xin vui lòng đừng gây thêm chú ý nữa.

Mọi người không chỉ bị Tiêu Chiến hấp dẫn mà ngay cả Vương Nhất Bác cũng bị thú hút mà quay lại, nhìn thấy người nào đó đang ngây ngốc cổ vũ hắn cố lên, chỉ cảm thấy không hiểu làm sao lại khiến cho người khác thích thêm mấy phần.

Chờ một chút, không muốn mấy tên nam nhân kia gần như vậy, ngươi không có phát hiện ánh mắt bọn hắn nhìn ngươi đều không đúng sao, người nọ cả gan làm loạn có ý đồ muốn đưa tay với ngươi đó, Tiêu Chiến ngươi nhanh về trong doanh trướng cho ta đi!

Không nên phát ra mị lực, cả người ngươi đều tràn ngập mị lực gia hỏa!

Vương Nhất Bác bên này chỉ chú ý đến nhất cử nhất động của Tiêu Chiến, lúc hắn thu lại chú ý để trở lại cưỡi ngựa bắn tên thì đúng lúc bị Nhị hoàng tử đoạt trước một mũi tên bắn trúng con chim nhạn kia.

Sau khi cuộc tỷ thí kết thúc Tiêu Chiến vội vàng tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bá, giơ chiếc nhẫn tết bằng cỏ đuôi chó ra trước mặt hắn "Cho ngươi này, đây là khen thưởng cho ngươi thi đấu, độc nhất vô nhị đó."

Thua trận đấu ở trước mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút mất mặt, chỉ liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kia rồi thu hồi ánh mắt lại, thản nhiên nói, "Nhưng vừa rồi không thắng, thì khen thưởng cái gì."

"Ai nói không phải đệ nhất thì không có khen thưởng, ta cảm thấy ngươi đã rất tuyệt nha." Tiêu Chiến không có quan tâm người đang âm thầm khó chịu kia, kéo tay Vương Nhất Bác rồi lồng chiếc nhẫn vào tay hắn, "Thái tử ngươi thật sự là lợi hại a, cưỡi nhanh như vậy."

Nhìn ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng kia đeo chiếc nhẫn thô ráp, Tiêu Chiến hài lòng nhẹ gật đầu, cố ý giả trang ra một bộ dáng tổng tài bá đạo mặt lỗ, "Nam nhân, đeo nhẫn của ta, liền là người của ta."

Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm một hồi, mãi cho đến khi Tiêu Chiến nghĩ trên mặt mình dính gì đó, mới nhận được một câu đơn giản của đối phương, "Ừm."

Lần này đổi lại là Tiêu Chiến nói không ra lời, cái này không đúng rồi, tại sao Tiểu Thái Tử lại không có phản ứng chứ, lúc này mặt mũi của Vương Nhất Bác không hẳn là tràn đầy nghiêm túc cảnh cáo anh không nên nói bậy nói bạ mà.

Vương Nhất Bác nhớ lúc Tiêu Chiến nói cố lên với hắn không khỏi hiếu kì, "Ngươi khi đó nói đến hai chữ kia là ý gì?"

"Hai chữ kia?"

Vương Nhất Bác nhăn mày suy nghĩ một chút, "Ta nhớ hình như là lão - -"

Tiêu Chiến cao giọng ngăn chặn, "Không phải cái gì hết!"

"À, ta nhớ ra rồi." Vương Nhất Bác không để ý Tiêu Chiến bối rối, "Ngươi nói là lão công, sao ngươi lại muốn gọi ta như thế?"

Van cầu ngươi đừng hỏi lại, xin thương xót để cho ta đầu chút mặt mũi được hay không.

Kết thúc buổi đi săn, đến chiều Nhị hoàng tử mở tiệc khoản đãi mọi người, lúc nâng chén Tam hoàng tử chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Vương Nhất Bác, liền hiếu kì hỏi, "Nhất Bác trên tay đeo vật gì vậy?"

Vương Nhất Bác bị hỏi tới liền không che giấu, chỉ giản lược đáp, "Là phần thưởng săn bắn Tiêu Chiến tặng cho ta."

Nhị hoàng tử nhớ tới hành động vĩ đại của Tiêu Chiến khi góp phần cổ vũ cho Vương Nhất Bác, liền xuất khẩu tán dương, "Đệ muội tính tình rộng lượng, ngươi xưa nay nói ít lời, cùng với ngươi ở bên nhau cũng có thể mang lại nhiều tác động tới người một chút, hôm nay xem ra là hai vợ chồng các ngươi cũng rất là ân ái."

Vương Nhất Bác nâng chén cảm tạ, "Tiểu Chiến chỉ là vui mừng chút thôi." Nói xong lại hơi suy nghĩ một hồi mới mở miệng, "Chúng ta nhìn rất ân ái sao?"

Nhị hoàng tử kiềm chế xúc động muốn giội cả chén rượu lên trên mặt Vương Nhất Bác, ngươi không biết hai người các ngươi trên đường đi cũng giống như là trẻ sinh đôi kết hợp sao, nhị ca ngươi và tẩu tử ngươi tân hôn cũng không sến sẩm như các ngươi.

Hai người các ngươi  không ái ân hỏi ta làm gì, trong lòng mình không có điểm số sao!

"Còn may, ta và tẩu tử ngươi ngày thường cũng là như thế."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy."

Tiêu Chiến ở bên này cùng bàn với hai vị chính thê của hoàng tử, đương nhiên chỉ có điều hai vị này đều là công tử có thân phận xuất thân từ danh môn vọng tộc, ăn cơm cũng là một miếng nhỏ một miếng nhỏ, một đĩa đồ ăn chưa từng gắp lần thứ hai.

Tiêu Chiến trai qua một ngày vốn dĩ là rất đói, nhưng cũng không có ý ăn nhiều lắm, đành phải bắt chước hai người cùng nhau ăn từng miếng nhỏ miếng nhỏ đưa vào trong miệng, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với hai vị Vương phi tâng bốc.

Một vị Vương phi nói "Sớm đã nghe Thái Tử Phi dung mạo bất phàm, hôm nay gặp mặt quả thật là kinh động như gặp thiên nhân."

Cái rắm cầu vồng* này thổi trúng cũng là quá mức đi, fan bạn gái đều không thể thổi được như ngài đâu.

(*Tâng bốc thái quá)

Tiêu Chiến cười cười, "Vẫn được vẫn được, Vương phi ngài nhìn cũng rất đẹp."

Một vị Vương phi khác cũng đi theo phụ họa, "Nghe nói Thái Tử Phi cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, đặc biệt là thơ văn thì càng là xuất sắc, hai tục nhân chúng ta có thể may mắn mở mang kiến thức một chút hay không."

Đừng phủng sát ta, hiện tại lão tử ngay cả chữ phồn thể cũng không biết viết, làm thơ cái rắm cho các ngươi.

Tiêu Chiến lễ phép lấy từ chối hai lần, nhưng không chịu nổi hai người nhõng nhẽo năn nỉ ỉ ôi, nhưng nếu như anh một mực từ chối, truyền ra ngoài chẳng lẽ không phải sẽ làm cho người ta hoài nghi thân phận của mình sao.

Ba trăm bài thơ Đường của ta đâu, mau trình lên.

Lão sư, học sinh của ngài sắp bắt đầu vận dụng tri thức ngài đã truyền thụ.

Tiêu Chiến hạ giọng xuống, "Vậy ta sẽ đơn giản làm mấy bài."

"Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày*."

(*Nguyên văn Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ [锄禾日当午,汗滴禾下土] một trong hai bài thơ "Cổ phong" của Mẫn nông - thương người nông dân của Lý Thân (772-846), thi nhân, tiến sỹ, hàn lâm học sỹ đời Đường)

Hai vị Vương phi vỗ tay bảo hay, "Tâm hệ ở bách tính khó khăn, không hổ là Thái Tử Phi đương triều!"

Tiêu Chiến: "Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục*."

(*Nguyên gốc [君不见黄河之水天上来,奔流到海不复回]
Dịch nghĩa:
Bạn không thấy sao: nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống, chảy băng băng ra bể không bao giờ trở lại.
Trích trong bài "Tương tiến tửu" (Sắp mời rượu) của Lý Bạch)

Đám Vương phi chấn kinh, "Không nghĩ tới Thái Tử Phi lại có ý chí bát ngát trả thù rộng lớn như, chúng ta hổ thẹn."

Tiêu Chiến lại ngâm một bài, "Nam Phong biết ý ta, thổi mơ đến Tây châu."

"Thái tử điện hạ lại được Thái Tử Phi tình thâm như thế, khiến cho chúng ta cảm động không thôi."

Tiêu Chiến thấy hai người vừa mới còn bưng giá đỡ sớm đã bị mình lừa dối, lanh lợi khẽ động chuẩn bị lại bắt bọn họ đùa vui, "Thật ra thứ ta am hiểu nhất chính là viết thoại bản, bây giờ ta có một câu chuyện muốn kể các ngươi có muốn nghe hay không?"

Trạch viện sâm nghiêm nào có cơ hội biết những thứ này, hai người nhất thời gật đầu như giã tỏi, "Muốn nghe muốn nghe."

Tiêu Chiến bày ra tư thế thuyết thư, "Sách trước kia nói, Đông Thổ Đại Đường có một vị hòa thượng tên là Đường Tăng."

Lúc Vương Nhất Bác đi đón Tiêu Chiến hồi cung, ba người trò chuyện vui vẻ, chỉ thấy Tiêu Chiến chóng mặt ngồi ở chủ vị cầm lấy đôi đũa đông chỉ tranh Âu Tây, hai vị Vương phi ở bên cạnh ngồi nghe giống như học sinh gật đầu trả lời, còn muốn vỗ tay bảo hay.

Trước khi Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác, hai vị Vương phi hành đại lễ tiễn biệt, Vương Nhất Bác vừa định nói hai vị tẩu tẩu không cần đa lễ như vậy, liền nghe người hành lễ đồng thanh nói, "Sư phó đi thong thả!"

Tiêu Chiến khoát khoát tay, "Hai vị đồ nhi mau mau đứng lên, sau khi vi sư rời đi, các ngươi nhất định phải cẩn thận viết tiếp chuyện Trư Bát Giới đến Cao Lão Trang đó."

"Sư phó yên tâm, đồ nhi chắc chắn để Đường Tăng kia cùng Tôn Ngộ Không đi uống rượu mừng."

Vương Nhất Bác hỗn độn, hắn vừa rời đi một hồi như thế, làm sao Tiêu Chiến còn thu được thêm đồ đệ nữa vậy?

Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không là ai?

Chờ kiệu đến Vương Nhất Bác mới phát hiện Tiêu Chiến không đúng, vô luận hắn hỏi Tiêu Chiến cái gì, đối phương đều phải nhìn hắn chằm chằm một hồi rồi mơ mơ màng màng gật đầu hoặc là lắc đầu.

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Bọn họ cho ăn ngươi uống rượu?"

Tiêu Chiến hai tay ôm lấy lắc lắc đầu "Đồ nhi kính rượu, làm sư phó không thể không uống."

Vương Nhất Bác thấy bộ dáng này của Tiêu Chiến thì không khỏi phì cười, cố ý trêu chọc anh nói, "Tiểu ngốc nghếch của chúng ta thành sư phó, thu nhận được mấy đồ đệ a?"

Tiêu Chiến duỗi ra hai ngón tay vẽ một vòng trong không trung, sau đó lại đưa tay co lại trước ngực, "Ta mới không nói cho ngươi đấy."

"Không nói cho ta." Vương Nhất Bác cách xa Tiêu Chiến một chút, cố ý lộ ra thần sắc ảm đạm, "Vậy ta đây cần phải thương tâm rồi."

Tiêu Chiến phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trông mong nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác sẽ nhìn, sau đó một chút xíu xê dịch co lại trong ngực đối phương, ngước đôi mắt đang ngậm nươc nhìn Vương Nhất Bác, "Bác bác, ta chỉ nói cho một mình ngươi a."

Nói xong Tiêu Chiến xòe ba ngón tay ra, "Ta đã thu nhận được ba đồ đệ rồi!"

Lúc vào đến cung, Vương Nhất Bác xuống kiệu trước, khi đưa tay đỡ Tiêu Chiến xuống kiệu chỉ thấy đối phương ngồi trong kiệu phồng lên khuôn mặt nhỏ lộ ra biểu lộ ủy khuất, đối mặt với Vương Nhất Bác duỗi ra hai cánh tay kéo dài thanh âm nũng nịu, "Muốn ôm một cái... ..."

Đêm đó toàn bộ Đông cung trên dưới đều biết được Thái Tử Phi một lần nữa được sủng ái, ngay cả một đoạn đường từ đại môn đến tẩm cung này đều biết Thái Tử tự mình cõng người trở về.

Thật sự là cậy sủng mà kiêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro