Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ cung nữ thái giám hầu hạ xong rời đi, Tiêu Chiến mới do dự nói, "Nhưng còn Hoàng hậu nương nương."

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhăn mày nhìn chằm chằm Tiêu Chiến. Lúc trước mẫu hậu vì lôi kéo thừa tướng về một phương thế lực buộc hắn phải cưới tiểu nhi tử của Tiêu thừa tướng. Sau khi thành thân tuy biết hắn cố ý lãnh đạm với Thái Tử Phi, nhưng vẫn chế tạo ra các cơ hội để hai người ở bên nhau như trước.

Chỉ là không thể như hoàng hậu mong muốn, không chỉ có hắn không hài lòng về việc hôn sự này, ngay cả Thái Tử Phi cũng là một người cố chấp, đêm động phòng hoa chúc Vương Nhất Bác nói muốn đi, vậy mà Thái Tử Phi còn làm cái vái chào cung tiễn hắn.

Ý đó rõ ràng là nói, ngươi không chào đón ta, ta cũng không chào đón ngươi đâu.

Về sau hắn nghe nói, Thái Tử Phi vốn là có biểu ca là thanh mai trúc mã, hai nhà cũng làm xong ước định, chỉ chờ hai đứa bé đến tuổi thích hợp thì sẽ thành cưới, ai mà nghĩ đến hoàng hậu nửa đường cướp người phong làm Thái Tử Phi, sau khi nghe thánh chỉ của Hoàng Thượng, Thái Tử Phi ở trong phủ đại náo mấy ngày.

Về sau không biết thái hậu dùng thủ đoạn gì, Thái Tử Phi chẳng những cố ý muốn thân cận với hắn, thậm chí trong kỳ phát tình còn lừa gạt hắn, hơn nữa Thái Tử Phi còn rất nghe lời hoàng hậu, về phần mang thai và sinh con này chắc hẳn càng là liên quan đến mẫu hậu, nhưng sao cái này không một năm một mười nói rõ cho anh?

Không phải nói cơ trí bình tĩnh rất có phong thái của một thế gia công tử sao, đã biết Thái Tử Phi thế nào cũng không quá thông minh mà.

Vương Nhất Bác hỏi, "Hoàng hậu nói cho ngươi, nói ngươi có thai sao?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nghe trong lời nói của hoàng hậu kia, thì ra là Thái Tử Phi xác nhận được mệnh lệnh của hoàng hậu, nên gật đầu nói phải.

Tiêu Chiến vẫn như cũ đắm chìm trong đả kích to lớn của việc có bầu, căn bản không chú ý tới Vương Nhất Bác đang trầm mặc, cũng không rảnh tâm tư kiểm tra tiết mục trong cung của bọn họ, anh hiện tại chỉ thầm nghĩ ngồi ở thao trường trống trải vào ban đêm, ngửa mặt 45 độ góc nhìn lên bầu trời, tươi đẹp lại ưu thương.

Vương Nhất Bác cười khúc khích "Xem ra ngươi thật sự là bị đụng cho ngốc rồi."

Cảm giác bị nội hàm đến.

Bên trong miệng Tiêu Chiến bị nhét vào một miếng thịt, nói không ra lời đành phải nộ trừng Vương Nhất Bác, vất vả lắm mới nuốt xuống, vừa muốn nói chuyện liền lại bị nhét một miếng nữa. Nhớ tới khối ký ức vẫn còn mới khi ăn bánh hoa quế kia Tiêu Chiến thậm chí hoài nghi đường đường là Thái Tử Phi sau cùng nguyên nhân cái chết không phải là bị chết đói, là bị chết nghẹn.

Anh sẽ được vang danh thanh sử với một phương thức đặc biệt.

Chén trà đưa tới trước mặt anh, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy Vương Nhất Bác trong ánh mắt đang nhìn mình mang theo một tia trìu mến và đồng tình, nhưng mà tựa như, tựa như đang nhìn một kẻ ngu.

"Ta không bắn vào đến tận cùng bên trong, hoàng hậu không biết, chính ngươi còn không rõ ràng sao?"

Trước mặt mọi người mà dám ăn nói sắc dục là phải bị bắt lại!

Đường đường là Thái tử vậy mà bạch nhật tuyên dâm, đây rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo, hay là đạo đức bị chôn vùi.

Hình tượng điên loan đảo phượng mấy ngày trước đây một lần nữa tràn vào trong đầu, từ cần cổ đỏ ửng lan tràn đến bên tai, Tiêu Chiến luống cuống tay chân tiến đến che miệng Vương Nhất Bác lại muốn nói chuyện, "Vương Nhất Bác ngươi nhanh ngậm miệng đi!"

Tay vươn ra về phía Vương Nhất Bác bỗng dừng ở giữa không trung, Tiêu Chiến lần này mới ý thức tới điểm không thích hợp, anh mới gọi thẳng tên đầy đủ của Thái tử, hơn nữa còn bảo người ta ngậm miệng.

Anh thật đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.

Kịch bản tiếp theo có phải là Vương Nhất Bác đè nén nộ khí bóp lấy cằm của mình, dùng giọng trầm thấp nói, "Nam nhân, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn ngậm miệng."

Không thể, một thi hai mệnh a.

Nào nghĩ tới Vương Nhất Bác hoàn toàn không có dấu hiệu phát giận ngược lại nhìn chằm chằm anh mỉm cười, "Hai ta lại không có ký khế ước, ngươi còn có thể tự sản tự tiêu mang bầu?"

Đợi đã, ta cảm thấy ta còn có thể cứu giúp mình một chút.

Tiêu Chiến cố gắng đè nén pháo hoa có thể cháy bất cứ khi nào trong lòng mình, thanh âm run rẩy hỏi, "Cho nên ta không mang thai sao?"

Đạt được câu trả lời khẳng định chắc chắn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trong lòng mìn không phải là phóng pháo hoa mà là pháo nổ liên hoàn hai lần pháo, hiện tại anh hận không thể đi ra ngoài thấy người liền nắm tay hát vang lên tiếng chúc mừng.

"Chúc mừng năm mới a, chúc mừng năm mới a, chúc phúc mọi người chúc mừng năm mới."

Sợ mình biểu hiện quá vui sướng sẽ làm Vương Nhất Bác hoài nghi, Tiêu Chiến liền tựa đầu vào trên bàn, đấm lên mặt bàn thân thể run lên một cái dùng cú đấm này để phát tiết nội tâm vui sướng.

Nhưng ở trong mắt Vương Nhất Bác nhìn đến, chính là một cảnh tượng khác.

Tiêu Chiến nhiều lần hướng về phía hắn xác nhận, thanh âm đều mang theo chút không thể tin, sau khi chờ xác định không phải có bầu biểu lộ một trận không cách nào khống chế thậm chí có chút run rẩy. Có lẽ là sợ bị hắn nhìn thấy mình yếu ớt, đành phải vùi đầu vào trong khuỷu tay, cơ thể thon gầy run rẩy với mỗi một cú đấm vào trên mặt bàn trong vô hình đều hiển lộ sự cực kỳ bi ai và thất vọng của người này.

Tiêu Chiến có lẽ thật sự rất muốn đứa bé này.

Khi đó hắn sở dĩ không có tiến vào khoang sinh sản, chỉ là vô thức không muốn tuỳ tiện theo tâm nguyện của mẫu thân, nhưng hắn lại cảm thấy chuyện ký khế ước này, chỉ là chân chính muốn dắt tay người cùng qua một đời người mới được.

Hắn khi đó coi Tiêu Chiến chỉ là bị kỳ phát tình làm cho đầu óc choáng váng mới có thể cầu xin hắn như vậy, bây giờ nghĩ lại, hẳn là Tiêu Chiến muốn có một đứa con.

Cuộc sống ở Đông cung cô tịch không nơi nương tựa, không chiếm được sủng ái của Thái tử và người bên ngoài dù không giáp mặt nói gì cả, nhưng bởi vậy Tiêu Chiến mới phải chịu sự coi khinh và cười nhạo cũng không phải là ít, có con để dựa vào thời gian trôi quá có lẽ không nhàm chán.

Nghĩ như vậy, nếu hai bọn họ thật sự có hài tử, ngoại hình nhất định phải là thông mình tuấn tú hơn người.

Sinh đứa bé, cũng không phải không được.

Vương Nhất Bác vuốt nhẹ đầu của Tiêu Chiến, "Chúng ta cố gắng một chút, không lâu liền sẽ có bầu."

Tiêu Chiến nắm bàn tay cứng lại ở giữa không trung, đường cong ở khóe miệng một nháy mắt ngưng trệ, cái này gọi là cái gì, cái này gọi vui quá hóa buồn!

"Không... ...không cần, không có hài tử cũng rất tốt, còn có thể nhiều hơn trong thế giới của hai người hơn."

Ta hiện tại đi đường đều cảm thấy mông lọt gió đó, van cầu ngài kiềm chế một chút đừng cố gắng nữa.

Đáy mắt Vương Nhất Bác hiển hiện một vẻ kinh ngạc, châm chước một hồi mới nói, "Ngươi hy vọng hai người chúng ta có thể ở bên nhau?"

Đương nhiên, khi tuổi còn trẻ ai mà chẳng thích hát cát tường tam bảo*.

https://www.youtube.com/watch?v=d8ILVYBuBEQ

(*Cát tường tam bảo [吉祥三宝]: Ba điều ước mong tốt đẹp, đó là tam bảo: Phật 佛, Pháp 法 và Tăng 僧; hoặc là thổ địa, nhân dân và chính sự; hoặc là đại nông, đại công và đại thương. )

Tiêu Chiến vội nói, "Đúng thế, ta chỉ muốn cùng điện hạ ngài hai người nhìn sao ngắm trăng, từ thi từ ca phú nói tới lý tưởng nhân sinh."

Vương Nhất Bác như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.

Vừa cơm nước xong xuôi Vương Nhất Bác lại bị Hoàng Thượng truyền đến, chắc là mấy ngày nay cùng Tiêu Chiến hồ nháo nên đọng lại quá nhiều chính sự, có lẽ phải bận rộn đến đêm hôm khuya khoắt rồi.

Tiêu Chiến mừng rỡ vì được tự tại, buổi tối trước lúc sắp sửa lên giường đánh mấy giấc thì liền lột sạch quần áo trên người chui vào ổ chăn, anh nghe Nhĩ Khang nói, nói là Thái tử ngày thường đều nghỉ ngơi ở trong tẩm cung của chính mình chứ chưa từng đến nơi của anh ngủ.

Mấy ngày trước đây Vương Nhất Bác và anh nằm chung giường làm cho anh luôn luôn bó tay bó chân, lúc này Vương Nhất Bác không ở đây, anh đương nhiên phải phóng thích bản thân vui vẻ một phen.

Kết quả anh vừa bọc lấy chăn mền lăn qua lăn lại một cái, Vương Nhất Bác liền từ gian ngoài tiến vào.

Tiêu Chiến rút mặt đang lộ ở ngoài chui vào trong chăn, chẳng biết tại sao bị Vương Nhất Bác gặp được cảnh này luôn cảm thấy có một loại xấu hổ không giải thích được.

"Rụt đầu trốn đi làm gì, bé heo biến thành rùa con rồi sao." Vương Nhất Bác đứng bên giường nhìn người co lại thành nhúm.

"Ta mới không phải." Trong chăn truyền đến thanh âm ồm ồm.

Vương Nhất Bác lại hỏi một lần, "Ra hay không ra, ngày mai có còn muốn ăn bích canh hương mễ chúc hay không?"

(*Bích canh hương mễ chúc (碧粳香米粥): một loại cháo có màu xanh ngọc, rất thơm)

Bọc thành một đoàn người chỉ di chuyển tượng trưng.

Vương Nhất Bác lên trên giường đem người cưỡi ở dưới thân, hai tay nắm lấy đệm chăn hơi dùng đỉnh một chút để gọi cái người nóng đến ướt đẫm mồ hôi kia ra.

Tiêu Chiến bởi vì mới động tác có chút thở lấy khí, hai hạt đậu đỏ trước ngực theo hô hấp phập phồng lên xuống, cánh mối khẽ nhếch hiện ra chảy ra thứ nước óng ánh, tứ chi vẫn bị vây ở trong đệm chăn như cũ, đuôi lông mày ở khóe mắt lộ ra yêu mị tựa như trái chín đang chờ được hái.

Vương Nhất Bác ma xui quỷ khiến thế nào mà cúi xuống một chút xíu, trên tay nắm chặt đệm chăn hai bên trực tiếp bắt lấy cánh môi đầy đặn của Tiêu Chiến đè lên.

Trong một chớp mắt cái chạm làm hai người đều cứng đờ, tiếp theo một cái chớp mắt Vương Nhất Bác liền xoay người đưa lưng về phía Tiêu Chiến nằm xuống, đôi mắt của Tiêu Chiến lộ ở bên ngoài chớp chớp, chỉ cảm thấy cái nhà này thực tế là quá nóng.

Mới vừa rồi, Thái tử, hôn mình.

Tiêu Chiến một lát sau mới ý thức được sự thật này, nhất thời trong lòng có một con nai con lấy tốc độ nhanh nhất mạnh mẽ đâm tới, bên cạnh chạy còn bên cạnh tru lên, "Vương Nhất Bác hôn ta — — hôn ta — — ta — — — —"

Tiêu Chiến che ngực lại, cho ba chưởng lên cái miệng không biết nghe lời mình của con nai con này, ngươi không cần phải nhảy, nếu nhảy móng chân huơu của ngươi sẽ biến thành móng heo!

"Ngươi đánh chính mình làm gì?" Vương Nhất Bác rốt cục cũng đối mặt với bức tường, chuẩn bị trực diện với tai họa mình gây ra.

Ở kỳ phát tình của Tiêu Chiến hai người không phải là không có hôn qua, nhưng những nụ hôn đó đều có thể lấy cớ là không khí động tình nhưng nụ hôn vừa rồi, không có bất kỳ nguyên nhân nào có thể giải thích.

Con rùa nhìn đậu xanh, nhìn vừa ý.

Vương Nhất Bác trong lòng chấn động, chẳng lẽ Tiêu Chiến vừa ý với hắn?

Tiêu Chiến tự ngược tay thu hồi đệm chăn ở trên hai người, gượng cười nói hai tiếng, "Không có, nó có chút không nghe lời, một mực động."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến thật sâu một chút, lời này của đối phương chẳng lẽ là là ám chỉ hắn, tâm hắn động?

"Ừm." Vương Nhất Bác khô cằn trả lời.

Dư quang liếc về chiếc áo lông chồn trên bàn, Vương Nhất Bác lúc này mới nghĩ mục đích mình đi một chuyến này đến đây, vốn chuẩn bị thông báo cho Tiêu Chiến xong liền rời đi về tẩm cung, không nghĩ tới lại náo thành cùng giường chung gối.

"Ngày mai ta phải đi theo nhị ca tam ca đi bãi săn săn bắn, ngươi có muốn đi cùng không?"

Lập tức cả người Tiêu Chiến đều phấn chấn tinh thần cả lên, đầu con nai nhỏ trong ngực kia hoàn toàn bị anh vỗ vào trên trên bờ cát, "Muốn đi muốn đi, ta đương nhiên muốn đi."

Hảo nam nhi chí tại bốn phương, thật vất vả đến cổ đại, đương nhiên phải du lịch từng danh thắng cổ tích mấy lần, không chừng còn có thể gặp được một thi nhân danh sĩ.

Vương Nhất Bác lại nói, "Chỉ là bãi săn gần đây không thái bình, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm."

Cơ hội du lịch thả ở trước mắt sao Tiêu Chiến có thể bỏ lỡ, "Không sao không sao, điện hạ ngươi bắn ở phía trước, ta ở phía sau chờ, vợ chồng phối hợp làm việc không mệt."

Mình đang nói hổ lang chi từ gì vậy?

Nai con lần nữa phục sinh, lần này càng là vung hoan trên nhảy dưới tránh, khó khăn lắm mới xông phá được phong ấn, Tiêu Chiến xấu hổ vô cùng chỉ muốn đem cái miệng mình vá lại.

Trong lòng tiểu nhân bị nai con chạy loạn bốn phía, vừa chạy vừa thống khổ la lên, 'Ta đang nói cái gì vậy trời!'

Thân thể bị một người khác trong ngực vớt lên, Vương Nhất Bác thấp giọng cố ý ở bên tai ạn hung ác nói, "Đi ngủ."

Tiêu Chiến yếu ớt chọc chọc vắt ngang tay trước ngực hắn ngực, "Vậy ngày mai ta có thể đi không?"

Lại đem người ôm chặt một chút, Vương Nhất Bác nhịn xuống không đụng tay vào làn da non tơ mềm mại trơn trượt kia "Bây giờ ngoan ngoãn nhắm mắt lại mai ta dẫn ngươi đi."

Tiêu Chiến nhất thời bị muốn đi bãi săn hưng phấn làm choáng váng đầu óc, nhớ tới dáng vẻ fan hâm mộ thổ lộ với mình, dán ở bên tai Vương Nhất Bác bắt chước trêu đùa tâm tư "Yêu ngươi muah muah muah."

Vương Nhất Bác mất ngủ, câu nói trước khi sắp sửa đi ngủ của Tiêu Chiến cứ tuần hoàn chạy trong đầu hắn cả đêm.

Yêu, ngươi, muah muah muah.

'Lão bà biểu lộ tâm ý nói yêu ta, thậm chí còn muốn hôn ta', cho đến khi đêm khuya, nương theo tiếng hít thở đều đều của Tiêu Chiến, ánh sáng trong đôi mắt của Vương Nhất Bác vẫn như cũ có thể chiếu sáng cả căn phòng, khóe miệng thỉnh thoảng câu lên sẽ còn phát ra âm thanh buồn cười.

Ngày thứ hai khi Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử lịch sự hỏi thăm Thái Tử Phi sao cũng cùng nhau đến vậy. Vương Nhất Bác đỉnh lấy đáy mắt chỉ cảm thấy hiện ra thần thanh khí sảng đen choáng hai mắt.

Nắm chặt tay Tiêu Chiến bảo hộ người ở phía sau, Vương Nhất Bác xuất lời không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi độc môn tuyệt kỹ, thành công đánh bại các hành tử thị vệ xung quanh bao gồm cả Tiêu Chiến.

"Vợ chồng phối hợp, làm việc không mệt."

    — — — — — — tbc — — — — — — — —

Bác: Lão bà thổ lộ với ta thì nên làm gì, chờ online, rất cấp bách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro