Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái này cái này cái này, cái này anh biết phải giải thích thế nào a.

Tiêu Chiến thoáng dịch chuyển thân thể chuẩn bị đào tẩu, kết quả vừa xê dịch một tấc liền lại bị túm trở về, Vương Nhất Bác lại tới gần thêm một điểm, "Dã nam nhân kia là ai?"

Con ngươi Tiêu Chiến khẽ động, "Thật ra, dã nam nhân kia… là bản thân ngài a Thái Tử điện hạ."

Vương Nhất Bác nhăn mày, "Nói bậy bạ gì đó, khi nào ta lại có cái tên như vậy."

"Ngài xem." Tiêu Chiến bắt đầu nói hươu nói vượn, "Quả Quận Vương chắc chắn là người anh tuấn nhất Hoa quốc này chính là người họ Vương Thái Tử này a!"

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến bịa chuyện khóe miệng run rẩy, "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"

"Ta nghĩ là sẽ không."

Vương Nhất Bác bị chọc cười, "Vậy ngươi còn nói."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, 'Không bằng ta cho ngươi biết, Quả Quận Vương là lão Vương sát vách bán hoa quả sao', ngươi sẽ càng không tin có được hay không!

Vương Nhất Bác tựa như còn muốn nói điều gì đó, thì đúng lúc nghe được gian ngoài truyền đến tiếng đập cửa, "Chuyện gì?"

"Điện hạ, Hoàng Thượng truyền ngài đến Dưỡng Tâm điện." Nghe thanh âm xác nhận là một tiểu thái giám.

Vương Nhất Bác sau khi lên tiếng liền đứng dậy xuống giường, quần áo nón nảy hảo hậu liếc mắt nhìn vẻ mặt người vừa mới trải qua một trận trùng sinh đang ở trên giường kia, "Kỳ phát tình của ngươi đã kết thúc rồi, nếu không có việc gì có thể ra ngoài hít thở không khí."

Rốt cục, con chim hoàng yến này cuối cùng cũng sắp chạy ra khỏi cấm cố lồng giam rồi!

Tiêu Chiến vui mừng quá đỗi liên tiếp gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống giường, chỉ đợi Vương Nhất Bác sau khi đi thả mình ra liền cất cánh đi trải nghiệm cảm giác phi thường kia.

Du lịch Hoàng cung một ngày, mua không sợ bất lợi, mua không sợ bị lừa.*

(*Mua không sợ bất lợi, mua không sợ bị lừa [皇宫一日游,买不了吃亏买不了上当]: khẩu hiểu quảng cáo của cửa hàng tiện lợi hai nhân dân tệ, ý chỉ một thứ giá rẻ, mua không cần mặc cả, mua không sợ bị lừa)

Thật vất vả để đưa tiễn Tôn Đại Phật Vương Nhất Bác này, Tiêu Chiến nhất thời thần thanh khí sảng, thân thể thông suốt, hận không thể lập tức cởi quần áo, lõa thể chạy hai vòng quanh hoàng cung.

Kết quả anh vừa tìm một bộ quần áo tùy thân chuẩn bị xuất phát, liền bị một đống cung nữ vây quanh ngồi ở trước bàn trang điểm.

Tình huống gì đây?

Một cung nữ áo lam đem tóc dài của anh nửa buộc nửa dùng trâm cố định, cuối cùng còn thay quần áo khác cho anh.

Tiêu Chiến ngồi trước gương đồng nhìn một chút, anh mấy ngày nay tóc chỉ là tùy ý buộc lên, đột nhiên giả bộ đóng vai một chút như vậy, thật sự là càng thêm đẹp mắt.

Đây là thiên thần hạ phàm tuyệt thế mỹ mạo gì thế này, đệ nhất mỹ nam cổ trang trừ ta ra không còn có thể là ai khác!

Tiểu cung nữ đứng bên cạnh vừa chải đầu cho anh vừa nói, "Nương nương, mấy ngày nay các nô tì đều muốn gặp ngài muốn gấp."

Tiêu Chiến bị xưng hô thế này làm cho một cái cơ, trình độ kinh khủng như thế này có thể so với lúc nhận điện thoại của fanboy cao giọng thổ lộ y hệt nhau

"Cái này... có thể đổi xưng hô không?"

Tiểu cung nữ cũng có chút không biết làm sao, vội nói, "Nương nương ngài muốn để nô tỳ xưng hô ngài như thế nào ạ?"

Tính toán một chút, anh là một đại nam nhân đều cho người ta làm lão bà, nương nương liền nương nương đi, "Không có gì, ngươi cứ tiếp tục gọi như vậy đi, ta nói lung tung."

Thấy tiểu cung nữ còn muốn vẽ mi cho mình, Tiêu Chiến nhất thời thẩm mỹ thẳng nam phát tác, "Đừng đừng đừng, ta chỉ ra ngoài đi dạo một vòng, không cần long trọng như vậy."

Tiểu cung nữ không hiểu, "Nương nương ngài ngày thường không phải chú trọng nhất là dáng vẻ sao?"

Tiêu Chiến dừng lại, đột nhiên nhớ tới mình bây giờ là cái thân phận gì, vung tay lên mặc cho tiểu cung nữ ở trên mặt mình bôi bôi vẽ vẽ.

Làm một diễn viên ưu tú, phải có tinh thần chuyên nghiệp, phục hóa nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.

Lúc này một tiểu thái giám đến bẩm báo, "Nương nương, Thái Tử điện hạ nói, nếu ngài ra ngoài thì liền đi đến cung Hoàng Hậu nương nương thỉnh tảo an một cái a."

Hỏng bét, nàng dâu xinh đẹp cũng phải đi gặp cha mẹ chồng.

Cũng không biết Hoàng Hậu có phải là người hiền lành không, nghe Vương Nhất Bác nói Thái Tử Phi là thân quyến nhà Hoàng Hậu, nghĩ như vậy liền xác nhận là sẽ không làm khó anh.

Nhưng là phải giả bộ thật tốt.

Tiêu Chiến thấy tiểu thái giám này dáng dấp vui vui, thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

"Nương nương ngài quên rồi sao, nô tài là Nhĩ Khang a."

Vậy ngươi giống nam nhân có vô số biểu cảm kia sao?

Tiêu Chiến cảm thấy thú vị, lại hỏi, "Vậy ngươi họ Phúc* sao?"

(*Ý ở đây là chỉ Phúc Nhĩ Khang: chàng công tử thông minh, đĩnh đạc, chín chắn trong phim Hoàn Châu cách cách.

Họ Phúc [姓福] và hạnh phúc [幸福] đều đọc là
/Xìngfú/ )

Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ, nhớ đến chẳng lẽ là mấy ngày trước Thái Tử Phi nghe được lúc hắn cùng người khác khóc lóc kể lể cái Đông cung này không hề dễ làm, hiện tại là đang thăm dò hắn?

Tiểu thái giám quỳ xuống, "Nô tài hạnh phúc, thật thật xác thực xác thực hạnh phúc, chính là bởi vì có Thái Tử điện hạ cùng nương nương, nô tài mới có thể hạnh phúc."

Sao còn vô duyên vô cớ thêm vào một tên oắt con vào nữa vậy.

Tiêu Chiến buồn cười, "Đừng nói vậy, ta cũng không phải là họ Phúc."

Tiểu thái giám không dám nói lời nào, Thái Tử Phi cần phải trải qua bao nhiêu thảm thương mới có thể nói mình không hạnh phúc, nhất định là cả ngày lẫn đêm một mình khóc thút thít không thể kể rõ cho ai, bây giờ thực tế nhịn không được mới khóc lóc kể lể cùng bọn hắn.

Hóa ra trong cung thịnh truyền Thái Tử và Thái Tử Phi không hòa hợp, Thái Tử Phi phải chịu khổ cùng cô đơn là thật rồi.

Hỏng bét, ta đây là biết được điều gì đó không hay rồi.

Thời điểm Tiêu Chiến sắp bị kiệu đuổi sắp phát điên mà phun ra, thì cuối cùng mới tới tẩm cung của Hoàng Hậu. Lúc xuống kiệu suýt nữa vấp phải quần áo, mất thăng bằng kém chút nữa đập đầu xuống đất.

"Nương nương, ngài cẩn thận một chút." Tiểu cung nữ đỡ lấy Tiêu Chiến, không hiểu nương nương nhà mình chỉ qua một kỳ phát tình, không chỉ có trí nhớ trở nên kém đi ngay cả tứ chi đều có chút không phối hợp.

Người ta nói rằng một người mang thai ngốc ba năm, hóa ra trải qua một trận phát tình cũng là như nhau.

Tiêu Chiến đứng vững, đem quần áo giẫm ở dưới chân chỉnh lý lại cho gọn gàng. Mấy ngày nay anh ở trong phòng chỉ mặc áo trong không phát giác ra sự bất tiện, giờ bị các cung nữ hầu hạ băt mặc ba bốn lớp quần áo dài, sửng sốt mà mặc ra khí thế đại hán thiên tử, đi đường đều bó tay bó chân.

Người trong hoàng cung cúi đầu, không thể không cúi đầu.

Sau tông báo Tiêu Chiến liền được mời vào tẩm cung Hoàng Hậu, chỉ thấy một cung nữ bưng bàn nho đặt trước mặt Hoàng Hậu, Hoàng Hậu là một người có tướng phú quý, miễn cưỡng cầm lấy quả nho đưa vào miệng.

"Hoàng Hậu nương nương."

"Là Chiến nhi a, mau ngồi xuống đây."

Thấy Tiêu Chiến đến, Hoàng Hậu vội vàng vẫy tay kéo anh đến bên cạnh ngồi xuông, nắm tay hắn nhìn lên nhìn xuống nhìn khắp một lượt, sau đó trên mặt hiển hiện ý cười, che mặt cười nhiều lần.

Cho cung nữ trong phòng lui ra, Hoàng Hậu chỉ giả bộ thận trọng cùng kiềm chế vui sướng được một lúc, sau khi xác nhận xung quanh không có người đè thấp thanh âm nói, "Chuyện ta giao cho con xử lý thế nào rồi?"

Tiêu Chiến nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chuyện gì bàn giao mà không chưa xử lý xong, ngươi hỏi Thái Tử Phi lúc đầi a, ta thật sự không biết.

Mặc kệ, tạm thời đáp ứng trước đi.

"Cũng... cũng sêm sêm rồi ạ?"

Thái hậu đập bả vai anh một chút cười đến mơ hồ "Đứa nhỏ ngốc, loại chuyện này còn có thể sêm sêm à."

Tiêu Chiến kéo ra một khuôn mặt tươi cười, nhắm mắt nói, "Con cũng không biết..."

Ta không phải một cái diễn viên có trình độ, đóng vai của người khác thật sự là rất khó!

Tiêu Chiến chỉ muốn rống to, "Van cầu, ta không làm Thái Tử Phi nữa có được hay không, mau cho ta quay về hiện đại đi."

Hoàng Hậu đặt chiếc hộp chứa đầy thoi vàng vào trong Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tay run run tiếp nhận chỉ cảm thấy nặng ngàn cân, nhất thời đều sợ muốn ném lên mặt đất.

Nhiều vàng như vậy nếu anh mang về đổi thành tiền, còn làm minh tinh làm gì a.

Jack Ma, Mã Hóa Đằng, Kiện Lâm, Vương Tư Thông, đưa thân vào giới danh nhân giàu có chỉ trong tầm tay.

Tiêu Chiến ngoài miệng nói quý giá quá không dám nhận, kì thực tay cầm hộp mảy may không chịu buông lỏng, dáng vẻ đó thật đúng là giống tư thế nhận hồng bao trong năm mới.

Hoàng Hậu đem hộp đẩy chiếc hộp về phía Tiêu Chiến, ý cười đầy mặt nói, "Cái này là để con mua chút thực phẩm hỗ trợ mang thai trước, nếu không đủ thì nói với ta, mang thai là một việc cực khổ, đương nhiên phải ăn cái gì đó để bồi bổ."

Mang thai?

Chờ đã, mặc dù ta đã gả cho nhi tử của bà làm lão bà rồi nhưng con dâu bà đâu phải là người chuyển giới.

"Cái này, mẫu hậu a, về việc có con chỉ sợ có chút khó khăn."

Hoàng Hậu không để ý ngược lại tới an ủi anh, "Đừng lo lắng, triều kỳ của con mấy ngày nay không phải Nhất Bác đều bồi tiếp con sao, nhất định có thể mang thai."

Tiêu Chiến không còn lời nào để nói, không phản bác được cũng không có cách nào tin, cái thời đại này coi như giá không cũng không thể cái này a kéo đi, đầu tiên là Thái Tử cưới nam nhân làm vợ lại phân chia Càn Nguyên Khôn Trạch, hiện tại lại bảo anh hiện tại có thể sinh con, mà lại rất có thể đã mang thai.

Kích thích, quá kích thích.

Trên đường hồi cung, gương mặt Tiêu Chiến đau khổ ôm lấy cái hộp chứa đầy thoi vàng không biết nên khóc hay là nên cười. Hối hận lúc trước nếu biết như thế thì ban đầu coi như anh có gãy eo cũng tuyệt đối phải phản kháng đến cùng.

Hiện tại anh không thể suy nghĩ được gì, trong đầu chỉ không ngừng lặp đi lặp lại lời kịch kinh điển của Tống Đan Đan lão sư "Gà trống đẻ trứng, gà trống bên trong máy bay chiến đấu, âu yê*"

(*Gà trống đẻ trứng...: nghĩa là nói đến một con gà trống tuyệt vời, sử dụng từ đồng âm của "gà" ("鸡") và "máy" (“机”) gà được so sánh với một máy bay chiến đấu, được mô tả là không tầm thường và có năng lực mạnh. Câu này là một câu thoại kinh điển trong tiểu phẩm tên là 《Sách hoa》 do Triệu Bản Sơn và Tống Đan Đan đóng được phát trong chương trình Gala lễ hội mùa xuân của đài CCTV năm 2007. Thông qua việc so sánh gà trống đẻ trứng như máy bay chiến đấu là để miêu tả một sức mạnh vượt trội, vô lý và kịch tính)

Thưa mẹ thân yêu, con thật xin lỗi, mẹ sinh ra con trai và con trai mẹ cũng sắp sinh ra con trai rồi.

Vương Nhất Bác hồi cung sau khi xử lý xong chính sự, vừa về đến phòng thì hắn thấy Tiêu Chiến ngồi ở trước bàn, đối mặt một bàn đồ ăn lớn dáng vẻ sầu mi khổ kiểm.

Từ khi biết được Tiêu Chiến rất thích ăn uống, Vương Nhất Bác liền ra lệnh cho phòng bếp nhỏ mỗi ngày thay đổi món mới để cho Tiêu Chiến ăn cơm, trong lúc triều kỳ thể lực tiêu hao lớn như vậy, không nghĩ tới lại làm cho gương mặt Tiêu Chiến ra một chút thịt.

Chỉ là ngày bình thường nhìn thấy đồ ăn so với ai khác đều tích cực hơn người, hôm nay vậy mà một đũa cũng  không nhúc nhích.

Vương Nhất Bác bước qua ngưỡng cửa ngồi vào trước bàn ăn, gắp một miếng dứa trong đĩa đưa đến trước mặt Tiêu Chiến, "Sao vậy, bé heo hôm nay vậy mà không ăn cơm?"

Tiêu Chiến thấy thịt trong mâm, ánh mắt chỉ sáng một cái rồi chớp mắt tối sầm đi, thở dài sau đó chủ động nắm chặt ngón tay Vương Nhất Bác, khuôn mặt đau khổ nói, "Thái Tử điện hạ, ta chỉ sinh một đứa bé có được hay không?"

Vương Nhất Bác giữa lông mày khẽ nhăn mày, "Ai bảo ngươi sinh con?"

— — — — — — — — tbc — — — — — — — —

Tác giả:
Chú ý: Bác lúc ấy không có tiến vào khoang sinh sản. Tạm thời không có Bảo Bảo. Là có người không nhìn kỹ ( ● • ̀ ω • ́ ) ✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro