Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua hai ngày như thế, tình triều của Tiêu Chiến đã lui đi nhiều.

Eo không đau chân không mỏi, đầu óc tự nhiên nhanh nhạy.

Từ sau khi đến thời đại này, lịch trình của anh hoàn toàn như một bộ tiểu thư khuê các, đại môn không ra nhị môn không bước, mỗi ngày chỉ có ba chuyện có thể làm.

Ăn cơm, đi ngủ, thị tẩm.

Tiêu Chiến không biết hiện tại mình đang ở triều đại nào cũng không biết chủ nhân ban đầu của thân thể này bản tính ra sao, thậm chí ngay cả họ tên của vị Thái Tử Phi này anh cũng không biết.

Nếu như có một ngày anh đối diện chạm mặt với thân quyến của Thái Tử Phi, cha của Thái Tử Phi gọi anh một tiếng, anh có thể sẽ hỏi lại một câu, "Ngài là ai?"

Nhi tử không nhận cha, không phải ngốc mà chính là rất ngốc.

Ít nhất phải để Tiểu Thái Tử kéo anh đến trận doanh, trước khi chết còn có thể đỡ một chút.

Thế là lúc Vương Nhất Bác thức dậy, nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi quỳ chân trên giường, trên mặt mang theo vẻ đoan trang tiếu dung, thấy hắn tỉnh dậy liền nhếch miệng ấm áp ôn nhu nhu nói, "Thái tử điện hạ, ngài tỉnh rồi."

Vương Nhất Bác lập tức lại nhắm mắt lại, nhất định là hắn đã tỉnh dậy sai cách.

Lại một lần.

Tiêu Chiến vẫn như cũ ngồi ở kia, cúi người đem chăn trên người hắn tinh chỉnh lại, cuối cùng còn muốn nhìn hắn nháy mắt mấy cái, "Nếu ngài buồn ngủ có thể ngủ thêm chút nữa."

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

Vội vàng đứng dậy thối lui đến giữa giường, ngăn cản động tác Tiêu Chiến tiến lên lần nữa, "Ta rất tỉnh táo."

Tiêu Chiến bị ngăn cản cũng không giận, nhanh chân xuống giường mang áo khoác ngoài đến cho Vương Nhất Bác bói, "Ngài đã tỉnh, vậy để thần thiếp phục thị ngài mặc quần áo vừa vặn có được không?"

Nhân vật phản diện trong lòng Vương Nhất Bác ôm đầu ngồi xổm mà 'điên cuồng nghi hoặc bản thân', là ta chưa tỉnh ngủ, hay là Thái Tử Phi chưa tỉnh ngủ? ’

Vương Nhất Bác cứng ngắc nói, "Không cần."

Tiêu Chiến đặt cái áo xuống lại cầm lấy tách trà, làm bộ muốn cho Tiểu Thái Tử uống trà.

Tối hôm qua anh lật qua lật đật nghĩ hồi lâu, ở thời đại này người duy nhất mình gặp chính là Thái Tử, muốn thành công ngụy trang thành Thái Tử Phi ban đầu để sinh tồn tiếp thì nhất định phải hạ thủ với Tiểu Thái Tử đã cùng mình phiên vân phúc vũ* mấy ngày này.

(*Phiên vân phúc vũ 翻云覆雨: ví von sự thay đổi thất thường hoặc thích đùa bỡn. Trích từ thơ Đỗ Phủ《Bần giao hành.》)

Vị tiểu lão công tạm thời này tuyệt đối đừng để mình thất vọng a!

Vương Nhất Bác nhận lấy tách trà Tiêu Chiến đưa tới nhưng không uống, mím môi suy tư một hồi mới gian nan mở miệng, "Ngươi có phải … … làm chuyện gì có lỗi với ta sự không?"

Vương Nhất Bác dù không nói gì, nhưng biểu tình kia lại bị Tiêu Chiến xem ra, rõ ràng chính là đang hoài nghi anh hồng hạnh vượt tường.

Tiêu Chiến thật sự chỉ muốn đoạt lại tách trà kia giội lên khuôn mặt anh tuấn của Tiểu Thái Tử.

Trong lòng rống to, "Thái Tử ngươi chính là đồ máu M, chờ một ngày nào đó lão tử dùng dây lưng trói ngươi lên giường buộc chặt play bây giờ, để ngươi biết cái gì mới gọi là chân chính hồng hạnh vượt tường."

Tiêu Chiến trên mặt không có cách nào phát tác, chỉnh lại cảm xúc lui về phía sau bước đến bên cạnh Vương Nhất Bác, giả trang ra một bộ thuận theo lại thêm một dáng vẻ ủy khuất.

Đã đến lúc thể hiện kỹ năng diễn xuất thực sự!

Tiêu Chiến cứng rắn nặn ra mấy giọt nước mắt, dáng vẻ đó thật sự làm người ta thấy mà yêu, sở sở động lòng người như lê hoa đái vũ*, giống Hạ Vũ Hà ở ven hồ Đại Minh đau khổ đợi người đàn ông phụ lòng, "Ta đã phạm sai lầm……"

(*Lê hoa đái vũ 梨花带雨: câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị: "Lê hoa nhất chi xuân đái vũ" cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)

Thật đúng là nam nhân thấy tan nát cõi lòng, nữ nhân thấy rơi lệ.

Vương Nhất Bác cũng là nam nhân và hắn không thể may mắn thoát khỏi cũng hoàn toàn tan nát cõi lòng, thử hỏi, "Rốt cuộc là làm sao?"

Tiêu Chiến cố gắng để nước mắt chực chờ sắp rơi ra trong hốc mắt, nghe Vương Nhất Bác nói mới liền làm cho nước mắt trượt xuống dưới gò má, sau đó còn khóc nức nở một tiếng.

Cảm thấy thì không nhịn được phun tào, cái kịch bản này không đúng lắm.

Hiện tại Thái Tử không phải lấy một tay kéo anh vào trong ngực, bá đạo nói với bất luận anh phạm phải sai lầm gì đều sẽ tha thứ cho anh, cuối cùng còn muốn bồi thêm một câu "Nam nhân, trừ ta ra không ai có thể làm ngươi rơi lệ, chính ngươi cũng không được."

Quả nhiên Thái Tử là người không hiểu tình thú thẳng nam thép sắt.

Cải biến sách lược, địch không động ta động.

Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay giữ chặt y phục của Vương Nhất Bác kéo hai lần, "Điện hạ có tin ta hay không?"

Vương Nhất Bác đạo, "Tùy vào tình huống."

Tiêu Chiến càng khóc to hơn.

Đối mặt với người lê hoa đái vũ này, Vương Nhất Bác thẳng nam sắt thép cũng rốt cuộc không đành lòng, "Ta tin ngươi, ngươi nói cái gì ta đều tin, bây giờ không khóc nữa có được hay không?"

"Điện hạ nói thật chứ?"

Vương Nhất Bác, "Không tin thì quên đi."

Tiêu Chiến vội vàng nói, "Tin tin tin, ta làm sao lại không tin điện hạ chứ."

Vương Nhất Bác dùng khăn tay tinh tế lau nước mắt dính lên mặt Tiêu Chiến đi, "Nói đi, rốt cuộc là làm sao?"

Góc trước của vạt áo bị đầu ngón tay vò đến mấy lần, Tiêu Chiến trong lòng viết ra mấy bản thảo ấp úng mở miệng, "Thật ra… thật ra mấy ngày trước đây lúc ta đi ngang qua mấy hòn giả sơn, không cẩn thận trượt chân đụng vào."

Vương Nhất Bác gật đầu, "Ừm, nhìn ra."

"Ah?" Tiêu Chiến giật mình.

Chẳng lẽ Vương Nhất Bác đã sớm nhìn thấu thân phận anh nhưng một mực án binh bất động.

Nhìn thấu liền nói sớm a, thiệt thòi ta tối hôm qua còn phối hợp với ngươi làm mấy cái tư thế khó chịu kia.

Ngươi cái này gọi bạch phiêu a biết hay không, là bạch phiêu!*

(*Bạch phiêu [白嫖 BP]: là từ hay dùng trong giới fan idol, ý chỉ fan hâm mộ ngoài miệng không có bất cứ hành động hay ủng hộ vật chất nào, tôi chỉ nhìn anh qua màn hình và không muốn chi ra bất cứ thứ gì cả nhưng khi thần tượng được khen ngợi hoặc tôn vinh sẽ nhảy ra cọ nhiệt. Trong game BP chỉ người chơi không tốn tiền để có được vật phẩm hiếm. Ở đây là chơi xong không trả tiền)

Tiêu Chiến truy hỏi một câu với tâm lý không muốn chết, "Điện hạ ngài nhìn thấy cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, rồi lại lập tức hạ mắt xuống, che giấu ho khan một tiếng sau mới cẩn thận cẩn thận nói, "Ta nói ngươi cũng không được tức giận."

Sau khi đạt được cam đoan của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới mở miệng, "Ngươi mấy ngày nay dường như thông minh hơn một chút."

Đừng quanh co lòng vòng, ngươi bảo thay đổi như thế này không phải là đang nói ta đần sao!

Tiêu Chiến cảm thấy mình muốn hóa thân thành một nhân vật phản diện với cái tên Vương Nhất Bác để đập vào mặt hắn, trên mặt biểu lộ sự bị xuyên phá trái tim không cho ra thần sắc, trong giọng nói xen lẫn đau buồn cùng phiền muộn,

"Không giấu gì điện hạ, ta bị đụng hư đầu, bây giờ cái gì cũng không nhớ ra được, tự nhiên… … tự nhiên vụng về rất nhiều."

Là một diễn viên có thể cống hiến cho nghệ thuật, tự hắc mình thì có là gì.

Tiêu Chiến dù không biết Vương Nhất Bác có tin lời nói của mình không, nhưng trước mắt đây là cách duy nhất có thể biện minh cho chính mình.

Dù sao cơ thể anh đang là Thái Tử Phi, chỉ cần anh có lý do chính đáng, coi như hoài nghi cũng không có cách nào khẳng định anh là giả.

Nếu không tin thì phải đến màn tích huyết nhận thân* thôi.

(*Tích huyết nhận thân 滴血认亲: vào thời cổ đại, có phương pháp xác định người thân bằng cách nhỏ giọt máu)

Lần này thông qua lời tự thuật của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới đại khái hiểu rõ được tình hình của thời đại này.

Điều làm anh nghĩ không ra chính là, triều đại hiện tại này không có trong cơ sở thực tế, tên là Hoa triều, Tiểu Thái Tử họ Vương tên Nhất Bác, còn ở đây chính là sở sinh chính cung của hoàng hậu Hoa triều.

Về phần Thái Tử Phi, Tiêu Chiến chỉ hiểu rõ đại khái, lúc Vương Nhất Bác nói luôn có chút vòng quanh tam quốc. Nói vị Thái Tử Phi này vốn là thân quyến bên nhà Thái Hậu, vừa mới tiến cung nửa năm, tiểu phu thê hai một mực tương kính như tân.

Về tính khí của Thái Tử Phi, vô luận hỏi cái gì Vương Nhất Bác một mực đều không đáp.

Tiêu Chiến gật gật đầu biểu thị mình đã biết, trong lòng lại âm thầm phùn tào lấy, tương kính như tân cái rắm, ngay cả lão bà nhà ngươi là người như thế nào cũng không biết mà cũng đòi nói?

Tiêu Chiến không ngăn được suy nghĩ, thân thể lại có cảm giác, bây giờ hai người đã có ăn ý, chỉ cần Tiêu Chiến ngoắc ngoặc một ngón tay thôi, Vương Nhất Bác lập tức cởi quần cống hiến sức lực.

Về tình triều Tiêu Chiến cũng coi như biết được kiến thức nửa vời, hóa ra Khôn Trạch hàng năm đều có một lần phát tình, mà kỳ phát tình này lâu là bảy ngày ngắn thì năm ngày sẽ kết thúc.

Tiêu Chiến bị đâm hướng về phía trước dời mấy tấc, còn chưa kịp xoa xoa đầu bị đụng đau liền lại bị bóp lấy eo túm trở về. Anh khi đó muốn nói với Thái Tử là ta bị đụng hư đầu óc trong đó cũng có một phần nguyên nhân là từ ngươi mà ra đấy.

Sau khi kết thúc Tiêu Chiến bấm lên đầu ngón tay tính thời gian, kỳ phát tình này cũng sẽ sớm kết thúc.

Chấm dứt một cọc tâm sự, Tiêu Chiến vốn cho là mình có thể ngủ ngon giấc và chờ kỳ phát tình kết thúc, kết quả không biết có phải là do Thái tử máu M ám vào người quá sâu hay không, ở trong mơ cũng không để anh yên tĩnh.

Nhưng lần này vai trò đảo ngược.

Vương Nhất Bác trần trụi lấy, tay chân bị trói lại trên giường, Tiêu Chiến hắc hóa thành Chân Huyên hoàng quý phi cầm roi đi xung quang Thái Tử, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác tràn đầy nước mắt, thẳng đến hắn bị hút đi tính khí ép khô mới tính bỏ qua.

Tiêu Chiến vừa lòng, thỏa mãn thu tay lại, trong mắt mang theo băng lãnh hận ý, trước khi đi còn nói ra câu thoại kinh điển kia.

"Hoa hạnh mưa năm đó, ngươi nói ngươi là Quả Quận vương."

Nhưng cơ bản Tiêu Chiến không đem cái sự tình hoang đường này làm thành sự thật, kết quả ngày thứ hai vừa mở mắt, liền thấy Vương Nhất Bác đỏ mặt trần như nhộng ngồi nghiêm chỉnh trên giường.

Đợi đã, hình ảnh này sao trông quen quen.

Chẳng lẽ Thái Tử thật sự thích cái phương thức kia sao?

Tiêu Chiến thăm dò tính kêu một tiếng, "Điện hạ ."

Thái Tử điện hạ không một mảnh vải lạnh mặt nói, "Hôm qua là ta ngu dốt nên mới tin lời người nói."

Trong lòng Tiêu Chiến còi báo động đại phát, nhất thời nghĩ đến vô số lời giải thích cùng biện pháp chạy trốn, "Điện hạ, điện hạ trước hết nghe ta giải thích — —"

Vương Nhất Bác đột nhiên ném anh ngã nhào xuống giường, nghiêm nghị hỏi, "Nói, Quả Quận Vương là ai?"

Tiêu Chiến: "A?"



— — — — — — — tbc— — — — — — — —

Bác: Lão bà vậy mà dám gọi tên nam nhân khác khi đang ngủ với ta.

(Không phải nên gọi tên ta sao?? ! !)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro