Chương 3 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Tiêu Chiến mặc áo trong vào liền ngồi vào trước bàn, ăn như gió cuốn, đói bụng lại bị Tiểu Thái Tử giày vò cả một buổi sáng, nếu không ăn chút đồ ăn nhét đầy cái bao tử, anh sợ mình trở thành người chết đói đầu tiên trong cái loại tình huống này.

Người khác hỏi Thái Tử Phi chết như thế nào, chết đói.

Làm sao lại chết đói, bởi vì Thái Tử Phi chỉ lo cùng Thái Tử tầm hoan làm vui.

Một danh thế kiệt hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Vương Nhất Bác cau mày đem đĩa đẩy về phía Tiêu Chiến, nhìn khóe miệng người đối diện dính vài mảnh vụn được ăn mà sung sướng, thật sự vừa muốn tức giận lại vừa muốn cười.

Chỉ đến giây phút cuối cùng khi hắn sắp lao lên đỉnh, Tiêu Chiến nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn hít hít mũi dùng thanh âm mềm mềm đạp đạp kêu đói đói, cuối cùng bụng còn phi thường phối hợp reo một tiếng.

Vương Nhất Bác nhất thời kém chút nữa nhịn không để bị liệt dương.

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi nói thật là đúng lúc a."

Tiêu Chiến cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn là lẽ thẳng khí hùng phản bác, "Ngươi lại không cho ta ăn, ta đương nhiên đói a."

Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa eo, bụng, tóc, tinh lực, "Cái này cho ngươi ăn no."

Sau khi kết thúc, Vương Nhất Bác vung tay lên ra lệnh cho phòng bếp làm một bàn đồ ăn, quyết tâm muốn bé heo này ăn no.

Sau khi thành thân dù hắn chưa cùng Tiêu Chiến qua lại nhiều, nhưng ấn tượng duy nhất của hắn là rõ ràng đối phương không có tính tình như vậy.

Có lẽ Tiêu Chiến khác hẳn với những gì hắn tưởng tượng.

Nhìn gò má trên khuôn mặt người đối diện có chút nâng lên, ăn thức ăn như một con thỏ nhỏ, bởi vì có cơm ăn liền thỏa mãn đến nỗi ngay cả khóe mắt đều cong lên như vầng trăng, Vương Nhất Bác nhất thời cũng cảm thấy đống đồ ăn chán ngấy này trở nên ngon miệng hơn.

Dù có chút khác biệt với các công tử nhân gia đại hộ bình thường, nhưng lại ngoài ý muốn làm người khác vui vẻ khác thường.

Tiêu Chiến lúc này mắt có thể phát ra kim quang đem mỗi món đồ ăn nếm một lần, trong lòng âm thầm chậc chậc khen ngợi, quả nhiên phi tử kia tranh thủ tình cảm là có nguyên nhân, chỉ cần phòng bếp nhỏ trong Đông liền có thể làm ra một đống đồ ăn tràn đầy hương vị, đợi ở trong cung cả một đời đều đáng giá cả.

Lại gắp một đũa đồ ăn đưa vào trong miệng, cảm thụ được bụng bị lấp đầy cảm giác vô cùng thỏa mãn, cũng không biết ở thời đại này có thể ở được bao lâu, ăn nhiều một miếng uống nhiều một ngụm cho đỡ lãng phí.

Uống nước không quên người đào giếng, Tiêu Chiến ăn xong nhìn Vương Nhất Bác ngọt ngào cười một tiếng, "Cảm ơn Thái Tử điện hạ."

Vương Nhất Bác hơi giật mình nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một hồi, trong đầu đột nhiên nhảy ra bộ dáng đối phương trong lúc động tình lúc sà vào lòng mình, mất tự nhiên đem xoay người sang một bên, "Ngươi và ta không cần đa lễ, đây là việc ta nên làm."

Nói xong lại bồi thêm một câu, "Thân là Thái Tử Phi cần chú trọng dáng vẻ, đừng có mà luôn cười với người khác."

Nhịp tim hỗn loạn cùng với đôi tai bị nhuộm đỏ, đều đang ám chỉ Tiểu Thái Tử ngây thơ lần tiên xuân tâm manh động đến cỡ nào xử trí không kịp đề phòng lại không thể chống đỡ.

Nhân vật phản diện trong lòng Vương Nhất Bác ôm lấy trái tim điên cuồng hút khí, hút khí xong còn muốn nhảy đến trước mặt Tiêu Chiến bắt lấy cổ áo của anh quát to, 'Ngươi cười lên làm sao đẹp mắt như vậy, không cho phép cười nữa!'

Tiêu Chiến hoàn toàn không biết Vương Nhất Bác trong lòng suy nghĩ gì, chỉ bị đối phương không giải thích vì sao làm cho một đầu toàn là sương mù, thầm than làm Thái Tử Phi thật sự là quá thảm rồi.

Không chỉ có chịu đói trong lúc vận động, còn phải học được cách quản lý biểu cảm. Anh đây không phải đi làm Thái Tử Phi, mà là đi Hàn Quốc làm thực tập sinh đi.

Cũng may điều này đã được đưa vào khóa đào tạo trước khi anh ra mắt, cao lĩnh chi hoa và ngọt mỹ thiếu nam chuyển đổi chỉ trong nháy mắt!

Năng lực nghiệp vụ max điểm.

Vương Nhất Bác cũng không rõ vì sao mình lại muốn nói câu kia, chỉ là vô ý thức không muốn để bộ dáng kia của Tiêu Chiến bị người khác nhìn đi.

'Tuyệt đối không có tâm tư khác, tuyệt đối không có', nhân vật phản diện trong lòng Vương Nhất Bác giơ lên một ngón tay yếu ớt thề.

"Thái... ... Thái tử điện hạ ... ..."

Vì đang mải đấu tranh tư tưởng không nghe thấy Tiêu Chiến gọi, Vương Nhất Bác không biết sao có chút tức giận, nhàn nhạt mở miệng, "Chuyện gì?"

Tiêu Chiến do do dự dự nhìn đường viền màu đen trên gấm bào tơ vàng của hắn, cuối cùng quyết định cầm vạt áo dài tay bên trên thêu bộ giao long dính một vệt dầu của Vương Nhất Bác giơ lên, cẩn thận nói, "Điện hạ quần áo của ngài dính vào dầu."

Thái tử điện hạ lập tức toàn thân đều cứng đờ.


Khi Tiêu Chiến buồn bực ngán ngẩm vẽ xong con rùa thứ chín, thấy Tiểu Thái Tử còn chưa trở lại, đột nhiên thông suốt cầm lấy một trang giấy cuối cùng liền bắt đầu dựa vào ký ức của mình họa chân dung Tiểu Thái Tử.

Nào ngờ anh vừa mới đặt bút họa vài nét, thì Vương Nhất Bác hay xấu hổ giận dữ đã trở lại.

Vương Nhất Bác tóc rối tung ra hiển nhiên là còn ướt, chỉ mặc một thân áo tùy tiện ở bên trong, vừa mới tắm rửa xong nên trên người còn toát ra nhiệt khí, quả nhiên là một bức tranh mỹ nhân đi tắm.

Tiêu Chiến nhỏ bé không thể nhận ra kẹp gấp chân, âm thầm phỉ nhổ cái Khôn Trạch này lúc nào cũng phát ra đặc chất ham muốn người ta.

Lại có cảm giác rồi.

Nghĩ đến Tiểu Thái Tử này nếu như là một phi tần, nhất định là hại nước hại dân, không chừng các bậc đế vương còn tảo triều đánh nhau để cướp hắn về làm thê tử của mình nữa là.

Vương Nhất Bác biểu lộ mất tự nhiên, có lẽ cũng bởi vì chuyện vừa rồi cảm thấy không có mặt mũi, nhưng vẫn là giả vờ như không có chuyện gì tiến lên phía trước hỏi, "Đang vẽ gì vậy?"

Tiêu Chiến chỉ lo chống cự tình triều dấy lên mãnh liệt bên trong cơ thể, thêm nữa vừa mới bị sắc đẹp của Vương Nhất Bác làm u mê tâm trí, nhất thời quên thu hồi bức tranh trên bàn, bị hỏi lên như vậy thuận miệng đáp, "Họa ngươi a."

Vương Nhất Bác dời ánh mắt xuống bức tranh đang vẽ dở, rồi lại ngước mắt nhìn Tiêu Chiến một cách không khó tin, biểu tình kia trong mắt Tiêu Chiến xem ra rõ ràng chỉ viết bốn chữ lớn, "Cả gan làm loạn".

Tiêu Chiến ý thức được Vương Nhất Bác không thích bức họa này, nghĩ đến chẳng lẽ là cái thời đại này người trong hoàng thất không cho phép thường nhân vẽ hắn sao, hay là nghĩ anh họa quá xấu?

Không phải a, anh vẽ tranh thủy bình rất giỏi nha.

Tiêu Chiến cúi đầu xuống mới phát hiện ra nguyên nhân, bức chân dung anh vẽ cho Thái Tử chỉ phác thảo một vài nét còn không thấy rõ hình dạng, không thể thấy sự khác biệt trong mớ bòng bong của một loạt các bức tranh vẽ toàn rùa là rùa là bao, chỉ thấy toàn bộ trên bàn đều có thể nhìn ra, trên trang giấy đều vẽ một con rùa giống nhau y như đúc.

Một cái xác, bốn cái chân, còn cố ý đưa đầu co lại thành đuôi rùa.

Hỏng bét rồi, mình sẽ bị gô cổ lại rồi bị xử tử mất thôi.

Sớm không lo được tình triều trong nội thể, Tiêu Chiến cầm tấm chân dung từ một đống hình con rùa ở trên bàn giơ lên trước ngực vội vàng giải thích, dùng cách này để cứu sinh mệnh đẹp như hoa đang đứng trên bờ vực thẳm.

"Thái tử điện hạ, ta thật sự là đang vẽ ngươi, chỉ bất quá vừa vẽ một chút thôi." Nói xong lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, liếc mắt về mấy bức tranh vẽ rùa trên bàn, lại vội vàng nói, "Những cái kia đều là ta vẽ chơi, chỉ có bức này mới là đang vẽ ngươi."

Vương Nhất Bác sắc mặt mới chuyển tốt hơn một chút, nửa ngày mới gian nan mở miệng, "Ngươi có thể đơn độc vẽ rùa đen, cũng có thể đơn độc họa ta, nhưng vì sao lại muốn đem ta cùng rùa đen họa ở một trên một bức hả?"

Tiêu Chiến nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Thái tử ngươi đi tham gia biện luận chính trị đi, tuyệt đối có thể mở đường máu nhất cử đoạt được quán quân.

Cuối cùng là Tiêu Chiến mượn tình triều ngụy trang, lại làm bộ mềm mại không xương chống đỡ không nổi dựa vào người Vương Nhất Bác, lúc này khó khăn lắm mới trốn được đoạt mệnh liên hoàn.


Bất quá Vương Nhất Bác hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như thế, lúc trừu sáp không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc ôn nhu dịu dang, phát hung ác lên huyệt tâm của Tiêu Chiến, hận không thể đem hai viên túi đều cùng nhau chen đi vào, thỉnh thoảng còn muốn hỏi một câu, "Lần sau còn dám vẽ như vậy nữa không?"

"Không dám nữa ... không vẽ nữa...sâu quá... ..."

Tiêu Chiến chịu không nổi mang theo thanh âm khóc lóc cầu xin tha thứ, Vương Nhất Bác ôm anh lên, làm cho đối phương tách chân ra dạng ra trên người hắn, ở tư thế này hắn bóp lấy eo thon của Tiêu Chiến ấn xuống, đồng thời dương vật đỉnh lên, nhất thời bị thao Tiêu Chiến ngay cả tiếng cầu xin tha thứ đều không phát ra được.

Cho đến khi bị đội lên một chỗ bí ẩn sâu bên trong, Tiêu Chiến toàn thân run lên thét chói tai hạ cái eo mềm oặt xuống co quắp trên người Vương Nhất Bác, khóe mắt ngay lập tức phiếm hồng buộc phải rơi ra dịch lệ.

Toàn thân đều thoải mái cuộn tròn lên.

Động tác trừu sáp của Vương Nhất Bác dừng lại một chút, sau đó liền chuyển đổi phương hướng không đụng vào chỗ kia nữa, mặc cho Tiêu Chiến lắc mông làm sao cũng không chịu đưa thân cọ tới nữa hoàn toàn không để ý đến anh.

Ngày đó hai người ở trên giường hoang đường hồi lâu, mệt mỏi liền ôm nhau nghỉ ngơi, Tiêu Chiến lại khó chịu ham muốn lại trỗi dậy.

Tiêu Chiến chịu sự kiểm soát của tình triều và đột nhiên mất đi bản năng khống chế của Khôn Trạch, Vương Nhất Bác muốn gì cứ lấy, triển khai thuận theo thân thể mà bày ra các loại tư thế, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn tùy ý gặm cắn cánh môi anh, chỉ khi cảm giác được đau đớn mới có thể nhỏ giọng nghẹn ngào một tiếng.

Tiêu Chiến lúc động tình thanh âm mềm nhu đặc biệt êm tai, phối hợp với tiếng hừ nhẹ của Vương Nhất Bác đỉnh vào, thời điểm khe mông bị đánh đau sẽ hừ hừ tức giận kháng nghị, Vương Nhất Bác đỉnh hung ác sẽ lấy lòng hôn hôn anh, Tiêu Chiến thì cầu hắn nhẹ một chút.

Tiêu Chiến sớm đã bị khoái cảm toàn thân nhấn chìm, cũng không đoái hoài hỏi vì sao Vương Nhất Bác lại đột nhiên nổi điên.

Chỉ có Vương Nhất Bác rõ nhất.

Hắn vừa mới đội lên một chỗ được gọi là khoang sinh sản của Khôn Trạch, nơi này của Khôn Trạch chỉ thừa nhận Càn Nguyên là bạn tình của mình thì mới chủ động triển lộ mở khoang ra.

Tiêu Chiến thực sự coi hắn là phu quân.

Cuối cùng kết thúc một ngày, Tiêu Chiến ngay cả chân đều không có cách nào khép lại, đầu vú bị gặm cắn sưng to lên nhói nhói, khe mông càng là bởi vì xương hông của Vương Nhất Bác va chạm sưng phồng lên đành phải nằm nghiêng.

Tiêu Chiến lã chã chực khóc thề đời này sẽ không bao giờ vẽ rùa nữa.

Trước khi đi ngủ, anh nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất tức giận, cái rắm, thân thể hiện tại còn rất đau, nhẹ nhàng kéo ngón tay cái của Vương Nhất Bác nói, "Điện hạ, ta cảm thấy ngài thật giống Teddy."

Vương Nhất Bác vô cùng buồn ngủ, chỉ cảm thấy trong lời nói của Tiêu Chiến tuyệt đối có hàm ý, liền gượng dậy tinh thần hỏi, "Teddy là cái gì?"

Tiêu Chiến mặt không đỏ tim không đập nói, "Chính là người có tình tán dương đối phương."

Vương Nhất Bác không tin, "Ta làm sao chưa nghe nói qua?"

Tiêu Chiến tiếp tục nói bậy, "Điện hạ ngài không hiểu thứ cao siêu này rồi, trong họa bản dân gian trên TV kiểu gì cũng sẽ viết những này, xem ra ngươi cũng chỉ đọc qua thơ ca chưa nhìn thấy bao giờ."

Nhớ tới cái này chỗ tối trong thư phòng kia là một đống họa bản dân gian, Vương Nhất Bác rất hào hứng, trong mắt mang ý cười nhìn khuôn mặt nằm một bên gối đang đắc ý của Tiêu Chiến, mở miệng nói, "Ồ? Vậy ngươi cũng rất giống Teddy."

Tiểu minh tinh công kích Thái Tử điện hạ vòng đầu tiên khốn khổ bị cắn ngược lại.

Thất bại hoàn toàn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro