Chương 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu ngón tay vuốt ve hoa văn được thêu thùa trên tấm đệm, bởi vì ban đêm thêm mấy phần ý lạnh, cánh tay trần trụi bên ngoài run rẩy hai lần, Tiêu Chiến rút mình vào trong chăn quấn mình lại như cái kén ve, vụng về hướng ra phía ngoài dời mấy tấc, cố gắng rời khỏi người đang ngủ bên cạnh ra xa một chút.

Đêm hè giống một dòng sông phẳng lặng, uốn lượn dưới bóng cây rậm rạp, chỉ có tiếng mưa gió làm xào xạc lá cây, giống như đang nhớ lại cảnh tượng mới náo nhiệt cùng hoang đường vừa nãy.

Hết thảy trở về bình tĩnh, Tiêu Chiến mới có tâm tư cân nhắc về cảnh ngộ hiện tại của mình.

Thừa dịp Tiểu Thái Tử đang ngủ say, xuống giường xem xét cỗ thân thể này, đứng ở trước gương đồng anh mới phát hiện, cỗ thân thể này hết thảy cùng bản thể trước sau như một, ngay cả nốt ruồi nhỏ dưới môi kia đều ở cùng một vị trí giống nhau.

Còn may còn may, anh còn tưởng vị Thái Tử Phi này bị tiểu thái tử ghét bỏ này là một bông hoa cơ đấy.

Lại mượn ánh nến trái phải chiếu chiếu nhìn mình trong gương đồng, trên trán một tia tóc rủ xuống đến sau tai, chậc chậc thật kinh ngạc, mình cổ trang vậy mà đẹp mắt như thế, không khỏi hối hận lúc trước sao không đi đóng phim cổ trang sớm hơn.

Nếu như anh lấy lối ăn mặc này diễn ra một ma đạo giáo chủ yêu ma, hoặc là cái gì mà Vương gia không được thâm tình, nhất định là lại một ngọc diện tiểu giao long*, sẽ thu hút được vô số thiếu nam thiếu nữ thần hồn điên đảo mà quỳ xuống dưới tạo hình hóa trang này của anh.

(*mô tả một người đàn ông đẹp trai)

Ôm lấy trái tim hô ca ca nhìn em đi, liếm màn hình gọi mama yêu anh.

Minh tinh tuyến một ở trong tầm tay.

Tiêu Chiến cảm thấy không khỏi che ngực kêu đau, hóa ra viên trân châu hiếm thấy này như anh có thể làm sáng chói đến mù mắt, sở dĩ bị mai một là bởi vì chọn sai bãi biển.

Tính sai, không có quy hoạch với con đường diễn xuất.

Nhìn kỹ một chút cỗ thân thể này, lại phát hiện có nhiều chỗ kì thực không giống với cơ thể anh, tóc dài đến eo cùng mao thể thưa thớt, cánh tay còn mảnh khảnh, đều đang nhắc nhở Tiêu Chiến.

Mặc dù anh là một nam nhân, nhưng lông chân mà khiến anh tự hào làm vô số nam nhân khác chỉ có thể nhìn mà thèm khát, đã biến mất!

Tiêu Chiến đêm nay lần thứ hai ôm tim kêu đau không thành tiếng.

Sờ lấy đôi chân nhỏ mịn màng, lúc này anh mới phát hiện toàn thân đều là dấu vết của Tiểu Thái Tử kia lưu lại, đối phương thanh lý xong liền lăn ra ngủ, không biết thực sự buồn ngủ hay là cố ý tránh trò chuyện quá nhiều cùng anh.

Dù sao Tiêu Chiến cũng vui vẻ khi tránh được phần khó xử lúng túng này, từ trong tới ngoài đều bị hầu hạ dễ chịu, liền cũng ngoan ngoãn chui vào chăn giả vờ đi ngủ, chờ đến khi nghe được người bên gối hít thở đều đều mới dám xuống giường.

Khi anh ý thức được bên trong chỉ có lớp áo thân thể không thể chịu nổi nhiệt độ ban đêm lạnh giá này, mới nhẹ chân nhẹ tay lùi về trên giường nằm xuống.

Lật qua lật lại làm sao đều ngủ không được, thử hỏi có minh tinh nào có thể đen đủi như anh chứ, chỉ rơi vào bể bơi vậy mà lại xuyên không về cổ đại y hệt như phim truyền hình.

Có phải tiếp theo anh cũng giống như trong phim truyền hình không, ngồi trên xích đu giả vờ như ngẫu nhiên gặp Tiểu Thái Tử, không chỉ có bồi giường mà còn phải cùng Tiểu Thái Tử nhìn sao ngắm trăng sáng, rồi từ thi ca nói tới lý tưởng đời người.

Cuối cùng bị Tiểu Thái Tử biết được thân phận thật, đem đi trói lại, Tiểu Thái Tử nhìn anh bị kéo đi rơi lệ thương xót nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn quyết đoán.

"Hoa hạnh mưa bay năm đó, ngươi nói ngươi là Thái Tử Phi, có lẽ ngay từ đầu...đã sai mất rồi." (*Hậu cung chân hoàn truyện)

Nhưng nhục không thể giết.

Không biết đây là cái triều đại gì, trừ Thái Tử ra những người khác anh còn không thấy qua, nếu như hiện tại anh tiết lộ thân phận của mình chắc chắn sẽ bị tứ mã phanh thây, đành phải tạm thời ngụy trang trước, đợi khi tìm được biện pháp trở về thời đại của anh đã.

Nhưng bây giờ khó giải quyết nhất chính là, phát tình cùng khôn trạch, anh học nhiều năm như vậy chính bản thân cũng chưa từng nghe nói qua.

Khống chế không nổi cầu hoan, có lẽ chính là hành vi phát tình của khôn trạch.

Không biết phát tình lúc nào mới có thể kết thúc, nếu như còn tiếp tục trong mười tháng rưỡi nữa, anh sợ tiểu hoa kiều nộn phía sau mình kia chịu không nổi mưa to gió lớn mà sớm tàn lụi.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mành che tua rua đến xuất thần, trong bóng tối anh thở dài không thể nhận ra khẩu khí.

Đi được tới đâu hay tới đó đi.

Đệm chăn truyền đến một tiếng xột xoạt, ngay sau đó liền cảm giác chỗ cổ tay bị một đại thủ ấm áp bao trùm, đầu tóc xù xì dán trên cổ anh, tựa hồ muốn tìm được vị trí thích hợp, sau khi vén ra những sợi tóc phiền toái liền không di chuyển nữa.

Đối mặt với bất ngờ vừa xảy ra Tiêu Chiến toàn thân căng cứng, cùng Tiểu Thái Tử mới gặp liền một lần lại một lần làm ra chuyện thân mật nhất, hiện tại mình lại bị ép thành lão bà nhà người ta, lại còn da mặt dày dũng cảm cầu hoan, nhưng dũng khí nhất thời tan thành mây khói.

Anh thấy mình giống như một quả bóng bay bị thổi đến căng phồng, bị đâm một cái liền trở nên bé hơn và nhăn nhúm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và cuối cùng vỡ vụn thành một quả bóng nhỏ đáng thương.

Trải nghiệm yêu đương bằng không giờ tự dưng bị thành vợ mới cưới của người ta. Ài.

Không muốn đột nhiên áp sát như thế, ta xấu hổ a!

Tiêu Chiến cố gắng rút cổ tay tay đang bị hắn nắm giữ ra, kết quả thử nửa ngày cũng không nhúc nhích chút nào, lại nghĩ tới mình bị nắm mắt cá chân không cách nào phản kháng, hình tượng bị trêu đùa muốn sống muốn chết, không khỏi thầm than cái tên tiểu bằng hữu này chỉ có nhỏ tuổi, cái khác vô luận thế nào khí lực hay là cái địa phương nào đó đều lớn đến kinh người.

Tiểu Thái Tử lại xích gần anh một chút, thở ra hơi nóng tỏa ra phần thịt mềm mại và mẫn cảm trên cổ và tai Tiêu Chiến, anh nhịn không được run lên, nội thể lại dâng lên khát vọng khó tả.

Lúc Tiêu Chiến lại chuẩn bị chuyển nhích người cách ra xa một chút, Tiểu Thái Tử làu bàu lên tiếng, "Tối, sợ."

Thời điểm mới về giường Tiêu Chiến thuận tiện thổi tắt ngọn nến đang đốt, trong phòng dù có thể mượn ánh trăng nhìn thấy mặt người, nhưng đến cùng vẫn là tối. Tiểu Thái Tử vừa mới động đậy, hẳn là hành vi vô thức khi cảm nhận được của sự ngầm biến hóa giữa ánh sáng và bóng tối trong giấc mộng.

Tiêu Chiến từ bỏ giãy dụa ngầm đồng ý đối phương tới gần, nhấc nhẹ tay nhẹ chọc chọc lên gương mặt Tiểu Thái Tử, cười thầm đối phương rõ ràng là cái mặt mũi tràn đầy bốn chữ cool ngầu 'đừng có chọc ta', vậy mà lại sợ tối.

Quả nhiên vẫn là một tiểu bằng hữu.

Tỉnh lại ngay lập tức Tiêu Chiến còn không kịp phản ứng, nhìn rèm giường trên đỉnh đầu che còn hoài nghi mình có phải là một đêm thành danh kiếm được bộn tiền, bằng không làm sao mua được đồ dùng trong nhà đắt như vậy.

Ký ức bị tiếng kêu của bụng phản kháng tỉnh lại, từng đoạn ký ức bị đánh gạch men giống phim nhựa ở trong đầu thoáng hiện lên, Tiêu Chiến giật mình đột nhiên đứng dậy, nhìn cơ thể đang trần như nhộng của mình, trên đôi chân còn có vết nhéo rõ ràng, lần nữa xác định mọi chuyện xảy ra hết thảy đều là thật.

Hôm qua anh tham gia tiệc tối không cẩn thận ngã vào bể bơi, giống như cốt truyện trong một cuốn tiểu thuyết, thần kỳ xuyên qua.

Thời điểm anh vừa mới đến thời đại này liền bị lật qua lật lại xâm phạm đủ cả, còn bằng cách nào đó không thể giải thích được trở thành vợ người ta.

Cũng may anh được người ta phong cho cái danh Thái Tử Phi, lại có Thái Tử vừa đẹp trai vừa tốt bụng, trừ tuổi còn nhỏ ra thì bên ngoài không có khuyết điểm gì.

Nghĩ như vậy cũng không tính là quá hỏng bét.

   
Tối hôm qua kinh lịch lâu như vậy lại nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly vận động như thế, bụng một đêm đã sớm kháng nghị.

Muốn xuống giường tìm một ít thức ăn, quanh quẩn hồi lâu đều không tìm được bộ quần áo nào để có thể che cơ thể, chỉ có một cái áo choàng sa bị ném xuống đất.

Dù sao có còn hơn không, chỉ cần chạy nhanh về giường trước khi Tiểu Thái Tử quay về là được

Tiêu Chiến lấy tốc độ nhanh nhất xuống giường đem áo choàng khoác lên người, sau khi mặc vào mới phát hiện y phục này mỏng như cánh ve căn bản không che được cái gì.

Tiêu Chiến không khỏi tắc lưỡi, người cổ đại không phải rất bảo thủ a, y phục này có thể làm tình thú đó.

Trong lòng cả kinh, hóa ra Tiểu Thái Tử có loại này bí ẩn vui tốt, nếu như về sau bức bách anh phối hợp, cái này nên cự tuyệt như thế nào.

Tiêu Chiến không để ý tới cân nhắc những cái kia nữa, nây giờ lập tức nhét đầy dạ dày mới quan trọng, bước nhanh đến trước bàn nhắm ngay trên bàn bày biện một bàn bánh quế, như môt con con sóc đang kiếm ăn đem từng chiếc bánh ngọt nhét vào trong miệng, chỉ muốn có thể ăn xong trước khi Tiểu Thái Tử trở về.

   
Nào biết cái này bánh quế thực tế quá dính người, Tiêu Chiến nhất thời ăn quá nhiều miệng nhỏ chứa không nổi, nuốt xuống cũng không được nhả ra cũng không xong, vỗ vỗ ngực muốn tìm một chén trà, kết quả giương mắt lên trực diện đứng ở cửa ra vào là Tiểu Thái Tử.

Vương Nhất Bác mới từ thư phòng bên ngoài viết công khóa, sau khi hoàn thành một tờ đang nghĩ ngợi trở lại thăm Tiêu Chiến một chút xem đã tỉnh hay chưa, vừa đẩy cửa ra liền gặp được bức tranh này.

Tiêu Chiến mặc bộ y phục tối hôm qua dẫn dụ hắn, vạt áo mở rộng lộ ra bộ ngực trắng nõn, hai núm vú hồng phấn ẩn nấp bên trong lớp áo sa mỏng như ẩn như hiện.

Vương Nhất Bác mặt ửng hồng lên, dời ánh mắt xoay người đi, ngữ khí mất tự nhiên nói, "Ngươi tại sao lại mặc vào y phục này, muốn thì cứ việc nói thẳng, không cần dùng lại những chiêu này dẫn dụ ta."

Tiêu Chiến căn bản cũng bởi vì miệng đầy bánh quế nói không ra lời, bây giờ bị Tiểu Thái Tử nói như thế giật mình càng bị nghẹn lại, chỉ có thể vỗ vỗ bộ ngực ô ô ô biểu thị ý nghĩ của mình.

'Ta chính là đói bụng mà thôi, ta thật không muốn dẫn dụ ngươi!

Vương Nhất Bác xoay người đứng một hồi nghe Tiêu Chiến vẫn không có lên tiếng phản bác, coi là đối phương là bị tình triều đến giày vò chỉ có thể ô ô nuốt nghẹn ngào cầu hắn hỗ trợ giải quyết.

'Đây là trách nhiệm của một người chồng, làm một Càn Nguyên đối với kỳ phát tình của Khôn Trạch là nghĩa vụ ứng tận.'

Vương Nhất Bác cảm thấy phải mặc niệm từng lần một lấy mấy câu này trong đầu.

Bên này Tiêu Chiến thật vất vả chậm tới, vừa định ra giải thích rõ liền bị Vương Nhất Bác xông lại nắm bả vai mình xoay người sang chỗ khác, bước nhanh về phía trước.

"Thái Tử, Thái Tử ngươi trước hết nghe..."

Tiêu Chiến trực tiếp bị đẩy bổ nhào vào trên giường, hung hăng giãy dụa một hồi, nhưng nhận ra mới thật không dễ dàng, cổ họng lưu loát lại bị ngăn chặn.

Vạt áo ngoài bị vén lên, ngay sau đó chỗ khe mông liền cảm giác có một vật nóng như lửa cứng như sắt chống vào.

Tiêu Chiến bay nhảy bắt đầu chân muốn phản kháng, hai đầu chân dài lơ lửng giữa không trung loạn đạp, eo nhỏ bị nắm chặt cố định trên giường, ngoài miệng lại không phát ra được thanh âm nào, "Hmm... ... ô ô ô ... ..."

Thẳng đến khe mông bị đẩy ra, Tiêu Chiến ý thức được hậu phương lại bị thất thủ, liền bắt đầu cố gắng uốn éo cái mông muốn vì mình mà tái tranh một chút.

"Ngươi đừng vội, ta lập tức liền đi vào." Tiểu Thái Tử đỏ mặt nói.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, trong lòng hô to, 'Ta không phải, ta không có, ngươi trước hết nghe ta giải thích a!'

Dương vật phá vỡ tiểu huyệt ướt át xông lên đến ngọn nguồn, đi qua tiểu huyệt một đêm đã được khai thác sớm đã mềm xốp, cửa huyệt hé ra nghênh đón dương vật tiến vào, sau khi chờ toàn bộ nhập vào liền chăm chú hấp thụ hết.

"Thật có lỗi, ta không nên rời đi lâu như vậy."

Bắt đầu động thân, đè thấp lấy eo Tiêu Chiến nói, sau đó tựa như hạ quyết tâm rất lớn, "Về sau tình triều đến ngươi có thể nói cho ta, ta sẽ không mặc kệ ngươi."

Tiêu Chiến bị đội lên tâm toàn thân run rẩy âm thanh rên rỉ ưm ưm mấy tiếng, đợi đến lúc rốt cục cuống họng không còn vướng mắc gì muốn chứng minh một phen, vừa mới mở miệng liền không cách nào khống chế nổi giọng nói.

"A , chờ một chút ... ..."

Không đúng, ta thật không phải là muốn nói cái này a.

Tiểu Thái Tử dừng lại, dưới thân động tác tăng thêm lực đạo, ngữ khí vừa nhẹ lại gấp gáp thêm mấy phần, "Ta biết ngươi rất vui vẻ."

Chỉ ăn hai miếng bánh ngọt trong bụng lại không hợp thời nghi phát ra phản kháng, Tiêu Chiến bị thao lẩm bẩm, chỉ có ở dưới động tác hung hung ác ác của Vương Nhất Bác mới có thể phát ra mang theo tiếng khóc nức nở rên rỉ.

Tiêu Chiến bị lật lại tiếp nhận những lần đỉnh vào càng thêm hung tợn, lại một lần nữa chất vấn thương thiên mình vì cái gì mà bị xuyên qua, cảm thấy chỉ muốn thu hồi câu nói 'Thái Tử Phi người phong không lỗ' này

Thái Tử Phi thì làm được cái gì, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro