Viên đường thứ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người hôn môi, đi một đường từ phòng khách chuyển đến phòng ngủ.
Giường đôi của khách sạn rộng rãi, sạch sẽ thêm ánh đèn treo tường mờ nhạt toát ra vẻ ấm áp, hòa thuận. Cửa sổ còn chưa đóng kín, gió đêm mát lạnh khiến rèm cửa khẽ lay động. Gương mặt thanh tú của Vương Nhất Bác trong ánh đèn vàng giữa bóng tối mang một vẻ đẹp kinh tâm động phách ( không giỏi văn, em chém.!!)
"Bao giờ đi đóng phim thì nói cho anh, anh rảnh sẽ đến thăm em."
Giọng nói ôn nhu mà trầm thấp của Tiêu Chiến vang lên.

Tựa như bóng đèm liêu nhân đêm nay.
"...... Em biết."
Vương Nhất Bác đã sớm bị Tiêu Chiến hôn đến đầu óc mơ hồ, làm gì còn nhớ đến món quà muốn tặng cho Tiêu Chiến.
"Đóng phim, không được uống đồ uống lạnh, không được suốt đêm chơi game, không được tùy tiện cùng người khác đi ăn, nhớ kỹ chưa?"
Tiêu Chiến nhéo eo Vương Nhất Bác, giọng điệu bá đạo có chút hung ác.

"Vậy còn anh thì sao? Anh ở đoàn phim lại thức đêm, lại không đúng giờ ăn cơm, em mỗi lần xót anh, nói anh hai câu, anh luôn có một đống lớn lý do nói ngược lại em."
Tiêu Chiến im lặng mà nhìn vẻ mặt ủy khuất của Vương Nhất Bác, giống như đang chờ cậu "Cho nên".
"Cho nên, em mới không thèm nghe lời anh. Em muốn làm gì, không cần anh quản." Vương Nhất Bác giận dỗi nói.
"Em dám!"
Tiêu Chiến đen mặt, dùng sức nhéo eo của Vương Nhất Bác, đến lúc cậu thấy đau, Tiêu Chiến mới hơi hơi buông tay, giảm bớt vài phần lực.
"Vương Nhất Bác, em dám."
Tiêu Chiến hiếm khi lặp lại một câu hai lần. Lúc này anh thật sự để ý. Anh cúi xuống hôn, hôn lấy bờ môi đỏ thắm, đầu lưỡi linh hoạt càn quét trong khoang miệng ngập mùi bạc hà.
Vương Nhất Bác một bên thâm tình đáp lại Tiêu Chiến, một bên thưởng thức vẻ mặt khi ghen trăm năm khó gặp củaTiêu Chiến, mưu kế đã thực hiện thành công, cậu cười sung sướng, ôm lấy eo của Tiêu Chiến. Cậu chính là thích nhìn Tiêu Chiến ghen, bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới cảm thấy Tiêu Chiến thuộc về mình.
Một người một mình sinh hoạt, khó tránh khỏi thiếu cảm giác an toàn, cũng may Tiêu Chiến đều hiểu.
Bóng đêm hơi lạnh, sao trời loá mắt.
Ánh trăng xuyên thấu khe hở trên bức màn, chiếu vào phòng, ở trên đá cẩm thạch trơn bóng lưu lại một mảnh sáng.
Vương Nhất Bác đã tắm xong, mặc áo ngủ hoạt hình Tiêu Chiến mua, nằm trên giường chơi game. Tiêu Chiến vừa từ trong phòng tắm đi ra liền thấy hình ảnh này, ấn đường hơi nhăn lại: "Không phải anh nói với em rồi sao, buổi tối đừng chơi game, hại mắt."
Tiêu Chiến tiến lên, nắm lấy di động trong tay cậu, ném ra xa.
Vương Nhất Bác cũng không giận, cười hì hì nhìn Tiêu Chiến, tròng mắt màu nâu sáng lấp lánh.
"Chiến ca anh xem, em mặc áo ngủ anh mua, có đẹp không?"
Áo ngủ màu vàng nhạt in đầy hình Sponge Bob, tuy rằng trẻ con nhưng mặc trên người Vương Nhất Bác, đáng yêu muốn chết.
Cái áo này là ngày đầu tiên Tiêu Chiến đến Vô Tích đóng phim, bởi vì muốn ở khách sạn, kết quả phát hiện chính mình không có mang áo ngủ, liền đi đến siêu thị gần đó mua. Anh mua tổng cộng hai áo, một chiếc là Patrick Star, một chiếc là Sponge Bob. Hay chúng ta nên gọi là đồ đôi.

Lúc yêu, con người ta tràn ngập yêu thương, bong bóng phấn hồng, những chuyện cặp đôi khác làm được, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác sẽ không bỏ qua.
Mặc dù không thể đem tình yêu nói cho cả thế giới biết, anh cũng muốn dùng cách bí mật nhất, đem tình yêu này biểu lộ ra ngoài: "Rất đẹp."
Tiêu Chiến vừa cười vừa xoa mái tóc còn chưa khô của Vương Nhất Bác, đầu ngón tay vương mùi hoa nhài nhàn nhạt trên tóc cậu.
Vương Nhấ Bác liền nằm xuống, đầu gối lên đùi Tiêu Chiến, nhướng mày nói: "Đừng quên mặc áo ngủ đấy."
"Anh biết." Tiêu Chiến như có vẻ không vui liền xoa gương mặt nhỏ của Vương Nhất Bác, một hai nhất định phải xoa đến khi biến dạng mới bằng lòng bỏ qua.
Mọi người đều biết, Tiêu Chiến thích ngủ khỏa thân.
Nhưng từ lúc ở chung cùng Vương Nhất Bác, cậu bắt anh phải mặc áo ngủ khi ở khách sạn. Mới đầu Tiêu Chiến cự tuyệt, vì thế Vương Nhất Bác giận anh mất ba ngày.
Sau đó Tiêu Chiến mới biết được, Vương Nhất Bác có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế - thích sạch sẽ nghiêm trọng, cho nên dù là ở khách sạn hay nhà bạn, Vương Nhất Bác nhất định mặc áo ngủ. Chỉ có duy nhất một lần, Vương Nhất Bác ngủ không mặc đồ, chính là cùng Tiêu Chiến có quan hệ.
Đó là lúc hai người bọn họ mới vừa ở chung không bao lâu, hai người triền miên lâm li lăn lộn quá nửa đêm, Vương Nhất Bác thật sự là chịu không được, liền ngủ luôn, mấy chuyện áo ngủ hay không áo ngủ đều vứt sau đầu. Tiêu Chiến làm sao lại có thói quen mặc áo ngủ, chính anh cũng không rõ.
Có lẽ là bị ai kia tẩy não, có lẽ là chính anh cam tâm tình nguyện.
Có lẽ, áo ngủ là thứ duy nhất hai người có thể thoải mái mặc mà không cần lo lắng bị phát hiện đồ đôi. Tiêu Chiến thay áo ngủ Patrick Star lấy ở trong hành lý ra. Anh vừa sạc pin cho điện thoại của Vương Nhất Bác vừa đặt báo thức.
"Ngủ đi. Ngày mai sáng sớm em còn hoạt động phải tham gia, anh cũng phải chạy về Vô Tích tiếp tục đóng phim, chúng ta còn không ngủ, mai không ai gọi dậy đâu."
Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác nhét vào ổ chăn, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.

Đèn tường khách sạn vẫn sáng.

Ánh sang vàng nhạt dịu nhẹ phủ khắp phòng.

Vương Nhất Bác chui vào trong ngực Tiêu Chiến, nghiêm túc nói: "Chiến ca, em vừa rồi là nói giỡn. Trong tim chỉ có anh thôi, em làm sao có thể sẽ tùy tiện cùng người khác đi ra ngoài ăn cơm đâu."
Tiêu Chiến hôn trán cậu, không nói gì.
Vương Nhất Bác thoáng nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, như vừa nhớ tới chuyện gì, đột nhiên nói: "Ai nha, em như thế nào quên chuyện quan trọng như vậy! Em có quà cho anh, từ từ để em lấy."
Vương Nhất Bác vừa muốn đứng dậy, liền bị Tiêu Chiến ai lại, tiến trong ngực, "Muộn rồi, ngày mai hẵng xem."
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật gật đầu, "Đồ đặt ở cửa tủ giày, ngày mai lúc anh đi đừng quên lấy."
"Em muốn đưa anh cái gì?" Tiêu Chiến ôm cậu, tò mò hỏi.
Từ khi hai người bọn họ chính thức ở bên nhau, liền bắt đầu các thể loại tặng đồ, cái gì mà túi đôi, giày đôi, quần áo đôi, mũ đôi, cùng với vòng cổ đôi, món gì cũng tặng nhau.
Thế cho nên đến cuối cùng, hai người bọn họ tùy tiện từ tủ quần áo lấy ra một bộ, đều là kiểu người kia mặc. Đến nỗi một khoảng thời gian, hai người bọn họ lên hotsearch ' tủ đồ chung', làm cho Tiêu Chiến không dám mặc lại đồ trong ngăn tủ quần áo, chỉ có thể một lần nữa mua quần áo mới.
Cho nên, Tiêu Chiến nghĩ không ra Vương Nhất Bác muốn tặng anh cái gì"Một bức tranh." Vương Nhất Bác nói: "Là họa sĩ người Anh mà anh thích nhất."
Tiêu Chiến ngẩn ra, kinh ngạc hỏi, "Em đi Anh?"
"Vâng."
Vương Nhất Bác biết được Tiêu Chiến thích họa sĩ người Anh Jerry, liền tìm cách liên hệ họa sĩ kia.

Hóa ra ông không chỉ là họa sĩ xuất sắc, còn là nhân viên phòng tranh nước Anh.
Vương Nhất Bác nghỉ hai ngày, đem tất cả hoạt động hoãn lại, xa xôi vạn dặm đến nước Anh, chỉ để họa sĩ kia vì Tiêu Chiến mà vẽ một bức tranh.
Họa sĩ· Jerry rất thân thiện dễ gần, biết được mong muốn của Vương Nhất Bác liền vui vẻ đồng ý.
"Em bảo ông ấy vẽ cái gì cho anh vậy?"
Lòng hiếu kỳ Tiêu Chiến nổi lên rồi.
"Ngày mai anh tự em đi, đồ của anh mà."
Vương Nhất Bác làm vẻ thần bí.
"Em không nên nhờ ông ấy vẽ hai chúng ta đi."
Tiêu Chiến tưởng tượng ra , liền có chút chột dạ cùng hoảng hốt.
Bọn họ rốt cuộc không phải người yêu bình thường, mấy thứ ảnh chụp thân mật, căn bản không thể đem ra cho người khác thấy. Bởi vì thật sự cảm thấy thẹn căn bản không nỡ nhìn thẳng.
"Vương Nhất Bác, ảnh chụp như vậy sau này không được đưa cho người khác nhìn."
Tiêu Chiến thấy hụt hẫng trong lòng, giống như là đồ vật mình thích bị người nhìn thấy, rất khó chịu.
"Làm sao, sợ người khác nhìn thấy cơ bụng tám múi của anh à."
Vương Nhất Bác thích chí trêu chọc Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không để ý đến trò đùa của cậu, nghiêm mặt nói: "Em để cho người khác xem anh thì được, nhưng xem em thì không được."
Người của anh, người khác muốn xem là được à?
Vương Nhất Bác lập tức hôn Tiêu Chiến một cái, "Đã biết đã biết, không cho người khác xem, một cái cũng không cho người khác xem."
Tiêu Chiến duỗi tay nhéo mũi cậu, coi như là trừng phạt với hành vi không kiêng nể gì của cậu.
"Em lạnh thì tăng điều hòa lên một chút."
Tiêu Chiến sợ nhóc con buổi tối lạnh rồi bị cảm.
Nhóc con trong lồng ngực lắc đầu, "Không lạnh."
Không lạnh, không lạnh, người nào đó nóng như bếp lò, dù Vương Nhất Bác thực sự bị lạnh, được Tiêu Chiến ôm, làm sao mà lạnh được.
"Ngủ đi, ngủ ngon."
Tiêu Chiến nhắm mắt lại đi ngủ.
Ngủ?
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng treo giữa trời đêm, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt thanh lãnh yên lặng.
Giống như phân biệt một lần, cũng là lúc trăng sáng như vậy, dưới ánh trăng yên tĩnh.
Vương Nhất Bác tắt đi đèn trong phòng. Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Dựa vào ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, ngũ quan tuấn lãng của Tiêu Chiến trong đêm có một vẻ đẹp khó nói thành lời.
Vương Nhất Bác ngắm, có chút say mê.
Cậu ngồi dậy, một đường hôn từ ấn đường của Tiêu Chiến, xuống mắt, mũi rồi đến miệng. Cậu hôn không giống anh, không chút kỹ thuật, đơn giản thô bạo, nhưng lại làm Tiêu Chiến không thể tự kiềm chế.
Tiêu Chiến mở choàng mắt, nhìn nhóc con đang gặm môi mình, ánh mắt thâm trầm lại lần nữa rực cháy, anh nghiêng người một cái, đảo khách thành chủ, đem nhóc con kia đặt dưới thân. Trong bóng tối, Tiêu Chiến không thấy rõ mặt Vương Nhất Bác, nhưng anh biết cậu đang rất đắc ý.
"Em nhất định phải lăn lộn chết anh sao." Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cười, "Chiến ca, cẩn thận eo ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro