Viên Đường Thứ 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh rút cánh tay tê rần vì bị Vương Nhất Bác đè làm gối, nhặt áo ngủ rơi trên đất, vừa mặc vừa nhẹ nhàng đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra.
Nhiêu Na cùng Văn Lệ mang theo bữa sáng mua ở cửa hàng tiện lợi một trước một sau đi vào, tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất trong phòng khách yên tĩnh.
"Nhất Bác còn chưa dậy sao."
Văn Lệ duỗi cổ nhìn vào phòng ngủ.
"Không , còn đang ngủ."
Tiêu Chiến nhìn đồng hồ trên tường, đã 6 giờ rưỡi. Anh nhớ tới tối hôm qua hai người làm việc lớn, tuy rằng đầu sỏ gây tội là Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến vẫn có chút không nỡ.
"Lệ tỷ, để em ấy ngủ thêm đi, 7 giờ gọi cũng không muộn."
Tiêu Chiến xoa huyệt Thái Dương có chút đau, hiện tại anh cũng là mệt muốn chết.
"Hai người các cậu ngày hôm qua lăn lộn vài tiếng à, cậu xem này quầng thâm như kia, không bật đèn tôi còn có thể thấy rõ." Nhiêu Na đem sữa đậu nành nóng đưa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhận sữa đậu nành, ngồi ở trên sô pha yên lặng uống.
"Cậu hôm nay có tám cảnh diễn, trong đó có ba cảnh hôn, nhớ rõ không ăn mấy thứ có mùi." Nhiêu Na sáng sớm liền lải nhải bên tai anh.
"Vâng. Đã biết."
Tiêu Chiến uống xong sữa đậu nành, cả người cũng tỉnh táo.
"Cậu rửa mặt thay quần áo, sau đó ăn sáng. Chúng ta 7 giờ rời khách sạn đi Vô Tích." Nhiêu Na gắt gao nói.
"Chiến, cậu vẫn là gọi Nhất Bác dậy đi, nhóc con này gắt ngủ, cậu đi rồi, một mình tôi không trị nổi."
Văn Lệ chính mắt thấy hình ảnh Vương Nhất Bác cầm gối đánh người, cô không muốn sáng sớm đã bị đánh đâu.
"Được, tôi đi gọi em ấy."
Tiêu Chiến đứng lên, chậm rãi đi tới phòng ngủ.
Trên giường, nhóc con đang ngủ ngon lành, phát ra tiếng thở đều đều, cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng mấy dấu hôn đậm nhạt.
Tiêu Chiến khẽ cười, đẩy đẩy Vương Nhất Bác đang ngủ, nhẹ giọng nói: "Heo con lười, đừng ngủ nữa, rời giường."

Không lời đáp lại.
"Anh biết em rất mệt, nhưng hiện tại đã 6 giờ rưỡi, em lại không dậy, Văn Lệ sắp nổi bão rồi."
Đối phương vẫn không đáp lại.
"Em dậy, anh còn cùng em ăn sáng. Đợi lát anh đi rồi, em không thấy anh nữa đâu."
Đối phương rốt cuộc đã có một chút phản ứng.
"Đừng đi, em dậy ngay."
Sau đó lại ngủ tiếp......
Nếu đổi là người khác, Tiêu Chiến sớm nổi nóng, nhưng đây là Vương Nhất Bác, cho nên anh trai cực kì kiên nhẫn. Anh kiên nhẫn khuyên nhủ bạn nhỏ, bằng nỗ lực phi thường, heo lười đã dậy.
Nhóc duỗi tay bám lấy cổ Tiêu Chiến, đem mặt mình cọ mặt anh. Thấy được gương mặt quen thuộc kia, Vương Nhất Bác lấy giọng sữa ra hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Sắp 7 giờ."
Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới mở hai mắt lại nhắm lại: "Em mới ngủ hai cái giờ, buồn ngủ, không muốn dậy."
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười, Vương heo lười, anh biết nói gì giờ.
Tối hôm qua người không chịu ngủ là em, trêu anh cũng là em, giờ lại ăn vạ trên giường, không chịu dậy vẫn là em.
"Hiện tại biết đau, xem em lần tới còn dám bắt nạt anh không." Tiêu Chiến cúi xuống, nhẹ nhàng nói ở bên tai cậu.
Vương Nhất Bác trong lòng giật mình, vòng tay lên cổ Tiêu Chiến hôn sâu.
Bởi vì hai người ở phòng ngủ vui đùa, rửa mặt xong, thay quần áo, đã là 7 giờ, làm gì có thời gian ăn bữa sáng.
Nhiêu Na cùng Văn Lệ mỗi người mang đi một đại ma vương, chia làm hai đường một trước một sau rời khách sạn.
"Buổi tối thứ sáu, em đi theo đạo diễn《 vô ki 》ăn một bữa cơm. Sau đó, muốn vào đoàn phim."
Văn Lệ ngồi ở trong xe, một bên xem lịch trình, một bên nói với Vương Nhất Bác "Đã rõ."
Vương Nhất Bác không chút để ý nói một câu.
Cậu xoay đầu, nhìn đường phố lạnh lẽo ngoài cửa sổ, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc.
Đây là lần thứ mấy đi Thượng Hải, cậu đã không nhớ rõ, nhưng mỗi lần đi tới nơi này, cổ họng đều không thoải mái. Tiêu Chiến sẽ cho cậu rất nhiều kẹo ho, thậm chí còn sẽ nấu đường phèn tuyết lê cho cậu uống.
Đối với mỗi một phần quan tâm của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đều ghi tạc trong lòng.
Nói tới Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nghĩ tới, bên cạnh Tiêu Chiến rất đẹp, chính là trù nghệ.
Tiêu Chiến nấu cơm đặc biệt lợi hại, cái gì thịt bò hầm, anh đều có thể làm dễ như trở bàn tay, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.
Bất quá, Vương Nhất Bác thích nhất một món Tiêu Chiến làm là salad cà tím.
Một người chưa bao giờ thích ăn cà tím, lại vì cậu chủ động đi làm cà tím, mỗi khi nghĩ lại, Vương Nhất Bác liền cảm thấy trong lòng ấm áp. Nói thực lòng, cậu không phải là người may mắn,thứ người khác dễ dàng có được, cậu phải nỗ lực bao năm để có.
Ở Hàn Quốc khoảng thời gian làm thực tập sinh, cậu không có thời gian để thở dốc. Huấn luyện cường độ cao, luyện vũ đạo không biết ngày đêm, làm cho cậu mệt mỏi. Chỉ là, cậu không dám dừng lại, cậu sợ nếu dừng lại, liền tìm không thấy động lực để tiến lên.
Người sống trong bóng tối, nhìn không thấy tương lai, không biết đến ấm áp , dựa vào cái gì, kiên trì để xuất đạo, sau đó, là về nước.
Chỉ sợ có mình cậu biết.
Về nước, Vương Nhất Bác dựa vào chính mình nỗ lực, bằng vào vũ đạo, trải qua tuyển chọn gắt gao, rốt cuộc tiến vào Thiên Thiên Tiểu Huynh Đệ, cuối cùng trở thành Thiên Thiên Huynh Đệ.
Chính là ở đây, Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến.Ban đầu, Vương Nhất Bác không có ấn tượng sâu sắc gì với anh, chỉ thấy anh đẹp. Đến khi chương trình thu xong, Tiêu Chiến thay đồ, đi vào phòng nghỉ lễ phép chào bốn MC, Vương Nhất Bác liền biết thanh niên đẹp trai trước mặt không giống người thường.
Từ đó về sau, cậu liền bắt đầu trộm theo dõi Tiêu Chiến trên Weibo, chú ý nhất cử nhất động, thậm chí còn học tập style của anh.
Những quần áo màu sắc rực rỡ, đối với cool guy này chính là khiêu chiến, nhưng cậu lại làm không biết mệt.
Dần dần, Vương Nhất Bác đối Tiêu Chiến không chỉ là hảo cảm đơn thuần, mà là ý thích chiếm hữu.
Vương Nhất Bác ghen khi thấy Tiêu Chiến thâm mật với đồng đội trên Weibo, nhưng cậu lấy tư cách gì ghen. Hóa ra yêu một người không thể chạm tới, so với khi cậu một mình ở Hàn Quốc dốc sức làm, còn thống khổ hơn nhiều. Lúc cậu cho rằng, đời này không có kết quả, Văn Lệ đột nhiên nói, có cái phim truyền hình cổ trang song nam chủ muốn bắt đầu quay, nhà sản xuất phương cảm thấy khí chất cậu cùng ' Lam Vong Cơ ' trong truyện giống nhau, muốn cậu đi diễn thử.
Cậu vốn định cự tuyệt, lại nghe ra một nam chủ là Tiêu Chiến , cậu không chút do dự đáp ứng.
Ngày thử diễn đó, đạo diễn cho cậu một đoạn lời kịch, để cậu dựa theo mặt chữ cùng cảm xúc của chính mình để diễn"Ngươi cũng biết, nàng cả đời cũng không quên được ngươi."
"Ngươi nếu không có ý gì, không cần tùy tiện trêu chọc người khác."
Sau lại cậu mới biết được, đạo diễn cho cậu diễn lại là cảnh trong động Huyền Vũ.
Nghe nói khi diễn thử, tất cả đều bị pass rớt, chỉ có một người thông qua. Lý do cậu đem tình cảm ẩn nhẫn của Lam Vong Cơ đối Ngụy Vô Tiện diễn rất có hồn.
Sao lại không tốt được, đây chính là chân tình thật cảm của cậu mà.
Sau khi tiến vào cpl đoàn phim, cậu được như ý nguyện, cùng Tiêu Chiến đóng phim.
Mỗi đêm, cậu chơi game, ăn vạ ở trên giường Tiêu Chiến không đi. Tiêu Chiến không có cách gì, chỉ có thể nhường nửa giường cho cậu ngủ.
Cậu đặc biệt sợ tối, không dám tắt đèn đi ngủ.
Đối mặt phòng tối đen như mực, cậu nói với người bên cạnh: "Chiến ca, em...... Có thể dựa gần anh ngủ không, em sợ hãi."
Tiêu Chiến tốt bụng nói "Có thể".
Chính một câu "Có thể", làm cậu hoàn toàn chìm xuống.
Cậu học xong được một tấc lại muốn tiến một thước, học xong lải nhải.
Rõ ràng biết Tiêu Chiến nhập diễn rất sâu, cậu còn cố tình lợi dụng điểm này, đối Tiêu Chiến xum xoe lại làm nũng, ở một lần say rượu trực tiếp cưỡng hôn anh.
Sau đó, hai người thật sự ở bên nhau.
Tiêu Chiến đối với cậu rất tốt.
Tốt đến mức đem cậu sủng lên trời.
Cậu thích chơi trò chơi, Tiêu Chiến sẽ chơi cùng; cậu thích chơi ván trượt, Tiêu Chiến sẽ mua ván trượt , giấy ráp cùng bộ; cậu thích motor, Tiêu Chiến sẽ ngồi trên khán đài, yên lặng ngắm nhìn cậu.
Cậu không thích rửa chén, Tiêu Chiến sẽ không bắt cậu rửa; cậu không thể ăn cay, Tiêu Chiến sẽ không làm đồ ăn cay; cậu sợ tối, không dám tắt đèn đi ngủ, từ đó phòng ngủ không bao giờ tắt đèn. Một người hoàn mỹ như thế lại yêu cậu. Đó là may mắn cỡ nào.
"Lệ tỷ, em muốn học nấu cơm."
Vương Nhất Bác hướng về phía Văn Lệ bên cạnh đang xác nhận chuyến bay nói.
"Nấu cơm? Em không phải luôn luôn chán ghét phòng bếp, sao đột nhiên muốn học nấu cơm." Văn Lệ kinh ngạc lại buồn cười nhìn cậu, "Đừng nói là cho người kia ăn nha?"
Vương Nhất Bác không ý kiến gì.
"Em nếu thật sự muốn học, chị tự mình dạy em, để em nấu cho A Chiến."
"Muốn nấu đồ cay." Vương Nhất Bác nói.
Văn Lệ suy nghĩ trong chốc lát, "Vậy nấu mao huyết vượng đi, tuyệt đối đủ cay."
"Được."Lên máy bay, Vương Nhất Bác nhận được một tin nhắn.
Tiêu Chiến: Đến sân bay chưa?
Vương Nhất Bác: Vâng, đang chuẩn bị đăng ký. Anh thì sao?
Tiêu Chiến: Anh đến Vô Tích, em chưa ăn cơm sáng, trên máy bay ăn thêm rồi ngủ một chút.
Vương Nhất Bác: Chiến ca, em bắt đầu nhớ ngươi, làm sao bây giờ?
Tiêu Chiến: Anh nhớ em từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro