Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍓🦁🐰🍓 

29.

Hôm nay trời tối sớm hơn hôm qua, tất cả cây ngân hạnh trên thế giới đều đang lay động, ngay cả quán nhỏ bên lề đường cũng thu dọn về nhà. Tiêu Chiến thấy cái bóng dưới đèn đường của mình cũng rung rung theo, dịch xa một chút, đứng ở góc đường chờ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khởi động xe máy đến, anh được người khóc nức nở gọi tên, ủy khuất như vậy đáng thương như vậy, lập tức sứt đầu mẻ trán, một lòng một dạ muốn nhanh nhanh xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến.

Liếc mắt một cái nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng đó với cổ áo phong phanh tựa như trang giấy, gió thổi qua đứng cũng đứng không vững, vội vàng chạy qua quấn người vào trong áo.

"Lạnh không? Lại đây anh ôm ủ ủ tay."

Vào khoảnh khắc này, tất cả ủy khuất của Tiêu Chiến liền vỡ đê, đôi mắt ướt sũng nhìn Vương Nhất Bác không chớp mắt, nước mắt đọng trên lông mi chực rơi.

Đêm nay vốn không có ánh trăng. Sau đó gió thổi mây bay khắp nơi, chốc lát ánh trăng xuyên qua Vương Nhất Bác chiếu lên người cậu.

"Sao lại khóc, đừng khóc, không phải anh đã đến rồi sao."

Lúc Vương Nhất Bác ôm cậu cậu càng khóc dữ hơn, sau đó cả người chôn vào hõm vai của Vương Nhất Bác, mặt cũng khóc đỏ.

Vương Nhất Bác hết cách với cậu, ngây ngốc đứng ở ven đường vỗ lưng cậu từng cái từng cái, xoa tóc cậu như dỗ trẻ con, nói: "Đừng khóc, khóc làm tim gan của anh đều đau, không phải em lạnh nhạt với anh sao? Sao lại làm như anh không cần em nữa vậy."

"Lúc trước em dữ với anh, giận rơi một giọt nước mắt như vậy, anh nào còn dám đến a."

Tiêu Chiến rơi nước mắt không dừng được, không nói lời nào cũng không đẩy Vương Nhất Bác ra. Vương Nhất Bác sứt đầu mẻ trán, lôi người từ trong lòng ra lau nước mắt cho cậu một chút, kết quả lau mãi không hết, gấp gáp luống cuống tay chân, muốn dùng ống tay áo lau lau cho cậu nhưng lại cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của Tiêu Chiến không thể dùng áo hoodie anh thuận tay mua để lau được.

"Còn giận anh không?" Vương Nhất Bác nâng mặt cậu, cách rất gần, nhưng mà không hôn cậu, "Không phải em làm lơ anh sao?"

Tiêu Chiến nhấc mí mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, cắn môi dưới cũng vẫn khóc ra tiếng, ngón tay nắm chặt áo của Vương Nhất Bác, khẽ nói: "Là anh không tốt trước."

"Sao anh lại không tốt rồi? Anh nói cho em biết, ngày đó là em ấy đột nhiên chạy đến, anh không hề biết. Dỗ em em lại muốn dữ với anh, còn nói với anh không muốn quản anh, không muốn biết chuyện của anh. Rốt cuộc ai mới không tốt?"

Tiêu Chiến dời tầm mắt đi không nhìn anh: "Anh lại chưa từng nói chúng ta là gì của nhau, em làm gì muốn xen vào chuyện của anh chứ, em không muốn nghe anh nói đâu."

Một câu thô tục của Vương Nhất Bác gần như mắc kẹt trong cổ họng: "Cái gì gọi là chúng ta không là gì?"

"Chính là không là gì." Không biết trong đầu Tiêu Chiến nghĩ gì, càng nói càng cảm thấy mình chiếm lý, lưng càng thẳng hơn, giọng cũng càng nói càng lớn, "Anh chính là muốn ngủ với em mà thôi, anh không muốn ngủ với em thì không dỗ em nữa."

"Em mẹ nó," Vương Nhất Bác xem như hoàn toàn bị cậu chọc tức cười rồi, "Anh vì ngủ với em mới đối tốt với em sao?"

Tiêu Chiến thấy anh lớn giọng, nháy mắt liền héo, sau đó tay liền bắt lấy áo của Vương Nhất Bác chặt hơn, bị anh rống đỏ mắt, cũng dữ theo anh: "Anh chính là vậy! Mẹ nó anh không làm tình với em liền không để ý đến em, cả tuần cũng không đến tìm em!"

Nói xong liền xì hơi, nhíu mày đẹp khóc nấc, lại dâng lên buồn bực, nhìn biểu cảm là hận không thể hất áo của Vương Nhất Bác ra liền đi, nhưng rồi lại sợ đi rồi Vương Nhất Bác sẽ không đến tìm cậu nữa, kết quả là thật sự phải về nhà một mình.

Vương Nhất Bác bị cậu chọc sắp tức điên rồi, nhìn thoáng qua con đường không có bất kỳ ai, cảm thấy mình thật là có lý mà không có chỗ nói, còn ủy khuất hơn cả Tiêu Chiến.

Cuối cùng nghiêng đầu lại nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó ông đây cung phụng em như tổ tông, anh còn cho rằng hai ta đã ở bên nhau được mấy tháng rồi, không ngờ đều là anh một bên tình nguyện sao?"

Tiêu Chiến ngừng động tác nhỏ khóc sướt mướt, nghe xong lời này liền khựng tại chỗ, bối rối bởi lời nói của anh.

Vương Nhất Bác thấy biểu cảm này của cậu vừa tức vừa đau lòng, ngứa răng muốn cắn cậu một cái. Châm chọc hỏi cậu: "Thế nào, rất bất ngờ sao? Em thật biết chọc giận người a Tiêu Chiến, biểu cảm này của em là gì? Anh xem em như bảo bối, còn em xem anh là gì?"

Tiêu Chiến đảo loạn mắt, bắt đầu chột dạ, dán vào ngực Vương Nhất Bác không nói lời nào.

"Không ngờ thật sự xem anh là bạn giường à?"

"Chịch cố định à?"

Vương Nhất Bác thấy cậu không nói gì, nhắm mắt lại mắng một câu fuck.

"Em cho rằng người chỉ muốn lên giường với em sẽ mỗi lần chịch xong còn kéo em vào lòng ôm ngủ sao? Em kêu một câu chân đau anh liền bóp cho em nửa ngày, kêu một câu eo đau anh liền xoa cho em nửa ngày, bảo bối đến mức hận không thể mỗi lần đều hôn từng ngón tay từng ngón tay của em rồi hát ru dỗ em ngủ!

"Có một hôm anh còn rảnh đến mức lái xe một tiếng đi mua kem dâu gì đấy mà em thuận miệng nói qua một lần là ăn ngon! Kết quả cuối cùng còn bị em ném ra cửa nhà.

"Em có biết ai mua máy sấy khô 16000 chỉ để hong khô khăn trải giường và quần áo của em không? Không phải mẹ em, mà là anh! Mẹ nó anh vì cái gì a, lần đầu tiên gặp em liền xem em như bảo bối, bảo bối hận không thể viết tên em khắp phòng.

"Chỉ vì em thích sạch sẽ mà từ sau khi em đến, con mẹ nó Khiết Xí Linh trong tiệm đều là nhập khẩu, mắc vl. Tám trăm cái ly mà một nửa mười ngày nửa tháng không dùng kia của em, mỗi ngày anh đều lấy khăn tơ tằm ra lau từng cái từng cái cho em. Tiểu Lý muốn chạm vào anh cũng không cho, anh vì cái gì? Anh sợ em thói ở sạch không thích người khác chạm vào! Mỗi ngày đều lau, mẹ nó anh có thể đi làm công cho nhà hàng luôn rồi."

(Khiết Xí Linh 洁厕灵: tên hãng nước tẩy rửa toilet.)

"Em gọi một cú anh liền chạy như bay tới đón em, con mẹ nó còn có ai có thể đối tốt với em như vậy không? Anh lớn vậy rồi mà còn chưa từng đối xử với mẹ anh như vậy, tính khí tốt cả đời anh đều lấy ra để hầu hạ em!"

Tiêu Chiến không ngờ anh sẽ nói những điều này. Thật ra cậu nghĩ rất nhiều, luôn nghĩ quá nhiều, nhưng mà bộ não như vậy lại không xử lý được tình yêu thẳng thắn nhiệt tình nóng rực của Vương Nhất Bác. Tuyến lệ không nhạy, Vương Nhất Bác nói lớn tiếng một chút mí mắt cậu lại run rẩy muốn khóc, Vương Nhất Bác sợ tới mức tim gan lại run lên.

"Sao lại khóc rồi? Không phải chứ, anh đâu có nói em không tốt, đừng khóc."

Khí thế kiêu ngạo của Vương Nhất Bác liền tắt lửa, cuống quít ôm Tiêu Chiến không nói nữa. Mắt thấy nước mắt của mỹ nhân lại bắt đầu rơi tí tách tí tách, cúi đầu hôn hôn cậu: "Quên đi, không tính sổ với em nữa, bị anh dữ khóc, lát nữa vẫn là anh chịu tội thôi."

Anh sờ sờ tay Tiêu Chiến, hơi lạnh, nhíu mày: "Đi thôi, chúng ta bắt xe về."

Ai ngờ Tiêu Chiến nắm chặt vạt áo của anh, không cho anh đi đón xe: "Đừng bắt xe."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn cậu: "Gió lớn, em sẽ lạnh."

Đôi mắt của Tiêu Chiến vẫn còn đỏ sau khi khóc, ánh lệ bị đèn đường phản chiếu ra từng chút từng chút: "Đừng bắt xe về."

Vương Nhất Bác mềm lòng, vội vàng ôm người vào ngực đồng ý. Đội nón bảo hiểm mới lên cho người ta, nói với người ôm sát một chút, lạnh thì nhét tay vào trong áo nhiều lần.

Tiêu Chiến không nói lời nào, sải bước ngồi lên ghế sau xe máy, trong nháy mắt động cơ khởi động liền dán đầu vào sau lưng Vương Nhất Bác.

Dán Vương Nhất Bác rất an toàn, ngay cả thính giác và thị giác đều mơ hồ, rất giống mỗi đêm ngủ trên cánh tay của Vương Nhất Bác: Trước khi ngủ ý thức dần dần mơ hồ, dường như ngủ rồi, nhưng vẫn có thể cảm giác được Vương Nhất Bác ở bên cạnh cậu.

Cậu thích loại cảm giác này, cũng thích ngủ bên cạnh Vương Nhất Bác.

30.

Lúc về tiệm của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến được dắt đi vào, cậu đột nhiên trở lại nơi tràn ngập ánh sáng nên có chút không thích ứng được, híp mắt liếc nhìn giá ly —— Chắc là Vương Nhất Bác lại mua thêm hai cái ly cho cậu rồi.

"Ăn gì chưa?" Vương Nhất Bác rót nước cho cậu.

"Chưa."

Tiêu Chiến đứng bên cạnh chàng trai, rõ ràng trên người chỗ nào cũng ổn, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm giác cậu bị xối ướt. Giống như mèo dính mưa vậy, ở bên ngoài chịu hết ủy khuất rồi trở về nơi này của anh.

Đại mỹ nhân uống nước xong, liếc anh một cái: "Anh ăn chưa?"

Vương Nhất Bác bị dáng vẻ vô tội này của cậu chọc cười: "Em nghĩ sao?"

Tiêu Chiến nhíu mày, lại bắt đầu ngược đãi môi dưới của mình. Vương Nhất Bác vội vàng kéo người đến bên cạnh mang lên lầu: "Đùa em thôi, anh ăn chiều rồi. Bên ngoài lạnh muốn chết, em đi tắm trước đi."

Tiêu Chiến đứng trên sàn gạch men trong phòng tắm, quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác: "Anh không lạnh sao?"

Một bàn tay của cậu bám cửa phòng vệ sinh, rõ ràng không nói gì nhưng dường như Vương Nhất Bác lại chợt nhìn hiểu ánh mắt của cậu.

Anh nhếch khóe môi: "Muốn anh tắm với em à?"

Mặt mỹ nhân không có biểu cảm gì, cứ nhìn anh không nói lời nào như vậy.

Vương Nhất Bác càng muốn cười, tùy tay ném áo hoodie lên lưng ghế sô pha trong phòng ngủ, mặc một chiếc áo ba lỗ đen đi đến: "Đi thôi, ôm em tắm, giúp em cởi quần áo mặc quần áo sấy tóc nặn kem đánh răng, được không?"

Cửa vừa đóng Vương Nhất Bác liền móc Tiêu Chiến vào bên mình hôn môi kịch liệt. Tiêu Chiến bị hôn cả người treo trên người anh, Vương Nhất Bác vừa mút đầu lưỡi của cậu cậu liền ưm một tiếng, tựa như keo dán giấy vậy, vừa chạm liền đổ, vừa sờ liền mềm.

"Sao vậy?"

Tiêu Chiến khép hờ mí mắt nói với anh: "Anh quá dùng sức..."

Vương Nhất Bác nắm chặt eo cậu, thấp giọng nói: "Anh vẫn chưa đi vào đâu."

Chân Tiêu Chiến mềm nhũn.

Bất kể là hôn môi hay ôm, tất cả thời khắc tiếp xúc thân mật, Vương Nhất Bác đều luôn có thể dễ dàng khiến cậu vui lòng phục tùng. Cậu ở trước mặt Vương Nhất Bác yếu ớt không chịu nổi, hơi dùng chút lực liền bị chơi hư, hơi nghe hai câu thô tục liền thở phì phò xin anh.

Cậu ôm cổ Vương Nhất Bác trong bồn tắm, còn muốn dính người hơn trước kia vài phần: "Anh ôm em đi, Vương Nhất Bác, anh ôm em đi."

Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến để cậu nằm trên người mình. Nâng cằm cậu lên, cậu bị bắt ngửa đầu cho anh đùa bỡn môi châu, hôn đối phương chảy nước bọt ra theo khóe miệng, thoải mái rên hừ hừ.

Anh hôn Tiêu Chiến một hơi, sau đó xoa xoa má cậu: "Sau này đừng nói dối nữa, được không?"

Mạnh miệng với bọn họ, mềm lòng với anh, được không?

Tiêu Chiến không nói lời nào, Vương Nhất Bác bẻ thẳng eo cậu để cậu dạng chân ngồi trên người mình, nguyên cây tiến vào từng chút từng chút.

Lúc bị lấp đầy, Tiêu Chiến nhỏ giọng hờn dỗi một tiếng, trướng đến mức động cũng không dám động, kết quả Vương Nhất Bác đột nhiên đỉnh đầu, cả người cậu lắc lư ngã xuống người anh.

Vương Nhất Bác quá dùng sức, Tiêu Chiến chịu không nổi. Rõ ràng chỉ có mấy ngày không làm mà bây giờ ăn dương vật của Vương Nhất Bác lại trở nên khó khăn. Nhưng Vương Nhất Bác lại cố tình không chiều cậu, vừa đâm tàn nhẫn vừa hỏi bên tai cậu như nghiêm hình bức cung: "Sau này còn trốn anh không?"

Tiêu Chiến rốt cuộc chịu không nổi, khóc lóc lắc đầu, ôm cổ anh kêu: "Anh không được gặp cậu ta, cũng không được nhớ cậu ta."

"Ghen phải không?" Mỗi lần Vương Nhất Bác thọc vào rút ra đều sẽ có nước ấm ùa vào đường đi, bụng của Tiêu Chiến càng ngày càng trướng, cảm giác mình bị làm hỏng rồi, biến thành một vật chứa, biến thành bao dương vật của Vương Nhất Bác. Cậu bị chịch đầu óc choáng váng, Vương Nhất Bác còn cố tình không thuận theo không buông tha hỏi cậu.

"Hửm? Có phải ghen không?"

Trên mặt mỹ nhân nổi ửng hồng, bị ức hiếp khóc mãi, vừa bị làm miệng không khép lại được, vừa bắt lấy đầu tóc của Vương Nhất Bác, cuối cùng đứt quãng nói: "Em không thích cậu ta..."

Vương Nhất Bác hôn cậu một cái, kéo mông người ôm vào trong ngực đỉnh lên trên: "Được, anh đuổi cậu ta đi."

Tiêu Chiến hét lên một tiếng lại muốn khóc, lần này là bị làm khóc. Cậu không muốn ôm Vương Nhất Bác, bởi vì ôm chặt sẽ chịch sâu, quy đầu đâm thẳng vào tâm huyệt của cậu, cậu kẹp chân chịu không nổi, cảm giác mình bị chịch ra nước rồi, phun như suối vậy.

Cậu cũng không thể buông Vương Nhất Bác ra, bởi vì vừa buông ra liền bị đâm lắc qua lắc lại, dương vật nghiền loạn, vừa sợ vừa sướng.

Cậu tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể lại khóc sướt mướt nói lần nữa: "Vương Nhất Bác, anh ôm em đi..."

"Ôm rồi." Vương Nhất Bác ôm sát người, đỉnh cậu một cái thật mạnh, "Còn có gì chưa nói cho anh biết không?"

🍓🦁🐰🍓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro