Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐱🌸

Lúc trước hai người làm sao cũng sẽ không đoán được, có một ngày sẽ có loại cảnh tượng như hôm nay. Tiêu Chiến cởi áo tháo thắt lưng mê người gây rối, ngược lại Vương Nhất Bác lại thành chính nhân quân tử, mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. “Mặc y phục vào.” Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không chịu nghe theo lời hắn, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngồi quỳ thấp hơn tầm mắt của hắn, ngưỡng mặt nhìn hắn. “Vương Nhất Bác.”

Người đã trần trụi ở trước mắt hắn rồi, Tiêu Chiến còn chưa tự thấy xấu hổ, hắn cần gì phải khó chịu thay y? Không cố tránh tầm mắt y nữa, Vương Nhất Bác chỉ trích y nói: “Sao ngươi lại như vậy?”

Tiêu Chiến cong mắt cười với hắn, cười rất ngoan, cũng rất ngọt.

Lại chẳng biết tại sao, rõ ràng y cố ý làm ra bộ dáng diễm tình nhưng phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác cũng không phải là không kiềm được dục hỏa mà là không khỏi thương tiếc ——

Tiêu Chiến không phải là dung chi tục phấn trong hẻm liễu kia, y thật sự không cần cố ý học bộ dáng hồ ly tinh quyến rũ mê hoặc chủ nhân kia, y chỉ cần áo mũ chỉnh tề ngồi ở đó, tùy tiện cười với người ta một cái cũng đủ khiến người ta thần hồn điên đảo.

Y muốn mê hoặc ai, nào cần mất công như thế.

“Không thích xem sách, vậy có thích xem ta không?” Tiêu Chiến hỏi hắn. Sau đó vươn hai cánh tay mảnh khảnh quấn vào bên hông hắn, nhẹ nhàng đặt cằm lên trên đùi hắn, giống như một vật nhỏ được nuôi dưỡng, sau khi bị thuần phục liền thuận theo rúc vào bên người chủ nhân.

Khiến người ta rất muốn sờ sờ y, hoặc là, hôn hôn y.

Vương Nhất Bác cảnh giác nhìn y, không đáp lời, cũng bất động.

Tiêu Chiến lại hỏi: “Chàng còn nhớ chuyện lúc trước chàng đạp lên nóc nhà nhìn lén ta tắm rửa không?”

“……” Nhắc cái này làm gì……

Lại nhớ đến chuyện đêm đó, Tiêu Chiến đã sớm quên lúc ấy muôn vàn chán ghét tên tiểu dâm tặc này như thế nào rồi, còn dư lại trong lòng, tất cả đều là ngọt ngào. “Sau này muốn xem thế nào, ta đều cho chàng xem, không cần lén lút nữa.” Tiêu Chiến nói lời này thật sự mê hoặc lòng người, dù trái tim Vương Nhất Bác có cứng rắn đến đâu cũng không thắng nổi mỹ nhân âu yếm cởi hết nằm trên đùi, ngàn dỗ vạn dỗ nói lời tỏ tình với hắn.

Không còn nói những lời tàn nhẫn nữa, Vương Nhất Bác quét mắt nhìn y từ đầu đến chân hết một lần. Thư các này không thể so với phòng ngủ, khí lạnh bên ngoài theo khe hở cửa sổ chui vào trong lầu các, kêu Tiêu Chiến mặc quần áo vào y lại không chịu, qua một hồi như vậy, làn da vốn bóng loáng của y bị lạnh mà nổi lên một lớp da gà.

Trước không nói đến có sinh tà niệm hay không nhưng Vương Nhất Bác thật sự luyến tiếc thương xót thân thể mềm yếu này của Tiêu Chiến, cầm áo khoác đang phủ trên người mình, cánh tay vung lên, trực tiếp quấn thân thể của Tiêu Chiến lại, hung hung dữ trách y: “Ngươi muốn càn quấy cũng phải biết chọn nơi chứ.”

Giọng nói không quá ôn nhu nhưng chân chân thực thực là đang quan tâm y, Tiêu Chiến vui vẻ ôm cổ hắn một phát, dưới áo khoác ấm áp, thân thể bóng loáng dính sát vào hắn.

“Chàng ôm ta, ta liền không lạnh a.” Cười một tiếng, Tiêu Chiến chủ động đi tới hôn hắn.

Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn người gần trong gang tấc, vốn tính đẩy y ra nhưng tay nâng lên một nửa lại treo giữa không trung, sau khi do dự thật lâu, cuối cùng cũng không đẩy y ra, còn nắm thật chặt áo khoác lông cừu trên người y lại, sợ gió lạnh chui vào, thổi cho y bị cảm lạnh.

Trong suốt nụ hôn nồng nhiệt kéo dài, dưới thân Tiêu Chiến liền có phản ứng, vật giữa hai chân không có quần áo ngăn cản, dần dần dựng cao lên.

E lệ thì e lệ nhưng cũng không còn giống như trước cứ thích khẩu thị tâm phi nữa, chủ động kéo tay Vương Nhất Bác thả vào giữa hai chân mình.

Y biết Vương Nhất Bác thích chạm vào y, y cũng muốn cho Vương Nhất Bác chạm vào y. Tuy Vương Nhất Bác không khước từ nhưng lòng bàn tay dán vào chỗ kia lại vô cùng cứng ngắc, như là không còn thương tiếc y giống như trước kia nữa.

Hắn không muốn, Tiêu Chiến cũng không ép hắn an ủi, buông miệng ra, làn hôn hồng nhuận trong sáng dán vào bên tai hắn, “Không muốn chạm vào ta sao?

“Vậy bằng không, ta vẫn ngậm cho chàng bắn ra giống như ngày đó, được không?” Nói xong y bắt đầu tháo đai lưng cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại bỗng nhiên bắt tay y, túng quẫn nói: “Không cần……”

“Làm sao vậy?”

“Tiêu Chiến, ngươi muốn thế nào cứ nói thẳng, đừng dùng loại thủ đoạn này để trêu chọc ta nữa.”

“Ta… muốn làm chàng vui vẻ.”

“Ngươi cảm thấy ngươi như vậy, ta sẽ vui vẻ sao?”

Đáy mắt Tiêu Chiến sinh ra chút mê mang, do dự một lát, gật đầu với Vương Nhất Bác. Y cho rằng, y cảm thấy làm như vậy hắn sẽ vui vẻ. “Vậy… phải thế nào chàng mới có thể vui vẻ? Chàng nói với ta đi.”

Vương Nhất Bác lạnh lùng cười, ngả ngớn nói: “Chỉ cần ngươi tuân thủ nghiêm ngặt tam cương ngũ thường, đã gả cho ta rồi thì đừng lả lơi ong bướm, nhớ đến người khác.”

Không do dự chút nào, Tiêu Chiến đương nhiên đáp: “Được.”

Trả lời dễ dàng như vậy, ngược lại Vương Nhất Bác cũng không biết nói gì tiếp, trong lúc ngơ ngác, Tiêu Chiến lại nhào tới ôm hắn, dưới áo lông cừu, cách vải vóc, cố ý dùng dương vật của mình để cọ Vương Nhất Bác. Không so đo với lời nói quá đáng vừa rồi của hắn, y nhẹ giọng hỏi hắn: “Cứng thành như vậy, thật sự không cần ta giúp sao?”

Vương Nhất Bác hít sâu, lạnh lùng nói: “Nhanh mặc y phục vào,”

“Nhưng mà ta muốn thân mật với chàng……” Không chỉ muốn thân mật lướt qua như vậy rồi ngừng mà còn muốn cùng chàng làm…… những chuyện chàng thích đó.

“Ngươi……” Tiêu Chiến tấn công từng đợt từng đợt khiến Vương Nhất Bác thất điên bát đảo, đầu óc đang hỗn độn, đột nhiên, cửa thư các bị gõ vang.

Vương Nhất Bác không hề phòng bị, đột nhiên cả người đều chấn động. Sau khi hoảng sợ, phản ứng đầu tiên lại là ôm chặt Tiêu Chiến một phát, dùng sức che chở người vào trong lòng mình.

Phản ứng này của hắn chọc cho Tiêu Chiến rất muốn bật cười, cũng không phải yêu đương vụng trộm, cần gì kinh hoảng như vậy?

Vương Nhất Bác không phải sợ yêu đương vụng trộm bị bắt mới giật mình kinh hoảng mà loại phản ứng theo tiềm thức này nên miêu tả như thế nào…… Có lẽ là kiếp nạn lần này lưu lại bóng ma cho hắn đi.

Bây giờ thế cục trong triều còn chưa rõ, thân phận của Tiêu Chiến…… ngay cả hắn cũng không dám xác định rốt cuộc có vấn đề hay không, rất nhiều tai hoạ ngầm đều chôn trong chỗ tối bí mật, hắn thật sự sợ hãi, sợ có thời khắc nào đó, dưới tình huống hắn không có cách nào khống chế, mầm tai hoạ sẽ đột nhiên giáng xuống người Tiêu Chiến.

Tuy trong lòng hắn đăm chiêu suy nghĩ nhưng tất nhiên là không chịu nói với Tiêu Chiến, lấy lại bình tĩnh, hắn dò hỏi về phía cửa: “Ai?”

Ngoài cửa là âm thanh của hạ nhân nhà mình, “Bẩm Vương gia, Hoàng Thượng sai người từ trong cung tới, muốn thăm hỏi thương thế của Vương gia, còn tặng dược liệu chữa thương nữa.”

Kỳ quái, hắn hiểu tính tình của hoàng huynh, phạm vào lỗi lớn như vậy, tha cho hắn không chết đã là khai ân ngoài vòng pháp luật rồi, hắn vẫn còn chưa đi nhận sai, sao có thể chủ động tới quan tâm hắn chứ?

“Bổn vương đã biết, nhận lấy dược liệu được ban cho, thay ta tiễn người đi.”

“Cái này……” Hạ nhân ngoài cửa khó xử nói: “Cung nhân kia nói, muốn tận mắt nhìn thấy thương thế của Vương gia một cái mới trở về báo cáo kết quả với Hoàng Thượng được.” Lòng Vương Nhất Bác trầm xuống, cân nhắc một lát, có lẽ đã đoán được nguyên do.

Hắn có thể may mắn được cứu sống là dựa vào địa vị của cữu cữu trong triều, nhưng mưu phản là đại sự cỡ nào, hoàng huynh không muốn đắc tội với cữu cữu mới tha cho hắn một mạng nhưng sao có thể thật sự chứa chấp hắn?

Hôm nay đột nhiên phái người tới thăm, chỉ sợ là tin tức hắn khôi phục thương thế đã truyền tới trong cung. Muốn để hoàng huynh yên tâm, vậy bệnh nặng của hắn liền không thể khôi phục, hắn cần phải làm một phế nhân.

Tiêu Chiến vẫn còn ngồi trong lòng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng y, “Đứng lên, đừng quấy rối.” Có chính sự phải làm, dĩ nhiên Tiêu Chiến sẽ không lại quấn hắn làm gì, ngoan ngoãn đứng lên, mặc áo bào vào, đẩy hắn trở về Vĩnh Xuân Các.

Cũng may hạ nhân trong phủ giữ kín miệng, trước khi Vương Nhất Bác cho phép sẽ không nói chuyện thương thế của hắn đã khôi phục với cung nhân kia. Đợi công công kia đi vào phòng Đoan Vương, tận mắt nhìn thấy Đoan Vương hôn mê nằm trên giường, hơi thở mỏng manh, nghiễm nhiên đã trở thành một tên phế nhân mới bằng lòng an tâm rời khỏi Vương phủ.

Hoàng huynh hy vọng hắn đừng khỏe lên là hợp tình hợp lý. Vương Nhất Bác sẽ không trách hắn ta, cũng không có tư cách trách hắn ta. Vì có thể để hắn ta an tâm, hắn sẽ tránh cả đời ở trong phủ giả làm phế nhân, từ nhỏ đến lớn hắn am hiểu nhất là loại chuyện diễn trò này. Nhưng chỉ sợ, cho dù là vậy cũng không sống yên ổn được bao lâu, phía sau không biết còn có bao nhiêu hỗn loạn đang chờ bọn họ.

Đủ loại suy tư mơ hồ không rõ lý do cứ quanh quẩn trong lòng, Vương Nhất Bác, thật sự rất phiền loạn. Hơn nữa, không biết chính hắn có phát hiện hay không, hắn là người khôn khéo thông minh như vậy nhưng khi đối mặt với chuyện của Tiêu Chiến liền lập tức trở thành đồ ngốc, không thể lý trí cũng không thể bình tĩnh, cho nên dưới tình thế cấp bách liền làm ra chuyện khiến mình hối hận không kịp.

Đúng vậy, hắn hối hận.

Hạ Đoạn Tình Cổ cho Tiêu Chiến, hắn hối hận.

Sai người tìm kiếm mấy ngày nay nhưng hành tung của tiểu thư Giang gia vẫn trước sau không tìm được, chuyện liền trở nên có chút phiền phức rồi ——

Thứ nhất, không tìm thấy người, không thể phối chế thuốc giải Đoạn Tình Cổ được.

Thứ hai, tình huống như vậy khiến hắn không khỏi đi suy đoán một vài việc.

Giang gia này là danh môn vọng tộc trong kinh thành, sao đột nhiên từ gia chủ đến tiểu thư toàn bộ đều mất hành tung? Giang gia cùng Tiêu gia có quan hệ thân thiết như thế…… có phải đều là phe mưu nghịch hay không? Nếu thật sự là thế, vậy rắc rối khó gỡ dưới chân hoàng thành này đều là tôi tớ của phản đảng, phe thế lực của Nhị ca kia sợ là đã không thể lường được, nếu khởi nghĩa đánh một trận mở màn, vậy phần thắng của hoàng huynh…… rất khó nói.

Còn có chính là, kể từ đó, Tiêu Chiến cũng càng thêm khả nghi. Nếu như xảy ra chuyện gì, y thật sự bảo vệ hắn sao?

------

Trong lòng tích đầy mây đen, liên tiếp mấy ngày Vương Nhất Bác đều buồn bực không vui, Tiêu Chiến cũng không dám hỏi nhiều, hỏi hắn cũng không chịu nói, hỏi sâu hắn còn muốn tức giận. Duy nhất an ủi là, qua thêm mấy ngày nữa, thương thế của hắn cuối cùng cũng khỏi hẳn.

Tào thái y tháo hết mảnh vải băng bó cho hắn, hạ nhân chuẩn bị nước ấm cho hắn tắm gội ở trong phòng, đoạn thời gian này, thân thể hắn từ trong ra ngoài đều sắp bị mùi thuốc đắng thấm ướt rồi, nên ngâm một chút cho đỡ.

Chẳng qua Tiêu Chiến bình thường hầu hạ ân cần hơn so với bất kỳ ai khác, lúc này không biết đã chạy tới đâu rồi, Vương Nhất Bác đứng cạnh thùng tắm, chỉ có hạ nhân ở bên cạnh chờ hầu hạ.

“Vương gia nâng cánh tay lên để tiểu nhân cởi áo cho ngài.” Người này đã hầu hạ Vương Nhất Bác rất nhiều năm, dĩ nhiên cẩn thận hơn so với ai khác, sẽ không có nửa điểm sai lầm. Nhưng Vương Nhất Bác trầm mặc nửa ngày, lại bất mãn nói với hắn ta: “Đi xuống đi, không cần ngươi.”

“Vương gia……?”

“Bổn vương tự làm.”

“Vâng.” không dám nhiều lời, hạ nhân rời khỏi gian nhà, sau khi ra ngoài trong lòng nhịn không được nói thầm, đại thương mới khỏi là chuyện nên cao hứng, sao Vương gia lại rầu rĩ không vui.

Trong phòng, Vương Nhất Bác cởi quần áo ra, nhắm mắt ngâm trong nước. Tiêu Chiến, ngươi tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi lén mưu đồ làm chuyện bất chính gì, nếu không, nếu không…… ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ?

Mà Tiêu Chiến thật sự đi làm một chuyện bất chính, chẳng qua cũng không phải là cái loại mà Vương Nhất Bác nghĩ. Lúc y trở về, Vương Nhất Bác vừa mới tắm gội xong, mặc trên người áo trong màu trắng rộng rãi thư thái, vạt áo rộng mở lộ ra một mảnh lồng ngực rắn chắc, hơi nước chưa lau khô phủ trên da thịt, nhìn một cái liền khiến người ta miên man bất định.

Tiêu Chiến ngơ ngẩn nhìn hắn một hồi, sau đó hỏi hắn: “Tự tắm gội sao? Sao không đợi ta về.”

Ngươi đi làm cái gì rồi?

Những lời này đã tới bên miệng nhưng Vương Nhất Bác lại thu hồi. Lạnh lùng nhìn y một cái, Vương Nhất Bác không để ý tới y, vừa đi về phía giường, vừa nói với y: “Bổn vương không sao, không cần ngươi lại lo lắng chăm sóc, ngươi về Thê Ngô Các đi.”

Tiêu Chiến thản nhiên đi qua theo, không nói hai lời liền cởi giày vớ ra rồi lên giường, giơ tay buông màn lụa bên giường xuống, ngồi quỳ ở đối diện Vương Nhất Bác nhìn hắn, nói với hắn: “Ta không về.”

Trong không gian chật chội, hô hấp của Vương Nhất Bác không chịu khống chế mà bắt đầu tăng tốc, “Tiêu Chiến, nếu ngươi còn dám cởi quần áo ngay trước mặt ta……”

Quần áo không vội thoát, Tiêu Chiến trước hôn hắn.

Vết thương trên người Vương Nhất Bác đã lành rồi, Tiêu Chiến liền không do dự mà ngồi cưỡi lên trên đùi hắn, ôm cổ hắn, làm càn hôn. Mới đầu Vương Nhất Bác không chịu há miệng phối hợp với y, Tiêu Chiến liền ngậm môi hắn liếm từng chút từng chút rồi cắn xé, khác với mọi khi y dịu dàng cẩn thận, lần này có vẻ có chút nóng vội.

Vương Nhất Bác đóng khớp hàm không cho đầu lưỡi y tiến vào, Tiêu Chiến liền dùng ngón tay xoa khóe môi hắn, hơi thở như lan, dùng khí âm nói với hắn: “Cho ta……”

Như bị trúng lời nguyền, cả người Vương Nhất Bác liền khô nóng, ý xấu mở miệng nhưng lại cắn ngón tay Tiêu Chiến một cái. Lực đạo không nhẹ, Tiêu Chiến ăn đau “Ưm” một tiếng, lại tùy hắn cắn mà không nói, chờ hắn cắn đủ rồi nhả ra, liền bỏ ngón tay bị cắn đau kia vào trong miệng mình, vô tội mút vào.

Lúc y mút ngón tay, dương vật giữa hai chân Vương Nhất Bác lại bắt đầu không nghe lời, cách mấy lớp vải, chỉa thẳng vào mông Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cảm nhận được độ ấm cùng hình dạng của chỗ kia, sắc mặt bắt đầu phiếm hồng như say rượu, sau đó càng hôn Vương Nhất Bác nồng nhiệt hơn, hôn lên cổ, lên tai, còn có lồng ngực lộ ra sau khi y kéo áo trong của hắn.

Y động tình hôn liếm lên mỗi một tấc da thịt mẫn cảm trên người Vương Nhất Bác, đem từng dấu hôn làm lễ vật tặng hắn.

Vương Nhất Bác không chịu nổi khiêu khích, vì thế tức muốn hộc máu mà nắm chặt cổ tay Tiêu Chiến, đẩy y từ trên người hắn xuống.

Tiêu Chiến mờ mịt ngã ngồi trên giường, lại nhìn Vương Nhất Bác đang thở hổn hển nhìn y, trong mắt toàn là hàn ý.

Y do dự một hồi, không lại miễn cưỡng nữa, ngồi quỳ ở trước mặt hắn, lại một lần nữa cởi hết quần áo trên người mình ra. Sau đó lúc cởi quần áo liền lấy một hộp sứ màu trắng ra, nhút nhát sợ sệt nói với Vương Nhất Bác: “Cái này…… Ta không biết dùng……”

Đó là một hộp hoa hồng cao.

Đầu óc Vương Nhất Bác ong lên một tiếng, Tiêu Chiến thật sự tính cùng hắn……

Có lẽ y muốn Vương Nhất Bác dạy y nên dùng thứ này như thế nào nhưng Vương Nhất Bác lại trước sau không chịu đáp lại y, y đành phải tự mở hộp sứ ra, dùng đầu ngón tay khoét một mảnh nhỏ ra, dựa theo hiểu biết lúc trước của y mà bôi vào hậu đình của mình.

Nơi đó thì nóng, hương cao lại lạnh, lạnh nóng hòa hợp, Tiêu Chiến khó chịu mà cắn môi.

Càng khó nhịn chính là cảm giác xấu hổ, chỗ kia của y chưa từng bị mở rộng qua, đây là lần đầu tiên y tự chạm vào mình như vậy, còn làm ngay trước mặt Vương Nhất Bác, sao y có thể bình thản ung dung được?

Tuy là thế nhưng y vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một cái, y muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Y muốn biết hắn có thể cao hứng hay không, có thể cười hay không.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn trước sau lạnh như băng nhìn y, biến hoá duy nhất chính là lồng ngực phập phồng càng ngày càng nặng kia.

Y dùng đầu ngón tay phá vỡ lối vào hậu huyệt, dịch cao kia vừa mới tiến vào đường đi liền bắt đầu hòa tan, sau khi hòa tan liền chảy xuống theo ngón tay cùng bắp đùi y.

Y có chút luống cuống tay chân, vội vàng đẩy thứ đó vào chỗ sâu trong đường đi, dịch cao kia một bên bị đẩy vào bên trong, một bên chảy ra bên ngoài, đồ vật như dầu trơn dính đầy ngón tay y, một lát sau lại có thể đưa đẩy trôi chảy.

Ngoại trừ cảm giác dị vật cùng cảm giác xấu hổ, Tiêu Chiến cũng không cảm nhận được cái khác, đợi một ngón tay ra vào không sai biệt lắm, y liền thử bỏ thêm một ngón tay vào.

Hai ngón tay căng nhục huyệt ra, vào được càng sâu, lại lộng vài cái, trong lúc vô tình đụng phải một chỗ nhô lên, đột nhiên cả người y run rẩy, khó nhịn mà thở gấp một tiếng, sau đó vô lực quỳ nằm lên trên giường.

Một lát sau, y cắn răng lại thêm một ngón tay vào, cảm giác tê tê dại dại, không còn thấy đau gì nữa.

Cảm thấy tạm ổn rồi, Tiêu Chiến liền chống cánh tay, từng bước một bò qua người trước mắt, lại một lần nữa chủ động ngồi vào trong lòng hắn.

Mà người kia trơ mắt nhìn y trình diễn xuân cung sống, bây giờ đã sắp điên rồi.

Tiêu Chiến, thật ra ngươi muốn cái gì, ngươi muốn ta như thế nào, cần gì phải làm tới mức này. Chỉ cần ngươi mở miệng, ngươi muốn gì ta đều sẽ không cho ngươi sao?

Tiêu Chiến ngồi trong lòng hắn nhẹ nhàng run rẩy, hôn loạn xạ, hôn đến trái tim Vương Nhất Bác không ức chế nổi kinh hoàng.

Hắn hỏi Tiêu Chiến: “Ngươi muốn thuốc giải sao?”

Thuốc giải, đương nhiên muốn, nếu chàng chịu cho.

Hắn lại hỏi: “Nếu ta nói, thật sự không có, ngươi có hận ta hay không?”

Tiêu Chiến cười lắc đầu, “Sẽ không, chàng cũng là thuốc giải của ta.” Y không phải đang hoa ngôn xảo ngữ, không biết có phải do ảo giác của y hay không mà chỉ cần ở bên Vương Nhất Bác, được hắn ôm rồi ôm, dường như sẽ tạm thời quên đi tâm mạch đau đớn.

(Hoa ngôn xảo ngữ 花言巧语: lời ngon tiếng ngọt; lời đường mật; nói ngọt như mía lùi; lời ngon ngọt; nói ngon nói ngọt)

Y kéo tay Vương Nhất Bác đưa về phía sau mình, huyệt khẩu mềm mại bị xương ngón tay của hắn đụng phải, Tiêu Chiến khó nhịn mà rên rỉ, ghé vào bên tai Vương Nhất Bác, triền miên cầu xin: “Nhất Bác, chàng yêu yêu ta đi……”

Hô hấp của Vương Nhất Bác cứng lại, tiếp theo nháy mắt một cái, đốt ngón tay càng mạnh mẽ hơn so với Tiêu Chiến liền xông vào cơ thể y, tìm kiếm mấy phen liền tìm ra hoa tâm của y, dùng lòng bàn tay cọ xát qua lại nơi đó.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến tiếp nhận kích thích phía sau, tuy rằng chỉ là ngón tay nhưng từng đợt từng đợt khoái cảm lại khiến y thật sự khó có thể chống đỡ, treo trên người Vương Nhất Bác, trong rên rỉ mang theo khóc nức nở.

Vương Nhất Bác một bên dùng ngón tay cắm vào phía sau y, một bên cúi đầu cắn đầu vú y, khi Tiêu Chiến vừa nói câu hắn cũng là thuốc giải của y, hắn mới phát hiện, dường như gần đây cổ độc của y cũng không phát tác.

Y đã quên cô ta rồi sao? Có phải y thật sự đã quên cô ta rồi không?

Hắn rút ngón tay từ trong cơ thể Tiêu Chiến ra, mang ra theo một vũng dâm thủy, sau đó có chút thô bạo mà đẩy ngã y lên giường, bẻ hai đùi y ra, đỡ vật của mình để trước miệng huyệt của y, hung hăng tàn nhẫn nói: “Tiêu Chiến, nói ngươi yêu ta,”

Sóng tình chưa được thỏa mãn đang kích động trong cơ thể Tiêu Chiến, trong lúc ý loạn tình mê, y khàn khàn nói: “Ta yêu chàng, Vương Nhất Bác, ta yêu chàng……”

Biểu cảm của Vương Nhất Bác nảy sinh ác độc, giọng nói nảy sinh ác độc, động tác dưới thân càng là nảy sinh ác độc, không hề báo trước, dương vật thật lớn liền phá vỡ hậu huyệt Tiêu Chiến, trực tiếp xỏ xuyên đâm vào đến tận cùng.

Trong nháy mắt khi đi vào đó, hắn cắn chặt răng nói với Tiêu Chiến: “Nếu như ngươi dám gạt ta,”

Sự cắm vào thô bạo này khiến Tiêu Chiến đau đến mức trực tiếp rơi nước mắt, y cố gắng ngồi dậy, duỗi tay muốn xin Vương Nhất Bác một cái ôm.

Lại bị đối phương vô tình đẩy trở về.

Một bên cố sức đâm vào hạ thân y, một bên nói với y: “Không phải muốn cho ta thao sao, nằm yên, mở chân ra, không được khóc,”

🌸🦁🐱🌸


Cảnh mà các đồng râm mong đợi cuối cùng cũng đến 😂

Chap sau có gì không cần nói cũng biết phớ hôn? 😂 Nhưng mà vui hay buồn thì mình không chắc 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro