Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến đi về phía chiếc giường duy nhất, là lúc trước Tiêu Chiến đặt để hưởng thụ thoải mái, bây giờ ngược lại tiện nghi cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến bị đặt lên giường, Vương Nhất Bác phủ lên người y, sau khi nhìn nhau, Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến bắt đầu hôn môi, dường như tất cả đều nước chảy thành sông như vậy, chẳng biết lúc nào mà y phục của hai người đã bị rút đi.

Bàn tay của Vương Nhất Bác theo lưng Tiêu Chiến một đường đi xuống phía dưới, khi đầu ngón tay lướt qua đuôi xương sống lưng, Tiêu Chiến cảm thấy một luồng điện thổi quét toàn thân, không khỏi run lên một chút, cái mông mềm mại như mật đào bị Vương Nhất Bác nắn bóp không ngừng, ngón trỏ thăm dò vào hoa huyệt bí ẩn kia, đầu ngón tay đánh vòng trên miệng huyệt, thỉnh thoảng tham nhập vào một chút.

Đầu vú trước ngực bị Vương Nhất Bác ngậm trong miệng, dùng sức hút, dùng đầu lưỡi liếm, kích thích Tiêu Chiến, hậu huyệt chậm rãi chảy nước, trong nháy mắt bị ngón trỏ cắm vào, Tiêu Chiến trừng lớn mắt, dường như hướng đi không phải như vậy, vì sao y biến thành người nằm dưới?

Không cho Tiêu Chiến nghĩ nhiều, Vương Nhất Bác lại bỏ thêm một ngón tay, hai ngón tay thọc vào rút ra qua lại trong huyệt, đốt ngón tay cong lên, đầu ngón tay đang thăm dò, lúc đụng tới chỗ nào đó, Tiêu Chiến bị kích thích kêu thành tiếng, "A! Đừng, đừng chạm vào chỗ đó......"

Không cho làm Vương Nhất Bác càng muốn làm, không ngừng ấn chỗ kia, khoái cảm bao phủ Tiêu Chiến, âm thanh cũng càng quyến rũ hơn, dần dần thêm đến ngón tay thứ ba, Vương Nhất Bác ngồi quỳ hai bên Tiêu Chiến, lấy một tay khác nắm phía trước của Tiêu Chiến loát động qua lại, chưa được mấy cái, Tiêu Chiến đã kêu bắn lên trên bụng nhỏ của mình.

Vương Nhất Bác lau chất lỏng trên bụng nhỏ của Tiêu Chiến một cái, lau lên dương vật của mình, rút tay ra, thay thành cây dương vật dưới thân mình rồi đâm vào.

Thật chặt, Vương Nhất Bác sướng vô cùng, nhịn xuống dục vọng muốn mạnh mẽ thao mở, hạ thân chậm rãi đâm rút, chờ đến khi biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến không còn đau đớn nữa, phía dưới cũng ra nước mới thao làm tốc độ nhanh hơn.

"A, a, nhẹ chút, quá nhanh!" Tiêu Chiến bị thao mất hồn, Vương Nhất Bác quá lớn, y mơ hồ cảm giác mình sắp bị hắn đâm thủng, khẩn trương co rút lại vách trong, rõ ràng cảm nhận được cây vật thô to lửa nóng kia của Vương Nhất Bác.

"Ca ca, ngươi xác định muốn chậm một chút sao?" Vương Nhất Bác chậm lại động tác, rút ra một khúc lớn, đi vào một đoạn nhỏ, mài từ từ, rất nhiều lần đi qua điểm mẫn cảm nhưng lại không hướng vào chỗ đó.

Tiêu Chiến bị giày vò dục hỏa đốt người, muốn Vương Nhất Bác lại đâm vào điểm kia thật mạnh, "Nhanh một chút! Ngươi nhanh một chút đi!"

"Vậy ca ca phải chịu nha!" Sau khi Vương Nhất Bác được cho phép liền dùng sức đánh vào điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến, bắt lấy cổ chân cực nhỏ kia bẻ sang bên cạnh, vừa cúi đầu là có thể thấy được cây dương vật kia không ngừng ra vào trong huyệt, cảnh tượng hương diễm kích thích Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm giác hình như dương vật trong cơ thể lại phồng lớn một vòng.

Tiêu Chiến bị thao phập phập phồng phồng, chậm rãi ngửi thấy một mùi hoa, là mùi trên người Vương Nhất Bác, mùi hoa bạch mẫu đơn.

"Nhanh, muốn tới......" Tiêu Chiến cảm giác mình lại sắp leo lên đỉnh, đưa tay muốn Vương Nhất Bác ôm y.

Vương Nhất Bác điều chỉnh tư thế, cúi người ôm Tiêu Chiến, nỉ non bên tai y, "Chờ ta cùng nhau!"

Tiêu Chiến sướng, lưu lại từng vết đỏ trên lưng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác còn chưa muốn bắn nhưng Tiêu Chiến đã chịu không nổi, mông co rụt lại co rụt lại muốn kẹp hắn bắn.

Vì thế trong nháy mắt nào đó, Vương Nhất Bác tinh quan thất thủ, bắn hết vào trong cơ thể Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng bắn ra một luồng một luồng.

Vương Nhất Bác rút ra lật Tiêu Chiến lại, để y quỳ, đánh một cái vào mông y, "Kẹp ta? Tự mình dùng tay bẻ ra!"

Tiêu Chiến không chịu, Vương Nhất Bác liền cầm dương vật đánh vào miệng huyệt của y từng cái từng cái, vật vừa bắn vào liền chậm rãi chảy ra từ miệng huyệt, Vương Nhất Bác đỉnh vào một cái đầu lại lui ra ngoài, dùng cái này lặp đi lặp lại.

Tiêu Chiến bị làm chịu không nổi, duỗi tay bẻ cánh hoa của mình ra, lắc mông, "Vào đi, xin chàng! Chiến Chiến muốn!"

Vương Nhất Bác chịu không nổi Tiêu Chiến quá lẳng lơ như vậy, một tay ấn lưng Tiêu Chiến, một tay đỡ cây dương vật kia cắm xuống đến cùng.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến mệt mỏi đã ngủ, Vương Nhất Bác vẫn còn làm siêng năng cần cù.

Tỉnh lại trước chính là Tiêu Chiến, nhìn con thỏ nhảy nhót lung tung phía xa, cũng không biết hôm qua bị mấy con thỏ đó nhìn bao lâu nữa.

Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ say, Tiêu Chiến điểm huyệt để Vương Nhất Bác ngủ càng trầm hơn một chút, nói đùa thôi, sao y chịu để tiểu bằng hữu của y lên chiến trường chứ!

Tiêu Chiến hạ một nụ hôn lên trán Vương Nhất Bác, suy tư một lát rồi đặt khối ngọc bội trên người vào bên cạnh Vương Nhất Bác, tiếp theo nói với thỏ con bên cạnh, "Các tiểu khả ái, nhớ phải giúp ta chăm sóc hắn tốt nha!"

Đi ra khỏi động, Tiêu Chiến bày trận pháp, kết giới bao vây động, đề phòng Ma tộc đi vào, cũng vì đề phòng Vương Nhất Bác đi ra.

Ma tộc xảo quyệt không giữ lời hứa, đã đánh lén từ đêm, cũng may Tiêu Chiến đã chuẩn bị kỹ càng, trận chiến này mở ra cũng không tính là gấp gáp.

Tiêu Chiến là chiến thần Thần giới, xông lên dẫn đầu, cầm kiếm chém giết.

Vương Nhất Bác bị đánh thức, mở mắt không nhìn thấy Tiêu Chiến, chỉ nhìn thấy ngọc bội kia, trái tim cuống cuồng, bên ngoài truyền đến âm thanh kịch liệt, rõ ràng cho thấy đã khai chiến, Vương Nhất Bác muốn rời khỏi nơi này, lại vì kết giới của Tiêu Chiến mà không cách nào rời đi.

Bây giờ Vương Nhất Bác phải suy nghĩ cẩn thận, cái gì mà muốn thả lỏng, Tiêu Chiến vốn không muốn để hắn lên chiến trường! Vương Nhất Bác nắm thật chặt ngọc bội mà Tiêu Chiến để lại, cố gắng thi pháp phá vỡ kết giới nhưng không có cách nào, hắn sinh ra không lâu, thực lực không bằng Tiêu Chiến, muốn phá hư kết giới, có lẽ còn cần chờ thêm mấy năm nữa, Vương Nhất Bác không chờ được, bây giờ hắn phải đi tìm Tiêu Chiến ngay.

Bên ngoài chiến đấu bao lâu, Vương Nhất Bác liền thử bấy lâu, một lần cuối cùng Vương Nhất Bác đã phá được kết giới rồi, cùng lúc đó đại chiến thần ma cũng kết thúc.

Sau khi Vương Nhất Bác chạy tới chiến trường, chỉ còn lại một đống hoang tàn, còn có vài vị thần còn sót lại.

Trận chiến thần ma này, hai giới tổn thất nặng nề, đặc biệt là Ma giới mất một vị Ma quân, Thiên giới có thể thắng lợi là nhờ chiến thần Tiêu Chiến dùng tự bạo đổi lấy, y đồng quy vu tận với Ma quân.

Vương Nhất Bác không thể tin được, một giọt huyết lệ nhỏ lên ngọc bội kia.

Ngọc bội phát ra ánh sáng yếu ớt, chợt lóe lên. Sau đó Tư Nghi nói với Vương Nhất Bác, đây là ngọc bội bổn mạng của Tiêu Chiến, chỉ cần ngọc bội không hủy, dù thân thể của Tiêu Chiến bị huỷ thì hồn phách cũng có thể gửi vào ngọc bội, cũng may Tiêu Chiến để ngọc bội lại cho Vương Nhất Bác, nếu lúc ấy ngọc bội cũng bị huỷ, vậy thật sự không cứu sống Tiêu Chiến được.

Nhưng mà làm lại thân thể cần hạ phàm rèn luyện, trải qua kiếp nạn. Thần giới tổn thất không kém hơn Ma giới bao nhiêu, nhiều vị thần ngã xuống, ngay cả Hoa Thần cũng ở trong đó, Thần giới cần khôi phục trật tự và xây dựng lại, Vương Nhất Bác là hoa linh có cơ hội trở thành Hoa Thần đời tiếp theo, Vương Nhất Bác muốn kề vai với Tiêu Chiến cho nên hắn cần phải trở thành Hoa Thần đời tiếp theo, chỉ có thể liều mạng tu luyện.

Hồn phách của Tiêu Chiến đến nhân gian, Vương Nhất Bác một bên tu luyện một bên lúc nhàn hạ liền chạy tới chỗ Tư Nghi, xuyên qua kính phàm trần nhìn Tiêu Chiến, đời này là kiếp cuối cùng của Tiêu Chiến, cũng là tình kiếp.

Vương Nhất Bác không thể chịu đựng được Tiêu Chiến thích người khác, cho nên đi tới nhân gian, trở thành đóa bạch mẫu đơn mà Tiêu Chiến trồng kia.

Tiêu Tán tỉnh lại, cũng có thể nói là Tiêu Chiến tỉnh lại. Tiêu Chiến khôi phục tất cả ký ức, rút đi bộ dáng thanh lãnh, lại khôi phục thành bộ dáng bất cần đời.

"Còn không biến về à?" Tiêu Chiến trực tiếp nhổ tận gốc bạch mẫu đơn đã nở rộ đêm qua lên.Sau khi hoa lắc lắc trong tay y, phụt một cái liền biến thành hình người.

"Ca, ngươi đã nhớ ra rồi sao?" Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến, rốt cuộc y đã trở lại.

Thiên sư bế quan rốt cuộc cũng xuất hiện, nhưng mà còn có một vị nam tử thanh lãnh đứng bên cạnh. Sau khi Tiêu Chiến khôi phục ký ức, Vương Nhất Bác thật sự làm được, một khắc cũng không rời Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ở đâu, trong phạm vi năm dặm đều phải có hắn.

Tiêu Chiến chọn lựa thiên sư Thanh Quốc đời tiếp theo, tiến hành bồi dưỡng, thiên sư đời tiếp theo kế vị là lúc Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác phi thăng, trở lại Thiên giới.

Thiên giới mở một trận yến hội để Tiêu Chiến đón gió tẩy trần, đồng thời bổ nhiệm Vương Nhất Bác nhậm chức tân Hoa Thần.

- Hoàn -

🌸🦁🐰🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro