chap 2 : mầy im miệng rồi đi ngủ được không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời người vốn dĩ vô thường, bản thân những phàm nhân như chúng ta có muốn cưỡng cầu cũng khó mà toại ý, đành thôi vậy ! giữ vẫn tâm tư ôm trọn ước nguyện vạn đời vạn kiếp vẫn mong gặp lại người, chấp nhận mọi thử thách của nhân gian thế sự nguyện sống trọn từng kiếp bên cạnh người

Trung Quốc _ Bắc Kinh năm 1987 ! giai đoạn thanh xuân rực rỡ của những chàng thiếu niên trong gia đình A Lệnh !

MÙA HẠ CỦA CHÚNG TA
CHAP 1 : MẦY IM MIỆNG RỒI ĐI NGỦ ĐƯỢC KHÔNG ?

Tiêu Chiến nhẹ rảo bước trên bến sông thả cho lòng nhấm nháp những thi vị của quê hương, những thứ mà không nơi nào có được ngoài nơi đây, đó chính là một góc nhỏ trên sông nơi anh có thể nấp mình lẫn trốn tất cả mọi người khi bị mẹ đánh mắng trách phạt, một dòng sông mênh mông rộng lớn để anh và đám bạn có thể thỏa sức mà nghịch nước, một vườn hoa cải ở đằng xa nhuộm vàng cả một khoảng không gian mỗi khi nó nở rộ và nơi đó cũng chính là nơi mà bọn con nít tụi anh trổ tài trộm vặt để khẳng định bản lĩnh nam nhi của mình … ở nơi đây chính là cả một bầu trời tuổi thơ mộc mạc nhưng đủ đầy màu sắc của anh , mỗi lần đi qua vườn hoa dầu cải anh đều nghe lòng có chút rung động và không biết từ khi nào đã yêu cái màu vàng ấy và yêu loài hoa dân dã này, một loài hoa mỏng manh nhưng lạ kiên cường vươn mình tỏ sắc trước cái lạnh giá của màu đông khắc nghiệt.

“ … có một mùa hoa cải
Nở vàng cả bến sông …”

Sau một hồi miên mang suy nghĩ Tiêu Chiến bị tiếng chuông điện thoại của Nhất Bác kéo về thực tại, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhấc máy

- Gì thế đại ca ? tôi trốn về quê vẫn không yên được với cậu là sao ?
- Này ! mầy làm như thế có chút nghĩa khí nào với anh em không ? đi mà không rủ tụi tao.
- Tui về nhà mình mà đại ca
- Không cần biết. mau ra trạm tàu điện ngầm đón tụi tao đi
- Tụi mầy đùa tao phải không ?

Nhất Bác không trả lời mà chỉ mở loa điện thoại cho Tiêu Chiến nghe những âm thanh ồn ào nơi trạm tàu điện và nghe cả giọng nói của lũ ôn thần đi theo cùng anh chính là Hạo Hiên, Vu Bân, Trác Thành, Kế Dương, Kỹ Lý, Hạ Bằng và Phồn Tinh, bọn họ nháo nhào tranh nhau nói

- Tiêu Chiến nhanh ra rước bọn tao đi nếu không bọn tao sẽ bị mấy cô nương ở đây bắt về làm tân lang mất.

- Cái lũ hâm tụi mầy đợi đó tao ra ngay đây.

Tiêu Chiến cúp máy ba chân bốn cẳng chạy ra trạm tàu điện để đón mọi người.

Từ xa mọi người nhìn thấy Tiêu Chiến đã reo hò ầm ĩ, rồi tay xách nách mang hành lý chạy về phía Tiêu Chiến

- Tiêu Chiến tụi tao ở đây.

Tiêu Chiến không đi về phía họ nữa mà đứng yên đấy đưa đôi mắt ghét bỏ về phía bọn họ rồi lạnh lùng cất tiếng

- Ở đây không ai chào đón tụi mầy đâu.

Kỷ Lý nghe Tiêu Chiến nói vậy liền lên tiếng

- Chiến ca à chắc anh không nở để cho tui em bơ vơ coi cúc thế này chứ ?

Tiêu Chiến lạnh lùng đáp

- Tao chính là thích nhìn tụi mầy như thế đó. Ai nhờ mà tụi mầy mà kéo hết xuống đây vậy ?

Cả đám nghe Tiêu Chiến nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau gật nhẹ đầu rồi cùng xong vào cho anh một trận, tình bạn là thế chân thành và ấm áp, bọn họ đi đến đâu là huyên náo cả một đoạn phố đến đó, tiếng nói cười bay bay trong gió, những chàng trai đùa nghịch rượt đuổi nhau như những đứa trẻ mẩu giáo, những trận đánh nhau kéo dài đến tận trước cửa nhà Tiêu Chiến mới chịu dừng lại.

Cả đám nhìn thấy mẹ Tiêu Chiến liền im phăng phắt ngoan ngoãn lễ phép cuối chào

- Chào dì ! chúng cháu đã làm phiền đến Dì

Mẹ Tiêu Chiến nở nụ cười hiền hòa rồi đáp

- Không phiền ! không phiền ! đến đều là khách các cháu vào nhà tắm rửa cho thoải mái người đi Dì sẽ chuẩn bị bữa tối cho các cháu, chắc là mệt lắm rồi phải không ?

- Cám ơn dì tụi cháu không mệt

Mẹ Tiêu Chiến vừa quay lưng bước đi cả đám lại như lũ ong vỡ tỗ, Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rồi nói

- Mầy không giống mẹ mầy chút nào , Dì ấy thật là rộng lượng biết bao

Tiêu Chiến đưa khuôn mặt không thể chán ghét hơn được nửa nhìn Nhất Bác

- Là tại mẹ tao chưa biết rõ về tụi mầy

- Tao tin dì ấy sẽ càng nhận hậu dịu dàng với tụi tao hơn khi biết hết về sự đáng yêu của tôi tao

- Ây Yooh ! cho tao xin đi.

Lúc này Trác Thành cũng lên tiếng, cậu vốn là một người chất phát thật thà nên lời nói lúc nào cũng mang theo một sự đáng yêu nhất định

- Tiêu Chiến vậy mầy có cần tao đi hỏi mẹ mầy không ?

Tiêu Chiến nhìn Trác Thành rồi lên tiếng

- Mầy định hỏi cái gì ?

- Hỏi dì ấy xem có thích bọn tao không ?

Cả đám ùa lên cười khóai chí sau câu nói của Trác Thành đã vậy còn ủng hộ anh, Phồn Tinh lên tiếng

- Mầy đi đi tao sẽ đi cùng mầy

Vu Bân và Kế Dương và Kỷ Lý còn tiếp lời

- Tụi tao sẽ hộ tống mầy, đi đi.

Cả đám phá lên cười như được mùa hội, Tiêu Chiến đưa tay làm động tác cuối chào với Trác Thành rồi nói

- Đại ca xin nhận tại hạ một lạy

Trác Thành không hiểu mình đã nói sai chổ nào nhưng thấy tất cả mọi người vui vẻ như vậy cậu cũng cười theo, lúc này Hạ Bằng lên tiếng

- Thôi đừng trêu cậu ta nửa

Hạ Bằng vốn là một người khá ngông nhưng lại rất quân tử trong cuộc sống và trong suy nghĩ, luôn có chút gì đó tự tại không hơn thua, có chút gì đó phóng khoáng với đời đó đều mà cả đám ai cũng cảm phục cậu ta, một chính nhân quân tử thật sự và cũng chính vì thế cậu ta lại có chút già dặn hơn mọi người và cũng vì thế mà cậu ta luôn là người dọn dẹp câu chuyện cho cả đám.

Cả  đám cuối cùng cũng chịu đi tắm rồi cùng nhau ăn tối, do không được báo trước nên bữa tối có chút đạm bạc nhưng do tay nghề của mẹ Tiêu Chiến rất cao nên cả đám đều no căng cả bụng.

Sau khi ăn uống no say cả đám lại kéo nhau ra phố, họ ngắm nghía đường phố nghịch phá khắp nơi nhưng lại không làm mọi người khó chịu mà trái lại mọi người lại cảm thấy bọn họ rất năng lượng rất thanh xuân.

Chơi cũng thấm mệt cuối cùng cả đám cũng chịu im lặng, họ cũng nhau ngồi bên bến sông thả lỏng cơ thể cho những cơn gió từ mặt sông thổi vào mặt mát lạnh sảng khoái, Nhất Bác lúc này ngồi cạnh Tiêu Chiến cậu nhìn Tiêu Chiến một lúc rồi lên tiếng

- Sau mầy về nhà mà không nói với tao

Tiêu Chiến im lặng rất lâu rất lâu bởi cậu đang tìm câu trả lời cho chính mình, thứ 6 hôm ấy cậu định sang rủ Nhất Bác cùng nhau tập luyện cho kì thi sắp tới, nhưng vừa đến cửa khu kí túc xá cậu đã chứng kiện được một màn tỏ tình lãng mạn của Mỹ Kỳ dành cho Nhất Bác, rồi tự dưng trong lòng có chút khó chịu không vui thế là khăn gói lặng lẽ trở về nhà

Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cứ im lặng mãi cậu lại lên tiếng

- Hôm nay nhìn mầy như chứa cả một bầu tậm sự có chuyện gì sau ?

Tiêu Chiến lúc này mới liên tiếng

- Cuộc đào thoát của tao khỏi bọn mầy bất thành mầy nghĩ thử xem tâm trạng tao nên thế nào

Nhất Bác đưa tay đấm vào vai Tiêu Chiến một cái rồi cất tiếng

- Anh em bằng hữu có cần tuyệt tình như vậy không ?

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Nhất Bác anh không trả lời mà hỏi ngược lại cậu ta

- Sau tự dưng tôi bây kéo hết xuống đây vậy ?

Nhất Bác không nhìn Tiêu Chiến mà đưa ánh mắt vào khoản không mênh mông trên mặt sông rồi nói

- Tự dưng mầy đi không nói thế là tao lại muốn đi theo nhưng bị tụi nó phát hiện vậy là cả bọn cùng đi

Cả hai chìm vào im lặng, Nhất Bác cũng không biết tại sao mình lại khó chịu khi Tiêu Chiến cứ lặng lẽ trở về nhà như vậy, có lẽ là do cậu đã quen với việc đi đâu cũng có Tiêu Chiến kế bên làm gì bọn họ cũng làm cùng nhau hôm nay tự dưng Tiêu Chiến im lặng rời đi Nhất Bác có chút khó chịu ở trong tim.

Cả hai đang miên mang trong suy nghĩ của mình thì bỗng ẦM một tiếng thật lớn rồi nháo nhào nghe tiếng la hét

- Cứu tao với tao không biết bơi

- Kế Dương … Kế Dương

Rồi nhiều tiếng ầm… ầm… nửa vang lên Hạo Nhiên, Hạ Bằng và cả Nhất Bác đều hốt hoảng nhảy xuống cứu cậu ta lên, nhưng câu chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó khi Hạo Nhiên và Hạ Bằng đưa Kế Dương lên bờ lúc này Tiêu Chiến mới phát hiện thì ra Nhất Bác không biết bơi anh liền nhảy xuống vớt cậu ta lên.

Đúng là làm cho cả đám sợ đến hồn phách đều ngao du nơi âm tào địa phủ, bọn họ ríu rít lo cho Kế Dương và Nhất Bác, một lúc sau mọi chuyện đã ổn, Kế Dương cũng bình tĩnh trở lại cậu nhẹ nhàng cất giọng

- Xin lỗi mọi người

Lúc này mọi người đều đã bình tĩnh trở lại vậy nên lời nói cũng đúng chuẩn không thể yêu thương nhau được của cả bọn vang lên. Hạo Hiên nhìn Kế Dương rồi lên tiếng

- Đại ca à ! cái bờ sông an toàn đến vậy mà huynh còn tìm được chổ để mình té xuống thì đúng là làm cho đệ đệ đây bái phục rồi

Vu Bân cũng tiếp lời

- Cú ngã của mầy thật là nghệ thuật đúng lẽ lúc đó tụi tao nên ở yên xem mầy biểu diễn

Kế Dương cũng đáp lời

- Tao cũng đâu muốn như thế ?

Tiêu Chiến nảy giờ vẫn chăm sóc cho Nhất Bác tay anh vẫn vỗ nhẹ nhẹ vào lưng cậu ta, bây giờ mới lên tiếng

- Bác ca à ! cậu không biết bơi nhảy xuống đó làm gì vậy ?

Cả đám lúc này mới đổ dồn mọi sự chú ý về phía Nhất Bác làm cậu có chút hợi ngượng mà nó

- Tao quên

Tiêu Chiến lạy tiếp lời

- Lạy hồn ! đại ca xin nhận của tiểu đệ một lạy

Phồn Tinh cũng đưa ngón tay cái đến trước mặt Nhất Bác rồi cất lời

- Đại anh hùng !

Trác Thành cũng lên tiếng

- Xã thân cứu người thật đáng ghi công

Kỷ Lý cũng tiếp lời

- Lợi hại lợi hại

Hạ Bằng cũng lên tiếng

- Thật là phục mầy sát đất mà

Vu bận cũng cười cười rồi nói

- Kế Dương à Nhất Bác đã vì mầy đến mạng sống cũng không cần mầy có nghĩ đến việc dùng thân báo đáp cậu ta không ?

Kế Dương tuy hiền lạnh ít nói tính tình lại có chút dịu dàng nhưng đôi khi những câu nói đùa của cậu ta cũng khó mà đỡ nổi, Kế Dương nhìn Nhất Bác rồi cất lời

- Bác ca kiếp này ta nợ huynh , ta nguyện dùng thân này báo đáp cho huynh

Mọi người phá lên cười sau câu nói của Kế Dương.

Nhất Bác chồm người dậy đánh thật mạnh vào vai Vu Bân rồi cậu đánh cả những người xung quanh làm cả đám đang yên đang lành đều cùng nhau chạy tán loan, Nhất Bác nhìn sang Kế Dương đáp lời

- Mầy bớt ảo tưởng lại đi

Cả đám vừa đuổi vừa đánh nhau, Nhất Bác chạy về phía Tiêu Chiến đưa tay choàng qua vai anh định nói gì đó nhưng đã bị Tiêu Chiến nhanh hơn mà cướp lời

- Bác ca à tấm thân vàng ngọc của câu bây giờ đã là báo vật của Kế Dương tôi đây thật sự không dám chạm vào

Tiêu Chiến vừa dứt lười Hạo Nhiên cũng đẩy thật mạnh Kế Dương vào người Nhất Bác, hại bọn họ nhìn nhau không nói không gằn chỉ gật nhẹ đầu rồi cùng nhau đuổi đánh tiêu Chiến và Hạo Hiên, sau một hồi vừa đuổi vừa đánh vừa mắng vừa la bọn họ cũng cặp vai nhau mà cùng về nhà tiếng cười đùa vang đi trong gió, chỉ cần bọn họ ở canh nhau thì có khó khăn hay trở ngại gì thì đều cũng sẽ thành những câu chuyện cười bởi họ tự biết cách nhẹ nhàng nhất để cùng nhau vượt qua.

Màn đêm buông xuống tĩnh mịch và yên ắng cả đám cuối cùng cũng thay xong đồ ngủ mà ngoan ngoãn im lặng, do họ xuống quá bất ngờ làm Tiêu Chiến không có sự chuẩn bị trước nên chổ ngủ cũng có chút không chu đáo nhưng thanh niên là vậy chính vì sự không chu đáo đó bọn họ lại thích thú hơn.

Nhà Tiêu Chiến chỉ có một phòng dành cho khách nên không thể cho tất cả bọn họ cùng vào đó ngủ được nhưng mà phân chia thì bọn họ không cần cứ thích tranh giành với nhau, những người thay đồ trước liền chiếm phòng ngủ trước bỏ mặc những đứa chậm chạp phía sau mà cười mĩa mai bọn họ

Vì Phồn Tinh có khuôn mặt baby nhất trong đám, cậu ta lại có tính tình như một đứa trẻ rất ngoan ngoãn lễ phép lại không hơn thua với bất kì ai nên tự dưng lại được mọi người yêu thương và ưu ái như một cậu em út của nhóm, thế là Hạ Bằng và Vu Bân Nhanh chân xí chổ trước rồi còn dành một phần cho cậu ta người tiếp theo vào phòng là Trác Thành và Kỷ Lý, bọn họ muốn đuổi Kỷ Lý ra ngoài nhưng cậu ta không chịu cố chết cố sống mà ở lì trong phòng và dĩ nhiên những người còn lại có đánh nhau đến sức đầu mẻ trán cuối cùng cũng phải ôm gối đứng nơi phòng khách.

Tiêu Chiến sau khi tắm xong cậu đi ngang phòng khách nhìn Nhất Bác Hạo Hiên và Kế Dương ôm gối đứng ngay ngắn thẳng hàng khuôn mặt vô cùng đáng thương mà không nhịn được cười vậy là anh cười thật to rồi đi lướt qua họ miệng không quên nói câu “ chúc ngủ ngon”

Nhất Bác nhìn vẻ tuyệt tình đó của Tiêu Chiến cậu ta liền không chịu thu đưa tay kéo Tiêu Chiến lại rồi ấn anh ấy xuống ghế SôPha và nói

- Vậy thì bọn tao cùng ngủ ngon với mầy

Lúc này Kế Dương và Hạo Hiên cũng giúp Nhất Bác giữ chặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cố chết cố sống cũng không thoát ra được đã vạy còn bị bọn họ tặng thêm vài cước vậy là anh đành ngoan ngoãn mở cửa phòng mà đón khách

Do giường ngủ của Tiêu Chiến nhỏ nên chỉ có thể ngủ được hai người mà bình thường Tiêu Chiến với Nhất Bác ở chung phòng trong khu kí túc xá nên dĩ nhiên cậu ta sẽ dành phần ngủ trên giường, Tiêu Chiến trải một chiếc đệm mỏng cho Kế Dương và Hạo Hiên nằm, xấp xếp cho mọi người xong Tiêu Chiến mới lên giường đi ngủ, anh hiểu được Nhất Bác sợ bóng tối nên không tắt đèn sau khi anh lên giường được một lúc Kế Dương lên tiếng

- Sao mầy không tắt đèn ?

Tiêu Chiến liền trả lời

- Nhất Bác nó sợ bóng tối

- Nhưng sáng vậy tao không ngủ được

Rồi Kế Dương xoay qua Nhất bác nói

- Nhất Bác mầy có thể tắt đèn được không ?

Nhất Bác chỉ phán nhẹ một tiếng “ không” Kế Dương cũng không chịu thua cậu ta rủ Nhất Bác chơi trò kéo búa bao ai thắng sẽ được quyết định, nhưng thật không may Nhất Bác thua nên cậu ta ấm ức mà chấp nhận, đèn vừa vụt tắt cậu ta đã lao vào Tiêu Chiến cả thân người cậu ta đã bám chặt Tiêu Chiến do bình thường ở kí túc xá dù tắt đèn thì Tiêu Chiến vẫn mở một ngọn đèn ngủ nhỏ cho cậu ta nhưng hôm nay thì khác đèn được tắt hoàn toàn không còn một chút tia sáng nào, Tiêu Chiến đẩy mạnh cậu ta ra nhưng không được anh lên tiếng

- Mầy đình ám sát tao hả

- Không

- Vậy buông tao ra, hai thằng con trai ôm nhau ngủ còn ra thể thống gì nửa

- Cũng không khác thường ngày là mấy mà

Nói xong câu nói ấy Nhất Bác cố tình xiếc chặt Tiêu Chiến  hơn nửa

- Này. mầy quá đáng vừa thôi nha

- Mầy bật đèn tao thả mầy ra

Lúc này Kế Dương và Hạo Hiên đồng thanh lên tiếng

- Không bật

Tiêu chiến không còn cách nào đành chịu trận mà thôi. Nhưng miệng vẫn luôn oán trách, tay thì liên tục đẩy Nhất Bác ra nhưng lại không có ích gì

- Mầy nặng như heo vậy định đè chết tao sao ?

- Mầy im miệng rồi ngủ đi được không ?

- Là mầy đang đè lên người ta đó cái đồ ác mà

- Ồn chết được

Họ cứ đánh nhau đẩy nhau rồi cãi nhau và rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng ấm áp. Cái cảm giác đó thật là lạ lẫm bởi khi họ bên nhau thì sẽ cố tình chọc phá đối phương cố không làm theo ý thích của đối phương nhưng xa nhau sẽ không vui và cũng không thích người khác thay thế vị trí của họ để ở bên cạnh đối phương.

#Vọng_Nguyệt_Chi_Miêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro