chap 3 : Thì ra mầy chọn cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHỮNG CHÀNG TRAI MÙA HẠ
(TIÊU CHIÊN _ NHẤT BÁC )

CHAP 3: THÌ RA MẦY CHỌN CÁI CHẾT

Nắng len vào những tán lá nhỏ rọi xuống mặt đường những tia mỏng long lanh như pha lê phát sáng, chim cũng thi nhau hót líu lo, mọi người cũng đã thức dậy để đón những cơn gió nhẹ trong lành nhất của ngày mới, ấy vậy mà bọn người Tiêu Chiến vẫn còn say ngủ, một phần do đánh đấm nhau nên mệt người, một phần do tính cách của thanh niên là vậy cứ được ngày nghỉ là nướng cho đã người mới chịu thức

Hạ Bằng là người thức dậy trước nhất, anh cũng không quên gọi cả lũ heo trong phòng mình thức và cũng tiện tay sang phòng của Tiêu Chiến tặng cho mỗi người vài cú đập bằng gối và mông, rồi cả đám nhao nhao cả lên khi thấy Nhất Bác ôm chầm chầm Tiêu Chiến ngủ, nửa thân người dưới của cậu ta bám chặt vào Tiêu Chiến cứ như hai người họ bị băng dính dán chặt vào nhau.

Mọi người vừa cười vừa nói Nhất Bác thì mặt dày nên cứ bơ đi, mà ngoài trừ bơ đi cậu ta còn làm được gì nửa chứ , thấy vậy Kỷ Lý lên tiếng

- Bác ca à ! huynh như vậy sao này làm sao cưới nương tử đây ?

Cả bọn ai cũng biết rõ cái tính sợ bóng tối của Nhất Bác nhưng mỗi lần nhìn cậu ta như thế đều không dằn được lòng mà trêu cậu ta. Sau câu nói của Kỷ Lý thì Hạo Hiên lại bồi thêm câu nửa

- Kế Dương ngươi đã chuẩn bị gã cho người ta chưa ?

Kế Dương cũng hùa theo mọi người mà gọi Nhất Bác

- Bác ca huynh định khi nào thì rước ta về

Nhất Bác đứng dậy hét to rồi xong vào đánh nhau với cả đám

- Tụi mầy im hết cho tao.

Bọn họ vừa đánh vừa đấm vừa hét với nhau, cả đám cứ thế nháo nhào cho đến khi mẹ Tiêu Chiến xuất hiện, bà nhẹ nhang cất lời

- Mấy đứa đã đói chưa ? ăn sáng thôi nào .

Cả đám im bật rồi quay sang lễ phép nói với mẹ Tiêu Chiến

- Dạ đói rồi thưa Dì

- Vậy chúng ta ăn sáng thôi nào

- Dạ

Cả đám cùng nhau ra ăn sáng và cuộc chiến lại bắt đầu trên bàn ăn, họ cứ cố tình dành nhau thức ăn làm náo loạn cả lên, ba mẹ Tiêu Chiến chỉ biết lắc đầu mà cười cho qua, Nhất Bác tâm trạng không được tốt nên cứ cuối gầm mặt mà ăn, Tiêu Chiến thấy cậu như vậy anh chẳng những không thông cảm mà trái lại còn trêu câu ta

- Nhất Bác mầy cứ ăn một mình như vậy không thấy có lỗi với tao sao ?

Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến tỏ vẻ khó hiểu rồi cất lời

- Là sao ?
- Thì ít ra mầy phải biết hiếu kính với taoq chứ
- Dựa vào cái gì tao phải như vậy với mầy thằng hâm kia
- Dựa vào việc cả đêm tao đã dùng tấm thân nam nhi này của tao che chở cho mầy còn gì
- Im mồm liền cho tao
- Thật sự là mầy không có chút động lòng nào sao ?
- Thì ra là mầy chọn cái chết

Nói xong Nhất Bác đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn Tiêu Chiến, thế là cả đám được một trận cười thật no, no hơn cả việc ăn sáng, chỉ có mỗi Nhất Bác là có cảm giác đắng ngắt trong tim vì cậu đã căng đầy bụng ấm ức, ăn cơm xong mọi người chia nhau ra làm việc giúp mẹ Tiêu Chiến

Kế Dương và Hạo Hiên sẽ thu dọn lại phòng ngủ của bốn người, Tiêu Chiến và Nhất Bác sẽ cùng nhau rửa bát, Hạ Bằng và Phồn Tinh sẽ dọn dẹp phòng ngủ của bọn họ còn lại Trác Thành, Kỷ Lý, Vu Bân sẽ dọn dẹp phòng khách, tuy bình thường cả bọn rất nghịch ngơm nhưng khi làm việc lại rất gọn gàng sạch sẽ loáng cái tất mọi việc đã xong, cả bọn kéo nhau ra cung văn hóa để cùng xem văn nghệ, hôm nay có buổi biểu diễn văn nghệ của công đoàn ở đấy sẽ có những tiếc mục truyền thống văn hóa đặc trưng của vùng này.

Ai nấy đều háo hức đi xem không phải vì sự đặc sắc của chương trình mà chỉ đơn giản là cả bọn có cơ hội được cùng nhau bầy trò nghịch phá, quả là vậy bọn họ đến đâu thì ồn ào náo nhiệt đến đó một phần là do họ ồn thật, phần nửa là vì sự đẹp trai quá mức của bọn họ nên cũng thu hút đám đông, so với đám bạn thì Tiêu Chiến và Nhất Bác có khuôn mặt điểm trai và thanh tú hơn nhưng đối với người bình thường thì những người còn lại cũng rất là đẹp trai rồi, đều đó cũng chính là nguyên nhân làm cho cả đám bọ họ nổi bần bật giữa nơi công cộng

Buổi biểu diễn không quá đặc sắc nhưng cũng không đến nổi nhàm chán, mọi thứ trở nên hấp dẫn hơn khi đến phần giao lưu cùng khán giả, bọn người của Tiêu Chiến không có ý định sẽ lên sân khấu giao lưu nhưng đến phần chọn mấy bạn khán giả ngẩu nhiên lên sân khấu cùng hát với mấy bạn nữ sinh ở đấy thì đèn sân khấu lại chiếu đến đám người của Tiêu Chiến rồi dừng lại, cả bọn nháo nhào xô đẩy lẫn nhau cuối cùng Trác Thành bị bọn họ nhẫn tâm đẩy ra ngoài rồi cả bọn lơ đi như không hề quen biết cậu ta, dưới sự hò hét của mọi người rồi lời giới thiệu và kêu gọi của MC Trác Thành không muốn lên cũng không được đành mang theo cơn ấm ức mà lên sân khấu.

MC đưa cho Trác Thành một cái mic và mời cậu ta giới thiệu bản thân xong cũng giới thiệu với cậu ta Tử Nghĩa rồi cho cả hai chút thời gian để thảo luận bài hát của mình trong lúc đó MC cũng có ý định mời thêm vài bạn nửa nên liên tục hỏi "còn bạn nào muốn thể hiện tài năng không ?" đèn thì liên tục chiếu đến bọn họ, cả đám Tiêu Chiến cảm thấy có vẻ không ổn nên đã tìm cách rút êm bỏ mặc Trác Thành.

Bọn họ chia nhau ra để tránh sự chú ý của mọi người Tiêu Chiến và Nhất Bác cùng nhau đi đường vòng ra khỏi nhà văn hóa, cả hai chạy một mạch đến bờ sông rồi cùng thở hổn hển, Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười cười rồi nói

- Ca ca đẹp trai anh có thể hát tặng em một bài không ?

Rồi phá lên cười, Tiêu Chiến miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa nên đáp trả lại Nhất Bác

- Ca ca đây đúng là rất đẹp trai nhưng không phải người dễ dãi vậy đâu, tìm người khác đi

Rồi cả hai cùng phá lên cười, không biết có phải tại ở bến sông nên không khí lãng mạng hơn hay do thời tiết cuối thu đầu đông có chút se lạnh mà làm cho cả hai đều trở nên nhẹ nhàng hơn với nhau, Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến thật lâu rồi cất lời

- Lần sau mầy đừng có mà im lặng bỏ đi như vậy nửa

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Nhất Bác chỉ im lặng thay cho câu trả lời, Nhất Bác lại tiếp lời

- Tao không thích như vậy thấy trong lòng khó chịu lắm

Khi nghe Nhất Bác nói vậy trái tim Tiêu Chiến bổng nhói lên một cái trong lòng có một cảm giác khó chịu mà không biết gọi là gì, anh nhìn Nhất Bác rồi gật nhẹ đầu, họ im lặng ngồi bên nhau một lúc sau Tiêu Chiến đưa tay chỉ về phía xa xa rồi nói với Nhất Bác

- Mầy có thấy ruộng hoa dầu cải kia không ?

Nhất Bác nhìn theo hướng chỉ tay của Tiêu Chiến

- Uh ... rồi sao ?
- Chổ đó ngày nhỏ tao hay sang trộm hoa cải lắm
- Người ta không biết hả ?
- Biết chứ . lần nào không trốn được đều bị bắt trả về cho ba mẹ tao
- Rồi sao ?
- Mầy nhìn mẹ tao xem , bà có im lặng bỏ qua không ?
- Không
- Nhưng ngày đó tụi con nít bọn tao cho đó là chiến tích nên không hề thấy mất mặt

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến khuôn mặt anh hiện rõ cái nét xem thường tính trẻ trâu của Tiêu Chiến rồi nói

- Mầy thật ngầu

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác một lúc rồi hỏi

- Mầy có muốn ngầu như vậy không ?

Nhất Bác xoay người nhìn Tiêu Chiến, cậu suy nghĩ một lúc không hiểu sao ngay lúc này cậu cũng muốn được sống với thời trẻ trâu của Tiêu Chiến nên nhếch mép cười cười và nói với Tiêu Chiến

- Ngầu . nhất định phải ngầu

Thế là cả hai nhỏ to bàn kế hoạch cho phi vụ trộm hoa dầu cải, nói là làm không lâu sao họ đã ở trong ruộng hoa, bọn họ hái không nhiều chủ yếu là đi dao bên nhau, quê Nhất Bác không có hoa dầu cải nên cậu ta khá tò mò, Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác như vậy trong lòng vô cùng thích thú anh cứ khe khẽ len lén cười một mình

- Nhất Bác mầy thích hoa cải vậy sao ?

- Tao chỉ thắc mắc một loài hoa nhìn mỏng manh như vậy tại sao lại chọn mùa đông mà nở

- Người dân ở đây có một giai thoại cho loài hoa này chính là "vì sự kiêm tốn của bản thân nên đã nhường những mùa đẹp đẽ kia cho những loài hoa khác khi mùa đông không hoa nào chịu nở vậy là nó chọn để nở thôi"

- Vậy thì được bao lâu chứ ? vài cơn gió là rụng hết rồi

- Nó kiên cường lắm đó cũng trụ qua hết mùa đông, chỉ là vào lúc tuyết rơi nhiều nông dân họ đã thu hoạch để sản xuất dầu vì sợ mất năng xuất.

- Không thích. Như vậy cô đơn lắm.

- Nó có một câu chuyện tình phía sau buồn lắm, nhớ lúc nhỏ tao mỗi lần đi qua khu này đều nghe bài thơ nói về một chàng trai yêu mà không dám nói, anh ta có ý định hái hoa dầu cải để tỏ tình với cô gái nhưng chưa kịp nói cô gái đã đi lấy chồng

Tiêu Chiến kể đến đấy rồi bổng nhiên im lặng, họ vẫn chầm chậm đi bên nhau, một lúc sau Nhất Bác lại hỏi

- Chàng trai đó cuối cùng thế nào ?
- Anh ta một mình ở lại trồng hoa cải để đợi chờ và hi vọng sẽ có người con gái can tâm chờ đợi anh ta mà không đi lấy chồng
- Là ở vậy một mình luôn sao ?

Câu hỏi của Nhất Bác đã có người thay Tiêu Chiến trả lời

- Đúng . cậu ta vẫn ở vậy bên ruộng hoa cải

Nghe tiếng nói vang lên cả hai cùng giật mình xoay người lại, trước mắt họ là một Bác tầm hơn 50 tuổi nhưng nhìn còn rất tráng kiện, cả hai cùng cuối đầu chào, nhìn thấy Tiêu Chiến bác ấy cười hiền rồi lên tiếng

- Lại là cậu nửa sao nhóc con ?

Tiêu Chiến đưa tay gãy gãy đầu cười trừ rồi lễ phép đáp lời

- Dạ lại là cháu đây

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rồi hỏi

- Hai người quen nhau à ?

Tiêu Chiến đưa tay huýt huýt vô người Nhất Bác rồi lí nhí nói

- Quen gì chứ , tao qua đây trộm bị bắt riết rồi quen mặt thôi

Nghe Tiêu Chiến nói vậy người đàn ông trung niên ấy lại nở một nụ cười hiền hòa

- Đã nhiều năm như vậy cậu vẫn thích hoa dầu cải sao ?

Tiêu Chiến nghe hỏi vậy chỉ ấp úng gật đầu rồi lí nhí " dạ", sẳn có lưỡi hái trên tay người đàn ông trung niên ấy cắt một bó hoa cải to đưa đến trước mặt Tiêu Chiến rồi nói

- Cho cậu , sao này nếu thích cứ sang đây tui sẽ hái cho không cần như lúc nhỏ nửa

Tiêu Chiến đưa hai tay nhận bó hoa rồi cuối đầu " cảm ơn" , ông ấy không nói gì chỉ mĩm cười quay đi. Nhất Bác và Tiêu Chiến trở về nhà cả hai thông thả vừa tản bộ vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau, Nhất Bác nhìn bó hoa trên tay Tiêu Chiến rồi hỏi

- Mầy thích hoa dầu cải à ?

Tiêu Chiến nhìn bó hoa hồi lâu mới đáp

- Tao không biết , ngày nhỏ thì chỉ vì nghịch phá còn bây giờ lại cảm thấy nó rất ý nghĩa
- Ý nghĩa chổ nào ?
- Mầy không thấy nó kiên cường lắm sao ? chỉ có nó mới dám nở đẹp như vậy vào mùa đông
- Uh

Cả hai lại im lặng đi bên nhau, một lúc sau Nhất Bác lại hỏi

- Tại sao người con trai đó không chịu nói ?
- Người con trai nào ?
- Người trong hoa dầu cải mầy nói đó ?
- Tao không biết. sao thế ?
- Nếu là tao thì tao nhất định sẽ nói

Tiêu Chiến chỉ đưa mắt nhìn Nhất Bác thay cho câu trả lời, một lúc sau Nhất Bác lại hỏi

- Nếu là mầy mầy có nói không ?

Tiêu Chiến im lặng suy nghĩ một chút anh trả lời

- Tao cũng không biết nửa mà chắc nói

- Cái thằng hâm này, nói là nói còn không là không sao lại không biết chứ.

Tiêu Chiến nghe vậy liền đưa tay đánh Nhất Bác thế là họ lao vào đánh nhau rồi vừa đuổi vừa đánh không biết từ lúc nào đã về đến trước nhà, vừa định vô nhà cả hai đã nhìn thấy khuôn mặt không thể nào tức giận hơn nửa của Trác Thành, thế là cả hai cùng nhau lùi lại định xoay người bỏ chạy thì phía sau chính là Kỷ Lý Vu Bân Hạ Bằng và Phồn Tinh đã túm lấy hai người bọn họ, dù muốn dù không trận đòn này đúng là không thể tránh khỏi mà.

Tiêu Chiến có chút ấm ức sau trận đòn nên đã lên tiếng hỏi

- Tại sao tụi mầy đánh tao với Nhất Bác không phải nói là chia nhau ra trốn về sau ?

Lúc này Trác Thành và Kỷ Lý cùng lên tiếng

- Mầy còn dám nói nửa sao ? tui tao hẹn mầy ở đâu ? mấy giờ ?

Phồn Tinh cũng lên tiếng

- Bây giờ là mấy giờ rồi mầy biết không ? hai đứa mầy đã đi đâu ?

Thấy Tiêu Chiến bị tấn công liên tục Nhất Bác vội lên tiếng?

- Tui mầy về nhà bằng cách nào vậy ?

Lúc này Hạ Bằng đưa mắt nhìn Nhất Bác rồi hất mặt về phía Trác Thành mà lên tiếng

- Đại công thân của tụi tao là đây !

Tiêu Chiến cũng lên tiếng hỏi

- Là sao ?

Hạ Bằng từ tốn nói

- Cô bé song ca với nó cái gì mà ... Tử Nghĩa gì đó đã đưa tụi tao về

Kỷ Lý cũng nói

- Tiêu Chiến à mầy ác vừa thôi tụi tao không biết đường về nhà mầy, lại quên xem đại chỉ nhà mầy vậy mà điện thoại cho mầy với Nhất Bác hai đứa mầy đều không bắt máy.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Nhất Bác rồi cả hai cũng lấy điện thoại ra xem, lúc này Tiêu Chiến mới nhớ lại do anh và Nhất Bác định vào ruộng hoa Dầu Cải để trộm hoa nên cả hai đều chuyển điện thoại về chế độ im lặng, Tiêu Chiến không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại

- Mà sao cô bé đó biết nhà tao mà đưa tụi mầy về ?
- Nghe nói ở gần đây nên biết tụi tao
- Woa ... tụi mầy mới xuống mà đã nổi tiếng cả khu phố của tao luôn rồi

Lúc này mọi người cười phá lên nhìn về phía Trác Thành mà nói

- Nổi nhất vẫn là nó

Nhất Bác lên tiếng hỏi

- Là sao

Vu Bân liền trả lời

- Có wedchat rồi chứ sao

Nhất Bác nhìn Trác Thành miệng liền nói

- Lợi hại ... lợi hại...

Trác Thành bị mọi người chọc phá chỉ biết im lặng chịu trần.

Sau một hồi nói chuyện Tiêu Chiến và Nhất Bác lê tấm thân te tua của mình vào nhà, vừa vào đến phòng khách đã thấy Kế Dương và Hạo Hiên đứng đó trên tay cầm hai ly nước đưa về phía Tiêu Chiến và Nhất Bác rồi nói

- Uống đi

Tiêu Chiến nhận ly nước vừa uống vừa hỏi

- Hai người phải con người không vậy ? tối các người ngủ trong phòng tôi đó , sao có thể để bọn họ đánh chúng tôi như vậy chứ ?

Hạo Hiên đưa mắt nhìn Tiêu Chiến rồi nói

- Chính vì thế tụi tao mới không hợp tác với tụi nó

Tiêu Chiến bất lực thả mình xuống sôpha mà than thân trách phận

- Tao không nên kết giao với tụi bây

Nhất Bác bước đến gần Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi

- Có bị trúng ở đâu không ?

Tiêu Chiến giọng nhõng nhẽo mè nheo với Nhất Bác

- Ây yoo ! đau khắp cả người

Nhất Bác không nói gì cuối người xuống xoa vai cho Tiêu Chiến, hành động của Nhất Bác làm Tiêu Chiến có chút bất ngờ cơ thể anh có chút phản ứng, anh co người lại khi Nhất Bác chạm vào , Nhất Bác nghĩ là mình làm Tiêu Chiến đau nên nhẹ tay lại rồi hỏi

- Đau hả

Tiêu Chiến ấp úng

- Không ... không sao

Sau bữa cơm tối cả đám cuối cùng cũng yên ắng trở về phòng sửa soạn hành lí cho ngày mai trở lại Bắc Kinh tiếp tục việc học, vậy là kết thúc một cuối tuần vui vẻ ấm áp của cả bọn.

Nhất Bác nằm hoài những chẳng ngủ được không hiểu sao mà từ lúc trở về từ ruộng hoa trong lòng anh cứ có cái gì đó khó chịu, trái tim cứ thổn thức, thấy Nhất Bác cứ cọ ngoạy không chịu ngủ Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm hỏi cậu ta

- Sao vậy ? khó chịu ở đâu sao ?

Nhất Bác cũng thì thầm mà trả lời lại với Tiêu Chiến

- Không ... không có
- Tắt đèn mầy ngủ không được sao ? hay tao mở đèn cho mầy nghe

Không hiểu sao lúc này Nhất Bác lại can đảm hay do bản thân cậu ta lại thích cái cảm giác được dính chặt vào nhau với Tiêu Chiến kiểu này mà không còn thích mở đèn khi đi ngủ nửa.

- Không cần đâu
- Vậy ngủ sớm đi mai còn lên trường nửa
- Uh

Tiêu Chiến nằm đấy nhưng không ngủ được vì Nhất Bác cứ dính chặt lấy cậu ta đã vậy Nhất Bác không ngủ được nên cứ nhút nhích mãi làm Tiêu Chiến có muốn ngủ cũng không thể ngủ được, một lúc lâu sau Tiêu Chiến lại xoay sang hỏi Nhất Bác

- Mầy đang nghĩ gì sao ?
- Không có . nhưng không hiểu sao tao không ngủ được
- Có tâm sự gì sao ?

Lúc này Hạo Hiên cũng lên tiếng

- Hai đứa mầy định thức tới sáng hả ?

Tiêu Chiến không trả lời mà cậu hỏi ngược lại

- Sao mầy không ngủ đi ?

Hạo Hiên chưa kịp lên tiếng Kế Dương đã chen vào

- Hai đứa mầy cứ nói chuyện như vậy tụi tao sao mà ngủ đây ?

Lúc này Nhất Bác mới lên tiếng

- Hay là tui mình tìm trò gì đó chơi được không ? tao thật sự không ngủ được

Cả đám nghe Nhất Bác nói vậy liền xoay người úp mặt vào gối vờ như đã ngủ không ai thèm quan tâm cậu ta nửa, Nhất Bác liền xoay qua Tiêu Chiến cậu đưa hai tay kéo mạnh người Tiêu Chiến xoay lại để mặt đối mặt với cậu, cả hai cứ vật nhau như thế Nhất Bác cứ kìm thật chặt anh không cho anh xoay mặt vào gối còn Tiêu Chiến thì đẩy mạnh cậu ta ra, cú đẩy quá mạnh làm Nhất Bác mất đà cậu ta ngả vào người Tiêu Chiến, tay cậu ta tì lên ngực anh giây phút đó hai khuôn mặt thật sự rất gần nhau, hởi thở phả vào mặt đối phương phút chốc làm cả hai bối rối.

Nhất Bác thả Tiêu Chiến ra cậu tự nằm vào vị trí của mình nhưng tay vẫn nắm chặt tay Tiêu Chiến, cả hai trong phút chốc nghe trong tim mình có cảm giác gì đó khác lạ nên chỉ biết im lặng cảm nhận cảm xúc của chính mình

Tay Nhất Bác vẫn nắm chặt tay Tiêu Chiến làm cho tâm tư của cả hai càng thêm bấn loạn, Tiêu Chiến cảm nhận được lòng bàn tay của Nhất Bác đã ước đẫm mồ hôi có lẽ cảm giác của cậu ta bây giờ cũng giống anh, điều đó càng làm cho Tiêu Chiến khó khống chế nhịp tim của mình hơn bởi hiện tại nó đã không còn nghe theo lời anh nửa rồi.

Đêm trôi qua trong sự ngượng ngùng mà ngọt ngào lạ lẫm của cả hai.

#Vọng_Nguyệt_Chi_Miêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro