Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nhất định rất sợ hãi a."

Sau buổi tự học buổi tối vào lúc 9 giờ, Tiêu Chiến cần phải đi ngang qua nơi này. Nơi ngõ nhỏ chật hẹp Tiêu Chiến nhắm mắt đi qua cũng sẽ không đụng vào thứ gì. Bỗng nhiên anh dừng chân dưới một gốc cây ngô đồng tuyệt đẹp, nhìn về phía chạc cây che giấu cái cửa sổ nhỏ kia. Rèm cửa màu xanh nhạt, ánh sáng ấm áp.

Chín giờ đã là rất muộn đối với nơi nhỏ hẹp như thế này. Bốn phía yên tĩnh, mùa thu không nóng không lạnh ngay cả gió thổi qua đều có nhiệt độ thích hợp.

Tiêu Chiến ngừng chân nhìn trong chốc lát, vô cùng vui vẻ tiếp tục đi lên phía trước, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm từ mới hôm nay.

Tiệm cắt tóc của lão Viên còn chưa đóng cửa, bên trong còn có người chơi mạt chược. Con mèo đen nhỏ vẫy đuôi, đôi mắt màu hổ phách híp lại.

"Song Kiện*!" Tiêu Chiến gọi con mèo đen nhỏ.

(*Song Kiện [双键]: liên kết đôi)

Cái tên này là Tiêu Chiến đặt, bởi vì dáng dấp của nó giống như một cục than, mà than thì có liên kết đôi là carbon-carbon.

Sắc trời đã tối, con mèo đen nhỏ quan sát Tiêu Chiến, hai tai cụp xuống, chạy vào tiệm cắt tóc nhanh như chớp.

Con mèo sợ hãi hai tai dán ra phía sau, tên thường gọi là "Tai máy bay". Tiêu Chiến thích mèo, đương nhiên biết, "Đây là trông thấy cái gì đó." Anh lẩm bẩm nhìn thoáng qua về phía sau.

Không có một cái gì.

Cũng không có đèn đường.

Tiêu Chiến có chút đói, tăng tốc bước chân đi về nhà. Không biết có phải là ảo giác hay không, anh luôn cảm giác có người đi theo mình.

Thử hỏi nam sinh lên cấp ba có ai còn chưa đọc qua mấy quyển tiểu thuyết trinh thám hồi hộp không, vừa đúng lúc, Tiêu Chiến mới đọc hết một quyển 《Thập tông tội*》. Cảm giác lúc này chính là nghi thần nghi quỷ rất có khả năng đụng phải một tên cuồng sát nhân kỳ kỳ quái quái nào đó chặt đứt mình ra rồi vứt xác đi.

(*Thập tông tội: cuốn sách kinh dị viết về mười vụ giết người khủng khiếp nhất Trung Quốc)

Tiêu Chiến nuốt nước bọt, ra vẻ trấn định mà rẽ vào đầu một con hẻm nhỏ gần đó.
Đây là khe hở nhỏ giữa hai tầng nhà, hai bên đều là vách tường.

Mùa thu khô mát, trên mặt đất cũng sạch sẽ.
Tiêu Chiến núp ở trong hẻm nhỏ lẳng lặng đợi ở trong một lát, sau đó chậm rãi thăm dò nhìn ra phía ngoài, nhìn phương hướng ban đầu sau lưng mình.

Vẫn là trống rỗng không có một bóng người, đèn của cửa hàng tạp hóa gần đấy cũng đã tắt. Tầm mắt càng trở nên kém hơn, Tiêu Chiến chỉ nghĩ là mình suy nghĩ nhiều. Buông lỏng một hơi đi ra khỏi con hẻm, anh chỉnh lại cặp sách đi về phía trước, cắm đầu đi đụng phải một người.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, cậu không sao chứ?"

Người kia chậm rãi nói, cười, "Nhường cái."
Tiêu Chiến đáp ứng, lách mình nhường chỗ cho hắn.

Nhưng người kia hết lần này tới lần khác cọ sát qua bả vai của anh.

Ma sát như có như không, khiến Tiêu Chiến cả người nổi da gà cả lên. Nếu nói theo hội chứng tuổi dậy teen thì trên người này có sát khí.

"Hmm!"

Còn chưa kịp cất bước liền bị người đó bịt miệng lại! Tiêu Chiến hoảng sợ mở to hai mắt, bên hông nhói nhói khiến anh không dám nhúc nhích.

Là dao.

Mũi dao đâm vào vải, đâm nhói nhưng không làm tổn thương da của anh.

Mồ hôi lạnh thẩm thấu quần áo, Tiêu Chiến giống như con rối giật dây bị hắn ép đi vào trong hẻm nhỏ.

Hẻm nhỏ rất hẹp rất hẹp, cuối cùng là bức tường.

Giày trượt ván kéo dài trên mặt đất đang khô mát, thanh âm phá lệ rùng mình.

Tay bị dây thừng kim loại lạnh buốt trói chặt, Tiêu Chiến không ngu ngốc mà giãy dụa, anh hỏi, "Cậu cần tiền sao? Trên người tôi không có đâu, chờ về nhà tôi lấy cho cậu, tôi sẽ không báo cảnh sát. Nhìn cậu không chênh lệch nhiều với tôi lắm, đừng hồ đồ. Hmm... ...hmm!"

Trong miệng không biết bị nhét cái gì, tựa như là một quả bóng nhỏ.

"Anh rất ồn ào." Vương Nhất Bác buộc chắc dây đeo quả bóng phía sau đầu Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cho tới bây giờ chưa bao giờ biết được hóa ra một người bạn cùng lứa tuổi lại có sức lực lớn như vậy, hoàn toàn áp chế mình, cơ hồ không có một tia phản kháng dư thừa nào."

Anh bị đè xuống đất, chiếc quần đồng phục rộng rãi màu xanh lam tuỳ tiện bị cởi sạch. Qua đồ lót bằng cotton, Vương Nhất Bác vỗ về chơi đùa tính khí của anh.

Tiêu Chiến như muốn buồn nôn, anh thế mà bị một nam nhân..... quả bóng ở bên trong khiến anh không phát ra được một tia âm thanh nào.

Tuổi dậy thì của nam sinh thực tế là mẫn cảm, huống hồ tâm tư Tiêu Chiến đơn thuần, cho tới bây giờ không tự mình lột qua. Mà khi sợ hãi, sẽ phóng đại tất cả mọi giác quan.

Chỉ chốc lát sau, anh bắn trong quần lót.
Tinh dịch ẩm ướt bị ngón tay thon dài dẫn đường đến hậu huyệt, lòng bàn chai sạn thô ráp nhận lấy chất bôi trơn đâm vào.

Con ngươi Tiêu Chiến bỗng nhiên thít chặt, sắc mặt anh tái nhợt, kịch liệt phản kháng.
Vương Nhất Bác tuỳ tiện ngăn chặn đôi chân đang làm loạn của anh, thấp giọng nói, "Một lần nữa. Nếu cứ giãy dụa, anh nhìn tôi xem có thể chơi chết anh hay không."

Đau đớn, quá đau đớn.

Nước mắt sinh lý thấm ướt lông mi, tràn ra khóe mắt.

"Ngày mai lại đến chơi một ván không?"
"Bố khỉ thua cái con mẹ nhà nó, fuck your mom thua thì không mặc quần lót."

Giọng nói nồng đậm chất quê hương, tiếng cười không tỉnh táo. Khoảng cách không đến năm mét, Tiêu Chiến nghe rõ ràng, như là bắt được ngọn cỏ cứu mạng. Anh liều mạng tránh khỏi Vương Nhất Bác, chật vật bò về phía trước.

Vương Nhất Bác không nhanh không chậm đi phía sau anh, chỉ bảo trì khoảng cách là một bước. Ở trên cao nhìn xuống ném xuống ánh mắt hết sức trêu tức người khác.

Tiêu Chiến vươn tay, ngay lúc sắp muốn thò toàn bộ nửa người trên ra khỏi con hẻm nhỏ một khắc này! Cổ chân bị bàn tay to lớn nắm chặt, lòng bàn tay mười phần thô ráp. Sau đó bỗng nhiên kéo một cái.

Tiêu Chiến bám xuống mặt đất, đầu gối trần truồng ma sát trên mặt đất, rách da, chảy máu. Loại tuyệt vọng này từng chút từng chút bị kéo xuống vực thẳm khiến cho anh gần như sụp đổ.

Rõ ràng gần như vậy, anh đã thấy bóng lưng của bọn họ, thậm chí ngửi được mùi bia rượu thuốc lá trên người bọn họ.

... ...

Con hẻm nhỏ đóng khung bầu trời thành hình chữ nhật hẹp hẹp đen đen như bức bích họa cuộn tròn, một vòng trăng tròn mọc đầy trường mao. Phương ngữ gọi là mao nguyệt lượng* mông lung không thấy rõ lắm.

(*Mao nguyệt lượng [毛月亮] hào quang mặt trăng)

Ánh mắt Tiêu Chiến tan rã nhìn lên bầu trời, anh bị người đó đặt ở dưới hông, lần lượt bị xỏ xuyên qua.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm tạ quả bóng trong miệng này, nếu không anh nhất định sẽ khóc thành tiếng mất.

Đau quá, thật sự đau quá.

Dương vật thô to từng chút một phá vỡ cửa huyệt chặt chẽ nhỏ hẹp, đâm vào đường hành lang ấm áp thật mỏng. Đại lực ra vào không chút nào thương tiếc, nếu như không phải học qua sinh học, Tiêu Chiến thật sự nghĩ mình bị đội lên dạ dày. Trên thân trụ xoắn xuýt gân xanh cọ sát vách trong, giống như nanh vuốt của ác lang.

Khe mông tuyết trắng non mềm bị va chạm vào bắp thịt rắn chắc ở bụng dưới, phát ra tiếng vang cảm thấy xấu hổ. Nơi tương liên toàn là một mảnh nước lầy lội.

Bả vai rộng lớn xuất ra mồ hôi hột, vòng eo hẹp cường tráng phân bố một tầng cơ bắp cũng không khoa trương nhưng chứa đầy sức mạnh. Tố chất cơ thể của Vương Nhất Bác quả thực ưu việt.

Hắn giày vò học sinh cấp 3 trắng trẻo gầy gầy như thế này thật sự là thập phần sung sướng.

Tư thế mặt đối mặt khiến trong xoang mũi Tiêu Chiến tràn ngập mùi trên người hắn. Mùi thuốc lá hòa với mùi gỗ mục của quan tài.

Thật đúng là hợp với tình hình, cái ngõ nhỏ hẹp hẹp này tựa như một bộ quan tài. Anh đang bị ác quỷ xâm phạm từng bước xơi tái. Hai tay nâng quá đỉnh đầu, Tiêu Chiến nắm thật chặt vách tường, móng tay sắp đâm vào trong thịt.

Cặp sách bị túm tới đệm ở dưới lưng, Vương Nhất Bác nhào nặn cặp mông trắng bóc giống như đang nhào bột, mông thịt tràn ra khe hở. Hắn thẳng lưng tăng tốc ra vào. Tiêu Chiến đau muốn chết.

Rốt cục, tinh dịch bắn vào bên trong.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh nhắm mắt lại, nói với mình, kết thúc, kết thúc rồi.
Dương vật còn chôn ở trong cơ thể Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không nhanh không chậm vuốt ve cơ thể Tiêu Chiến, bàn tay thô ráp xoa nắn da thịt trơn nhẵn. Cơ thể gầy gò của thiếu niên không có xúc cảm tốt lắm, nhưng ngoài ý muốn lại làm Vương Nhất Bác vui vẻ.

Tiêu Chiến run rẩy không thể kiểm soát được, cái xúc cảm này quá khủng khiếp, đồng thời anh cảm giác đồ vật bên trong lại dần dần bắt đầu gắng gượng phồng lớn.

Một tay sờ đến hạ thể của mình, trêu chọc túi tinh, lột động tính khí, mười phần có kiên nhẫn.

Tiêu Chiến run rẩy bắn trong tay hắn. Một khắc này Tiêu Chiến có mọi sự tuyệt vọng.

Với sự bôi trơn của tinh dịch, bắt đầu thuận lợi trừu động. Nam sinh là như vậy, kết cấu sinh lý như thế, nội tâm lại bài xích như thế nào cũng sẽ sinh ra cao trào.

Vương Nhất Bác lật Tiêu Chiến lại, đi vào từ phía sau. Một tay vắt ngang trên bụng Tiêu Chiến. Một tay khác kẹp lấy điếu thuốc, khói bụi đạn lạc tiêu sái. Gợi cảm muốn chết.

Tiêu Chiến bị mùi khói mà sặc ra nước mắt, một lực đạo cực lớn đánh vào cơ thể làm cơ thể anh một đứng thẳng đi về phía trước với tần suất cao. Anh quỳ sát sập eo xuống như là mẫu thú.

Lật qua lật lại thao làm. Làm ở cường độ cao suýt chút nữa khiến Tiêu Chiến chết ở trong hẻm nhỏ.

Không biết là lần thứ mấy, Tiêu Chiến không ngừng quỳ xuống, đành phải nằm xuống lần nữa cùng mặt đối mặt với Vương Nhất Bác.
Lúc anh sắp ngất đi trông thấy cái cửa sổ nhỏ ở trên con hẻm mở ra! Một ánh đèn tràn ra ngoài.

Rèm cửa được kéo ra, một cô gái tóc dài chống cằm nhìn trăng áng. Tư thái hồn nhiên như vậy.

Mà so sánh với bên dưới, Tiêu Chiến đang trong tình cảnh dâm uế không chịu nổi. Anh lắc đầu, cầu xin Vương Nhất Bác đừng tiếp tục nữa. Anh không muốn bị trông thấy, anh không thể bị trông thấy!

Vương Nhất Bác dán ở bên tai anh thấp giọng nói, "Ha, anh nghĩ hay lắm."

... ...

Tiêu Chiến vịn tường khập khiễng đi một đoạn đường, kéo lấy đôi chân đẫm máu bò lên bậc thang. Đôi tay run rẩy móc chìa khoá vào cửa.

Vô tâm xử lý vết trầy da, anh bò lên giường, bọc lấy chăn mền cuộn thành một nhúm.

Miệng nhỏ còn chưa kịp khép lại, thì tinh dịch lại tí tách phun ra làm bẩn đùi và kẽ mông.

Tiêu Chiến vùi mặt vào trong gối, chiếc gối bị nước mắt làm ẩm ướt một mảnh.

Nếu anh cũng có cha mẹ, nhất định họ sẽ chờ anh về nhà, thấy anh chậm chạp không trở về liền sẽ đi tìm anh. Thì cũng không đến nỗi anh... ...bị cưỡng hiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro