【Bác Chiến】Sư phụ! Con bị nam hồ ly tinh bắt đi rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 Sư phụ! Con bị nam hồ ly tinh bắt đi rồi!
◍ Tác giả: Thập Mễ Cửu Vạn Lý
◍ Edit: Bạch Đơn
◍ CP: Tiểu đạo sĩ Bo x hồ ly tinh Tán
◍ Tuyệt đối không reup hay chuyển ver!

Tiểu đạo sĩ bị hồ ly tinh câu dẫn

🌸🦁🦊🌸

Lúc Vương Nhất Bác nói muốn tự mình xuống núi trừ yêu, sư phụ tuyệt đối không đồng ý.

"Thế đạo này rất loạn! Huống chi con chưa từng xuất sơn, bên ngoài nhiều loại yêu ma tinh quái, ai cũng có sáu chân, năm mắt! Răng nanh răng nhọn, chính là biết ăn thịt người a!"

"Bọn họ thích nhất là ăn kiểu da thịt non mịn như con! Một ngụm nuốt chửng con, nhai cũng không thèm nhai!"

Vương Nhất Bác vào tai này ra tai kia, cuối cùng vẫn thuyết phục sư phụ hắn. Trước khi đi, thầy trò hai người cáo biệt tại chân núi. Sư phụ không ngừng thở dài, vỗ thiếu niên không biết khi nào đã có bờ vai rộng lớn, không yên tâm dặn dò: "Con ngàn vạn lần nhớ rõ, phía nam có một đám yêu tinh, tên là hồ ly tinh. Sau khi biến thành hình người, diện mạo không khác gì người thường, thậm chí còn rất diễm lệ! Khi chiếm được sự tin tưởng của con rồi sẽ lừa con đến chỗ yên tĩnh, mới lộ ra bộ mặt thật! Hút dương khí của con, mê hoặc lòng người, khó lòng phòng bị, đáng sợ nhất!"

"Sơ ý một chút, mạng liền bị kéo vào a!"

Tiểu đạo sĩ đứng thẳng người: "Đồ nhi cẩn tuân sư phụ chỉ bảo!"

...

Tục ngữ nói loạn hoa mê mắt người. Vương Nhất Bác mới vào thế tục, ngạc nhiên thích thú với đủ loại đổ chơi mới lạ phong phú đa dạng, còn suýt chút bị tỷ tỷ chỗ phong nguyệt dụ vào nơi đầy mùi phấn son kia. Tiểu đạo trưởng đỏ mặt, hất tay áo rộng của tỷ tỷ kia ra liền té lăn một vòng bỏ chạy. Trong lòng một khắc không quên mục đích chuyến đi này của mình.

Tìm hiểu một đường, nghe nói phía nam có một thôn, nửa tháng ngắn ngủn đã có vài tên nam tử thành niên bị bắt. Nhưng kỳ quái chính là, mấy nam tử đó thường mất tích mấy ngày rồi lại trở về nhà. Hỏi, đều nói "Không biết", "Không nhớ rõ", "Nghĩ không ra", thật sự không biết gì. Quả là quái dị. Hắn kích động trong lòng: Cái này hẳn là do yêu vật quấy phá a! Tiểu đạo trưởng phảng phất nhìn thấy tư thế oai hùng của mình khi trừ yêu trừng ác dương thiện, ngựa không ngừng vó tìm được thôn dân, hỏi đường. Tìm kiếm một đường mới đến gần nơi những nam tử đó mất tích.

Một đường đi vào chỗ sâu. Đi đến suối nước chợt cảm giác yêu khí, Vương Nhất Bác vội vàng rút kiếm, hướng về bốn phía hô to: "Yêu quái! Ta biết các ngươi ở đây! Ta là đại đệ tử Vương Nhất Bác của Vương thị huyền võ quan Vương Phong... Nửa tháng này có thôn danh vô tội bị bắt liên tục, sau đó lại đưa về liên tục, không mất một sợi tóc chỉ có thần trí bị tổn hại, chính là các ngươi làm đi? Đi ra! Ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng!"

Lúc này, quả nhiên sau một thân cây cách đó không xa có hai con yêu quái đang đứng. Thân hình như người thường, nhưng lại có màu lông tai và đuôi diễm lệ, tập trung nhìn vào, không khó phát hiện là hồ ly. Hai con đang xúm lại, nhỏ giọng nói thầm:

"Đạo sĩ kia... Là đạo sĩ đi? Sao cảm thấy hơi ngốc a..."

"Đừng để ý hắn ngốc hay không, ngươi xem hắn da thịt non mịn, có thể làm việc sao?"

"Hình như không thể... Nhưng mà dáng dấp của hắn rất soái a, Tán ca ca thích đẹp nhất, làm việc chậm một chút cũng có thể tha thứ đi?"

"Chỉ biết nhìn mặt! Ngươi cũng hoa si y như Tiêu Chiến... Được rồi, mang hắn về rồi nói."

...

Vì thế Vương Nhất Bác một giây trước lòng đầy căm phẫn, một giây kế liền trước mắt tối sầm, nặng nề ngủ say.

Lúc tỉnh lại, trước mắt là một khuôn mặt phóng đại gần đến mức mũi dán mũi. Một nam nhân xinh đẹp đang chớp mắt, nhìn chằm chằm hắn.

"A a a a!!!"

"Ngươi la cái gì a... Là dáng dấp của ta dọa người sao?" Yêu tinh Tiêu Chiến này ngược lại còn bị tù binh của mình dọa sợ, trợn tròn đôi mắt nhẹ nhàng vỗ ngực. Đuôi to trắng tinh phía sau bị dọa hiện ra, lắc qua lắc lại, tuyết trắng mềm mại.

"Ngươi ngươi ngươi..." Vương Nhất Bác nhìn thấy đuôi to kia, càng thêm trợn mắt há hốc mồm. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy yêu tinh tu thành hình người —— Còn là yêu tinh xinh đẹp như vậy, sợ tới mức nằm ngửa lui về sau, lời nói cũng nghẹn lại.

"Ta cái gì ta a!" Tiêu Chiến nhìn bộ dáng chưa hiểu việc đời này của hắn, cảm thấy buồn cười, đi đến trước mắt hắn, cách rất gần. Tay khẽ nâng cằm người lên, "Tiểu lang quân, chưa thấy qua hồ ly tinh sao?"

"Ngươi... Ngươi ngươi là hồ ly tinh!" Vương Nhất Bác nhớ lại lời dặn dò của sư phụ, hoang mang rối loạn muốn đi rút kiếm, "Ta ta muốn thay trời hành đạo! Chém yêu nghiệt ngươi!"

Tiêu Chiến sửng sốt, sau đó đôi mắt hồ ly đáng yêu nháy mắt trở nên ướt dầm dề, cắn môi dưới ủy ủy khuất khuất nói: "Tuy ta là yêu tinh... Nhưng ta chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý......"

"Ta cực cực khổ khổ tu luyện 600 năm mới tu thành hình người! Sao ngươi có thể bôi nhọ ta như vậy... Hu hu hu..."

Vương Nhất Bác cạn lời cứng họng. Hảo gia hỏa, hồ ly xinh đẹp này nhìn thì cùng tuổi với mình, kết quả lại lớn hơn mình 600 tuổi?

"Ngươi nói bậy!" Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt mỹ diễm này khóc lóc, ánh mắt toát ra nét quyến rũ, không tự chủ mà tai đỏ, "Trong thôn mất nhiều nam đinh như vậy, chẳng lẽ không phải do ngươi bắt?! Chẳng lẽ do bọn họ tự chui đầu vào lưới, một đám đều lạc đường trong núi này của ngươi?"

"Bọn họ... Nhưng chúng ta cũng không làm gì bọn họ a......" Tiêu Chiến ngẩng đầu, giọt nước trong mắt chực rơi, nhu nhược đáng thương, "Ta là hồ ly tinh, nhưng không ăn thịt người!"

"Sư phụ ta nói! Hồ ly tinh các ngươi thích bắt nam tử có dương khí mạnh nhất! Dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc bọn họ rồi bắt về ổ hút tinh khí, đến lúc ra ngoài thần trí vẫn không rõ, nói xằng nói bậy!"

Đuôi to xinh đẹp của Tiêu Chiến lắc lắc rồi thu vào, y nhấc mí mắt nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác khẩn trương đến mức cả người căng thẳng, cười khanh khách: "Sư phụ của ngươi biết được thật nhiều... Vậy sư phụ ngươi có nói cho ngươi biết, hồ ly tinh chúng ta... chuyên chọn kiểu người như ngươi —— Tiểu đạo sĩ dáng dấp tuấn tú, dương khí tràn đầy để hút không!"

Nói xong, Tiêu Chiến lại dán cả người lên người Vương Nhất Bác! Cách y phục hơi mỏng, ngón tay dài nhọn dạo chơi bốn phía giở trò với hắn, linh hoạt đẩy cổ áo của hắn ra, sờ đến trước ngực rắc lửa khắp nơi.

"Ngươi ngươi ngươi đừng xằng bậy!! Ngươi dâm đãng! Không biết xấu hổ!!" Vương Nhất Bác bị y chặn hơn nửa người, trên mặt nóng hổi như bị thiêu đốt. Chỉ có thể vừa đẩy vai y vừa co rúm phản kháng.

"Ta chính là hồ ly tinh a tiểu lang quân..." Động tác của Tiêu Chiến càng đến càng nhanh, lớn mật tiến đến bên tai hắn thổi một hơi vào vành tai, "Nhưng ta chỉ dâm đãng như vậy với chàng thôi......"

Vương Nhất Bác bị yêu tinh thổi ra yêu khí đánh vào bên tai mẫn cảm, mặt đỏ lên. Miệng khép khép mở mở nói không nên lời, cả người đều mềm xuống, chỉ có bộ vị không thể giải thích nào đó dưới thân dần dần cứng phồng lên, nhất trụ kình thiên.

(Nhất trụ kình thiên 一柱擎天: cây trụ nâng trời. Nói gọn là trụ trời 😂)

Tiêu Chiến dạng chân ngồi trên người Vương Nhất Bác, lắc lắc eo nhỏ cọ tới cọ lui, xem nhẹ từng câu nhỏ giọng vô lực "Ngươi đừng chạm vào", "Không cần" vân vân của tiểu đạo sĩ. Chỉ chốc lát sau, bàn tay linh hoạt liền lột hết áo trong của Vương Nhất Bác ra, giơ tay hất rơi xuống đất. Y nhướng mày nhìn cây dương vật phát dục quá tốt dưới thân Vương Nhất Bác kia, sáp đến hôn môi Vương Nhất Bác: "Tiểu lang quân, tên là gì?"

"Ngươi! Ngươi hoang đường... Ngươi và ta đều là nam tử, sao có thể..."

Tiêu Chiến biết đạo sĩ ca ca của y là kiểu ngây thơ chưa khai huân, chắc hẳn cả ngày ở đạo quan đều đối mặt với nam nhân cao lớn thô kệch, một đám mày rậm tóc dày da ngăm đen, nhất định là nhất thời không tiếp thu được, nên đến hướng dẫn từng bước:

"Ta hỏi chàng tên gì?" Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác, hôn cằm hắn một cái.

Tiểu đạo sĩ bị khiêu khích đã bối rối, ánh mắt không biết làm sao mà nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Chiến, lắp bắp đáp: "Vương... Vương Nhất Bác..."

Vì thế mỹ nhân lại nở nụ cười đặc trưng của hồ ly, bóp giọng thiên hồi bách chuyển gọi hắn: "Nhất Bác ca ca..."

Vừa nói vừa liếm nhẹ cánh môi của Vương Nhất Bác. Lưỡi mềm đỏ thẫm lướt bên môi, cuối cùng vói vào trong miệng người, triền miên trao đổi nước bọt với đối phương, hai người đều là vị hơi nước, trong miệng còn rên rỉ ưm ưm. Vương Nhất Bác đúng là đạo hạnh cạn, nào từng trải qua mê hoặc như vậy! Tuy không hôn lại, nhưng từng tiếng câu nhân này, cũng đủ khiến tiểu đạo sĩ ngây thơ nghe mà đỏ bừng mặt, hạ thân cứng.

Tiêu Chiến buông lỏng cánh môi bị mình hôn đỏ của Vương Nhất Bác ra, kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt. Y vẻ mặt quyến rũ đi sờ cự vật của Vương Nhất Bác, giả vờ khờ dại nói: "Chỗ này của ca ca cứng quá... Ta đến giúp giúp ca ca được không?"

"Ngươi... Ngươi là nam tử......" Vương Nhất Bác vẫn còn duy trì một tia lý trí cuối cùng. Tuy nói đạo mà hắn tu không phải là phái cấm dục kia, nhưng sự dặn dò của sư phụ ẩn ẩn bồi hồi trong đầu, nhắc nhở hắn tuyệt đối không thể tùy ý bị yêu tinh này thao túng!

"Nam hồ ly tinh cũng muốn dương khí a!" Tiêu Chiến không vui chu miệng, rung đùi đắc ý làm nũng, "Ta chỉ hút một chút thôi, được không? Chàng giúp giúp ta đi, dương khí của chàng nhiều như vậy, cho ta hút một chút đi... Ca ca tốt......"

Nói xong, cũng mặc kệ Vương Nhất Bác có phản ứng gì, trực tiếp nắm cây kia, cúi người ngậm vào hơn nửa đỉnh cực đại!

"Ngươi... A!!" Trước kia, Vương Nhất Bác nhiều nhất là tự an ủi vài cái, nhưng mỗi lần đều không bắt được trọng điểm. Cảm giác kích thích như vậy lại là lần đầu! Dường như ngũ giác đều ngưng tụ ở kia chỗ, chỉ có thể cảm giác được một đầu lưỡi nhỏ linh hoạt đâm chọc mã mắt của mình, một cái miệng nhỏ chậm rãi bao lại quy đầu của mình, sướng rên, không khỏi đưa tay đặt lên đầu người dưới thân.

"Chỗ này của ca ca thật lớn... Đâm vào chắc chắn sẽ làm chết Tán Tán......"

Cây kia của Vương Nhất Bác quá thô dài, miệng nhỏ của Tiêu Chiến không ngậm được bao nhiêu, cán còn thừa liền dùng tay nhỏ bao lại, chậm rãi vuốt ve lên xuống. Y ăn côn thịt của Vương Nhất Bác như ăn món mỹ vị gì đó, lắc mông, trong cổ họng ý vị phát ra tiếng rên rỉ vừa dâm đãng vừa lẳng lơ.

"Ngươi... Ngươi đừng liếm... A!" Tiêu Chiến hút mạnh quy đầu một cái, Vương Nhất Bác liền cảm thấy một luồng khoái cảm đột nhiên dẫn hắn xông lên tận trời, hạ thân không chịu khống chế mà tiết ra từng luồng tinh dịch nồng đục, phun đầy miệng đầy mặt Tiêu Chiến.

"Nhất Bác ca ca bắn cho ta, ha a... Thật nhiều a ưm... Ăn ngon... Bắn cho ta nhiều hơn đi, Nhất Bác ca ca......" Tiêu Chiến vừa tiếp tục mút quy đầu của Vương Nhất Bác để kéo dài khoái cảm thay hắn, vừa rên rỉ càn rỡ, nuốt tinh dịch hơi tanh mặn kia, tí tách có vị. Đợi tiểu đạo sĩ ngừng bắn tinh, lại vùi đầu liếm sạch dương vật cho người ta.

"Ngươi! Ngươi sao có thể... Mau nhổ ra!" Vương Nhất Bác nào gặp qua loại cảnh tượng dâm mỹ này, không biết y nuốt vật dơ bẩn này của mình có khó chịu hay không, vội vội vàng vàng khom lưng nâng cằm y, muốn cho Tiêu Chiến nhổ ra.

Không ngờ yêu tinh cười càng thêm quyến rũ, cởi nửa bên y phục của mình ra, lộ vai ngọc và hai núm vú đứng thẳng, thở phì phò rên rỉ: "Sờ sờ ta, giúp giúp ta... Nhất Bác, Nhất Bác ca ca, ta thật khó chịu, thật khó chịu a......"

Tiêu Chiến giả bộ rõ ràng, cứ như nếu thật sự không được giao hợp với người liền sẽ bệnh chết vậy, than thở khóc lóc. Nước mắt rơi không cần tiền, hoa lê dính hạt mưa, nhìn mà lòng người đau. Hạ thân của Vương Nhất Bác lại không chịu thua kém mà cứng lên, luống cuống tay chân đi lau nước mắt cho y.

"Em đừng khóc! Em... Ta, ta làm sao giúp em?" Tiểu đạo sĩ mặt đỏ lên, mắt không dám ngắm hai viên trước ngực mỹ nhân kia. Tuy nói là nam tử, bộ ngực không đẫy đà như nữ tử, nhưng hai đầu vú đứng thẳng của Tiêu Chiến lại cực kỳ đẹp, như hai hạt đậu đỏ nhỏ, sinh trên da thịt trắng nõn, cực mê người.

"Chàng liếm liếm chỗ này, giúp ta liếm liếm......" Nói xong, Tiêu Chiến liền lắc mông ngồi xuống trên người Vương Nhất Bác, ôm đầu hắn ấn vào trước người mình, "A thoải mái... Ưm a..."

Vương Nhất Bác bị nhét đầu vú kia vào trong miệng, trong đầu quả thật nổ tung hoa. Thân thể của yêu tinh này vừa mềm vừa trơn, còn mang theo mùi thơm ngọt thiên nhiên, vừa mị vừa dâm. Hắn thử mút núm vú một cái, liền gây ra một tiếng rên rỉ kéo dài.

"A!! Ưm a... Thoải mái... A ưm..."

Tiêu Chiến ôm đầu hắn, kêu quên mình. Vương Nhất Bác tựa như được cổ vũ, liếm nồng nhiệt, càng thêm hăng say. Đầu lưỡi đẩy vào khe vú, bàn tay to bám vào bầu vú trắng nõn bên kia, xoa bóp khiêu khích, Tiêu Chiến ưm một tiếng, eo mềm nhũn nằm liệt trên người hắn.

"Không đủ... Còn chưa đủ!" Sâu trong cơ thể Tiêu Chiến truyền đến từng cơn ngứa xuyên tim, giống như vạn con kiến ra khỏi tổ, còn muốn cây thiên phú dị bẩm kia của Vương Nhất Bác cắm vào khai thông một phen mới có thể tốt được, "Ca ca, ca ca tiến vào được không? Dùng vật của chàng đâm đâm vào chỗ này của ta......"

Y kéo bàn tay của Vương Nhất Bác đi sờ hậu huyệt sớm đã nước tràn thành lụt của mình. Không hổ là hồ ly tinh, chỗ đó phun nước như lũ lụt vậy, dính dính nhơn nhớt, cọ một chân một tay của Vương Nhất Bác.

"Cái này... Chỗ này của em... nhỏ như vậy... Sợ là nuốt không vào..." Đến lúc này, Vương Nhất Bác cũng đã dục hỏa quay quanh trong lòng. Hắn đỏ mặt, lo lắng kích cỡ của mình sẽ làm hậu huyệt non mềm của Tiêu Chiến bị thương.

"Có thể... Đạo trưởng ca ca ~ Cho ta đi ca ca... Có thô hơn ta vẫn có thể ngậm vào... Cả bụng đều ngậm vật của chàng..." Nói xong liền tự mình đỡ dương vật kia ngồi xuống! Thừa lúc vắng mà vào, đâm một cái đến cùng, phát ra tiếng nước "òm ọp" xấu hổ.

"Ưm a!!"

"Ha!" Vương Nhất Bác không ngờ y lại lập tức ngồi xuống, phát ra một tiếng kêu rên khàn khàn. Tiểu đạo trưởng lần đầu tiên phá cấm, sướng cả người như bị điện giật, đỏ mắt nhìn hồ ly tinh trên người sau khi tiến vào liền lập tức nhún từ trên xuống dưới, ưm ưm a a chơi mình.

"A ưm ~ Thật lớn... A ưm... Đạo trưởng ca ca thật thô thật lớn ưm! A... A!!" Tiêu Chiến đang tự mình động thoải mái, kết quả dường như Vương Nhất Bác chợt nắm được mấu chốt, lại ấn eo y đĩnh động vượt bộ! Lần này thật sự đâm vào trong bụng rồi, chọc bụng phẳng của Tiêu Chiến ra một hình quy đầu tròn tròn.

"A ách...!"

"Thoải mái không? Hồ ly dâm! Làm chết em!" Vương Nhất Bác quy luật lên xuống khiến mông to của y lắc lư, mỗi một lần hạ xuống đều khiến chỗ giao hợp bị vỗ ra tiếng "bạch bạch" vang dội, đan vào tiếng rên rỉ dâng trào của yêu tinh, một phòng âm thanh kiều diễm.

"A a ưm... A! Thoải mái ưm... Đạo trưởng... Đạo trưởng ca ca thao chết ta ưm! A..."

Đường đi chặt chẽ đầy nước phía sau của hồ ly thật tốt thao, dường như mỗi một cái đều có thể chọc ra một luồng dâm dịch mới. Y cũng mới nếm thử chuyện làm tình, nhưng dựa vào thiên phú của yêu tinh để nuốt cây dương vật kia, kết quả không ngờ Vương Nhất Bác khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, lại có năng lực mạnh mẽ như thế. Chỗ đó vừa lớn vừa nóng, y bị đâm hoang mang lo sợ, chỉ lo hoa run liễu rũ mà kêu.

"Trước kia các em bắt những thôn dân đó, em cũng làm việc cầu hòa này với bọn họ à? Hửm?! Nói!"

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hồ ly này rất hiểu biết nhiều trò trên giường, liên tưởng đến lời sư phụ nói hồ ly tinh trời sinh tính háo sắc lại dâm, không chừng con này cũng từng hầu hạ dưới thân nam nhân nào đó rồi! Hắn giống như rơi vào lu dấm, nếu hồ ly tinh này thật sự câu dẫn qua nam nhân khác, vậy hôm nay hắn sẽ thao ác y! Tốt nhất là sinh một ổ tiểu hồ ly cho hắn, mãi mãi không thể ra ngoài phát dâm phát đãng mới được!

"A chịu không nổi... Không được... Không phải ưm! Chỉ... chỉ có Nhất Bác ca ca... Ưm a! Chỉ làm chuyện này với chàng... Ưm a a!!"

Tiêu Chiến bị đỉnh mồ hôi thơm đầm đìa, đầy người thấm mồ hôi, cả người càng thêm hương diễm. Đuôi mắt của y bị tình dục phủ thành ửng đỏ, mông thịt trắng nõn cũng bị va chạm "bạch bạch" phiếm hồng. Huyệt thèm ăn phía sau phun ra nuốt vào côn thịt, ngoài miệng nũng nịu yếu thế, tận lực lấy lòng tiểu đạo trưởng xù lông của y.

Vương Nhất Bác không ngừng động tác dưới thân, hung tợn nói: "... Sau này cũng không được câu dẫn người khác! Nếu dám gạt ta... Ta liền trừ yêu nghiệt em!"

Mắt thụy phong xinh đẹp của Tiêu Chiến chứa ý cười, chế nhạo nhìn Vương Nhất Bác, chỉ cảm thấy mùi dấm trong phòng sắp đâm xé trời rồi. Y nhấp nhô trên người hắn, đứt quãng nói: "Đạo trưởng muốn... trừ ta thế nào ưm!! Muốn làm chết ta sao? Chi bằng hôm nay liền thao chết ta đi... A! A ưm đạo trưởng... Nhất Bác... Quá nhanh! A a quá nhanh ưm!! A a!"

Vương Nhất Bác thấy y bị mình ấn trên người đỉnh lộng còn có thể trêu chọc, không khỏi tăng nhanh tốc độ, bắt đầu điên cuồng ưỡn hông! Hắn thở hổn hển, quả thật làm đỏ mắt, cũng không rảnh lo nói chuyện, dường như trong mắt chỉ còn lại khuôn mặt say mê của Tiêu Chiến và khoái cảm truyền đến tận cùng dưới thân, tiếng "phụt phụt" không dứt bên tai, nghe mà huyết mạch bùng nổ, trên mặt trắng nõn hiện hết sự hung ác.

Cây dương vật quá thô tráng kia của hắn mỗi một lần đều đỉnh vào chỗ sâu nhất, gân xanh trên cán bật ra, mỗi một lần rút ra tiến vào đều bị Tiêu Chiến nhạy cảm bắt được, có thể thấy rõ dáng vẻ vui sướng trước mắt. Quy đầu phá vỡ tầng tầng lớp lớp vách trong quấn lấy hắn, trực đảo hoàng long, đỉnh Tiêu Chiến ưỡn ngực cao cao, miệng nhỏ lúc mở lúc đóng kêu to càn rỡ.

"A a a muốn đến... Muốn đến ưm muốn đến!! Đến... Phu quân... Ưm a!!!"

Trước mắt một mảnh ánh trắng, Tiêu Chiến thật sự không chịu nổi nữa, bị thao làm mạnh như vậy trong chốc lát, liền co rúm trên người Vương Nhất Bác, được đưa đến bí cảnh cực lạc, cả người không ngừng run rẩy, thoải mái chảy nước mắt sinh lý, sau đó nằm liệt trên người Vương Nhất Bác, miệng nhỏ thở dốc.

"Thật chặt... Ách a!"

Vương Nhất Bác vỗ "bạch bạch" hai phát vào mông đẫy đà kia, khiến thiên hạ trên người ưm một tiếng lại ôm sát mình. Hắn thở ra một hơi khí đục, cuối cùng sau vài cái chạy nước rút mạnh ác liền kêu lên một tiếng, bắn hết vào trong cặp mông cong hẹp của Tiêu Chiến. Hai người đều sướng thở dài, ngâm nga một tiếng.

"Ưm a... Nóng..." Tiểu hồ ly tinh bị nóng run run bởi tinh dịch nóng bỏng, khuôn mặt tuyệt sắc bất lực chôn vào trước ngực Vương Nhất Bác, được bàn tay to nhẹ nhàng mơn trớn, vụng về vuốt lông.

......

Xong việc, nam hồ ly tinh vẻ mặt thỏa mãn, gác chân giải thích với tiểu đạo sĩ là đám nam đinh kia đều tự nguyện đến giúp bọn họ làm việc, đốn củi xây phòng này kia, ai ngờ có tên nổi tâm tư không tốt với hồ ly xinh đẹp, nên chỉ có thể thi triển chút pháp thuật nhỏ, tẩy ký ức cho người ta rồi đưa về.

Y nói xong, chống đầu dựa vào trong lòng Vương Nhất Bác như cũ, gọi hắn "Phu quân phu quân". Vương Nhất Bác bị y kêu đến mức phía dưới lại ẩn ẩn có xu thế dâng trào, vội vàng đứng dậy, nói xưng hô như vậy không ổn. Tiêu Chiến nghe vậy cũng ngồi dậy theo, tức giận chất vấn: "Chẳng lẽ chàng không phải là phu quân của ta sao?"

Không đợi Vương Nhất Bác nói gì, y lại nhướng mày, nói tựa như khiêu khích: "Thật sự do ta gọi sai sao? Chàng có thể nhìn kỹ một chút, chỗ này còn có thứ của chàng đấy!"

Nói xong liền cầm bàn tay to của Vương Nhất Bác thăm dò vào kẽ mông mình. Vương Nhất Bác lập tức rút tay ra như bị phỏng bởi xúc cảm da thịt trơn mềm này. Yêu tinh thấy phản ứng này của hắn, nhất thời cảm thấy ủy khuất vô cùng, xoay người muốn đi. Tiểu đạo sĩ giày cũng chưa kịp mang, vội vàng giữ chặt cổ tay bé nhỏ của người kia, luống cuống giải thích: "Không phải, a không phải, ta là nói... Không phải như vậy... Ta, ta đã cùng em, cùng em giao hoan, vậy nhất định sẽ đối tốt với em!"

"Có lẽ quy tắc của con người chúng ta không giống với các em... Em muốn gọi ta là phu quân, là phải chờ, chờ chính thức thành thân, bái thiên địa rồi mới có thể......"

Tiêu Chiến "phụt" một tiếng, nhịn không được bật cười. Mới vừa rồi người này còn ấn mình lên giường làm như mất mạng, lúc này ngược lại còn tư đài tư kính với y.

(Tư đài tư kính 斯抬斯敬: hình dung hai bên khách khí, rất lễ độ.)

"Được a~" Y nghiêng đầu, ngón tay chọt nhẹ trước ngực Vương Nhất Bác, cười quyến rũ, "Vậy khi nào đạo trưởng cưới ta a?"

🌸🦁🦊🌸

Dạo này húp được series thịt ngon nhắm nên chắc mềnh sẽ siêng lấp 2 series hiện đại cổ trang này 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro