【Doãn Ảnh】Doãn Chuyển Thời Lai: Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 Doãn Chuyển Thời Lai
● Tác giả: Sevati
● Edit: Bạch Đơn
● CP: Tạ Doãn x Thời Ảnh
● Thể loại: ABO, song khiết
● Tuyệt đối không reup hay chuyển ver!

● Chú thích: Càn nguyên = A, Trung dung = B, Khôn trạch = O. Tin hương = tin tức tố

🌸🦁🐰🌸

Đế Vương cốc có một thiết luật nhất quán như vầy, người trở thành đại thần quan, chỉ có thể là Trung dung.

Bởi vì thần quan phụng dưỡng thần cả đời, cần thanh tâm quả dục, thường tỏa tin hương quấy nhiễu Càn nguyên và Khôn trạch cũng không hợp tiêu chuẩn.

Nhưng đây cũng chỉ là điều kiện cơ bản nhất. Muốn trở thành đại thần quan vạn người kính ngưỡng, cần thông tuệ, không hai lòng, tướng mạo cũng phải là ngàn dặm mới tìm được một. Sau khi sàng lọc trùng trùng điệp điệp, Thời Ảnh trở thành thiếu thần quan hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng vào năm y hai mươi, y lại ngoài ý muốn tỏa tin hương Khôn trạch. Đây là một tín hiệu nguy hiểm, rõ ràng đã qua kỳ phân hóa cao nhất rồi, thân thể của Thời Ảnh cũng không có khác thường, thông qua khảo hạch cuối cùng, tháng tiếp theo liền sẽ kế vị, nhưng cố tình đúng lúc này, y lại thành Khôn trạch -- Khôn trạch đã định trước là sẽ khó khăn bởi tình dục.

Người ở Đế Vương cốc biết ít lại càng ít, ngoại trừ đại thần quan tiền nhiệm, thì chỉ có một đại phu thiếp thân, ngay cả đồ đệ Tạ Doãn của y cũng không biết.

Hiện giờ lại tìm thần quan đã là mò kim đáy bể, chỉ có thể dùng kế hoãn binh —— Chỉ cần mọi người không nhìn ra Thời Ảnh là Khôn trạch là được, còn lại, có thể dùng thanh tâm đan để bổ cứu.

(Bổ cứu 补救: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.)

Đây là cuộc khảo nghiệm đầu tiên của Thời Ảnh để kế nhiệm đại thần quan, y phải làm trái bản tính, làm người vô dục vô cầu.

Từ trước đến nay y đã là như thế, phối hợp đại phu mỗi tháng đúng giờ bổ cấp lượng lớn thanh tâm đan, y bình yên vô sự vượt qua nửa năm, qua mỗi một kỳ mưa móc.

Y cảm thấy cuộc sống sẽ vẫn luôn tiếp tục như vậy. Y sẽ luôn giữ thần vị của y, mãi đến khi thần quan đời tiếp theo tiếp nhận vị trí của y.

Tạ Doãn cảm thấy Thời Ảnh bắt đầu trở nên kỳ quái sau ba tháng kể từ khi vào Đế Vương cốc, dường như thân thể của y yếu ớt hơn trước rất nhiều, như là mắc phải bệnh kín phát tác định kỳ gì đó, mỗi tháng sẽ có vài ngày, sau bếp đều phải bận rộn trong ngoài sắc thuốc cho y. Mà Thời Ảnh lúc đó, sẽ không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy, y phân tán tất cả hạ nhân hầu hạ, ngay cả đưa thuốc cũng phải tự đại phu đi đưa.

Tạ Doãn lo lắng cho y, thỉnh thoảng quanh co lòng vòng hỏi y, y đều sẽ nói úp úp mở mở lướt qua.

Tạ Doãn lén vào sau bếp, a tỷ ơi a tỷ à dụ nha hoàn sắc thuốc, thừa dịp bất ngờ lấy một ít thuốc sắc mang về nghiên cứu.

Chén thuốc hơi đắng, chỉ là nước thuốc trị phong hàn bình thường thôi. Một bệnh phong hàn nho nhỏ, cần gì phải mỗi tháng làm to chuyện như thế, còn khiến Thời Ảnh ốm đau không dậy nổi sao?

Tạ Doãn không tin.

Càng là như vậy, Tạ Doãn càng phải điều tra rõ, trong chuyện của Thời Ảnh, hắn luôn biểu hiện tích cực trước nay chưa có.

Ban đêm Thần Miếu đề phòng nghiêm ngặt, Tạ Doãn nhẹ nhàng tránh thoát thị vệ tuần tra, nhảy lên mái hiên, dọn vài miếng gạch ngói, dựa vào ánh trăng nhìn vào trong, hắn ngược lại muốn xem xem, đại phu này cả ngày đều tự đưa cho Thời Ảnh thuốc gì.

Hắn nhìn ban đêm rất tốt, nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ thấy một mình Thời Ảnh, không thấy được đại phu nào.

Có lẽ đã qua giờ đưa thuốc, hắn nghĩ, vậy có thể chờ một chút.

Hắn không thể chờ đến đại phu tới, chờ đến chân tướng mà hắn muốn biết, nhưng lại chờ đến một bức cảnh tượng hương diễm tuyệt luân khác.

Kỳ mưa móc tháng này đặc biệt khó qua, cơn nóng phát tình thời gian dài, dưới sự áp chế quá liều của thanh tâm đan, phản phệ đặc biệt rõ ràng.

Thời Ảnh không dám nói với người khác, ngay cả đại phu cũng không dám nói.

Y chưa bao giờ được giáo dục về tình dục, trong nhận thức của y, đây là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, y không hiểu sự khô nóng trong thân thể này đến từ đâu, phải giải quyết như thế nào, vận dụng linh lực áp chế cũng chỉ như muối bỏ biển.

Quá nóng.

Y mất thể diện của đại thần quan, kéo lỏng y bào được buộc ngay ngắn, tê ngứa xa lạ ở phía sau khiến y khó chịu, y kẹp chăn theo bản năng, dùng vải dệt cọ, trong sơ giải vui sướng, cắn ngón tay không cho mình rên rỉ ra tiếng.

Loại khoái cảm ngắn ngủi này khiến y cảm thấy thẹn lại vui sướng, y sung sướng vì cảm giác tê dại khác thường này, lại xấu hổ buồn bực vì phía sau tràn ra càng nhiều thủy dịch.

Y sa vào loại khoái cảm không thể diễn tả này, lúc phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, y gần như bị dọa cứng còng, dư vị cao trào còn chưa rút đi, y run rẩy quay đầu, thấy đồ đệ Tạ Doãn của y.

Đầu óc của y thoáng chốc vang lên ầm ầm, còn có gì xấu hổ hơn là bị đồ đệ của mình bắt gặp mình phát tình đây? Huống chi Tạ Doãn này còn là người y ái mộ.

Thời Ảnh xấu hổ buồn bực tột cùng, y bất chấp y phục rời rạc đến bên hông, muốn vận dụng linh lực để Tạ Doãn quên đoạn ký ức này, nhưng lại bị người kia đi trước một bước, kiềm chế động tác.

"Ta cũng không biết sư tôn thích tự chơi mình như vậy, đồ nhi rõ nhất là loại chuyện này, để ta hầu hạ sư tôn đi."

Tạ Doãn nhanh chuẩn tàn nhẫn bóp chặt cằm Thời Ảnh hôn lên, hắn hung hăng cắn môi dưới của Thời Ảnh, đầu lưỡi thừa dịp bất ngờ liền tiến quân thần tốc, hôn sâu gần như muốn hủy người ăn vào trong bụng.

Thời Ảnh chưa bao giờ bị người đối xử như vậy, luống cuống giương miệng, tùy ý lưỡi dài ướt nóng của đối phương quấy loạn trong miệng mình, nước bọt chứa không được chảy ra một chút.

Thoáng cái y đã bị hôn mềm, bị người tách hai chân ra dễ như trở bàn tay, gạt tiết khố, lộ ra hậu huyệt đã sớm ướt đến rối tinh rối mù.

Tạ Doãn thăm dò hai ngón tay vào, xoa xoa miệng huyệt mềm trợt kia, kéo kéo sang hai bên, lộ ra thịt huyệt non hồng bên trong.

Hắn bẻ đùi Thời Ảnh rộng ra thêm, nằm trên bắp đùi lầy lội kia, chóp mũi thẳng tắp hầu như muốn đụng vào miệng huyệt kia, sau đó hắn vươn đầu lưỡi, để sát vào thong thả liếm liếm huyệt mềm kia.

Thời Ảnh gần như bắn ra ngay lập tức, y duỗi tay đẩy Tạ Doãn, động tác lại mềm mại kỳ cục, y khó chịu tột cùng, nói lắp: "Tạ Doãn, ngươi đừng......"

"Vì sao không cần?" Tạ Doãn ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt trừng đến tròn tròn, "Cái miệng phía dưới của sư tôn cũng rất non."

Thời Ảnh sắp bị bỏng rát bởi ánh mắt của hắn, y khó chịu quay đầu, không chịu chính diện đáp lại, động tác chống đẩy trên tay lại nhẹ thêm vài phần —— Y đang dung túng Tạ Doãn. Thậm chí y còn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng y vẫn mặc kệ Tạ Doãn làm bậy như vậy, chỉ vì ánh mắt lúc nãy của Tạ Doãn khiến người sa vào, không cần đọc tâm cũng có thể cảm nhận được tình yêu cực nóng của đối phương.

Tạ Doãn không buông tha mỗi một biến hóa biểu cảm của y, đôi mắt vẫn cứ đóng trên mặt y, động tác cũng không dừng lại. Hắn ngậm thịt non bên bắp đùi mút hút, mút chỗ kia ra từng vết đỏ. Trằn trọc lưu luyến, đầu lưỡi quấn miệng huyệt đảo quanh, sau đó lưỡi dài chạy vào, quấy dâm thủy bên trong, như muốn liếm ăn sạch dâm thủy tràn lan kia.

Hắn thấy sự phản kháng trên mặt Thời Ảnh yếu dần, rồi hưởng thụ nắm tóc hắn, cảm giác thỏa mãn trong lòng không ngừng bành trướng, càng thêm ra sức liếm láp.

Dáng vẻ Thời Ảnh si mê thật sự hút hồn, khuôn mặt trắng nõn choáng váng nhiễm nét hồng say lòng người, hàng mi dài khẽ run, thái dương đã thấm ra mồ hôi nóng, chóp mũi cao óng ánh mồ hôi. Y nằm trên khăn trải giường xốc xếch, bị Tạ Doãn liếm đến cao trào, giữa hai chân tràn lan dấu hôn dâm loạn, y chịu không nổi mà thở gấp, như bị thao mở.

Tạ Doãn một tay vớt chân y lên, từ bắp chân thành kính hôn đến bụng, rồi đặt lên bả vai của mình, sau đó không nói lời nào mà đâm vào.

Lực đạo của hắn quá mạnh, nam căn thô dài phồng nóng, hầu như muốn căng hỏng Thời Ảnh rồi. Thời Ảnh hung hăng đánh hắn một cái, đau nhức buồn bực nặng nề khiến y kêu to ra tiếng: "Đau...... Đừng......"

Tạ Doãn luống cuống tay chân đi dỗ, mềm nhẹ hôn nước mắt của y, "Sư tôn, sư tôn, không đau, ta chậm một chút......"

Hắn khắc chế, thao mở huyệt đạo chặt khít kia từng chút, huyệt thịt mút hắn tê dại da đầu, tay ấn lên giường dùng sức đến mức tận cùng mới nhịn xuống không đâm đến cùng.

Quá trình đi vào lâu dài không đến cuối, Thời Ảnh ngửa đầu, chịu đựng thế công giày vò người này, đau đớn khiến y chảy nước mắt không thể khống chế, đổ rào rào rớt xuống, theo gò má trượt vào lỗ tai, chỗ đó hình thành một lớp màng nước, ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài.

Ngũ cảm của y như là tập trung ở chỗ hai người giao hợp, bất kỳ một biến động nhỏ nào của Tạ Doãn cũng có thể khiến thân thể y phản ứng lại mấy chục lần, y cảm giác mình bị thao mở, bị lấp đầy, đỉnh lộng nhanh mà tàn nhẫn mài huyệt đạo vừa cay vừa nóng, cả người y đều sắp bị đốt cháy.

"Ngươi là Khôn trạch sao?" Tạ Doãn kinh ngạc ngửi mùi hoa tường vi thơm ngát trong không khí, tuy vô cùng nhạt, nhưng khứu giác khác hẳn người thường của Càn nguyên vẫn bắt được.

Thời Ảnh ánh mắt tan rã, hoàn toàn không còn tinh lực suy nghĩ câu hỏi của Tạ Doãn, càng đừng nói là trả lời hắn. Nhưng cái này không trở ngại Tạ Doãn mừng như điên, hắn sáp đến cổ Thời Ảnh, tham lam liếm mút một chút tin hương kia, thì thầm nói: "Sư tôn thật thơm."

"Vì sao tin hương của sư tôn yếu như vậy, bệnh tình của ngươi cũng có liên quan đến cái này sao? Vậy vì sao trước kia không ngửi thấy, chỉ có bây giờ là ngửi được?"

"Ta biết rồi, có phải thao mở ngươi là được không?"

Tạ Doãn tự bào chữa, cố chấp tin tưởng chỉ cần thao mở Thời Ảnh, thì tin hương của y có thể nồng đậm đến mức tất cả mọi người đều biết, Thời Ảnh sẽ trở thành Khôn trạch của hắn.

Hông của hắn dùng sức, thao vào nhanh hơn, sức lực lớn đến mức suýt nữa muốn đâm người tan thành từng mảnh. Hắn nhiều trò gian trá, lại còn cậy mạnh, tìm được điểm nhạy cảm của Thời Ảnh liền ra sức mài, mài người đến mức khóc ngâm lên.

Đau đớn được khoái cảm mênh mông thay thế, thân thể của Thời Ảnh dâng lên một luồng nhiệt tê dại, sắc đỏ động tình lan tràn toàn thân. Y run run ôm đầu Tạ Doãn, tùy hắn gặm cắn loạn xạ hai điểm trước ngực mình.

Y sắp bị sóng triều xa lạ này nuốt sống, y bị đưa lên đỉnh sóng triều, lại hung hăng ngã xuống, theo động tác xóc nảy của đối phương, quên mình khóc kêu: "Đừng...... Quá mức......"

Trong không khí càng phát ra tin hương hoa tường vi ngào ngạt, là thuốc thôi tình mãnh liệt nhất của Càn nguyên, Tạ Doãn không quan tâm mà làm bừa, như là muốn đóng đinh người vào dưới thân mình, để đối phương sa vào khoái cảm mà mình tạo ra, khiến y cách dương vật của mình liền không thể sống.

Thanh tâm đan quá liều khiến thân thể của Thời Ảnh bị hao tổn, cửa vào khoang sinh sản của y quá hẹp, Tạ Doãn mài hồi lâu vẫn chưa thể thao vào, ngược lại là Thời Ảnh chịu không nổi, co rút tiết ra, phía sau xoắn càng chặt, Tạ Doãn không kìm được, cũng bắn trong cơ thể y.

Thời Ảnh tê liệt ngã xuống giường, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Toàn thân y mướt mồ hôi, mồ hôi trộn lẫn dâm dịch dính nhớp, hỗn loạn không chịu nổi. Mặt mày y ngậm xuân, hai má đỏ bừng, bị thao làm đến mức không khép chân được, dịch nhờn không chứa được chảy từ miệng huyệt đỏ rục ra, dâm mỹ không thể tưởng.

Toàn thân y tản ra hơi thở của Càn nguyên, ngày xưa làm động tác nhướng mày bình thường như vậy cũng đã thanh quý không thể trèo, nhưng bây giờ lại bị thao chín rục.

Tạ Doãn ôm y nghỉ ngơi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ phải làm sao thao vào khoang sinh sản, hoàn toàn đánh dấu Thời Ảnh, để y mang thai, để y lớn bụng vẫn muốn bò lên giường mình, xin mình thao y.

Thời Ảnh bỗng nhiên ngồi dậy, nắm nam căn nửa cứng kia, chậm rãi ngồi xuống, miệng huyệt mềm ướt nuốt ăn đến cùng, không hề lao lực.

Tạ Doãn nhìn y ngửa đầu sảng khoái thở hổn hển một hơi, sau đó mắt thụy phượng nhướng lên, mang theo chút phong tình ngây ngô, cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy.

Tạ Doãn nghe y nói: "Có thể vào rồi."

🌸🦁🐰🌸

Mềnh là team chờ cut coi, không miễn cưỡng bản thân nên sẽ dành time tối edit fic cho các đồng râm 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro