【Doãn Ảnh】Doãn Chuyển Thời Lai: Hạ - Cây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

Thời Ảnh có một thói quen, thích nghỉ ngơi trên cây. Đình viện của y rất hẻo lánh, hiếm khi có người đến, cho dù có việc gấp, cũng phải qua hết cửa này đến cửa khác, mà thông thường Thời Ảnh đều có thể nhận thấy lúc người ngoài tiến vào cánh cửa thứ hai.

Cây này rất cao, cành lá sum xuê, một mảnh mát lạnh dưới mặt trời chói chang, Thời Ảnh rất thích bầu không khí yên tĩnh như vậy, chỉ chốc lát sau liền chìm vào giấc ngủ.

Y bị người đánh thức.

Nói cụ thể một chút, y là bị người liếm tỉnh. Lưỡi mềm kia liều mạng hôn lên, mài môi y, gõ lên răng y, sau khi gõ mở liền bắt lấy lưỡi y. Đường đường là thần quan, ban ngày ban mặt, ở trên địa bàn của y lại bị một người khác xâm phạm như vậy. Thời Ảnh muốn tránh thoát, thế nhưng dường như người ấy lại cậy mạnh, hơn nữa ở nơi cành lá này thi triển không tiện, y lại bị hôn ngất, từ giãy giụa đến buông lỏng cũng chỉ trong giây lát, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn dựa vào trong lòng người nọ, tùy hắn hôn môi.

Đang lúc y dự định vận lực công kích đối phương, một mùi cỏ cây thanh đạm trong hơi thở nhộn nhạo lên. Mùi hương kia xuyên tới xuyên lui trong hô hấp quấn quít của hai người, lặng lẽ xâm nhập lục phủ ngũ tạng khắp người, khiến cả người y tê dại.

Là Tạ Doãn. Tin hương hơi thở này y không nhận sai. Sau khi nhận được tín hiệu này, tay giãy giụa cứ thả lỏng như vậy, mềm như bông, chỉ kéo tay áo người kia, bị ép hôn sâu hơn.

Tạ Doãn kỹ xảo cực tốt, đầu lưỡi tỉ mỉ càn quét trong khoang miệng, không ngừng liếm mút nước bọt trong miệng y. Lúc y ý loạn tình mê hết sức, đai lưng trên người đã bị kéo ra.

Thời Ảnh mới vừa thở gấp một hơi, đang muốn mở mắt nhìn về phía người đến, người nọ đã cúi xuống cổ áo của y, chỗ đó bị kéo ra một chút, ngực trắng nõn bị người cọ đỏ lên, hợp với xương quai xanh và cổ ửng đỏ một mảnh.

"Tạ Doãn ngươi......" Thời Ảnh không kịp mở miệng răn dạy, người nọ đã hôn lên ngực y, đầu lưỡi linh hoạt liếm núm vú xinh xắn của y. Y bị liếm mút đến mức da đầu tê dại, hai núm vú bị hút nhanh chóng sưng lên, lúc nhả ra phía trên đã vương một lớp ánh nước, có vẻ dâm mỹ không chịu nổi.

Thời Ảnh cảm thấy thẹn tột cùng, tại đây ban ngày ban mặt, y bị đồ đệ của mình dâm loạn như vậy, mà che đậy hình ảnh hoang đường này chỉ có cành lá rậm rạp trước mắt này. Mặc dù như vậy, nhưng nếu có người đi ngang qua, tò mò liếc mắt nhìn lên một cái, vậy y có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch."

Sư tôn vừa nhìn thấy là ta liền không giãy giụa nữa, có phải thích được ta liếm không?" Tạ Doãn nhướng mắt nhìn y, đôi mắt đẹp đa tình kia, sóng mắt lưu động, hắn giảo hoạt cười cười, "Ta đây phải đến hầu hạ sư tôn thật tốt." Hắn cúi đầu, môi hút núm vú kia càng sâu, răng nanh dùng khéo léo, hoặc nhẹ hoặc nặng gặm cắn núm vú nhô lên kia.

Ở phương diện này, Thời Ảnh vốn không phải là đối thủ của hắn, y bị cắn đến mức cả người thoải mái, cảm giác thẹn ban ngày tuyên dâm khiến y không chịu mở miệng rên rỉ, vì thế y chịu đựng vất vả, cắn môi dưới trắng bệch vẫn không ngăn được tiếng ngâm kêu trút xuống kia, thấp thấp, mềm mại, tiếng kêu như lông chim cào lòng người ngứa.

Tạ Doãn không chịu bỏ qua dễ dàng, hút núm vú tàn nhẫn như hận không thể hút nơi đó ra sữa vậy, cuối cùng còn chép miệng chưa đã thèm, giọng nói tiếc nuối: "Nếu chỗ này của sư tôn có sữa thì tốt rồi."

Thời Ảnh bị hắn nhìn chằm chằm mà ngượng, duỗi tay muốn đẩy tay hắn ra, "Nói bậy gì vậy? Ta cũng không phải......"

"Sư tôn là Khôn trạch, không phải sao?" Tạ Doãn mắt sáng như đuốc, khiến ngực y nóng bỏng.

"Nam Khôn trạch, cũng không giống nữ Khôn trạch......"

"Ai nói? Có thể có hay không, chúng ta thử xem chẳng phải sẽ biết sao?" Vừa dứt lời, Tạ Doãn liền lột quần y, Thời Ảnh còn muốn ngăn cản, lại bị một tiếng kêu to vô tội lại ủy khuất đánh gãy: "Sư tôn không muốn ta sao?"

Dùng chiêu này với Thời Ảnh lần nào cũng được. Y nào biết Càn nguyên này thật sự khổ sở hay chỉ là giả khóc tỉ tê, chẳng qua là đoạn quan hệ này, Tạ Doãn vẫn luôn ở hạ phong, lúc trước y hốt hoảng lo sợ lạnh nhạt hắn hồi lâu, điều này khiến trong lòng y nợ Tạ Doãn, nên tận lực lấy lòng, cố gắng thỏa mãn.

Thời Ảnh ấp úng trả lời: "Không phải...... Chúng ta trở về được không? Trở về ta sẽ cho ngươi......" Lại cảm thấy thẹn khiến y không thể mở miệng tiếp.

Nhưng Tạ Doãn không thuận theo không buông tha, càn quấy: "Ta muốn ở đây."

Thời Ảnh giả vờ từ chối, bị ức hiếp trên thân cây, chân dài bị vớt lên khoác bên hông nam nhân, không bỏ sót chút cảnh đẹp lõa lồ giữa đùi nào.

Tối hôm qua mới vừa làm, giờ phút này miệng nhỏ còn mềm, không biết đã ướt khi nào, ngón tay vừa sờ là có thể sờ đến trơn trượt đầy tay. Tạ Doãn nhìn mà bụng dưới căng thẳng, hạ thân cứng phát đau bị trường bào che lại, hắn hắng giọng một cái, âm thanh mất tiếng: "Chỗ này của sư tôn thật đẹp."

Tay lẫn vào dâm dịch sờ lên dương vật phía trước, chỉ bị đối phương vuốt ve như vậy mà phía trước đã không chịu khống chế dựng lên. Vết chai thô to cọ cán yếu ớt, Thời Ảnh vẫn chịu nổi hầu hạ như vậy, được sờ cả người hưng phấn, đuôi mắt phiếm hồng.

"Khi còn bé học một vài nhạc cụ," Tạ Doãn nhìn chằm chằm phản ứng của y, bỗng nhiên mở miệng, "Mấy năm nay đã có thể cầm được tiêu sáo, sư tôn muốn kiểm tra không?"

"Cái gì?" Thời Ảnh mê mang nhìn hắn, không biết vì sao hắn muốn khơi mào đề tài này. Đợi đến khi Tạ Doãn ngậm lấy phía trước của y, y mới biết được lời vừa rồi có ý gì, bất giác thẹn muốn chui xuống đất.

Đại khái không có một nam nhân nào có thể chịu nổi người trong lòng hầu hạ mình như vậy, chỉ là hình ảnh khuôn mặt anh tuấn kia ở dưới thân mình phun ra nuốt vào cũng đủ khiến người cảm xúc mênh mông. Tạ Doãn vừa sờ vừa liếm, bựa lưỡi hơi thô ráp cọ xát cán yếu ớt, lại ngậm lấy phía trước ăn nó vào sâu thêm. Thời Ảnh bị kích thích đến mức ngón chân cuộn tròn, nước mắt đều sắp bị bức ra, y hưng phấn lại khó chịu, ngón tay nhịn không được cắm vào trong tóc Tạ Doãn, nắm ngọn tóc của hắn, không chịu khống chế mà ấn đầu kia xuống, để hắn ăn sâu thêm một chút.

Tinh dịch loãng tiết ra, Tạ Doãn tránh không kịp, ăn đầy miệng. Nhưng hắn cũng không ngại, lè lưỡi để Thời Ảnh xem kiệt tác kia, rồi nuốt xuống trước mặt y. Thời Ảnh nhìn hầu kết hắn lăn lộn, sau đó Tạ Doãn phun đầu lưỡi để y kiểm tra và nhận thành quả, đối phương còn cười hì hì: "Lần sau để em bắn ít một chút, nếu không thân thể chịu không nổi."

Tiết qua một lần, Thời Ảnh hoàn toàn thành một vũng nước, tan trong lòng Tạ Doãn. Tạ Doãn muốn y khen thưởng, kéo kéo người vào trong lòng, rồi bóp eo y thao vào.

"Không muốn......" Thời Ảnh không dám giãy giụa quá mức. Từ nhỏ y đã tập khinh công, kiểu cảm giác mất trọng lượng tùy thời sợ ngã xuống này khiến y không quen và khẩn trương, cuộc đời y lần đầu tiên sợ ngã từ thân cây này xuống. Theo dương vật thô tráng kia lún vào, những tiếng rên rỉ phóng đãng không ngừng trút xuống. Thời Ảnh quả thật không thể tin được, tiếng kêu dâm đãng như vậy lại do mình thốt ra. Ý thức của y đã không thể phát hiện động tĩnh xung quanh, lực chú ý toàn thân đều chuyển đến chỗ giao hợp của hai người, mỗi một lần đối phương thẳng tiến, y đều có thể nhận rõ cảm giác tê dại khi huyệt đạo bị căng ra.

"Xin bẩm báo sư tôn, chưởng môn nhân Tây Thành cầu kiến." Ý thức hỗn độn hết sức, Thời Ảnh phảng phất nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau ngoài cửa, y mơ màng ngây ngô, hồi lâu mới phản ứng kịp từ tiếng bước chân đến gần kia —— Có người đến.

"Ha." Tạ Doãn bị y kẹp suýt chút nữa bắn ra, hắn vỗ vỗ mông thịt của Thời Ảnh, cắn vành tai y nói: "Sư tôn, đừng kẹp chặt như vậy."

Thời Ảnh vỗ bờ vai hắn, không dám phát ra âm thanh quá lớn, ngay cả giọng nói cũng là khí âm: "Ngươi mau dừng lại, có người đến."

Dĩ nhiên Tạ Doãn đã nhận ra, chẳng qua là mỹ sắc phủ đầu, cảm giác dưới thân được huyết nhục mềm ướt bao vây quá sảng khoái, khiến hắn không chịu bỏ qua dễ dàng. Hắn liếm liếm tai Thời Ảnh, khảm mình vào càng sâu, "Em không kêu sẽ không ai phát hiện."

Thời Ảnh vừa thẹn vừa bực, nhưng không dám có động tác lớn, sợ dưới tàng cây nghe thấy âm thanh sẽ tò mò nhìn sang bên này. Y nghe thấy người ngoài cửa đẩy cửa vào đình viện, sau khi đi ngang qua cây này thì đi gõ cửa phòng y, "Sư tôn, chưởng môn nhân Tây Thành cầu kiến." Dĩ nhiên Thời Ảnh không dám trả lời, bây giờ y y phục xốc xếch, bị đồ nhi ngoan ôm vào trong lòng, Tạ Doãn còn cảm thấy chưa đủ, động tác dưới thân càng thêm lớn mật, dương vật thô cứng đâm vào huyệt đạo, mài khoang sinh sản chậm mà sâu.

"A ——" Thời Ảnh bị đâm cả người phát run, bất kể bị thao bao nhiêu lần, khoái cảm ngập trời này vẫn khiến y không biết làm sao như cũ, y cắn vai Tạ Doãn, nước mắt đổ rào rào, vì khẩn trương và hưng phấn mà phía trước cương cứng lần nữa, kẹp chặt dương vật trong cơ thể dưới tiếng kêu to từng lần một của người dưới tàng cây, phác họa ra hình dạng kia trong huyệt đạo chặt khít.

Y cảm thấy mình sắp điên rồi. Rõ ràng sợ bị phát hiện như vậy, sợ bị người bắt gặp hoang đường ban ngày, khiến người biết y là một người phóng đãng bừa bãi với đồ đệ ở nơi công cộng; nhưng y lại rất sướng, huyệt đạo bị thao mở lại bị lấp đầy, sung sướng đến mức không ngừng chảy nước, loại khoái cảm ẩn nấp này ăn mòn y, y tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, vùi mình vào trong người trên người càng sâu.

Người trước cửa không đợi được đáp lại, nghi hoặc xoay người rời đi, lúc đi dường như ngửi thấy một mùi hương tường vi nhàn nhạt.

"Thật kỳ quái, bây giờ cũng không phải kỳ hoa tường vi a." Người nọ lẩm bẩm đi rồi.

Tạ Doãn nghe vậy cười cười, "Người khác cũng ngửi thấy mùi của sư tôn rồi."

Thời Ảnh thả lỏng, hung hăng đấm hắn một cái, "Hồ nháo! Sao lại có thể làm loại chuyện này ở bên ngoài?"

Tạ Doãn lại lo tự mình hôn y, chặn sự buồn bực của y về, đầu lưỡi câu lấy đầu lưỡi của y, khuấy đến khi chỗ kia không ngậm được nước bọt nữa. Hắn nói: "Tuy sư tôn rất thơm, nhưng ta vẫn thích trên người em đều là mùi của ta hơn."

"Ta bắn cho em được không?" Hắn bóp cằm Thời Ảnh hôn sâu, như là muốn cướp hết hô hấp của y vậy. Không chờ Thời Ảnh trả lời, hắn đã mở người ra thành một tư thế khác —— Hắn để Thời Ảnh ngồi trên dương vật của mình, sau đó bẻ hai cánh mông thịt đầy đặn ra, thao vào càng sâu, hung hăng đâm vào cửa khoang sinh sản. Khoang sinh sản yếu ớt mềm mại vốn không chịu nổi gậy thịt đỉnh lộng mưa rền gió dữ như vậy, bị thao liên tục hoặc sâu hoặc cạn, đáng thương vô cùng mà mở ra một cái miệng nhỏ.

Tạ Doãn càng thêm hưng phấn, tinh chuẩn tàn nhẫn mà đâm vào điểm kia, Thời Ảnh bị hắn đâm cho loạn run, kéo theo cả nhánh cây cũng đong đưa, lá cây vang xào xạt, như bị cuồng phong tàn phá.

"Tiểu Ảnh," Tạ Doãn gọi không hề quy củ, "Để ta bắn vào được không?"

Dĩ nhiên hắn không thỏa mãn khi bắn vào trong huyệt y. Thời Ảnh biết, hắn muốn thao vào khoang sinh sản, lập khế ước trong khoang. Còn y, sẽ không thể tránh thoát, bị bắn tinh liên tục, mãi đến khi bụng bị bắn đầy, bị thao ra một đứa bé.

Thời Ảnh duỗi tay ôm hắn, gương mặt khóc đến mức nước yêu kiều đặt trên vai hắn, rầu rĩ nói một câu: "Được."

- Hoàn -

🌸🦁🐰🌸

Muốn xem bé Ảnh có bầu ghia nhưng tiếc là hết ròy 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro