Thông Tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đầu tiên tôi nghĩ là không viết truyện nữa, mệt rồi.

Giờ chỉ có ngồi chỉnh lại ba mươi ba chương đầu của Sủng Mệnh bị lỗi rồi in thành ficbook, tiễn mấy bé về nhà mới.

Nghe đâu nếu tôi được 9 điểm văn kì thi tốt nghiệp, cô giáo sẽ cho tôi một triệu. Tôi cảm thấy đã đến lúc một con Én nên trở về làm người thường, vì tiền, à không, vì tốt nghiệp mà dừng viết.

Một phần là lý do đấy, còn lại là muốn trầm cảm thực sự.

Chán lắm người lạ ơi.

Mông lung như một trò đùa thực sự. Nhìn quanh đi quẩn lại các mối quan hệ, không hiểu sao sót lại trong tôi chỉ còn sự tức giận cùng mệt mỏi.

Bạn bè, gia đình, anh chị em, chúng ta không tính hàng xóm.

Rất nhiều người xung quanh hay trêu tôi mắc bệnh nhà văn, khó chiều khó ở. Kiểu theo điều tra khoa học, rất nhiều nhà văn hay nhà khoa học nổi tiếng đều mắc bệnh bừa bộn, lười dọn vì họ hay mải nghĩ mải làm cái khác. Nhưng kiểu nói về tôi đúng kiểu đùa xấu, không vui tẹo nào. Ý nói tôi lập dị khác người. Tôi không hay ăn chung cùng cả nhà, tôi ăn uống một mình. Ngủ thì trái giờ giấc với mọi người vì tôi viết truyện nửa đêm hoặc làm việc vớ vẩn sau đó lại ngủ trưa chiều lẫn tí sáng là hết nguyên ngày.

Đều nói nhiều nhà văn tài hay khoa học giỏi hay lười dọn với khác thường, tôi thì bẩm sinh đã thế rồi cũng nên.

Thực ra cũng không hẳn từ nhỏ đã thế đâu, chỉ là sau một cú ngã cầu thang máu me bê bết từ trên cao xuống tảng đá làm cảnh trong nhà, tôi như bị Nanno nhập vậy.

Sau đó từ khi còn nhỏ, đầu tôi bắt đầu suy nghĩ rất nhiều thứ lạ, nói chung là nguồn gốc của căng thẳng và sợ hãi đến tê liệt tinh thần của tôi sau này. Hiện tại thì là chứng rối loạn lưỡng cực cảm xúc. Sau đấy có một cô bạn Nga đưa cho tôi một cuốn sổ và nói rằng nếu cậu hay tưởng tượng như thế, vậy thì làm truyện đi. Tôi bắt đầu vẽ truyện tranh nhảm nhí, không hay nhưng đủ để tôi giải tỏa cảm xúc. Cả hai bọn tôi không tính là thân thiết, đơn giản là có nói chuyện với nhau, tôi cũng chẳng còn nhớ cô ấy trông thế nào, chỉ nhớ cô ấy gia cảnh hơi rối rắm phiền phức. Nhưng nhờ cô ấy, tôi bắt đầu có hứng thú về viết truyện sau đó.

Mẹ tôi từng vì thấy tôi suốt ngày vẽ truyện, chẳng để ý gì nên xé vở truyện của tôi. Tôi không khóc không gào, lẳng lặng nhặt giấy nát lên rồi ném vào thùng rác, để ngày trôi qua như bình thường, sống cuộc sống mà mỗi ngày tôi nghĩ thật sự quá ồn ào bực mình. Cuối cùng cộng thêm hàng xóm như bíp , tôi sợ âm thanh lặp hoặc ồn ào hơn bình thường luôn.

Giống như cả thế giới trước mắt chỉ có một màu xám ảm đạm nhạt nhòa, không có sức sống.

Tôi cười càng nhiều bao nhiêu, trong tôi càng có thêm hụt hẫng bơ vơ, chán chường bấy nhiêu.

Cuối cùng lại là sự khó chịu thiêu đốt tôi từng giây từng phút.

Thằng em tôi trong lòng tôi chính là vua lỳ đòn. Bởi vì tôi hay đánh nó mà nó vẫn nhây như thường, sau trở thành bao cát luyện cơ tay cho tôi luôn. Nó cả tôi thường xuyên như kiểu Naruto và Sasuke vậy. Tuy hay như tiểu tam trà xanh thâm độc bày mưu kế hại người với nhau, chí chóe hãm tài với nhau, đánh nhau là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra ( đôi khi tôi ngứa tay là tôi sẽ đánh bộp phát mông nó cho đỡ bực, nó sẽ gào lên rồi lại bình thường ngay.) nhưng tôi vẫn có đam mê làm antifan của nó. ( vẫn dính nhau vkl)

Có lẽ nó thích tôi vì tôi từng đỡ đòn cho nó khi bị quật sml bởi bố mẹ nhưng trong tôi, tôi chính là đam mê đấm đá nó và chơi hệ hở ra là chửi nó. Cách thân nhau bá đạo vkl này, có lẽ chỉ có bọn tôi ngầm hiểu, còn người khác lúc nào cũng hiểu tôi căm thù nó đến mức muốn giết nó hoặc không ai có thể khiến tôi vừa lòng. ( thực ra tôi từng suýt có ý giết nó rồi nhưng tình thân và đạo đức chưa cho phép. )

Mọi người nói tôi thù dai. Tôi nghĩ khá chuẩn vì đến giờ tôi vẫn khinh bỉ con ngồi dưới tôi n lần chỉ vì nó hãm với tôi năm lớp 10. Nhưng tôi công nhận tôi có radar cảm ứng người khá tốt. Vì một khi tôi mà không ưa ai thì những người từng công nhận đối phương xinh đẹp đáng yêu, đẹp trai tốt tính, lương thiện hòa đồng đều có thể ghét nó sau đó. Tôi không chơi hệ không thân thiện đâu, tôi bình thường chán mà không ai tin.

Điển hình như nàng thơ của lớp, năm lớp 10 tôi không thích nó vì thấy giả tạo quá, bạn nó còn bênh chằm chặp. Về sau thật vi diệu là bạn nó lại thành bạn tôi, đồng thời thực sự thừa nhận là không ngờ con đấy chơi bẩn thế. ( Tôi công nhận con này chơi hệ mất dạy phết khi có cái định mệnh gì cũng đổ cho tôi được. )

Cơ mà không gì bị tổn thương lòng tự trọng bằng bị nghi là một con ***** ăn cắp bởi một thằng cháu của cô giáo tôi ( cô giáo tôi là người quen nhà tôi luôn.)

Có sự thật là tôi từng chơi hệ kaito kid. Lần 1 là vô tình. Lần hai là cố ý nhưng chẳng đáng là bao. ( 3000vnd) nhưng sau đó không bao giờ làm vậy nữa.

Tôi không bao giờ trộm tiền ( cơ mà nhặt tiền thì có thể xảy ra). Hồi bé hay táy máy lấy tiền của mẹ nhưng có chừa rồi. Nhưng cái lần cả nhà lục ví, lục tủ, lục cặp tới lục giường lục phòng của tôi vì mất tiền là tôi cười trong nước mắt luôn. Thằng em tôi vu tôi trộm ba triệu trong lợn của nó, bố mẹ còn ép tôi phải ngồi chứng kiến đập lợn, xong còn chửi tôi ghê lắm, kết quả trong lợn có gần 4 triệu còn nguyên. Bố mẹ biết tôi thích tiền nên lấy tiền ra để xoa dịu tôi nhưng con tim tôi cũng biết đau đấy.

Đi học cấp ba tôi khá lặng, chỉ trở thành con điên khi ở cùng bạn cùng bàn. Đến thằng mắc dịch lớp trưởng còn nói với mẹ tôi rằng bạn ấy trầm lắm cô ạ, như quỷ góc tường ấy.

Nhưng thằng bạn nó tôi ghét cực kỳ, chính xác phải nói là coi thường. Tôi biết mỗi người một kiểu sống, không nên coi khinh ai vì họ hơi khác mình cách sống nhưng còn phải xem thể loại có đáng tôn trọng không đã. Riêng nó tôi đã ấn tượng không tốt rồi. Ra vẻ tri thức đường hoàng, kết quả mở mồm có lần khiến tôi định cầm cả dao rạch giấy rạch mặt nó.

Cả lớp nói chuyện, tôi không nói gì, con bạn tôi nó bảo tôi đứng lên cho nó vào chỗ tôi mới cười một cái, bảo ngồi vào nhanh lên, nó lại chống hai tay trước bàn tôi, kiểu dáng ê mấy em thấy anh nghiêm túc, chuẩn soái của thằng cha tổng tài ngôn tình lúc nín giận để mắng nhân viên trong họp hội đồng ấy, kiểu cau có khó chịu, hất hàm bảo im được chưa.

Đầu tôi lúc đấy chỉ có ý nghĩ mình phải bóp chết con đĩ này là đủ hiểu tôi bực dễ thế nào rồi.

Xong có lần lớp có bạn mất mấy trăm nghìn, đũy, cô kêu ban cán bộ lớp kiểm tra chứ đếch phải nó mà nó đi thẳng tới bàn tôi dù tôi chưa đến lượt, đổ cặp tôi ra, thằng lớp trưởng không ưa thích gì tôi cũng bảo sao mày lục cặp nó, nó lại làm như mình không sai, mình có quyền, bảo phải lục đứa đáng nghi nhất chứ.

Ôi cái định mệnh ngày xưa ấy, tôi tức đến mức thực sự lúc nó quay lưng đi tôi định chồm dậy lấy ghế đập đầu nó, bạn tôi kiểu có gì bình tĩnh, kết quả tôi bình tĩnh đến đáng sợ rồi, không gây loạn.

Với tôi, rất nhiều đứa trong lớp tôi qua thời gian, giống như ruồi nhặng vậy, giáo viên còn là gánh nặng nữa. Có giáo viên rất quý học sinh giỏi, không thích đứa dốt như tôi nên hay nhắm vào tôi, tôi không nói chuyện cũng thành nói chuyện, tôi chưa làm xong bài là do tôi lề mề, không nghiêm túc, ngu dốt lười biếng, là cố tình chọc tức cô. Cả lớp ồn ào không sao đâu nhưng tôi mở miệng ra là gây ồn chắc rồi.

Tôi tôn trọng cô ấy, đến giờ vẫn công nhận tài học của cô nhưng về cách đối xử giáo dục cô ấy khiến tôi buồn nôn thực sự. Cô ấy cùng một vài người, góp phần làm nên sự sụp đổ và tiêu cực lan tỏa trong tôi. Ngày trước còn căm hờn oán ghét, ngày nay đến sức hận thù cũng thấy oải lắm rồi.

Khó chịu và tức giận vẫn còn đấy, nhưng để nói căm hờn oán hận tôi mệt lắm luôn.

Cuối cùng lại về sự lập dị của tôi. Mọi người trong nhà đều chê tôi như con điên tâm thần, sống khác người, rồi lại lôi việc xã hội không chứa chấp nổi tôi thế nào nếu tôi khác họ. Một lần tôi khóc vì tôi khó chịu quá, nổi bật là vụ hàng xóm ồn ào, bố mẹ bảo tôi yếu đuối ngu ngốc, khóc gì mà khóc, giỏi thì phải tự xử lý ( nhưng tôi mệt đến kiệt sức còn bảo tôi đi tranh luận với phò là không thể nào rồi.). Kết quả vẫn là nói rồi xã hội vẫn có nhiều cái khổ hơn, tôi phải chịu đựng đi.

Tôi nhịn đến mức muốn chết nó luôn rồi này. Khi tôi bùng nổ thì cái gì cũng là tôi sai, tôi dị hợm. Nhiều khi cứ lấy hiếu lấy ơn ràng buộc, tôi chỉ muốn nói đẻ ra thì chắc nuôi còn không chắc bỏ đi, dù sao lúc biết tôi là con gái có mấy ai vui vẻ đâu. Làm sao chắc tôi muốn ra đời mà chì chiết?

Còn có cả việc giúp đỡ. Ban đầu ổn đấy. Về sau phiền bỏ mẹ ra. Tôi đã làm việc đúng đắn là cắt đứt quan hệ và tôi thấy thanh thản đúng đắn thực sự.

Một nỗi buồn nữa vẫn luôn nằm trong tôi, chính là việc sao chép văn. Hồi bé bị dạy chiều hư nên tôi có học chép văn bạn cùng bàn, bị chê cười ghê lắm. Thế là lúc điểm cao, chúng nó chê tôi lên bờ xuống ruộng, bảo cô trừ điểm vì tôi không xứng. May mà con bạn cùng bàn lúc ấy thuộc hạng tử tế, có nói tôi tự làm. Nhưng nó để lại ám ảnh trong tôi về giao tiếp, hầu như từ chối làm quen đa dạng, chỉ có chọn lọc cảm tính mới chơi nổi. Cũng vì thế mang tính dị. Mà vui nữa là giờ truyện còn bị liên kết sang trang xạo quần nào đó, không vui tí nào luôn.

Trò  hề nhất là giờ đi viết truyện viết văn mới hài.

Nhưng sau từng ấy chuyện giờ vẫn tức bực, mệt mỏi khi nhờ vả thế này lắm. Chỉ muốn biến mất cho rồi. Quan hệ thân nhân, bè bạn, học tập khiến tôi buồn nôn và ức chế.

Vậy nên tôi sẽ lặn vô thời hạn trong viết truyện ở đây. Có lẽ sẽ sớm quay lại, có khi là không.

Thế nên tôi sẽ lặn, cảm ơn, không cần tiễn.

.
.
.

Về ficbook thì một bộ hai quyển. Một quyển chia ra ba mươi ba chương bao gồm hai phiên ngoại trong ấy.

Nếu mua lần đầu tôi trả phí ship hộ. Có yêu cầu về bìa sách ( sẽ có hình thống nhất ) nhưng muốn thêm gì thì tôi thể sửa thêm theo như logo BJYX chẳng hạn ( miễn không đổi tên tác giả).

Một bộ theo tính toán ban đầu sẽ mất 400,000 vnd

Nhưng sau khi cắn nhau cùng đồng bọn làm truyện, giá gốc sẽ là 386,000 vnd.

Nếu đăng ký mua thì có thể tìm tôi ở Facebook Dương Nguyệt Lam có hình ảnh bìa là các anh đấy.

Vậy thôi, tạm biệt nhé.






Cuối cùng thì thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro