Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương thiếu gia selfie

Vương thiếu gia ủy khuất

Weibo của Tiêu lão sư

Weibo của Tiêu lão sư

Weibo của Tiêu lão sư

Buổi hẹn hò tốt đẹp đã bị các fan hâm mộ quấy rối nên đã kết thúc, hai người mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần đi về nhà.

Tiêu Chiến ngồi ở trên ghế sofa, Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh nghịch điện thoại di động.

"Bảo bảo à, anh mệt quá." Tiêu Chiến nằm ở trên đùi hắn, nhắm mắt lại.

"Ừm. Nếu không thì đừng làm việc nữa, em nuôi. Nếu anh là thật sự thích ca hát, thì đổi một căn nhà to hơn, bên trong cho anh lắp đặt thiết bị, phát hành album, sau đó em sẽ cho mọi người trong công ty mua hết."

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói chững chạc đàng hoàng làm Tiêu Chiến sợ kinh người mở to mắt ngồi xuống, "Em sao vậy Vương Nhất Bác?"

"Công việc của anh quá nguy hiểm." Vương Nhất Bác cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục nghịch điện thoại.

"Má ơi, vậy em nhốt anh trong nhà luôn đi." Tiêu Chiến ôm lấy con sư tử nhồi bông trên ghế sofa, không vui liếc qua Vương Nhất Bác.

"Vậy anh có thể ở lại không?"

"Em thật sự nghĩ như vậy à! Hôm nay là ngoài ý muốn, trước đó không phải em nói anh nếu như thích ca hát thì cứ tiếp tục hát sao?"

"Trước đó là trước đó, sau này là sau này."

Tiêu Chiến đứng dậy, cởi áo khoác, "Vương Nhất Bác, đây không phải điều em có thể quyết định."

"Anh lại vậy? Cái này không phải là điều em có thể quyết định, cái kia không cần phải hỏi đến ý kiến của em, vậy đến tột cùng là cái gì em có thể tham dự? Tiêu Chiến, anh tự vấn lòng mình đi, anh có chân chính cân nhắc em là cuộc sống của anh không? Ý kiến của em không quan trọng, vậy anh cần gì phải hỏi em?" Vương thiếu gia ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là ủy khuất. Tim Tiêu Chiến lập tức mềm nhũn, nhớ tới video mà lão mụ đã cho mình xem nhiều lần, từ đầu đến cuối anh đều áy náy. Những năm này, anh thật sự rất thẹn với anh bạn nhỏ này.

Tiêu Chiến ngồi đối diện hắn, xoa mặt của hắn, "Nghe mẹ anh nói, anh rời đi mấy năm nay, em say mê xe motor đúng không?"

Vương Nhất Bác ngăn tay anh lại "Việc lái motor này, anh không cần phải biết."

"Nhưng hôm nay anh cũng lần đầu nghe nói, em nói với mọi người ở khắp nơi là xe motor là bạn của em mà?"

"Không phải… không phải, em... em là sáng tác thủ pháp, nhân cách hoá, khoa trương, ẩn dụ… cạn lời! Tiêu lão sư lớn tuổi rồi ngay cả cảm giác hài hước đều không có sao?"

Tiêu Chiến cười nhìn hắn, "Bảo bảo, nói thật, anh vẫn cảm thấy lái motor quá nguy hiểm."

"Không nguy hiểm, có mũ bảo hiểm rồi."

"Anh cảm thấy không tốt, quá nguy hiểm, nếu không chúng ta thương lượng một chút, về sau đừng lái motor nữa, đổi thành đi xe điện dụng ở sân chơi có được không? Anh còn có thể đi cùng em."

Vương Nhất Bác vẫn lắc đầu, "Anh có độc à? Em là tay đua motor, anh nói với em đừng đi motor mà đi chơi xe điện đụng?"

"Ừm. Vậy anh là ca sĩ, anh nói với em đừng hát ở nhà luyện tập một chút, em cảm thấy em không có độc sao?"

Vương Nhất Bác bị hỏi khó, không biết nên nói cái gì.

"Anh thương lượng với em, em luôn luôn nói không đồng ý thì phải làm sao bây giờ? Giữa chúng ta luôn luôn cân đối không tốt, bất lợi cho ổn định gia đình a, làm sao bây giờ, muốn ly hôn sao?" Tiêu Chiến hướng hắn nhíu nhíu mày.

"Ly hôn? Không có khả năng , đời này cũng không thể, anh nghĩ cùng đừng nghĩ."

"Còn motor thì sao?"

"Lái thôi, điều 21 tuổi nhận định đến 81 tuổi cũng không thay đổi." Vương Nhất Bác nhìn về phía hắn, "Anh cũng giống như vậy, 22 tuổi cưới được lão bà đời này đều không thể đổi."

Tiêu Chiến vui vẻ cười, "Thế còn công việc ca sĩ thì sao?"

"Hôm nay là ngoài ý muốn sao?"

Tiêu lão sư cười gật đầu, "Anh cam đoan với em, anh sẽ tận lực tránh tình huống này xảy ra lần nữa, nếu nhỡ may có nguy hiểm bất đắc dĩ xảy ra, ngay lập tức sẽ cho lão công của anh biết đầu tiên, để lão công bảo vệ anh có được không?"

Vương Nhất Bác đắc ý cười ra dấu ngoặc nhỏ, "Được."

"Em có ý tưởng nào về việc công khai không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Cái này để em sẽ chịu trách nhiệm." Vương Nhất Bác tiếp tục cúi đầu dùng điện thoại di động.

"Từ nãy đến giờ em nghịch cái gì đó?" Tiêu lão sư hiếu kì cầm điện thoại di động của hắn lên.

"Đăng ký tài khoản Weibo."

"Weibo?" Tiêu lão sư hiếu kì liếc nhìn điện thoại di động của hắn, "Lúc nào mà em bắt đầu có hứng thú với mấy cái phần mềm này vậy."

Tiêu Chiến ấn mở trang chủ, "Vương Nhất Bác lão công của Tiêu Chiến? Em lấy cái tên gì đây, giống như fan only vậy." Tiêu Chiến im lặng nhìn hắn.

"Fan only? Không phải em là fan bạn trai sao?"

"Vương thiếu gia có thể nha, có thể lập fansite rồi đấy!" Tiêu Chiến cười, "Ôi trời ơi bảo bảo, Weibo chứng nhận Vương Nhất Bác là lão công của ca sĩ Tiêu Chiến này?" Vương Nhất Bác chỉ vừa mới đăng post đầu tiên lên Weibo:

Một tấm ảnh selfir, phía dưới bổ sung một câu, "Xin Chào mọi ngươi, tôi là chồng của Tiêu Chiến. @肖战DayToy."

Tiêu Chiến lo lắng nhìn hắn, "Bảo bảo, em…"

"Sao vậy? Ảnh này không đẹp trai sao?"

"Không phải, anh lo lắng, fan hâm mộ sẽ công kích em, em đừng đọc bình luận." Tiêu lão sư như có điều suy nghĩ, "Em vừa đăng bài à?"

"Ừm."

"Không sao, dù sao em cũng không có fan hâm mộ, đăng thì đăng đi." Tiêu lão sư đưa di động đưa cho hắn, liền đứng dậy đi nấu cơm.

Để lại Vương Nhất Bác ngồi ngốc ở trên ghế sofa tiếp tục nhìn điện thoại.

Mình và Tiêu Chiến lên hotsearch còn ở vị trí đầu tiên:

# Tiêu Chiến, hóa ra đã kết hôn

Hắn nhấn vào xem, fan hâm mộ ở bên trong khóc nức nở:

"Hóa ra ca ca đã kết hôn rồi, tôi cứ nghĩ là anh ấy nói đùa."

"Không phải là trò đùa sao? Sao lại thành thật được?"

… …

Vương thiếu gia nhớ Tiêu Chiến đã tuyên bố trên Weibo rồi mà nhưng sao fan hâm mộ đều không tin vậy? Vương thiếu gia ấn mở trang chủ Weibo của Tiêu Chiến, bài viết ghim ở đầu viết "Xin chào mọi người, tôi là ca sĩ Tiêu Chiến. Có tin vui muốn nói cho mọi người, hôm qua, tôi cùng bạn trai yêu nhau nhiều năm đã kết hôn. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!"

Bình luận mấy chục vạn, sau khi ấn vào, đa số đều viết là:

"Ca ca, Cá tháng Tư vui vẻ!"

"Ca ca đùa buồn cười quá!"

"Suýt chút nữa tin ca ca!"

Xem xét ngày, là ngày 1 tháng 4 là ngày Cá tháng Tư.

"Tiêu lão sư, ngài thật tốt nha! Ngài nghĩ tôi lĩnh chững với ngài là đùa giỡn hay sao? Anh vẫn là không coi trọng hôn nhân của chúng ta có đúng không?"

Tiêu Chiến cắt rau, "Làm sao?"

"Đăng Weibo vào ngày 1 tháng 4, ngài thật thông minh. Tiêu lão sư hiểu thấu lòng người như thế, làm sao trước kia không nhìn ra nhỉ? Hay là ngụy trang quá tốt, em không nhìn ra được?"

"Ngày Cá tháng Tư cái gì?"

Vương Nhất Bác đưa di động giơ trước mặt anh, Tiêu lão sư mới bừng tỉnh đại ngộ, "Bảo bảo à, thời điểm anh đăng đều là thật tâm, anh không nhìn ngày mà. Em không tin anh sao?"

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt Tiêu Chiến sáng sáng, hắn có chút ủy khuất nhìn mình, giống như là mình bị anh cô phụ, "Tin…" sau đó quay đầu sang chỗ khác, "Fan hâm mộ của anh cũng quá đần, chuyện gì xảy ra vậy? Thật sự cạn lời!" Sau đó liền ngồi trên quầy bar trong phòng bếp nhìn Tiêu Chiến nấu cơm, nhìn bộ dáng ôn nhu của anh, Vương thiếu gia có chút đỏ mặt, cuộc sống như vậy, hắn thật sự đã chờ mong rất lâu.

"Ai u, Vương thiếu gia, em không có chuyện gì làm sao? Sao cứ nhìn chằm chằm vào anh thế?"

"Nhìn lão bà của em cũng không được sao?"

"Em cứ nhìn chằm chằm anh chỉ muốn cười thôi, anh nấu cơm thế nào được." Tiêu Chiến nhìn hắn cười ngọt ngào. "Em đi ra ngoài trước đi, tí nữa lại nhìn chằm chằm tiếp!"

Vương thiếu gia quay ra ngoài lấy lego, yên lặng xếp lego bồi tiếp Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn bộ dáng ngoan như trẻ con của hắn, cười lắc đầu, lấy điện thoại di động ra đăng Weibo:

"Một chút hàng tồn."

Fan hâm mộ sôi trào, cái này nói rõ ra là đang show chiếc nhẫn nha! Hóa ra là kết hôn thật!

Tiêu Chiến ngẫm lại, lại chỉnh sửa một chút, " Một chút hàng tồn. @肖战老公王一博 (Vương Nhất Bác lão công của Tiêu Chiến)."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro