Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười của Vương thiếu gia biến mất


Nụ cười của Tiêu lão sư

"

Ông chủ, sắp xếp ban đầu cho thứ bảy tuần tới đã bị hủy bỏ, đổi thành hoạt động dự sự kiện."

"Được." Tiêu lão sư nhận điện thoại từ phòng làm việc nói "Trong tuần này có biến động gì không?"

"Không có ông chủ, yên tâm nghỉ ngơi. Còn nữa, ông chủ, đi ra ngoài chú ý an toàn!"

"Cảm ơn."

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến cầm đĩa hỏi.

"Chuyện làm ăn. Thứ bảy tuần sau!"

"À." Vương Nhất Bác gật đầu.

"Sao điện thoại cứ rung lên thế?" Tiêu Chiến bày biện vặn hỏi.

"Có đúng không?" Vương thiếu gia mở Weibo ra xem, mở ra xem cảm thấy như nổ máy: hiện tại fan hâm mộ là 16 vạn, bình luận 9999 ➕. Top bình luận tất cả đều là:

"Ôi trời ơi! Người này cũng quá soái đi!"

"Lão công của Tiêu Chiến quá đẹp trai a! Trực tiếp tiến vào ngành giải trí cũng có thể đi!"

"Hai người bọn họ quá xứng đôi, kswl!"


Vương thiếu gia cười đắc ý, kết quả như vậy hắn đã sớm nghĩ đến, không có cách nào, dù sao mình quá đẹp trai, đương nhiên trừ là lão bà ra. Đối với chuyện mình rất đẹp trai này, hắn đã biết từ lâu, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt lão bà, lão bà đã nháy mắt mấy cái với hắn, câu đầu tiên nói chính là: "Em thật đẹp trai nha anh bạn nhỏ."

"Anh cũng không kém."

Tiêu Chiến nhìn Vương thiếu gia cười đến có chút quá phận, bất đắc dĩ lắc đầu, "Sao thế?"

"Có phải em rất đẹp trai không?" Vương thiếu gia nhìn anh nhíu nhíu mày.

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Anh thích đẹp trai."

"Vậy ý của anh là nếu em không đẹp trai, anh sẽ không thích em?"

Tiêu lão sư ngoắc ngoắc khóe miệng, "Nói không chính xác rồi.p"

Nụ cười của Vương thiếu gia hoàn toàn biến mất tại khóe miệng, "Vậy nếu xuất hiện một người cũng đẹp trai như em mà thích anh, có phải anh lại muốn bỏ em lại không?"

"Trước kia thì rất khó nói a, dù sao em so với anh nhỏ hơn sáu tuổi, giống như cũng không tin tưởng vào tình yêu của một anh bạn nhỏ như thế." Tiêu Chiến cắt đồ ăn, khóe miệng còn mang theo ý cười.

"Hừ."

"Nhưng mà," anh dừng lại động tác trong tay, xoay chiếc nhẫn đặc chế trên ngón vô danh hồi lâu, "Bây giờ nếu muốn chạy thì cũng chạy không thoát, bị cột chặt mất rồi thì làm sao đây?" Ánh mắt anh sáng sáng, cúi người hôn khẽ một cái lên trán Vương thiếu gia, "Em rất tốt, tâm cũng vậy. Em nói đi, vì sao ba năm không gặp em lại biến thành như thế này?"

"Cái gì?"

"Trước kia là anh bạn nhỏ có chút đẹp trai, có chút yêu thích, làm sao bây giờ liền biến thành lão công đẹp trai nhất vũ trụ như vậy chứ?"

Nụ cười của Vương thiếu gia vừa biến mất bây giờ lại xuất hiện, "Chính là so với trước kia, anh càng thích em thôi!"

"Không phải là thích," Tiêu lão sư chăm chú nhìn hắn, Vương thiếu gia không hiểu liền lo lắng, "Hiện tại là — — rất yêu rất yêu. Bởi vì anh không thể tìm được người thứ hai yêu anh như thế, hay là người đẹp trai như em, lại nói, em là mẫu người lý tưởng của anh đó, Vương Nhất Bác."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro