14. Chuyển đến ở cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn trưa ở văn phòng bác sĩ Chankimha xong, Becky lập tức đi xuống tầng.

Cả buổi chiều, em luôn có cảm giác trong miệng mình vẫn còn hương vị tϊиɦ ɖϊƈh͙ của bác sĩ Chankimha.

Cảm thấy hơi xấu hổ, làm gương mặt em nóng lên.

Em lại nghĩ đến buổi trưa sau khi bác sĩ Chankimha hôn em xong, trên gương mặt chị còn có ý cười tà mị mê hoặc lòng người.

Becky không thể không thừa nhận, trong tất cả những người em từng gặp, bác sĩ Chankimha là người xinh đẹp nhất.

Khi đeo mắt kính lên thì nhẹ nhàng lễ độ, làm bệnh nhân tin tưởng.

Khi tháo mắt kính xuống, cởϊ áσ blouse trắng lại mang vẻ tà mị mê hoặc, làm người khác trầm mê.

Buổi chiều, 3 giờ, em lại đến WC nữ, dùng máy hình rung son môi tự an ủi, sau đó gửi video cho bác sĩ Chankimha.

So với lần đầu tiên, lúc này bộ ngực em đã có rất nhiều dấu vết xanh tím, đó là do giữa trưa bác sĩ Chankimha mạnh bạo vuốt ve lưu lại.

Vết xanh tím nổi bật trên làn da trắng nõn của Becky, càng làm tăng thêm một vẻ đẹp khác.

Freen xem video xong, trả lời lại qua line: "Lần 6 giờ đó để lại sau khi tan làm."

"Vâng, bác sĩ Chankimha."

Sau khi tan làm, Becky vừa ra ngoài đã thấy bác sĩ Chankimha quả nhiên vẫn chờ ở chỗ cũ.

Freen khởi động xe, hỏi em: "Muốn ăn gì?"

"Hả?"

"Bữa tối, muốn ăn gì?"

"À, ăn gì cũng được, chị quyết định đi." Becky vội nói.

Hóa ra là mời em ăn tối, rõ ràng vài giờ trước, bọn họ mới cùng nhau ăn trưa xong, không nghĩ tới, lại muốn cùng nhau ăn cơm tối.

Trước kia, Freen hẹn hò với bạn gái, mỗi lần hỏi các cô ấy muốn ăn gì, luôn là "Tuỳ chị", "Gì cũng được".

Sau đó chờ đến khi chị quyết định rồi, có đôi khi các cô gái đó lại không thích lựa chọn của chị, cho nên chị thấy không vui lắm.

Nhưng mà Becky rõ ràng không thuộc về loại này.

Freen đưa em đến một nhà hàng phong cách Hồng Kông ở gần đó.

Sau đó, chị gọi cho em mấy món đặc sản trong thực đơn của nhà hàng.

Lúc ăn cơm, chị cố ý quan sát, thấy Becky ăn uống không nhiều lắm nhưng cũng không kén ăn, mỗi món đều sẽ ăn một chút, động tác thanh lịch, hào phóng.

Về điều này, không thể không nói Freen vô cùng vừa lòng.

Cơm nước xong, chị đưa em về nhà. Becky không biết nên nói gì với chị, nên vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.

Freen cũng không nói gì, nghiêm túc lái xe, khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười không rõ.

Qua hai mươi phút, Freen nhắc nhở cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu: "Đến rồi."

"A, cảm ơn bác sĩ Chankimha." Becky nói xong, mở dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Không lường trước được, vừa mới mở cửa xe, em đã thấy Freen cũng muốn xuống.

"Bác sĩ Chankimha, còn có việc gì sao?" Becky hỏi. Còn tưởng chị muốn bố trí trị liệu vào buổi tối, vì lần 6 giờ đó em còn chưa có hoàn thành.

"Chờ chị một chút, chị cùng em đi lên."

“???”

Chỉ thấy Freen mở cốp xe, lấy một chiếc vali xách tay màu đen ra, sau đó nhìn em cười, nhẹ nhàng nói: "Để nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho em, chị quyết định chuyển đến ở cùng em, tiện quan sát."

"Hả?" Becky choáng váng. Dáng vẻ em há miệng khá đáng yêu, không hề lạnh lùng chút nào.

Freen kéo hành lí tới bên cạnh em: "Đi thôi!"

"A, vâng." Becky như từ trong mộng tỉnh lại, vội đi lên phía trước dẫn đường.

Vừa đi vừa nghĩ đến cảnh tượng trong nhà.

Nếu sớm biết bác sĩ Chankimha sẽ tới, buổi sáng trước khi ra khỏi nhà em nhất định sẽ nghiêm túc dọn dẹp lại nhà cửa.

Mặc dù vẫn sạch sẽ, nhưng nếu là để tiếp khách... Tóm lại vẫn có chút lộn xộn.

Nhưng mà bây giờ đã không còn kịp nữa rồi, em đành phải lúng túng thấp thỏm đưa bác sĩ Chankimha vào thang máy sau đó lên tầng.

Mở cửa để Freen bước vào, Becky hơi xấu hổ nói: "Bác sĩ Chankimha, nhà em khá nhỏ, ủy khuất chị rồi."

"Không có đạo lí nào nói bác sĩ ghét bỏ bệnh nhân." Freen nhàn nhạt nói.

Chị tiến vào trong, nhìn thoáng qua phòng. Đây là căn hộ có hai phòng ngủ nhỏ. Không khí bên trong rất ấm áp. Mặc dù màu sắc tổng thể thiên về tông lạnh, nhưng không có hơi thở sinh hoạt của nam giới nào khác.

Vì thế chị hỏi Becky: "Em vẫn luôn ở một mình à?"

Mặc dù lúc trước gọi video dạy dỗ, chị đã biết chắc em đang ở một mình. Nhưng mà những chuyện khác của em, chị cũng không rõ lắm.

"Vâng, bố mẹ em đều đã qua đời rồi, đây là căn hộ họ để lại cho em. Em cũng không có bạn tốt nào cả cho nên vẫn luôn ở một mình." Giọng nói của em mang theo chút bi thương cùng cô độc.

Trong lòng Freen đột nhiên dâng lên chút thương tiếc. Chị đi qua ôm lấy Becky, sờ sờ tóc em giống như trấn an con mèo nhỏ, dịu dàng nói: "Không sao, về sau em đã có chị, có chuyện gì không vui, lúc nào cũng có thể nói với chị."

"Được ạ." Becky đồng ý. Cảm giác có người quan tâm thật tốt, làm em không còn cảm thấy mình cô đơn nữa.

Mặc dù chị chỉ là bác sĩ tâm lý của em, nhưng cũng khiến em dễ chịu hơn.

Ôm một lúc, Freen buông Becky ra, hỏi em: "Nhà tắm ở đâu? Chị muốn đi tắm trước." Thời tiết mùa hè cực nóng, thật sự quá nóng rồi.

"À, ở bên này." Becky vội dẫn chị đi, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nói: "Đúng rồi, em quên mất trong nhà không có khăn tắm với bàn chải đánh răng mới, bây giờ em xuống mua."

"Không cần, chị đã mang theo rồi." Freen giữ chặt em.

"A, vậy chị từ từ tắm, em đi ra ngoài trước." Becky nói xong, vội trốn ra khỏi phòng tắm.

Nghĩ đến nữ thần nổi tiếng đỉnh đỉnh bác sĩ Chankimha giờ phút này đang tắm rửa trong phòng tắm nho nhỏ nhà em, Becky lập tức cảm thấy gương mặt mình nóng lên.

Em tự cốc đầu mình, làm đầu óc thanh tỉnh lại chút. Sau đó nhân cơ hội này, nhanh chóng dọn sạch phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ chính, từ trong ra ngoài đều quét dọn một lần.

Vừa mới dọn xong phòng ngủ, bác sĩ Chankimha cũng vừa lúc đi ra.

"Becbec, máy sấy ở đâu?"Chị hỏi.

"Máy sấy ở..." Becky xoay người, đang muốn trả lời chỗ để máy sấy, nhưng mà đột nhiên lại ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy bác sĩ Chankimha mặc một chiếc quần đùi thể thao bình thường, đi một đôi dép ra khỏi phòng tắm.

Phần thân trên chỉ còn áo ngực thể thao. Cơ ngực cường tráng xinh đẹp, đầṳ ѵú nhỏ tinh xảo, đường cong cơ bụng có rãnh rõ ràng cứ như vậy xuất hiện trước mắt Becky.

Không nghĩ tới bác sĩ Chankimha nhìn gầy gầy, vậy mà dáng người lại đẹp như vậy!

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Becky lúc này.

Nhưng mà rất nhanh, em đã hận không thể tát cho mình một cái để tỉnh táo lại!

Mày rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Đây là bác sĩ của mày đấy! Mày sao lại có ý muốn khác?!

"Becbec? Em không nghe thấy chị nói không? Máy sấy ở đâu vậy?" Freen vừa dùng khăn lông xoa tóc ướt đẫm, vừa hỏi em.

"A, em đưa cho chị ngay bây giờ đây." Becky nói, vội buông chổi lau nhà, chạy đến phòng tắm tìm máy sấy đưa cho Freen.

Thời tiết mùa hè thật nóng, tóc Freen lại ngắn chỉ ngang lưng, nhận lấy mấy sấy thổi có vài phút tóc gần như đã khô.

Chị lại nhìn Becky, bởi vì quét dọn, trên người cô gái nhỏ hơi có mồ hôi, váy ngắn màu đen thậm chí còn để lộ đường viền của áσ ɭóŧ.

Vì thế lặng lẽ nói: "Em cũng nhanh đi tắm rửa đi, trên người ra mồ hôi rồi kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro