Chương 28: Chẳng giống tí nào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Di Hân đuổi Bách Hân Dư đi xong một mình nằm trên giường, ngón tay sờ sờ vào môi, tê tê dại dại, hơi sưng lên. Ngoài cửa, Tiểu Phì vô tội kêu to, nàng bực mình lấy chăn chùm đầu, đi ngủ. 

Hôm sau, trời tờ mờ sáng nàng đã bị chuông báo thức gọi dậy. Tối qua Chu Di Hân ngủ không ngon, giờ nghe thấy chuông kêu liền vươn tay tắt đi ngủ tiếp. Chưa được mười phút Phó Thu đã gọi đến. 

Chu Di Hân mơ mơ màng màng nghe điện thoại: "Alo" 

Phó Thu cẩn thận hỏi: "Chị Chu, chị vẫn đang ngủ ạ?" 

Chu Di Hân giật mình, lập tức ngồi dậy, dụi mắt nói: "Dậy rồi." 

Phó Thu thở ra: "Em chờ chị trên xe nhé." 

"Ừm." 

Chu Di Hân cúp máy, đánh răng rửa mặt thay quần áo xong nhìn đồng hồ là hơn năm giờ, chân trời không có tia sáng, đen kịt như mực.

Nàng mang theo túi xách, đi ngang qua phòng bên thì thấy cửa phòng không khóa, có gió nhẹ thổi tới, khí lạnh phả vào mặt làm nàng khẽ nhíu mày.

Chu Di Hân đứng ở cửa phòng nửa ngày không nhúc nhích, di động trong túi rung lên, nàng nhanh tay tắt đi, đôi mắt sáng có mấy phần xoắn xuýt, cuối cùng nghiêng đầu đi xuống nhà. 

Mới vừa đi đến đầu cầu thang, nàng quay đầu nhìn căn phòng mở cửa sổ kia, khẽ cắn răng vẫn là xoay người đi vào phòng. 

Trong phòng không mở đèn ngủ, chỉ có ánh đèn yếu ớt trên hành lang chiếu vào, Chu Di Hân sợ bật đèn sẽ quấy nhiễu đến Bách Hân Dư liền chậm rãi hướng đến cửa sổ đóng lại.

Bên cạnh cửa sổ là chiếc giường, Chu Di Hân cúi đầu không nhìn thấy người đáng lẽ phải ngủ trên giường, nàng hơi ngạc nhiên, vẫn chưa kịp ngẩng đầu bên tai liền vang lên giọng nói: "Đang làm gì vậy?" 

Bách Hân Dư đột nhiên lên tiếng làm Chu Di Hân giật mình, nàng lùi ra sau hai bước, Bách Hân Dư sợ nàng bị ngã vội vã vươn tay ôm eo nàng, phía sau hai người là giường êm, Chu Di Hân lùi quá nhanh làm Bách Hân Dư không giữ kịp, hai người cùng lúc ngã xuống giường. 

Trong phòng một mảnh đen kịt, ánh đèn yếu ớt ngoài hành lang chiếu vào, Chu Di Hân có thể nhìn rõ khuôn mặt tuyệt sắc của Bách Hân Dư, thấy cả đôi mắt vừa đen vừa sáng của người kia.  "Tôi..." 

Nàng đang muốn giải thích tại sao mình ở đây, di động lại ong ong kêu lên, nàng đẩy Bách Hân Dư ra, ngồi dậy lấy điện thoại lên nghe: "Alo, ừm, biết rồi, chị ra ngay đây." 

Chu Di Hân như có tên lửa đẩy nhanh chóng đi xuống nhà, lát sau Bách Hân Dư liền nghe thấy tiếng cửa nhà đóng lại. 

Cô nằm trên giường, xoa xoa đôi mắt cả đêm không ngủ, nghĩ đến dáng vẻ cô nàng kia vừa rồi như thỏ con bị dọa sợ liền không nhịn được mỉm cười. 

Bình minh còn chưa ló rạng. 

Có chút tình cảm đang chậm rãi lắng đọng, có chút tình cảm thì bắt đầu lên men. 

Lúc Chu Di Hân đến trường quay, ánh mắt mọi người chỉ thoáng nhìn nàng một cái liền lại tụm lại thì thầm to nhỏ, Phó Thu tiến đến bên tai nàng: "Chị Chu, chắc chị chưa biết, nghe nói hôm qua đạo diễn Tôn tức điên lên." 

Ánh mắt Chu Di Hân nhìn về đạo diễn Tôn bên kia sắc mặt đang sầm xuống, lắc đầu một cái: "Xảy ra chuyện gì?" 

Phó Thu mặt thần bí: "Em cũng chỉ nghe nói." 

"Hình như là do Quách Nhất Tích." 

Vẻ mặt Chu Di Hân hiểu rõ. 

Lần này Quách Nhất Tích làm vậy không khác gì là tát vào mặt đạo diễn Tôn một cái, đạo diễn Tôn không tức giận mới lạ. 

Nàng thu ánh mắt, đi vào phòng thay đồ, đổi đồ diễn xong nhân viên trang điểm đúng lúc đang chờ nàng, nhìn thấy nàng ra liền chào: "Chào buổi sáng, chị Chu." 

"Chào buổi sáng." 

Phó Thu đi tới giúp nàng thu dọn quần áo, đỡ nàng ngồi xuống trang điểm.

Ngoài cửa tình cờ có vài người đi qua, chỉ loáng thoáng nghe thấy vài chữ Quách Nhất Tích, đạo diễn Tôn. 

Nhân viên trang điểm đứng bên trái nàng bóp kem nền ra mu bàn tay, nói với một nhân viên trang điểm khác: "Làn da của chị Chu, mềm như có thể bấm ra nước nè." 

Người kia cười cười: "Đúng nha, bà không thấy trên mạng nhận xét cảnh chị Chu nhảy xuống nước sao, gọi là hoa sen mới nở đó." 

Chu Di Hân nghe được bọn họ nói lời nịnh nọt chỉ cười nhẹ, không đáp lời. 

Từ ngày Bách Hân Dư và thư ký Tả xuất hiện ở trường quay xong, nàng đi đến đâu cũng nghe được những lời nịnh hót như vậy, chỉ là bọn họ không dám nghĩ nàng có quan hệ với Bách Hân Dư mà nói nàng bám lên thư ký Tả.

Khi Chu Di Hân được Phó Thu nói lại, biết được cái suy đoán đó của mọi người, nàng chỉ dở khóc dở cười. 

Tuy rằng ngày đó là thư ký Tả ra mặt giúp nàng hả giận, nhưng Bách Hân Dư ngồi đó, không được cô đồng ý, thư ký Tả làm sao dám lạm quyền chứ. 

Thế nhưng mọi người lại không nghĩ thế. Thư ký Tả nói thế nào ở Bách Lý Thiêu Di cũng là người có trọng lượng bên cạnh Bách Hân Dư. Chưa kể trong mắt người khác, Bách Hân Dư là mục tiêu không thể với đến, cao cao tại thượng, cũng là đối tượng không ai dám đùa, vì thế bọn họ chỉ nghĩ nàng leo lên thư ký Tả chứ không phải Bách Hân Dư. 

Ngay cả đạo diễn Tôn cũng nghĩ như thế. Hắn thậm chí còn ám chỉ để nàng nói giúp vài câu trước mặt thư ký Tả. 

Chu Di Hân nhìn vào gương thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình, đáy mắt có chút bất đắc dĩ.

Lát sau, cửa phòng hóa trang bị người gõ, Phó Thu chạy ra mở cửa, trợ lý Tiêu Thừa mỉm cười đứng ngoài, trên tay cầm một ít đồ ăn nhẹ, nhìn thấy Phó Thu chào hỏi nói: "Tiểu Thu, chị Chu bên trong sao?" 

Phó Thu nghiêng người dựa vào cửa, nhìn hắn: "Có, làm sao?" 

Trợ lý đưa đồ ăn cho Phó Thu: "Hôm nay quay sớm, anh Thừa lo chị Chu chưa ăn gì đã đi, đặc biệt bảo tôi mang chút đồ ăn nhẹ cho chị Khổng." 

Phó Thu còn chưa kịp nói không cần, trợ lý đã nhét hộp cao điểm vào tay cô, hắn xua tay: "Vậy tôi đi đây, lát gặp lại."

"Ô!" 

Phó Thu thấy hắn nói xong liền vô cùng lo lắng chạy đi, cô có chút buồn bực đi vào, đặt cao điểm xuống bàn trang điểm. Chu Di Hân liếc cô: "Sao thế?"

"Này..." 

Phó Thu mắt sắc liếc về hai người trang điểm đang đứng đó, cười cười nói: "Không có gì ạ." 

Cô dứt lời để đồ ăn sang một bên, chờ Chu Di Hân trang điểm xong. 

Nửa tiếng sau, hai nhân viên trang điểm chào Chu Di Hân liền đi trước, sau khi họ đi Phó Thu mới gào to nói: "Chị Chu, chị biết đây là cái gì không?" 

Chu Di Hân nhìn cái túi bên cạnh: "Cái gì thế?" 

Phó Thu đưa bàn tay duỗi bốn ngón ra: "Đây là lần thứ tư anh Tiêu đưa tới đồ ăn." 

Trước quay phim đến nửa đêm, hắn đưa tới đồ ăn đêm. 

Nay lại đưa đồ ăn sáng. 

Tuy nói chị Chu không nhận, nhưng hắn cứ đưa như vậy chính là không tốt, cô còn nghe được mọi người đồn nhau có phải Tiêu Thừa theo đuổi chị Chu. 

Bình tĩnh nhìn lại, trước đây cô rất thích Tiêu Thừa, nhưng từ ngày chị Chu bị ông Hà bắt nạt, Tiêu Thừa làm bộ không biết, thiện cảm của cô với anh ta đi thẳng xuống đáy. 

Tuy cô không hiểu quy củ của giới giải trí, nhưng nếu một người thật lòng đối tốt với người khác cô vẫn có thể nhận ra. 

Trước kia sùng bái Tiêu Thừa, bị ánh sáng của thần tượng che mờ mắt, bất cứ hành động nào của Tiêu Thừa cô cũng phóng lại lên, luôn cảm thấy hắn rất tốt với chị Chu. 

Nếu hắn thật lòng, nhìn thấy chị Chu bị bắt nạt như vậy sẽ không coi như không thấy. 

Như vậy rõ ràng, lòng tốt của hắn, còn xen lẫn những mục đích khác. 

Hiện tại nhìn rõ hắn chính là không muộn. 

Chu Di Hân nghe thấy là đồ Tiêu Thừa đưa, lông mày khẽ nhíu: "Không phải đã bảo trợ lý hắn nói rằng đừng đưa tới nữa sao?" 

Phó Thu chu môi: "Em nói rồi, nhưng hắn vẫn đưa tới." 

Chu Di Hân thấy dáng vẻ khổ não của nàng, khẽ nói: "Vậy trả lại là được." 

Phó Thu cầm theo đồ ăn nhẹ như nặng ngàn cân, nhắm mắt: "Vâng." 

Chu Di Hân: "Chị ra ngoài trước, em đi trả xong thì ra nhé." 

Phó Thu gật đầu: "Được rồi, chị Chu." 

Chờ đến lúc Phó Thu đi khỏi, Chu Di Hân cũng cất bước rời đi. Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh thì nghe thấy bên trong có tiếng khóc, nàng dừng chân một chút, đi vào trong hai bước, còn chưa mở lời hỏi xem ai thì đã nghe được giọng nói của một nữ nhân.

  "Em không làm." 

"Thật sự không phải em."

  "Người trợ lý kia em mới tuyển thôi, em căn bản không biết cô ta sẽ đăng cái đó lên fanclub, hơn nữa còn bị người ta đăng lên mạng. Em thực sự không biết chuyện đó!" 

Tiếp theo có giọng đàn ông vang lên, Chu Di Hân nhận ra giọng đạo diễn Tôn.

"Không làm? Quách Nhất Tích, cô diễn thật giỏi, lừa tôi xoay vòng như vậy? Bây giờ lại muốn cầu xin? Muộn rồi!" 

Quách Nhất Tích vừa khóc vừa nói: "Đạo diễn Tôn, A Chấn, anh tin em được không, em cũng chỉ mới biết chuyện thôi." 

Đạo diễn Tôn hừ lạnh: "Thật sao? Như vậy theo lời cô, video không phải cô đưa lên, dư luận cũng không phải cô kích động, thủy quân cũng không phải cô tìm? Quách Nhất Tích, cô cho rằng tôi ngày đầu tiên vào showbiz sao? Trong lòng cô tính toán cái gì tôi không biết sao?" 

"Nhưng thật sự không phải em!!!" 

Trong lòng Quách Nhất Tích cực kỳ uất ức.

Nếu là ả làm, ả sẽ vô tư thừa nhận, nhưng thật sự ả không biết chuyện. 

Lúc trên Weibo đưa tin rằng do ả tung video ra ả mới biết. 

Trong chuyện này, ả bày ra dáng vẻ người bị hại là không tệ, nhưng này là nước chảy thành sông. Lúc trước ai cũng không biết là người nào tung ra cái video kia, ả còn có thể dựa vào phong ba thu hút chú ý, làm bộ đáng thương. 

Thế nhưng bây giờ không giống như thế. 

Khi có người nói video là người của ả tung ra, mọi người liền nói ả tâm cơ, vì muốn lấy sự thương cảm của mọi người mà cố ý đặt bẫy, thậm chí còn nói ả chơi ông Hà một vố. 

Fan Hà Vi không ngừng nhắn tin chửi mắng ả. 

Quách Nhất Tích lúc này mới hoảng hồn. Ả sợ không phải là những kẻ trên mạng mặt mũi không biết kia mà là sợ đạo diễn Tôn lẫn Hà Vi. 

Đạo diễn Tôn là núi dựa lớn nhất mà hiện tại ả có thể dựa dẫm, ả tuyệt đối không thể đắc tội.  Còn Hà Vi. 

Chỉ cần cô ta kích động fan, điều hướng dư luận, nước bọt của bọn họ có thể dìm chết ả. 

Ả không có thế lực lớn như vậy để đối kháng với Hà Vi. 

Quách Nhất Tích vô cùng đáng thương giữ tay đạo diễn Tôn: "A Chấn, anh tin em lần này đi, xin anh đó." 

Mặt đạo diễn Tôn trầm xuống, hất tay ả ra: "Quên đi, miếu ta nhỏ, không dám chứa vị Phật tổ như cô Quách."

"Đạo diễn Tôn!" 

Quách Nhất Tích thấy hắn quyết tuyệt muốn đi, rốt cuộc thu lại dáng vẻ đáng thương, đáy mắt lộ ra hung ác: "Tôn Chấn, nếu tôi không xong, tôi cũng phải kéo anh đi cùng!" 

Tôn Chấn quay đầu nhìn ả, châm biếm nói: "Cô Quách, tự lo thân đi." 

Quách Nhất Tích phẫn hận nắm chặt tay lại, móng tay dài nhọn đâm vào lòng bàn tay ả cũng không có cảm giác, gắt gao cắn chặt răng, mắt lộ ra oán khí. 

Chu Di Hân từ lúc Tôn Chấn đi ra trước đã rời đi, nàng vừa ra đã thấy Phó Thu chạy tới. Nàng vẻ mặt hờ hững: "Trả về chưa?" 

Phó Thu giống như vừa hoàn thành sứ mệnh trọng đại, nghiêm túc gật đầu: "Trả rồi." 

Chu Di Hân còn chưa kịp hỏi thái độ Tiêu Thừa đã thấy hắn mặc đồ diễn đi tới. Tiêu Thừa mặc một thân áo giáp, đầu đội mũ giáp, trang điểm xong ngũ quan càng rõ ràng, mày rậm mắt to, dáng vẻ đường hoàng. 

Hắn đứng trước mặt Chu Di Hân, cúi đầu hô: "Chị Chu." 

Phó Thu lui ra sau một bước. 

Chu Di Hân mặt mang ý cười: "Có chuyện gì không?"  Tiêu Thừa cười, mắt sáng híp lại: "Không có gì, muốn hỏi chị Chu thích ăn gì, có phải thức ăn sáng nay không hợp khẩu vị của chị?" 

Người ta nói không ai đánh một khuôn mặt đang cười cả, Tiêu Thừa cười rạng rỡ, Chu Di Hân cũng không thể thật sự bày ra vẻ mặt chán chường, nàng suy nghĩ chút rồi nói: "Cậu Tiêu không cần khách khí như vậy, Phó Thu sẽ chăm sóc tôi chu đáo." 

Tiêu Thừa giả vờ thương tâm: "Hóa ra không phải chị Chu không thích đồ ăn mà là không thích em." 

Chu Di Hân gượng cười: "Không phải vậy." 

Nàng còn chưa nói hết liền nghe đến đạo diễn Tôn cầm loa hô: "Chuẩn bị!" 

Trường quay nhất thời bận túi bụi, Chu Di Hân không muốn dây dưa thêm với Tiêu Thừa liền cười cười: "Cậu Tiêu, tôi đi trang điểm lại chút." 

Tiêu Thừa vội vàng gật đầu: "Vâng, chị Chu đi trước đi." 

Chờ Chu Di Hân đi rồi, trợ lý Tiêu Thừa ở phía sau đi lên, bực mình nói: "A Thừa, không phải em nói chứ nhưng mà Chu Di Hân này có gì tốt vậy, còn dám trả lại đồ ăn, thực sự không biết điều." 

Giọng trợ lý cố gắng hạ thấp, mọi người đều đang bận bịu chuẩn bị, vì thế trừ Tiêu Thừa cũng không ai nghe được. 

Tiêu Thừa quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng kia thu lại ý cười, liếc hắn, phun ra vài chữ: "Cậu chả biết cái gì!" 

Nếu Chu Di Hân dễ dàng để người khác thấy người sang bắt quàng làm họ như vậy, trường quay đông người sao đến lượt Tiêu Thừa. 

Không dễ tiếp cận mới tốt. 

Như vậy hắn mới có thể ra vẻ kiên nhẫn, trở nên đặc biệt. 

Tiêu Thừa nhìn bóng lưng ngọc ngà của Chu Di Hân, ánh mắt thâm trầm, thật lâu mới rời đi. 

Tại trường quay, <Phá kén> đã quay xong cảnh đối đầu của Lâm Lương và tả tướng.

Hoàng đế đã thành công nhổ tận gốc thế lực tả tướng, đang chúc mừng thì quân Ngụy tập kích biên ải, Lâm Lương xin ra trận giết giặc. 

Chu Di Hân đóng vai Sở Thiên đứng ở trên thành nhìn người đàn ông hăng hái cưỡi ngựa phía dưới kia, ánh mắt nàng mang theo vô tận quyến luyến cùng nồng đậm không nỡ. 

Phân cảnh này là cảnh cuối cùng của Sở Thiên và Lâm Lương khi hắn vẫn chưa mất trí nhớ.

Sở Thiên đứng trên cao mơ hồ cảm thấy lần xuất chinh này sẽ không thuận lợi mấy, nhưng người kia hùng tâm tráng chí, nàng không thể ngăn cản. 

Nàng chỉ có thể đứng đây, chờ hắn trở về. 

Sở Thiên nhìn người trên lưng ngựa với ánh mắt đầy hy vọng. Lâm Lương hình như phát hiện có người nhìn mình, quay đầu đối diện với ánh mắt Sở Thiên. Cả người hắn mặc giáp, gương mặt tuấn tú, đột nhiên cong khóe miệng, nở một nụ cười ấm áp với nàng. 

Thoáng chốc, viền mắt Sở Thiên đầy lệ nóng, cũng cong môi phác họa một nụ cười xinh đẹp. 

Đạo diễn Tôn hô: "OK!"

"Không tệ!"

"Diễn xuất tuyệt vời."

  "Còn không phải sao, trên mạng cho Sở Thiên điểm cao nhất đây." 

"Đúng là không nghĩ đến nha." 

Vài câu tán gẫu linh tinh truyền đến tai Chu Di Hân, vẻ mặt nàng hờ hững, nhưng Phó Thu nghe được người khác tán dương chị Chu liền nhướng mày vui vẻ: "Chị Chu, quá tuyệt vời!!!" 

Chu Di Hân chỉ cười không nói, cúi đầu đi đến phòng trang điểm thay đồ. 

Sau cảnh này chính là Lâm Lương gặp nạn ở biên ải, được Quận Chúa cứu giúp, phân cảnh của nàng sau này ít hơn nhiều, thế nên mới để trống lịch một tuần được. 

Chu Di Hân vừa tẩy trang thay đồ xong đi ra cửa liền thấy Tiêu Thừa cũng đã đổi quần áo bình thường đứng ở cửa chờ nàng. Chu Di Hân hơi nhướng đôi mày thanh tú hỏi: "Cậu Tiêu có việc?" 

Tiêu Thừa cười yếu ớt: "Không có gì, diễn xuất của chị Chu tốt như vậy, rảnh rỗi có thể dạy dỗ em không?" 

Chu Di Hân cúi đầu: "Cậu Tiêu đừng nói giỡn như vậy." 

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thừa hơi ủ rũ: "Nào có giỡn, em thật lòng mà. Giờ phân cảnh của chị Chu không nhiều lắm, có rảnh không buổi tối ra ngoài uống một chén?" 

Chu Di Hân cười nhạt lắc đầu: "Vẫn là không cần, cảm ơn ý tốt của cậu Tiêu." 

Tiêu Thừa nghe nàng từ chối cũng không nói gì, chỉ thở dài: "Vâng, vậy chị Chu về nghỉ ngơi thật tốt ha." 

Chu Di Hân "ừm" một tiếng đi qua bên người hắn. Phó Thu vội vã chạy theo sau, đến lúc không thấy được Tiêu Thừa nữa mới nói: "Chị Chu, có phải Tiêu Thừa đang theo đuổi chị không nhỉ?"

"Em nghĩ quá rồi đó." 

Vẻ mặt Chu Di Hân lãnh đạm, Phó Thu cau mày: "Em mới không nghĩ quá đâu. Chị không biết chứ, sáng nay trợ lý của hắn hung hăng lôi kéo em, nói anh Thừa nhà bọn họ thích chị Chu rất nhiều."

  "Nhưng mà em cảm giác hắn không thật lòng với chị." 

"Em vẫn thích thư ký Tả hơn." 

Chu Di Hân quay đầu liếc cô bé: "Em thích thư ký Tả?" 

Phó Thu bận bịu xua tay: "Ấy chị chớ hiểu lầm. Em không phải thích thư ký Tả kiểu đó, em chẳng qua cảm thấy thư ký Tả còn đẹp hơn Tiêu Thừa N lần." 

Chu Di Hân cũng không thu hồi tầm mắt, vẫn nhìn Phó Thu, cười nhẹ: "Tại sao lại bảo chị đừng hiểu lầm?" 

Phó Thu cắn cắn môi: "Chị Chu, chị cũng không cần giấu em, mọi người ở trường quay đều truyền tai nhau chị với thư ký Tả yêu nhau đây." 

"Cái...cái gì?" 

Chu Di Hân biết trong trường quay đồn nàng leo lên người thư ký Tả, còn đoán nàng làm sao quyến rũ được thư ký Tả nữa. Dù sao trong suy nghĩ của mọi người nàng vẫn là một người phụ nữ rất lăng loàn. 

Nhưng mà bảo hai người yêu đương? Thật sự là lần đầu tiên nghe được. 

Phó Thu thấy nàng giật nảy mình, nháy mắt nói: "Thế nào? Bị em nói đúng rồi?" 

Chu Di Hân thu hồi ý cười, nghiêm mặt: "Tiểu Thu, em phải biết tung tin đồn nhảm cũng sẽ bị khởi tố." 

Phó Thu ngạc nhiên trừng mắt: "Em không có." 

"Không đúng, chị Chu, ý này là sao? Lẽ nào chị với thư ký Tả..."  Chu Di Hân nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị với thư ký Tả, không có bất kỳ quan hệ gì. Nghiêm túc mà nói thì chỉ là đồng nghiệp, vì thế em cũng đừng có đoán mò." 

Phó Thu bị sặc: "Không hề có quan hệ gì? Chị Không, không phải chị đang đùa em chứ? Ngày đó ở trường quay ai cũng nhận ra thư ký Tả cố ý vì chị, mắt em cũng không mù mà." 

Chu Di Hân ngoài cười nhưng trong không cười: "Mắt em không mù, nhưng tim em mù." 

Phó Thu: ...

  Đến khi xe đã đến khu nhà ở của Chu Di Hân, Phó Thu cũng chưa hoàn hồn nổi với cái bí mật lớn này. 

Chị Chu không có quan hệ gì với thư ký Tả??? 

Sao có thể chứ?? 

Thế nhưng chị Chu cũng chưa từng nhắc đến thư ký Tả trước mặt cô, thậm chí làm trợ lý riêng của chị Chu, ngoại trừ đóng phim xong là về nhà, cô cũng không thấy có hoạt động gì khác. Nếu như chị ấy thật sự hẹn hò với thư ký Tả, cũng không thể không bao giờ gặp nhau nha. 

Vì thế, đúng như chị Chu nói, chị ấy và thư ký Tả chỉ là quan hệ đồng nghiệp? 

Phó Thu cảm giác đầu cũng rối loạn. 

Chu Di Hân đến khu nhà liền bảo tài xế lấy đồ trong cốp xe ra. Phó Thu hậu tri hậu giác xuống xe, nhìn thấy đồ vật chất đống bèn hỏi: "Chị Chu, em cầm giúp chị về nhé?" 

Tài xế cũng hiền hậu cười: "Phải đấy cô Chu, nhiều đồ quá, để chúng tôi xách vào giúp cô." 

Chu Di Hân để mấy cái nhỏ nhỏ vào trong một túi lớn, tay trái xách lên, tay phải ôm hai cái túi đen: "Không sao, chị về trước đây." 

Phó Thu muốn giúp nàng cũng không có cơ hội. Chu Di Hân đi được hai bước thì quay đầu lại: "À, có chuyện này...mà quên đi, tối chị gọi em sau." 

"Vâng." 

Phó Thu đứng sau lưng nhìn bóng lưng nàng đi vào bên trong khu nhà biến mất không còn tăm hơi. Cô hoàn hồn, thở dài nói: "Chị Chu thật sự quá tốt bụng." 

Tài xế đứng bên cạnh đóng cốp xe lại, nghe được lời cô, gật gù nói: "Đúng vậy, cô Chu rất tốt, thực sự không tin được ba năm trước cô ấy lại làm chuyện kia."

"Rốt cuộc là do chữ tình làm hại thôi." 

Phó Thu nghe xong hai mắt ảm đạm. Bê bối này sợ rằng sẽ theo chị Chu cả đời. Nghĩ đến thân thể gầy yếu của chị Chu, Phó Thu có chút đau lòng. 

Đầu mùa đông, gió trời lạnh lẽo, hơi lạnh phả vào mặt, Chu Di Hân mang túi lớn túi nhỏ vào nhà, vừa mở cửa liền thấy Tiểu Phì nhìn sang bằng đôi mắt xanh thẳm, thấy nàng nó liền nhảy đến, hăng say kêu "meo meo". 

Chu Di Hân để đồ vào một góc nhà, cả người xong xuôi ngồi phịch lên sofa. Những thứ đó không nặng lắm nhưng vì gió lạnh nên xách về có chút vất vả, nàng cắn răng cố gắng, sau khi vào cửa liền không còn sức nữa, nằm trên sofa dưỡng sức. 

Tiểu Phì thấy nàng không quan tâm nó, không chịu được nhảy quanh người nàng, duỗi ra đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm má Chu Di Hân, một hồi lại cọ đầu vào tay nàng. 

Chu Di Hân thở dài, nghiêng đầu nhìn nó, một người một mèo mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cuối cùng Chu Di Hân buông một câu: "Chẳng giống tí nào." 

"Meo?" 

Tuy rằng Tiểu Phì không hiểu Chu Di Hân nói gì, nhưng nó nhận ra mình bị ghét bỏ, "meo meo" hai tiếng liền đặt mông ngồi lên tóc dài đang xõa tung của nàng, ì ra không nhúc nhích nhìn chằm chằm Chu Di Hân. 

Ánh mắt kia oan ức cực kỳ. 

Chu Di Hân: ... 

Một lúc sau, Chu Di Hân đành ôm lấy Tiểu Phì, xoa xoa lông trắng, nghĩ đến mình sắp về làng một tuần, có chút không nỡ, không nhịn được quay sang thơm hai cái vào má Tiểu Phì. 

Thơm má nó xong, nàng kéo ra chút khoảng cách, không nhịn được hồi tưởng chuyện hôm qua. 

Bách Hân Dư, lúc hôn nàng, có phải cũng có tâm tình như này? 
--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro