Chương 29: Cô Chu, đừng quá để tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Hân Dư cả ngày sắc mặt tối tăm, cuộc họp buổi sáng nay càng mày lạnh mắt sắc, ánh mắt như dao cứ như muốn đem những người ngồi đó đâm xuyên một lượt. 

Mấy vị giám đốc nơm nớp lo sợ đi vào, lại run lẩy bẩy đi ra. 

Bầu không khí nghẹt thở này giống như bệnh dịch, phút chốc lan tỏa toàn công ty. 

Chỉ có một người vẫn vẻ mặt như thường. 
Tới gần giờ tan tầm, thư ký Tả ôm một chồng tài liệu đi vào, đặt xuống bàn làm việc, thấy Bách Hân Dư đóng bút lại liền hỏi: "Bách tổng hôm nay không tăng ca sao?" 

"Ừm." 

Bách Hân Dư nhàn nhạt đáp lại, nhấc mi hỏi: "Chuẩn bị xe thế nào rồi?" 

Thư ký Tả gật đầu: "Đều chuẩn bị kỹ càng rồi, tối hôm qua tôi cũng đã nói chuyện với phu nhân, ngày kia thì xuất phát." 

Nghĩ đến Chu Di Hân, sắc mặt Bạch Hân Dư hòa hoãn hơn, đứng dậy nói: "Tan làm đi." 

Thư ký Tả ở sau lưng cô muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Bách tổng, bên phía trường quay..." 

Di động Bách Hân Dư đột nhiêu kêu lên, nàng dừng chân nhận điện: "Alo"

"Chị ơi..." 

Thanh âm Bách Hoài khóc sướt mướt từ đầu bên kia vang lên, tim Bách Hân Dư rụt lại, không nhịn được hỏi: "Sao thế? Em đừng khóc, có phải ba..." 

"Vâng, ba mới phát bệnh, vừa từ phòng mổ ra, em sợ." 

Bách Hân Dư thở ra một hơi: "Đừng sợ, Tiểu Hoài, chăm sóc mẹ thật tốt, nghe chị nói, đừng lo lắng, ba sẽ không đi." 

Bách Hoài nghe giọng điệu chắc chắn của cô hơi sửng sốt: "Chị, ba tại sao sẽ không đi?" 

"Có phải ba còn đang chờ người kia..." 

Tuy Bách Hoài là con út, nhưng em thông minh hiểu chuyện. Lúc Bách Trác họp gia đình cũng không trừ em ra, vì thế Bách Hân Dư vẫn oán trách Bách Trác vì Bách Hoài còn nhỏ mà ông vẫn để em biết được những chuyện dơ bẩn như vậy. 

Nhưng oán hận cũng vậy, Bách Hoài cuối cùng vẫn phải biết. 

Em còn nhỏ, hành động theo cảm tính, từng tìm gặp Diệp Thư Kỳ, chê cười không đủ còn muốn đánh người, may cô đến đúng lúc ngăn cản. 

Vì thế Bách Hoài có địch ý rất nặng với Diệp Thư Kỳ. 

Giờ lại nghe được Bách Hân Dư nói vậy, em cắn răng hỏi: "Chị, nói cho em đi, có phải ba còn đợi người kia?"

Bách Hân Dư đứng ở cửa sổ, nghe tiếng gió lạnh rít gào, khàn khàn trả lời: "Phải thì sao đây?" 

Bách Hoài ảo não nói: "Vậy không bằng để ba cứ như vậy đi đi." 

"Tiểu Hoài!!!!" 

Bách Hoài không khác núi lửa phun trào quát lên: "Chẳng lẽ không đúng? Chị, em biết trong lòng chị căn bản cũng không tha thứ cho ba, nhà chúng ta cũng sẽ không có ai tha thứ cho ba, mẹ không ly hôn với ba vẫn là vì ba sinh bệnh, thế nhưng dựa vào cái gì chứ?"

"Dựa vào cái gì muốn chúng ta gánh chịu?" 

"Ông ấy muốn đợi, vậy ông cứ đợi đi, em sẽ không bao giờ đến gặp ông nữa." 

Di động lạch cạch một tiếng liền tắt. Bách Hân Dư chăm chú nhìn điện thoại nhíu mày, mặt đầy bất đắc dĩ. Cô đứng trước cửa sổ suy nghĩ thật lâu, vẫn là phải gọi cho Bách Nhất Phàm.

Thư ký Tả đứng cách cô bốn năm mét, thỉnh thoảng nghe được vài câu nói chuyện. 

Không bao lâu, Bách Hân Dư cúp máy đi ra.

Thư ký Tả cũng không nói tiếp câu chuyện ban nãy nữa, im lặng đi sau lưng nàng xuống dưới. 

Sau khi lên xe, Bách Hân Dư ngả người dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.

Ngay khi chiếc xe đi qua ngã tư, cô chậm rãi mở mắt hỏi: "Tả Tịnh Viện, nếu người thân nhất của anh làm chuyện sai lầm, anh sẽ tha thứ cho họ sao?" 

Tả Tịnh Viện cũng biết chút sự tình của Bách lão tiên sinh, lúc này nghe thấy Bách Hân Dư hỏi, có chút khó xử. 

Anh suy nghĩ kỹ một hồi mới nói: "Có lẽ là tôi sẽ tha thứ." 

"Dù sao...ông ấy cũng đã không còn nhiều thời gian, căm hận cũng không có ý nghĩa gì nữa." 

Khóe miệng Bách Hân Dư vẽ ra một nụ cười khổ: "Đúng ha." 

Nhưng mà, làm sao cô cũng không thể tha thứ đây. 

Biết rõ người kia hai chân đều đã bước đến Quỷ môn quan rồi, cô vẫn còn bận tâm khúc mắc, Bách Hoài nói không sai, rõ ràng bọn họ không làm gì sai nhưng lại phải gánh chịu đau đớn. 

Thế nhưng, người con kia cũng không làm gì sai. 

Bách Hân Dư mặt âm trầm nhìn ra ngoài cửa, vô số phong cảnh lướt qua. Cô không nói gì nữa, cứ duy trì tư thế như vậy. 

Đến gần lúc xuống xe, Bách Hân Dư mới thu hồi ánh mắt, lệ khí quay về, khôi phục dáng vẻ hờ hững, tuy rằng trên mặt vẫn không cảm xúc nhưng so với lúc ở công ty thì nhu hòa hơn nhiều. 

Sau khi xuống xe, cô nhìn quanh bốn phía một hồi mới cất bước đi vào biệt thự. 

Bách Hân Dư đẩy cửa ra liền thấy Chu Di Hân ôm bát mì tôm ngồi ở trên thảm, Tiểu Phì nằm nhoài trước laptop của nàng, một người một mèo chăm chú xem gì đó. 

Chu Di Hân đang tập trung tinh thần xem video, không nghe được tiếng mở cửa. 

Màn hình bình luận liên tục nhảy. 

-- Ôi chao, Sở Thiên uy phong chết tôi rồi! 

-- Chậc chậc, thật xinh đẹp, đoan trang khí thế lại xinh đẹp vô song, tuyệt, thật sự rất tuyệt!  -- Kia là Sở Thiên sao? Diễn xuất thật sự bùng nổ mà! 

-- Cũng không phải sao, cô ấy chính là đảm đương diễn xuất lẫn nhan sắc trong <Phá kén>, mị thích nhất cảnh có Thiên Thiên và thái tử, hai người bọn họ đều hợp mắt tôi nha! 

-- Dừng dừng, tiểu tam cũng có người quỳ liếm, tám phần mười là kẻ chưa từng gặp phụ nữ. 

-- Ha ha, lúc nào rồi còn nói câu này à? Người nào sẽ không phạm sai lầm chứ. 

-- Aish, tuy rằng tôi siêu siêu yêu thích Sở Thiên nhưng nghĩ đến chuyện Chu Di Hân đã làm, cảm giác như là trong cái bánh ngọt có một lớp shit, không nuốt trôi được. 

-- Giống lầu trên. 

-- Hoàn toàn đồng cảm lầu trên! Hiện tại tôi cũng cảm thấy y như vậy, vừa muốn xem lại vừa không muốn xem, haiz.

Chu Di Hân ăn mì tôm nhìn màn hình bình luận khen chê không đồng nhất, nàng giật giật khóe miệng.

<Phá kén> đã chiếu sáu tập, mặc dù là phim phát sóng hàng tuần nhưng tỉ lệ người xem đột phá, không thể không nói bản lĩnh biên kịch rất lợi hại, đưa những tình tiết trong truyện lên, còn thêm vào chút biến hóa.

Thật sự mỗi tập đều có một tình tiết bùng nổ. 

Cái này cũng là lí do vì sao <Phá kén> có thể vượt xa rất nhiều bộ phim khác. 

Chu Di Hân ăn xong mì, thấy tập phim hôm nay sắp hết rồi, chậm rãi xoay người, tay mới đưa lên liền đụng vào thứ gì đó mềm mại, Chu Di Hân sững sờ lập tức quay đầu nhìn, thấy Bách Hân Dư ở phía sau. 

"Chị về khi nào vậy?" 

Chu Di Hân giật mình suýt thì nhảy dựng lên, ký ức lúc sáng hiện ra, trong một ngày nàng bị Bách Hân Dư dọa hai lần, ánh mắt không khỏi có chút bực mình. 

Bách Hân Dư ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, thanh âm nhạt nhẽo: "Mới về."

Chu Di Hân định nổi nóng thì thấy quầng thâm dưới mắt cô, trên mặt đầy muộn phiền mệt mỏi, nhịn xuống cơn tức, nàng nghiêng đầu: "Về sao không lên tiếng chứ." 

Bách Hân Dư chậm rãi mở mắt ra: "Dọa đến cô sao, xin lỗi." 

Chu Di Hân thích mềm không thích cứng, nghe Bách Hân Dư nói vậy thì xua xua tay: "Không sao." 

Nàng cầm bát lên, chưa đi đến cửa bếp lại nghĩ bình thường Bách Hân Dư đều sẽ nấu cơm tối, hôm nay hiếm thấy cô dáng vẻ mệt mỏi như vậy, nhịn không được hỏi: "Chị ăn tối chưa? Không ngại thì tôi nấu mì cho nhé?"

"Chỉ là tôi nấu cũng không ngon như chị." 

Bách Hân Dư nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt dịu dàng: "Không sao." 

Chu Di Hân: ... 

Nàng đối diện ánh mắt Bách Hân Dư, tim không hiểu sao đập nhanh hơn, cấp tốc hoàn hồn, xoay người đi vào nhà bếp. 

Tiểu Phì không chịu được cô quạnh, nhảy từ trên bàn vào đùi Bách Hân Dư, hướng về cô thân mật kêu "meo meo" hai tiếng, cơ thể cuộn lại nằm ngủ. 

Bách Hân Dư tay phải vuốt ve đầu Tiểu Phì, không bao lâu liền có tiếng ngáy vang lên, cô nhấc mắt nhìn người đang bận rộn trong bếp.

Chu Di Hân rất ít khi xuống bếp, ít nhất thì từ lúc chuyển vào đây, ngoại trừ nấu cho Tiểu Phì, nàng cũng không chạm qua đồ gì trong bếp. 

Lúc này nàng đã rửa xong rau xanh, thái rau rồi để sang một bên, dầu trong nồi nóng lên chuẩn bị bắn ra, nàng sợ quá liền cho nhỏ bếp, sau đó mới đập trứng gà vào. 

Bách Hân Dư cứ như thế nhìn nàng bận rộn.

Rán trứng xong, nàng đun nước sôi rồi cho rau xanh, gia vị với mì vào. Chờ một lúc liền để ra bát, bưng ra đến trước mặt cô. Chu Di Hân đưa đũa cho cô: "Chị ăn đi." 

Bách Hân Dư cầm lấy đũa, Chu Di Hân nhìn cô, khuôn mặt đường nét tinh xảo, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt đen sáng, xuống chút nữa là bờ môi mỏng manh, nhớ đến chuyện hôm qua làm nàng có chút ngồi không yên, bèn đứng dậy nói với Bách Hân Dư: "Chị ăn đi, tôi đi tắm."

"Ừm." 

Nhàn nhạt trả lời vang lên, Chu Di Hân ưỡn thẳng lưng đi lên tầng, đóng cửa xong cả người liền dựa vào cánh cửa, thở ra một hơi. 

Ánh mắt Bách Hân Dư vẫn nhìn theo nàng, đến khi nàng đi vào phòng rồi mới thu lại. Khói trắng phả vào mặt, cô cúi đầu nhìn, trứng rán hơi cháy cạnh, rau đã hơi vàng, hiển nhiên là vì nấu hơi quá tay. Cô lấy đũa gắp trứng lên ăn, mùi vị ngon hơn so với hình thức. 

Bách Hân Dư thong thả ăn xong bát mì, thấy Chu Di Hân cũng không đi xuống, cô bưng bát vào bếp rửa sạch sẽ, sau đó ra ngoài, Tiểu Phì đã tự giác chờ sẵn đi lên cùng. 

Trên tầng yên tĩnh, Tiểu Phì nhảy từng bước lên bậc cầu thang. 

Bách Hân Dư đứng trước cửa phòng nàng, suy nghĩ một chút vẫn gõ cửa. Không ai trả lời. Cô khẽ nhíu mày, xoay tay nắm cửa, "xoạt" một tiếng cửa mở ra. 

"Cô Chu?" 

Bách Hân Dư đi vào không thấy người, nghe thấy từ phòng tắm có tiếng nước ào ào liền giãn mi, ngồi xuống bên giường chờ Chu Di Hân. 

Khoảng nửa tiếng, tiếng động trong phòng tắm mới dừng lại, Chu Di Hân mở cửa liền thấy Bách Hân ngồi trong phòng, theo bản năng hơi rụt người lại. 

Thật là tự tìm đường chết, nàng nghĩ không ngủ cùng Bách Hân Dư nữa nên không cần mặc áo ngực, vì thế lúc đi tắm cũng không mang theo, hiện tại chỉ chùm áo ngủ vào thôi. 

Bây giờ nhìn thấy Bách Hân Dư, may là nàng mặc áo ngủ bông, cũng dày, căn bản không nhìn rõ được gì. 

Dù vậy Chu Di Hân vẫn hơi khom người đi ra.

"Bách tổng có chuyện gì sao?" 

Chu Di Hân ngồi trước bàn trang điểm, hơi tạo khoảng cách với Bách Hân Dư. 

Bách Hân Dư thấy nàng bị hơi nước nóng làm mặt ửng hồng, tóc dài búi lên, đuôi tóc rơi ra giọt nước, tình cờ lăn vào trong áo ngủ, đột nhiên khiến cô cảm giác miệng khô lưỡi khô, lòng bàn tay ướt mồ hôi, miễn cưỡng nhìn chỗ khác nói: "Không có gì, vòi hoa sen phòng tôi bị hỏng, muốn tắm nhờ bên này, được không?" 

Chu Di Hân sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc bèn nói: "Có thể." 

Nói xong, thấy cô cầm quần áo vào phòng tắm rồi nàng mới nhận ra, nếu vòi hoa sen phòng bên hỏng, dưới nhà vẫn có một phòng tắm khác mà, tại sao một mực phải sang đây mượn nàng? 

Đáng tiếc nàng cũng không có cơ hội hỏi Bách Hân Dư nữa, vì người kia cũng đi tắm rồi. 

Chu Di Hân ngồi trước bàn trang điểm bôi chút kem dưỡng, lại tháo khăn quấn trên đầu ra, dùng lược chải lại tóc dài. Chốc lát thấy Tiểu Phì quen thói nhảy lên giường, nàng đi đến bế nó lên nói: "Tối nay em ngủ ở phòng bên." 

Tiểu Phì: "Meoo." 

Chu Di Hân: "Không phải, không chỉ tối nay đâu, từ nay về sau em đều ngủ phòng bên." 

Tiểu Phì: "Meo meooo." 

Chu Di Hân: "Đừng bán manh! Bán manh rất đáng xấu hổ!" 

Tiểu Phì: "Meo meoooo." 

Chu Di Hân không chịu được: "Được rồi được rồi, ngủ một chút thôi, chờ Bách Hân Dư đi ra em phải đi về phòng bên kia với cô ấy, biết chưa?" 

Tiểu Phì cứ như nghe hiểu nàng nói gì, nó cọ đầu vào tay nàng, Chu Di Hân bế nó đến bên cạnh mình, một tay sờ đầu một tay lướt di động xem Weibo. 

Chuyện ông hà đánh người đã bị ép xuống, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một hai đề tài, Chu Di Hân lấy tài khoản vào Weibo <Phá kén> xem, hai tập tối nay đã có rất nhiều người xem, còn có phụ đề nữa. 

-- Sở Thiên và thái tử đẹp nhất! Đúng là một đôi trời sinh! 

-- Sở Thiên uy vũ! Thái tử ôn hòa! Quá xứng đôi. 

-- Có bà nào chèo chung thuyền không thế! Tôi muốn chèo cặp này! 

-- Lầu trên chèo thì chèo nhân vật trong phim thôi nhé, đừng có chèo thuyền người thật, sẽ khiến bà buồn nôn chết! 

-- Đúng vậy đúng vậy, bây giờ tui cũng thấy buồn nôn đây, nghĩ đến anh Thừa của tui phải đóng phim yêu đương với một tiểu tam là thấy bực mình rồi. 

-- Nhưng mà diễn xuất của người ta so với anh Thừa của mấy người tốt gấp trăm lần ha ha ha. 

-- Cút mẹ mày đi thủy quân, cút! 

-- Để tôi lên top đi! Tin độc quyền, có người nói Tiêu Thừa đang theo đuổi Chu Di Hân nha!!! 

Cái bình luận này chốc lát liền lên top, Chu Di Hân bấm vào người bình luận, là một tài khoản mới lập, không có gì đặc biệt, cũng chưa đăng một bài nào, chỉ theo dõi Weibo <Phá kén> và một số diễn viên đóng <Phá kén>. 

Weibo này ID là /Chưa bao giờ nói dối/. 

Cái bình luận này vừa phát, phía dưới trả lời như chợ vỡ. 

-- Quỷ gì cơ? Tiêu Thừa theo đuổi Chu Di Hân? Này, bạn không viết nhầm chứ? 

-- Mày là thủy quân của Chu Di Hân à, không biết xấu hổ, muốn cọ nhiệt anh Tiêu! 

-- Úi giời, chỉ là một cái tiểu bạch kiểm, có cái nhiệt độ mẹ gì vậy, một số fan cuồng quá sinh hoang tưởng à? 

-- Không đúng không đúng, trọng điểm là Tiêu Thừa theo đuổi Chu Di Hân đó. Thật hay giả vậy? 

-- Đừng có bình luận lái sang chuyện khác, chủ thớt nói rõ chân tướng đi nào. 

Thế nhưng tài khoản này sau khi để lại bình luận cũng không nói thêm gì, mặc kệ bao nhiêu người tha thiết kêu gọi, người này cũng vẫn giữ im lặng. 

Bách Hân Dư tắm xong đi ra thấy Chu Di Hân cầm điện thoại xem gì đó, lông mày nhíu chặt, mặt đầy vẻ khó chịu.

"Xem gì vậy?" 

Bách Hân Dư nhàn nhạt cất tiếng, Chu Di Hân vội ngẩng đầu tắt điện thoại: "Không có gì." 

Nàng vừa đứng dậy, Tiểu Phì nằm bên cạnh không ngờ lại đè lên dây buộc áo ngủ khiến nó tuột ra, không có dây áo buộc, áo ngủ mở ra, Chu Di Hân chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh. 

"Tôi..." 

"Cái này..." 

Chu Di Hân máu dồn hết lên mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng, người run run, Bách Hân Dư nhìn thấy nàng như vậy bước lên trước, với lấy dây buộc đang bị Tiểu Phì đè, nhanh giúp Chu Di Hân buộc lại áo ngủ. 

Cô cao hơn nàng nửa cái đầu, cúi đầu liền thấy mặt nàng đỏ lên cùng với chút mồ hôi trên trán, Chu Di Hân hận không thể độn thổ, cúi đầu lấy tóc dài che mặt.

  "Không sao rồi." 

Bách Hân Dư vỗ vỗ vai nàng, Chu Di Hân rầu rĩ nói: "Cảm ơn." 

"Không cần." 

Tiểu Phì còn muốn nhảy lên, bị Bách Hân Dư trừng mắt liền ngoan ngoãn ngồi trên giường không động đậy. Chu Di Hân đứng tại chỗ cả người đều cứng ngắc, Bách Hân Dư đi qua người nàng, ôm Tiểu Phì lên, quay đầu nói với nàng: "Tôi về phòng đây." 

Chu Di Hân vẫn cúi đầu, cắn răng nói: "Ừm." 

Bách Hân Dư cứ thế đi ra tới cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa lại còn không quên nói: "Cô Chu đừng quá để tâm." 

Chu Di Hân vẫn cúi đầu không nói gì, dáng vẻ chật vật. 

Bách Hân Dư thở dài, thả Tiểu Phì xuống, đi vào trong hai bước, nghiêm túc nói: "Nếu cô thực sự để ý như vậy, tôi có thể cởi cho cô nhìn lại." 

Chu Di Hân: ... 
--------------------

- Mời tiểu Bạch Cẩu cởi lẹ giùm🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro