Chương 32: Tôi gọi cô là tiểu Bách nhé.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Di Hân cũng không tiếp tục ngủ nữa. 

Không biết là vì sợ mình sau khi ngủ lại không cẩn thận gây ra chuyện ngu xuẩn gì hay là vì chuyện vừa rồi kích thích khiến nàng không ngủ được, hơn nửa đêm rồi nàng cứ như vậy mở mắt nhìn Tiểu Phì đã ngủ say. 

Bình minh lên, mắt nàng hơi sưng, dưới mắt có quầng thâm, sau khi ăn sáng lên xe thì bị Bách Hân ép buộc ngồi ra ghế sau để ngủ bù. 

Tiểu Phì đúng là rất hưng phấn, thế chỗ nàng ngồi ở ghế cạnh ghế lái.

Chu Di Hân vỗ vỗ khuôn mặt mình, cũng không tranh chấp với Bách Hân Dư, nghe lời ngồi xuống ghế sau xe ngủ một giấc. Ban đầu nàng ngồi dựa lưng, vì xe xóc nảy, nàng dần dần nằm xuống, Bách Hân Dư nhìn qua gương chiếu hậu thấy tư thế nàng không đúng, cô dừng xe đi xuống giúp nàng cởi giày, đỡ nàng nằm nghiêng, còn lấy gối đặt xuống cho nàng gối. 

Mãi đến khi Chu Di Hân thoải mái giãn mày ra, Bách Hân Dư mới yên tâm tiếp tục lái xe. 

Đến thị trấn gần thôn Trường Ninh nhất đã là bốn tiếng sau, một đường này Chu Di Hân ngủ rất thoải mái. Trên đường nàng cũng tỉnh giấc hai lần, còn tưởng bản thân tự đá giày ra, ở trong lòng lặng lẽ mắng thầm mình ngủ thật xấu. 

Oán giận thì oán giận chứ ngủ ngon như vậy nàng cũng mặc kệ. Mãi đến khi Bách Hân Dư đánh thức, trước khi xuống xe, nàng mới vuốt lại tóc, xỏ lại giày, sửa sang y phục. 

Bách Hân Dư đậu xe ở một bãi đỗ xe ngoài trời trong trấn, sau khi xuống xe Chu Di Hân nhìn đồng hồ, thấy đã gần trưa, nàng liền hỏi: "Bách tổng, hay chúng ta ăn cơm trưa trước đã." 

Cái trấn này nàng đã tới mấy lần, cũng quen thuộc. 

Bách Hân Dư gật đầu: "Ừm." 

Chu Di Hân bỏ thức ăn mèo ra, hầu hạ Tiểu Phì xong mới cùng với Bách Hân Dư rời đi. 

Siêu thị gần đó có mấy tiệm cơm, Chu Di Hân vẫn đội mũ rộng vành, đeo khẩu trang đen, tóc dài che một bên gò má, nàng quét mắt một vòng, cuối cùng chọn một tiệm cơm vắng khách. 

Chính là đang bữa trưa, trong quán dù không đông cũng vẫn có bốn năm bàn có người. 

Chu Di Hân và Bâch Hân Dư ngồi vào trong góc, có cây cảnh che khuất, còn có vách ngăn, xác thực không nhìn được người ngồi đó. 

Phục vụ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, nhìn Bách Hân Dư cúi đầu chọn món, cô gái nhìn cô chằm chằm, cười híp mắt nói: "Chị gái, chị thật xinh đẹp, có phải là người ở gần đây không? Có thể cho em xin WeChat không? Tiệm chúng em có rất nhiều ưu đãi, bất cứ lúc nào chị đến cũng có thể giảm giá." 

Bách Hân Dư bình tĩnh chọn hai món: "Cho tôi hai món này, cảm ơn." 

Cô gái trẻ vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Chị thật sự không muốn làm quen sao?" 

"Không cần." 

Chu Di Hân nghe cô nói khẽ cười thành tiếng. 

Không nghĩ tới Bách tổng ở thành phố B hô mưa gọi gió, mặt sắc mày lạnh khiến người khác câm như hến đến đây sẽ bị một cô gái quấy nhiễu phải cau mày, còn không thể làm gì người ta. Lúc này Bách Hân Dư tựa như không phải Tổng giám đốc cao cao tại thượng kia, giống như một người bình thường thôi vậy. 

Thế là vị giống người bình thường này vừa nghe thấy tiếng cười khẽ của nàng, liền chỉ vào nàng nói: "Em gái này, em còn nói tiếp, vợ tôi sẽ không vui đâu." 

Chu Di Hân: ... 

Cô gái trẻ thức thời rời đi. 

Rau xào nhanh chóng được bưng đến, Chu Di Hân trên xe ngủ bù mới dậy, vì thế cũng không có khẩu vị gì, ăn một chút cơm liền ngẩng đầu nhìn Bách Hân Dư. Tóc dài buộc lên, lộ ra vầng trán trắng nõn, trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan đoan trang, dung mạo như hoa, cử chỉ tao nhã. 

Chỉ là khí chất lạnh lùng cao ngạo cũng đủ sức sát thương với một đám người. 

Chẳng trách cô bé vừa rồi hung hăng sán lại đây. 

"No chưa?" 

Bách Hân Dư bất thình lình hỏi, Chu Di Hân thu hồi ánh mắt, buông bát đũa xuống: "No rồi." 

"Đi thôi." 

Hai người vừa định đứng dậy, cô gái lại bê một bát đến, đặt trên bàn nói với Bách Hân Dư: "Chị gái, khuyến mại hôm nay." 

Bách Hân Dư nhấc mi: "Cảm ơn, không cần." 

Cô gái thở dài: "Thật sự không cần sao? Đây là chè trăm năm hòa hợp đó." 

Nhìn thấy Bách Hân Dư chuẩn bị nhíu mày, Chu Di Hân mỉm cười: "Thật sự không cần..." 

"Để đó đi." 

Bách Hân Dư nhàn nhạt cất lời, ngửa đầu: "Cảm ơn." 

Cô gái trẻ đối diện đôi mắt sáng hơi lạnh của Bách Hân Dư nhất thời đỏ mặt, trong đầu sao nhỏ tung bay, lắp ba lắp bắp trả lời: "Đừng...đừng khách khí." 

Thấy cô gái trẻ đi rồi còn quay đầu ngoái lại nhìn, Chu Di Hân trêu chọc nói: "Khuôn mặt Bách tổng đúng là trẻ không tha già không bỏ." 

Bách Hân Dư liếc nàng đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, cụp mắt dùng thìa ăn một chút chè, rất ngọt, có ngân nhĩ, hoa bách hợp, ninh rất lâu, cô ăn một chút liền đẩy đến trước mặt Chu Di Hân. 

"Ăn chè đi."

Chu Di Hân thường không thích ăn những thứ ngọt như vậy, ngửi một chút liền lắc đầu: "Không ăn." 

Bách Hân Dư vẫn đẩy bát chè hướng về phía nàng nói: "Bát chè này là dùng mặt của tôi để đổi lấy, cô Chu không ăn quá đáng tiếc." 

Chu Di Hân nín cười. Quả thực đáng tiếc nha. 

Nàng cúi đầu múc một thìa ăn vào, cũng không khó ăn, liền ăn thêm vài miếng. 

Cái người vừa nói không ăn lại ăn sạch sẽ bát chè, Chu Di Hân nhìn bát rỗng, mặt dần có chút ngượng ngùng, vẻ mặt Bách Hân Dư hờ hững, chờ nàng ăn xong thì đi thanh toán. 

Hai người trở lại xe thì Tiểu Phì còn đang ngủ.

Chu Di Hân tự giác ra cốp xe lấy đồ, Bách Hân Dư để Tiểu Phì vào ba lô mèo, đóng cửa xe đi đến bên cạnh Chu Di Hân. 

Đeo ba lô mèo vào lưng nàng. 

Chu Di Hân: ... 

Bách Hân Dư im lặng không nói gì đeo tốt ba lô cho nàng xong, cầm lấy va-li từ tay nàng, đều rất nặng, cầm có hơi vất vả, cô chồng hai cái va-li lên, đặt túi đen lên trên cùng, sau đó đưa va-li nhỏ của mình cho Chu Di Hân. 

Chu Di Hân: ... 

"Tôi tự cầm cũng được." 

Bách Hân Dư chặn lại tay nàng: "Cứ vậy đi, đi thôi." 

Chu Di Hân cõng Tiểu Phì kéo theo va-li nhỏ đi sau Bách Hân Dư, yên lặng nói: "Cảm ơn." 

Bách Hân Dư nghiêng đầu nhìn nàng: "Cô Chu, tôi không thích nói đi nói lại một câu đâu." 

Trong đầu Chu Di Hân bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Bách Hân Dư sau khi nàng nói cảm ơn. 

Cô nói, chúng ta là quan hệ kết hôn hợp pháp, không cần khách khí. 

Quan hệ kết hôn hợp pháp. 

Chu Di Hân đột nhiên cảm thấy mấy từ này, không chỉ có ý nghĩa trên một tờ giấy. 

Hai người ngồi lên xe tải chở hàng, Bách Hân Dư vốn định tự lái xe đi nhưng đây là đường đất, phòng ngừa trời mưa đường sẽ trơn, không an toàn, vì thế cô từ bỏ, đi theo Chu Di Hân ngồi ở đuôi xe tải. 

Đại khái chịu xóc nảy khoảng một tiếng, bọn họ cũng đến một thôn làng, Chu Di Hân mỉm cười: "Sắp đến rồi." 

Thôn này và thôn Trường Ninh cách nhau không xa, đi qua ba ngôi làng nữa, sau đó qua một ngọn núi là đến. 

Thôn Trường Ninh nằm giữa hai ngọn núi. 

Bách Hân Dư nhìn đường núi lầy lội, trước mắt đầy dê bò, còn có mấy đàn gà vịt chạy qua, sắc mặt cô nặng nề. 

Nửa tiếng sau. 

Chu Di Hân và Bâch Hân Dư ngồi trên xe thồ, hai con trâu kéo xe phì phò đi rất chậm, trên lưng chúng buộc mấy cái dây thừng lớn, bọn họ an vị ngồi ở xe gỗ ở phía sau. 

Chú đánh xe híp mắt lại hỏi: "Cháu gái, mấy đứa đi thôn Trường Ninh thăm người thân à?"

Chu Di Hân lắc đầu: "Không phải ạ."

"Ha, đường bên kia không dễ đi lắm, đến thôn Trường Cửu còn phải đi qua một ngọn núi nữa, hai đứa mang nhiều đồ như vậy đi kiểu gì đây?" 

Bách Hân Dư không ngờ địa hình nơi này là như vậy, nét mặt càng khó coi hơn. Chu Di Hân cười trả lời: "Không sao ạ." 

Xe thồ lắc lư khoảng hai tiếng, bọn họ rốt cuộc đến thôn Trường Cửu, chú đánh xe chỉ vào núi nói rằng: "Núi này quá cheo leo, nếu không chắc chắn chú sẽ đưa hai đứa đi." 

Đi cùng hai tiếng, Chu Di Hân cũng biết sơ sơ tính cách ông lão, nàng cười tươi: "Chú, cảm ơn chú, chúng cháu tự đi qua được ạ." 

Chú đánh xe nhìn sắc trời nói: "Được, vậy chú về đây. Hai cháu nhớ cẩn thận chút, muộn rồi cũng đừng đi tiếp, sáng sớm mai hẵng đi." 

"Vâng." 

Chu Di Hân gật đầu đáp lại, ngoan ngoãn lễ phép. 

Giống như Tiểu Phì ở sau lưng, không hề kém cạnh. 

Tiễn chú đánh xe trâu xong, Chu Di Hân nói nhỏ với Bách Hân Dư: "Bách tổng, chị ở đây chờ chút nhé, tôi đi gọi một người." 

Nói xong cũng không chờ Bách Hân Dư phản ứng nàng trực tiếp đi vào trong thôn, đi qua một cái hàng rào, lát sau, phía sau nàng có một người đàn ông, cao to lực lưỡng, da ngăm đen, cơ bắp, hắn cắt đầu cua, dáng vẻ chân chất. 

Hắn vừa đi vừa cười nói với nàng: "Cô Chu rốt cuộc trở về rồi, tiểu Kiều ngày nào cũng nhắc tới cô." 

Chu Di Hân nhìn thấy người quen, vẻ mặt cũng thả lỏng: "Vậy sao, vậy không phải các anh bị phiền chết rồi." 

Lương Tuấn Sơn vò đầu: "Chúng tôi còn đỡ, cô Diệp mới là bị con bé bám mãi không buông." 

Nghĩ đến Lương Kiều phồng mồm trợn má, lầm bầm lẽo đẽo bám đuôi phía sau Diệp Thư Kỳ, nàng liền vui vẻ. Bách Hân Dư đứng cách đó không xa nhìn thấy hai người kia trò chuyện hăng say, sắc mặt càng đen ba phần. 

Mùa đông khắc nghiệt, cô cũng chỉ mặc áo gió, bên trong là áo len mỏng, mặc quần jean.

Chu Di Hân nói phải đi đường núi, cô liền bỏ lại đôi cao gót trên xe, hiện tại dưới chân là một đôi giày thể thao màu xanh lam. 

Ít đi dáng vẻ người đẹp đô thị, thêm điểm thanh xuân trẻ tuổi năng động. 

Chỉ là khuôn mặt cô, trước sau lãnh đạm lạnh lùng. 

Chu Di Hân và Lương Tuấn Sơn vừa đi vừa nói đi đến chỗ Bách Hân Dư, nàng mở miệng giới thiệu: "Đây là bạn của tôi, Lương Tuấn Sơn, còn đây là...ừm, Bách Hân Dư." 

Lương Tuấn Sơn gật đầu, hắn quanh năm ở trong thôn, cũng không giống người thành phố sẽ gọi cô Bách gì đó, lập tức phủi tay trên quần rồi giơ lên, sang sảng cười: "Xin chào, nếu là bạn của cô giáo Chu, vậy tôi gọi cô là Tiểu Bách nhé."  Sắc mặt Bách Hân Dư nhất thời nặng mấy phần. 

Chu Di Hân định giải thích thân phận Bách Hân Dư, còn chưa mở miệng đã thấy Bách Hân Dư đưa tay bắt tay Lương Tuấn Sơn, khóe miệng ngoắc ngoắc: "Tùy anh." 

Lương Tuấn Sơn nhất thời nở nụ cười: "Đi thôi, bọn họ ở nhà không chờ nổi nữa mất." 

Hôm qua hắn bị Tiểu Kiều phái đến thôn Trường Cửu chờ Chu Di Hân, chỉ là đợi một ngày lại không thấy, đoán rằng khả năng trên đường có việc nên bị chậm, hắn cũng là ở nhà họ hàng một đêm, định nốt hôm nay mà không thấy hắn sẽ về làng xem thế nào. Không ngờ Chu Di Hân đã đến. 

Chu Di Hân cũng là hôm qua trò chuyện với Diệp Thư Kỳ mới biết, Lương Kiều sợ nàng một mình xách đồ không tiện, liền bắt anh trai đi đón nàng, không nghĩ tới kế vặt của cô bé cũng có ích. 

Lương Tuấn Sơn cao lớn khỏe mạnh, nhẹ nhàng nhấc hai cái va-li, thấy trên lưng Chu Di Hân còn đeo ba lô liền nói: "Cô Chu, tôi đeo ba lô cho."

"Không cần..."

Chu Di Hân còn chưa nói xong, Tiểu Phì liền thò đầu ra, nhìn thấy tay Lương Tuấn Sơn vươn đến nó liền nhe răng trợn mắt, lông trắng toàn bộ dựng lên, con ngươi xanh thẳm lành lạnh, dáng vẻ lúc nào cũng có thể cắn người. 

Lương Tuấn Sơn sửng sốt một lúc nói: "Con mèo này hung dữ thật." 

Chu Di Hân lần đầu tiên thấy Tiểu Phì xù lông, nàng ở đó lâu như vậy, quen nhìn Tiểu Phì với dáng vẻ ngoan ngoãn, lúc này sửng sốt gọi lên: "Tiểu Phì?" 

Tiểu Phì quay đầu nhìn nàng: "Meo." 

Bách Hân Dư cầm lấy ba lô mèo từ chỗ Chu Di Hân, giải thích: "Tiểu Phì lần đầu tiên gặp anh, còn không quen, có chút địch ý là chuyện bình thường." 

Lương Tuấn Sơn cười hiền: "Ra vậy, không sao, vậy tôi không đeo." 

Chu Di Hân nhìn chằm chằm Tiểu Phì, nàng nhớ lại, lần đầu tiên đến biệt thự nhìn thấy Tiểu Phì, rõ ràng nó rất thích nàng? 

Hơn nữa còn hung hăng dính lấy nàng mà? 

Nàng khi đó còn tự nhủ, con mèo này rất dễ quen người. 

Lẽ nào, không phải sao? 

Bách Hân Dư cũng không để ý ánh mắt nghi ngờ của Chu Di Hân, vẻ mặt cô thản nhiên, nghiêng đầu hỏi: "Đi chưa?" 

Chu Di Hân "à" một tiếng: "Đi thôi." 

Lương Tuấn Sơn xách hai cái va-li, còn kẹp cái túi dưới nách, Chu Di Hân vội vàng tiến lên xách túi giúp hắn, Bách Hân Dư cũng xách va-li của chính mình. 

Giờ là hơn năm giờ, chân trời gần tối đen, Lương Tuấn Sơn sợ Chu Di Hân và Bách Hân Dư không theo kịp còn cố ý đi chậm, cũng không quên nói chuyện với các nàng. 

Hầu như đều là hắn nói, Chu Di Hân đáp vài câu. 

Còn Bách Hân Dư, cô vẫn mày lạnh mặt sắc, môi để thẳng, quai hàm cứng ngắc, không đáp lời cũng không lên tiếng, chỉ nhìn đường, ánh mắt thâm trầm. 

Lương Tuấn Sơn nhỏ giọng thì thầm với Chu Di Hân: "Cô Chu, bạn cô không thích nói chuyện sao?" 

Chu Di Hân nhìn mặt nghiêng của Bách Hân Dư: "Cũng kiểu thế." 

Lương Tuấn Sơn hiểu rõ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. 

Đường núi không dễ đi lắm, đặc biệt sắc trời dần đen kịt, càng khó nhìn đường xuống núi.

Lương Tuấn Sơn quanh năm ở đây đương nhiên quen thuộc. Chu Di Hân cũng đã ở ba năm, đi qua đi lại nhiều lần cũng có thể thích ứng. 

Nhưng nàng lo lắng nhìn Bách Hân Dư. 

Bách Hân Dư lần đầu đi đường núi, tuy rằng có ánh trăng nhưng cô cũng sẽ khó mà thấy đường. 

Ngay lúc cô suýt thì té ngã, Chu Di Hân vẫn luôn chú ý liền đưa tay kéo cô đến bên cạnh, đôi mày thanh tú liền nhíu lại: "Sao tay chị lạnh như vậy?" 

Nhiệt độ trong núi đương nhiên không thể như ở thị trấn, khi trời tối thì khí lạnh sẽ nhanh chóng từ dưới đất bốc lên, Bách Hân Dư trên người chỉ mặc áo gió, căn bản cũng không có tác dụng mấy. Vì thế đương nhiên sẽ bị lạnh. 

Chu Di Hân có chút bực mình: "Chị lạnh sao cũng không nói." 

Bách Hân Dư bị mắng cũng chỉ yên lặng cúi đầu. Không phải không nói, cô căn bản không thấy lạnh, càng đi thì trong lòng càng như có lửa đốt, nơi nào còn cảm thấy lạnh nữa. Nhưng thân thể thì thành thật hơn. 

Chu Di Hân thở dài, ngoái đầu lại nói với Lương Tuấn Sơn: "Anh Sơn, chờ chút." 

Lương Tuấn Sơn đứng lại, nhìn Chu Di Hân đến chỗ hắn, mở một cái va-li ra, kéo ra một cái áo dài tay bằng nhung. Nàng cầm áo nhung bước đến bên cạnh Bách Hân Dư: "Chị mặc vào nè." 

Dáng người Bách Hân Dư cũng tựa tựa nàng, chắc là có thể mặc vừa. 

Lương Tuấn Sơn đi tới, gãi đầu: "Vừa rồi cũng không chú ý Tiểu Bách mặc ít như vậy, có phải lạnh không? Nếu cảm thấy áo này không ấm, tôi cởi áo cho cô mặc nhé?" 

Trên người hắn là áo quân đội chuyên dùng chống lạnh, dày và nặng, nhưng rất ấm. bách Hân Dư thấy hắn thật sự chuẩn bị cởi áo đưa cho nàng, cô cầm lấy áo nhung trên tay Chu Di Hân nói: "Không cần đâu, cái này được rồi."

Lương Tuấn Sơn quay lưng lại: "Được." 

Chờ Bách Hân Dư mặc áo, Chu Di Hân cầm ba lô muốn nhìn Tiểu Phì, nó cuộn người lại như cầu tuyết, nghe thấy tiếng kéo khóa liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Di Hân là kêu: "Meo meo." 

Hoàn toàn không giống dáng vẻ hung dữ vừa nãy. 

Chu di Hân xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phì ngoan, đợi một chút liền đến rồi." 

Tiểu Phì: "Meo." 

Lương Tuấn Sơn đang quay lưng với các nàng cười hỏi: "Đây chắc là mèo cô Chu nuôi đúng không?" 

Chu Di Hân cười khẽ: "Tại sao anh nói vậy?"

Lương Tuấn Sơn vui vẻ nói: "Bởi vì cô gọi nó là Tiểu Phì mà, họ của cô Chu không phải Chu sao, vừa nhìn đã biết là mèo của cô Chu." 

Bách Hân Dư vừa mặc áo vào xong, nghe thấy như vậy khẽ dừng động tác, khẽ liếc Lương Tuấn Sơn rồi cũng rời tầm mắt ngay. 

Chu Di Hân đúng là không nghĩ đến quan hệ này, tuy họ nàng là Chu nhưng cũng ít người gọi nàng là Chu Chu. 

Cho nên cũng chưa bao giờ liên tưởng đến như vậy. 

Hiện tại nghĩ đến, quả thật có mấy phần giống nhau. 

Ngón tay gõ gõ vào trán Tiểu Phì, híp mắt cười: "Thật là trùng hợp nha!" 

Bách Hân Dư để áo gió vào va-li, xách lên, đi tới bên cạnh Chu Di Hân khoác ba lô mèo lên, hờ hững nói: "Đi thôi." 

Chu Di Hân sờ tay cô: "Chị còn lạnh không?" 

Bách Hân Dư mặt mày khẽ ôn nhu: "Không lạnh nữa." 

Lương Tuấn Sơn chỉ vào con đường phía trước: "Nhanh thôi, khoảng một tiếng nữa, nếu hai người mệt, không bằng chúng ta nghỉ một chút?" 

Chu Di Hân lắc đầu: "Đến nơi thì nghỉ sau." 

Nơi này gió lạnh vù vù, xung quanh cây cối lay động, ở trong núi vẫn là không an toàn, ai biết có cái gì chứ, vẫn nên đi đến thôn thì nghỉ cho thoải mái. 

Bách Hân Dư cũng đồng ý với suy nghĩ của Chu Di Hân, cầm va-li nói với Lương Tuấn Sơn: "Đi thôi." 

Lương Tuấn Sơn "à" một tiếng, nhanh chân đi tiếp. 

Đến thôn Trường Ninh vừa đúng tám giờ tối, khuôn mặt Lương Tuấn Sơn vui vẻ lộ ra chút thoải mái, hắn quay đầu lại nói với Chu Di Hân: "Cô giáo Chu, tôi đưa cô đến nhà cô giáo Diệp luôn nhé." 

Bách Hân Dư nhíu mày lại. 

Ngay lúc Chu Di Hân định nói gì đó, liền nghe thấy có giọng nói ấm áp hô: "Di Hân." 

Chu Di Hân ngẩng đầu lộ ra nụ cười: "Thư Kỳ, sao chị đã đến đây rồi."

"Không yên lòng lắm nên tới nhìn xem, không nghĩ gặp được em..." 

Cô đang nói nhìn đến Bách Hân Dư liền khựng lại, một lúc mới nói tiếp: "Với bạn của em." 
---------------------------------
- Phì(肥): Béo, Mập
Chu /Zhū/ đồng âm với Trư /Zhū/: Heo
- Heo Mập🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro