Chương 33: Nếu chị không ngại thì sang phòng tôi ngủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Bách Hân Dư và Diệp Thư gặp nhau cũng không phải ở nước A, mà là thành phố B.

Lúc đó cô theo Bách Trác về thăm họ hàng, ở gần nhà cũ gặp phải Diệp Thư Kỳ và mẹ cô ấy.

Người phụ nữ kia cười lên rất dịu hiền, nói với cô: "Gọi dì Diệp là được rồi."

Cô cũng gọi theo, cũng tin lời ba, cho rằng bọn họ chỉ là bạn bè lớn lên cùng nhau.

Trong lòng cô thậm chí còn âm thầm kính phục người phụ nữ này.

Một mình nuôi con không phải chuyện dễ dàng.

Đáng tiếc lật mặt quá nhanh.

Không đến hai năm, ba cô họp gia đình, tuyên bố ông có con riêng, tên là Diệp Thư Kỳ.

Trào phúng làm sao.

Cô không thể tin rằng người phụ nữ mình từng kính phục lại là người như vậy.

Chính cô cũng cảm giác thật nực cười.

Nhưng chuyện trùng hợp trên thế gian chính là như vậy. Bạn càng không nghĩ đến, nó lại càng xảy ra.

Bách Hân Dư hoàn hồn, nghe Chu Di Hân đứng bên cạnh mình giới thiệu: "Đây là Diệp Thư Kỳ, bọn họ đều gọi chị ấy là cô giáo Diệp, vị này là Bách Hân Dư..."

"Chị biết."

"Bách Hân Dư, Tổng giám đốc Bách Lý Thiêu Di, ngưỡng mộ đã lâu."

Chu Di Hân không ngờ Diệp Thư Kỳ còn biết Bách Lý Thiêu Di, vậy có phải chị ấy cũng sẽ lên mạng xem tin tức, vậy chuyện của nàng?

Tuy nàng trước giờ không nghĩ sẽ che dấu, nhưng cũng chưa từng giải thích gì với Diệp Thư Kỳ.

Ba năm nay bọn họ chưa bao giờ nói về chuyện riêng tư như vậy, nàng cho rằng Diệp Thư Kỳ không biết.

Tâm tình Chu Di Hân nháy mắt có chút phức tạp.

Diệp Thư Kỳ và Bách Hân Dư chào hỏi xong thì như không liên quan với nhau.

Diệp Thư Kỳ đứng bên cạnh Chu Di Hân hỏi: "Lần này em về ở mấy ngày?"

Đáng lẽ muốn ở một tuần, thế nhưng trên đường trì hoãn mất hai ngày, lúc về chắc cũng mất hai ngày nữa, như vậy chỉ còn bốn ngày.

Diệp Thư Kỳ gật gù: "Thế đủ rồi, đám tiểu Kiều chuyên gây náo loạn đến rồi."

Bách Hân Dư mím môi, không nói một lời.

Ba người đứng ở đầu làng giới thiệu xong, Lương Tuấn Sơn đã dẫn theo Lương Kiều và mấy đứa trẻ khác đi đến, chạy ở phía trước là một thằng bé mập mạp, so với mấy đứa trẻ khác thì cao hơn, lớn lên khỏe mạnh, thằng bé chạy tới trước mặt Chu Di Hân, hưng phấn hô: "Cô Chu."

Trong làng có khoảng hai mươi đứa bé, lớn nhỏ đều có, hiện tại có mấy đứa nghe được tin Chu Di Hân trở về, ăn cơm xong vội vã chạy tới.

Bé Mập là một trong số đó.

Chu Di Hân nói với Diệp Thư Kỳ: "Thư Kỳ, chị giúp em chăm sóc Bách tổng, em nói chuyện với bọn trẻ chút."

Diệp Thư Kỳ yếu ớt cười: "Ừm, đi thôi."

Ngoài đường gió mạnh, không hợp nói chuyện, Diệp Thư Kỳ thấy Bách Hân Dư xách hành lý còn đeo ba lô, đưa tay ra nói: "Tôi xách giúp chị."

Bách Hân Dư nghiêng đầu, tránh ánh mắt cô, quai hàm căng thẳng, âm thanh như gió lạnh thổi qua: "Cảm ơn, không cần."

Diệp Thư Kỳ cũng không cưỡng cầu, sắc mặt như thường đi trước dẫn đường.

Bách Hân Dư đi sau nhìn bóng lưng cô mặc áo bông phình lên trông có chút mập mạp.

Mấy năm không gặp, Diệp Thư Kỳ dường như không thay đổi mấy. Có lẽ là thường xuyên ở cùng đám trẻ, trên người cô có khí tức thanh xuân, tuy cô cũng không trang điểm, tóc dài tùy ý buộc sau gáy, nhưng Bách Hân Dư không thể không thừa nhận, khuôn mặt Diệp Thư Kỳ và Bách Trác có mấy phần giống nhau.

Cô nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, Diệp Thư Kỳ đi thẳng đến một ngôi nhà, một tầng, không lớn lắm, cửa không khóa, bên trong có chút ánh sáng.

Từ ngoài nhìn vào, ngôi nhà xây bằng gạch khối trát xi măng, nhìn sát vào có thể nhìn thấy vài vết nứt. Bách Hân Dư từ nhỏ đến lớn chưa từng ở phòng ốc nào như vậy, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại.

Diệp Thư Kỳ đẩy cửa đi vào, Bách Hân Dư theo sau.

Sàn nhà bằng bê tông, ở phòng khách có một cái bàn bốn chân, mấy cái ghế mất một chút góc, trần nhà không phải đèn led mà là một cái đèn dây tóc mờ nhạt, không sáng lắm, lúc mở cửa gió thổi vào đèn còn hơi đung đưa.

Sau phòng khách có ba căn phòng. Diệp Thư Kỳ chỉ vào một căn phòng nói: "Bách tổng phải chịu khó rồi, buổi tối chị ngủ ở đây đi."

Phòng này vốn là phòng để đồ. Trước đó Chu Di Hân nói đi cùng bạn, Diệp Thư Kỳ mới dọn dẹp đơn giản lại một chút. Vốn tưởng bạn của Chu Di Hân chắc chắn sẽ biết tình huống nơi này, không nghĩ đến người đi cùng nàng lại là Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư nhìn theo hướng tay Diệp Thư Kỳ, căn phòng tối om, cũng không biết có đèn hay không.

Diệp Thư Kỳ đi vào trước, mở đèn, vốn là phòng chứa đồ, diện tích chắc chắn không lớn, một cái giường cũ cũng chiếm gần hết phòng, Bách Hân Dư mím môi không lên tiếng.

Tiểu Phì trong ba lô cựa quậy liên tục, cô trầm mặc đặt ba lô xuống, mở ra, Tiểu Phì thò đầu ra, "meo meo" một tiếng.

Diệp Thư Kỳ nhìn qua, ngữ khí lạnh nhạt: "Bách tổng thật có nhã hứng, tới nơi này còn không quên mang thú cưng."

Bách Hân Dư lạnh lùng trả lời: "Như nhau thôi."

Diệp Thư Kỳ hơi nhăn mày, cũng không để ý cô nữa.

Tiểu Phì chịu đựng ở trong ba lô nửa ngày, giờ được thả ra tự do liền nhảy nhót, nhảy lên nhảy xuống kêu liên tục, cuối cùng nhảy đến bên chân Bách Hân Dư, ngước đôi mắt tròn vo nhìn cô, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Bách Hân Dư chỉ cúi đầu nhìn liền biết nó muốn gì.

Cô thản nhiên lấy thức ăn mèo còn lại trong túi ra, cho Tiểu Phì ăn tối.

Diệp Thư Kỳ vẫn đứng sau lưng cô, vẻ mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng nhìn ra chỗ khác, không nhìn Bách Hân Dư cùng con mèo kia nữa.

Không khí trong phòng có hơi chút lúng túng, Bách Hân Dư và Diệp Thư Kỳ ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng Tiểu Phì ăn thức ăn phát ra.

Cách đó không xa, ở nhà họ Lương, Chu Di Hân đang bị một đám trẻ con vây quanh, nàng bảo Lương Tuấn Sơn mở va-li ra, bên trong có không ít đồ nàng mua, chỉ riêng sách bút các thứ đã chiếm đầy va-li.

Bọn trẻ hưng phấn nhận quà của mình, cười tươi rói.

Chu Di Hân híp mắt xoa đầu từng đứa, lấy trong túi ni lông đen không ít áo lông vũ chống rét, chia cho từng đứa. Nhìn thấyuowng Tuấn Sơn vẫn đứng bên cạnh, hơi xấu hổ cười cười: "Anh Sơn, xin lỗi, tôi chỉ mua đồ cho đám trẻ, lần sau khẳng định mua quà bù cho mọi người."

Lương Tuấn Sơn xua tay cười: "Đừng khách khí, một mình cô ở thành phố không dễ dàng, tiết kiệm chút tiền, mua nhiều đồ ăn một chút."

"Nhìn xem, hình như cô gầy đi."

Chu Di Hân khẽ xoa mặt, cười híp mắt: "Nào có."

Đây là nói thật, căn bản tay nghề nấu nướng của Bách Hân Dư quá tốt, nàng đều cảm thấy mỗi ngày không phải Tiểu Phì cần tập thể dục mà nàng mới cần tập.

Hơn chín giờ tối, bọn trẻ vui vẻ ôm quà về nhà. Chu Di Hân đáp ứng đám trẻ không đi, còn ở lại đây mấy ngày. Tiểu Kiều bình thường đều thích thân cận Chu Di Hân, nghe được câu này liền ngẩng đầu hỏi: "Cô Chu, vậy tối nay cô cũng đừng về, ở lại nhà em được không?"

"Cô ngủ với em đi."

"Em rất nhớ cô."

Chu Di Hân vuốt tóc bé: "Tiểu Kiều, cô Chu còn dẫn theo một người bạn, phải về bên kia."

Lương Kiều ôm đùi nàng không buông: "Không muốn, em không muốn cô đi về đâu."

Lương Tuấn Sơn bế tiểu Kiều lên: "Ngoan nào, bình thường cô giáo Diệp dạy em như nào hả? Phải lễ phép, cô giáo Chu còn có việc, đừng nghịch ngợm."

"Mới cả, cô Chu chỉ về ngủ một giấc, sáng mai em lại có thể gặp cô ấy, phải không nào?"

Lương Kiều nghe anh trai dỗ dành, gật gù nói: "Cũng phải."

"Vậy sáng mai em sẽ đến tìm cô Chu."

Chu Di Hân gật đầu cười: "Được, cô chờ em."

Lương Kiều lúc này mới vui vẻ.

Chu Di Hân để đồ còn lại ở nhà Lương Tuấn Sơn, phòng học ở cạnh nhà họ Lương, nàng mà mang về sáng mai lại phải xách đến, quá phiền phức, không bằng liền để đây.

Lương Tuấn Sơn nhanh nhẹn xách va-li và túi ni lông để vào góc tường, nói với Chu Di Hân: "Cô Chu, có cần tôi đưa cô về không?"

Chu Di Hân vội xua tay: "Không cần, tôi tự đi được."

"Anh ở nhà với tiểu Kiều đi."

Lương Kiều được Lương Tuấn Sơn bế, vẫy tay với Chu Di Hân: "Cô Chu, mai gặp ạ."

"Mai gặp."

Chu Di Hân vẫy tay với Lương Kiều xong liền mặc áo khoác, kéo va-li hướng về nhà Diệp Thư Kỳ.

Nàng đẩy cửa ra, Bách Hân Dư và Diệp Thư Kỳ đều ở phòng khách, một người ngồi ghế, một người ngồi xổm cho Tiểu Phì ăn thức ăn sẵn.

Nàng xách va-li đi vào, Diệp Thư Kỳ cùng Bách Hân Dư đồng thời đứng dậy, nhưng Bách Hân Dư ngồi xổm quá lâu, chân tê cứng, đành trơ mắt nhìn Diệp Thư Kỳ bước đến bên cạnh Chu Di Hân cầm lấy va-li từ tay nàng.

Sắc mặt Bách Hân Dư nhất thời giống như bầu trời bên ngoài.

Đen sì sì.

Diệp Thư Kỳ cầm va-li xách vào phòng thứ hai, mở đèn nói với Chu Di Hân: "Mệt không."

Chu Di Hân gật đầu: "Ừm."

Quả thật mệt mỏi, đi đường núi lâu như vậy, hai chân nàng hiện tại mỏi nhừ, không biết Bách Hân Dư thế nào rồi.

Chu Di Hân thấy Diệp Thư Kỳ đặt va-li xuống liền đi ra ngoài. Bách Hân Dư đứng ở phòng khách, Tiểu Phì còn đang vờn dưới chân cô, Chu Di Hân mở miệng nói: "Bách tổng, tôi đưa chị đi rửa mặt trước."

Diệp Thư Kỳ đặt tay lên vai nàng: "Chị đưa cho."

Bách Hân Dư buông tay đang khoanh ra, giật giật khóe miệng: "Vẫn là cô Chu đưa tôi đi đi."

Thấy ánh mắt Chu Di Hân lẫn Diệp Thư đều nhìn mình, Bách Hân Dư hờ hững nói tiếp: "Tôi sợ người lạ."

Chu Di Hân: ...

Diệp Thư Kỳ cũng không kiên trì, cô để Chu Di Hân đưa Bách Hân Dư vào nhà tắm, diện tích khoảng mười mét vuông, không có vòi sen, chỉ có một cái vòi nước cùng mấy cái thau nước, cũng may có bồn rửa mặt, xây bằng gạch đỏ, bên cạnh bồn rửa còn có hai bình nước.

Chu Di Hân chạy vào phòng rồi lại chạy ra, cầm ra bàn chải khăn mặt các thứ, nàng hỏi Bách Hân: "Chị có mang theo không?"

Bách Hân Dư cũng không chuẩn bị kĩ lưỡng như nàng.

Trước đây cô đi công tác đều ở khách sạn cao cấp, trước nay không cần cân nhắc qua những vấn đề này, vì thế lúc Chu Di Hân hỏi cô còn sửng sốt một chút: "Không mang theo."

Chu Di Hân cười: "Biết mà, những thứ này đều là đồ mới, chuẩn bị cho chị đó."

Lòng Bách Hân Dư bỗng dâng lên một dòng nước ấm, ngực nóng lên.

Chu Di Hân chuẩn bị tốt các thứ xong liền đi ra. Diệp Thư Kỳ vẫn ngồi ở phòng khách, còn chưa về phòng. Chu Di Hân đi tới ngồi xuống cạnh cô nói: "Đi ngủ trước đi, chị cũng mệt cả ngày rồi."

Diệp Thư Kỳ nhìn chằm chằm phòng tắm, mãi đến khi nghe đến tiếng nước phát ra mới quay đầu hỏi: "Sao hai người quen nhau vậy?"

Chu Di Hân cụp mắt: "Nói ra rất dài."

Diệp Thư Kỳ hiểu rõ gật đầu: "Ừm, có thời gian thì nói."

Chu Di Hân "ừm" một tiếng, nhìn Diệp Thư Kỳ về phòng.

Không bao lâu sau Bách Hân Dư cũng đi ra, cô có thói quen tắm trước khi ngủ nhưng điều kiện nơi này không cho phép, vì thế chỉ rửa ráy đơn giản thì đi ra, thậm chí chân vẫn đi giày thể thao.

Chu Di Hân nhìn mắt cá chân trắng nõn kia, khẽ giật mình, sau đó đứng dậy đi tới tủ phía sau cửa lấy ra một đôi dép: "Chị đi vào này."

Bách Hân Dư nhìn chằm chằm đôi dép có hình nhân vật hoạt hình đờ ra.

"Bách tổng?"

Chu Di Hân không rõ để dép xuống: "Đổi đi."

Bách Hân Dư lúc này mới đổi dép.

Tiểu Phì ngồi trên bàn, nhìn thấy Bách Hân Dư lập tức nhảy đến bên cạnh cọ cọ chân cô. Bách Hân Dư bế nó lên, gõ tay vào trán nó. Chu Di Hân nhẹ giọng nói: "Bách tổng đi vào nghỉ trước đi."

"A đúng rồi, chị chờ chút."

Chu Di Hân đi vào phòng Bách Hân Dư, quả nhiên nhìn thấy đầu giường cắm thảm điện, Thư Kỳ vẫn luôn tỉ mỉ như thế.

Nàng đóng cửa lại, quay đầu nói với Bách Hân Dư: "Được rồi, Bách tổng nghỉ ngơi đi."

Bách Hân Dư nhìn bóng dáng bận rộn của nàng hơi khẽ gật đầu, tránh ra một chút, Chu Di Hân đi qua cô, lưu lại một trận thơm ngát.

Trong phòng nhỏ hẹp chỉ còn một người một mèo, cả hai nhìn chằm chằm chiếc giường. Bách Hân Dư thở dài, kéo dây buộc tóc, đổi áo ngủ rồi lên giường.

Chăn mới đổi, còn ngửi được mùi bột giặt thoang thoảng.

Bởi vì có thảm điện, trong chăn ấm áp dễ chịu, Tiểu Phì có chút lạ chỗ, đi tới đi lui trong phòng, bất an dùng móng chân cào cào tường, cuối cùng quay đầu nhìn Bách Hân Dư.

Đôi mi thanh tú của cô cau lại, ngồi trên giường nhìn quanh phòng.

Tuy rằng phòng đã được dọn dẹp qua nhưng vẫn nhìn thấy mấy món đồ chơi to nhỏ, có mấy cái làm bằng gỗ, chồng lên cao bằng nửa người, có mấy cái rải rác trong góc, ánh đèn mờ nhạt trên trần chiếu xuống sàn nhà.

Giường kê sát tường, trên tường còn treo mấy bức tranh cũ, Bách Hân Dư khẳng định nếu đụng vào mấy bức tranh này, từng mảng vỡ sơn tường chắc chắn rơi xuống.

Cô mím mím môi, vừa vén chăn lên chuẩn bị xuống giường liền nghe thấy "két" một tiếng, Tiểu Phì giật mình trợn mắt nhìn chằm chằm cái giường, giống như dưới gầm giường có thể có con quái vật gì nhảy ra.

Bách Hân Dư gọi nó: "Tiểu Phì."

Tiểu Phì có chút bất đắc dĩ nhảy lên giường, ngồi ở đầu giường. Bách Hân Dư thở dài đặt tay lên đầu nó, lại nghe thấy bên cạnh có tiếng động vang lên.

Một tiếng "bang".

Là tiếng đóng cửa.

Tiếp theo "lạch cạch".

Hẳn là tiếng bật đèn.

Sau đó có tiếng bước chân nhỏ nhẹ. Bách Hân Dư nhấc mày nhìn Tiểu Phì, ngoắc ngoắc khóe miệng hỏi: "Tiểu Phì muốn đi sang?"

Tiểu Phì giương đôi mắt tròn vo nhìn: "Meo meo."

Bách Hân Dư vuốt đầu nó: "Rất muốn?"

Tiểu Phì: "Meo meoooo."

Bách Hân Dư cười nhạt: "Được, mình cùng sang."

Phòng Chu Di Hân cách phòng Bách Hân Dư một bức tường, nàng đang ở trong phòng bôi kem dưỡng da. Bách Hân Dư buộc cá khô vào một đầu que trúc dùng để mắc màn, Tiểu Phì ở dưới nhảy lên với đồ ăn, liên tục kêu "meo meo", còn lấy chân cào cào mép giường.

Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên cùng với tiếng mèo kêu khiến Chu Di Hân ở phòng bên nhíu mày.

Nàng không hiểu rõ đi tới phòng Bách Hân Dư gõ cửa: "Bách tổng?"

Bách Hân Dư tháo cá khô ra, không chút biến sắc ra mở cửa, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"

Chu Di Hân nghi ngờ hỏi cô: "Tiểu Phì sao thế? Sao kêu mãi vậy?"

Bách Hân Dư nhìn Tiểu Phì trên giường: "Không có gì, khả năng vì không quen nơi này, kêu một hai hôm chắc quen."

Chu Di Hân mặt đau lòng: "Như vậy sao được."

Bách Hân Dư cúi đầu nghĩ ngợi nửa ngày mới mở miệng: "Hình như Tiểu Phì nhìn thấy cô Chu liền không kêu, hay đành oan ức cô Chu đêm nay ngủ bên này?"

"Không..."

Chu Di Hân định cự tuyệt, lướt qua vai Bách Hân dư nhìn thấy Tiểu Phì đang giương đôi mắt xanh lam nhìn nàng, vẫn là dáng vẻ vô cùng đáng thương, nàng nhịn một chút: "Không thì, tôi mang Tiểu Phò sang bên phòng tôi ngủ?"

Tiểu Phì nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Bách Hân Dư, ra vẻ không thể chia lìa.

Bách Hân Dư lắc đầu: "Quên đi, tôi không quen cách xa Tiểu Phì."

"Cô Chu nếu không còn việc gì, tôi mang Tiểu Phì đi nghỉ đây."

Bách Hân Dư nói xong đóng cửa lại. Chu Di Hân bên ngoài thở dài, xoay người về phòng.

Ba phút sau.

Sát vách lại vang lên tiếng kêu vô cùng đáng thương của Tiểu Phì. Chu Di Hân nhắm mắt mà vẫn như nhìn thấy dáng vẻ của nó, cắn răng một cái lại đi sang gõ rồi mở cửa phòng Bách Hân Dư ra.

Rất thần kỳ.

Tiểu Phì nhìn thấy nàng lại không kêu nữa.

Chu Di Hân cắn răng nói: "Nếu Bách tổng không ngại, sang phòng tôi ngủ đi."

Bách Hân Dư cúi đầu, mặt không cảm xúc ôm Tiểu Phì đứng dậy: "Không ngại."

Chu Di Hân: ...
--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro