Chương 36: Phải thì làm sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thư Kỳ không hiểu ý của Bách Hân Dư, còn muốn hỏi lại, Chu Di Hân đã ôm quần áo đi vào cửa, cô đành ngậm miệng. 

Cơm tối vẫn là Diệp Thư Kỳ nấu, Chu Di Hân ở một bên đun nước sôi, chuẩn bị rửa ráy. 

Diệp Thư Kỳ nhìn nàng ngồi trên ghế đút củi vào bếp, ho nhẹ hỏi: "Ừm, Di Hân, em cảm thấy Bách tổng thế nào?" 

Chu Di Hân đang thêm củi, nghe Diệp Thư Kỳ nói không ngẩng đầu trả lời: "Rất tốt, sao vậy?" 

"Không có gì." 

Diệp Thư Kỳ mở nắp vung, dùng muôi canh hớt bọt trên bề mặt cháo ra, sau đó đậy nắp lại, thở dài đi ra ngoài. 

Bách Hân Dư đúng lúc ôm Tiểu Phì đứng ngoài cửa.

Hai người chạm mắt nhau, Bách Hân Dư lạnh lùng đi qua người cô, tiến vào nhà bếp. 

Chu Di Hân mới vừa điều tốt củi lửa, khuôn mặt nhỏ bị ánh lửa làm nóng lên, không khác gì trái đào chín, vừa nhìn đã cảm thấy ngon miệng.

Trong phòng cũng có đồ điện nhưng để lâu nên vô dụng hết rồi, tất cả xếp xó một bên. Bách Hân Dư đi vào xong thả Tiểu Phì xuống, nói với Chu Di Hân: "Cần tôi giúp gì không?" 

Chu Di Hân ngẩng đầu: "Không cần, chị ra ngoài trước đi, chờ tôi..." 

Bách Hân Dư đi thẳng đến bên cạnh nàng, ngồi xuống, nghiêng đầu ngắt lời nàng: "Tôi giúp cô." 

Dưới ánh lửa, đôi mắt cô vừa đen vừa sáng, ánh mắt sáng quắc. 

Chu Di Hân nhịn xuống lời từ chối, khẩu khí mềm nhẹ: "Ừm." 

Trước đây Bách Hân Dư cũng chưa từng thấy những thứ này, thậm chí cũng chưa bao giờ nhóm lửa, khuôn mặt hững hờ tuy không khác ngày thường nhưng lúc ngọn lửa hơi bùng lên cô vẫn theo bản năng co người lại. 

Đôi mày thanh tú hơi nhăn lại. 

Ngọn lửa mạnh mẽ, không khác một cái lò sưởi, ấm áp dễ chịu. 

Chiếu vào người cô đều là ánh sáng hồng. 

Chỉ chốc lát, Bách Hân Dư thấy ngọn lửa đang cháy có xu hướng yếu đi, cô cầm thanh củi to bằng cánh tay nhét vào. 

Lửa tắt ngóm. 

Cô học theo Chu Di Hân thổi thổi nhưng bếp không có phản ứng. Bách Hân Dư mím môi, mặt trầm xuống, vẫn là Chu Di Hân quay ra nhìn thấy dáng vẻ cau có muộn phiền của cô bèn đi tới cười nói: "Sao thế?" 

Bách Hân Dư ngẩng đầu đối diện nàng, mắt nhìn qua chỗ khác: "Không có gì." 

Chu Di Hân nhìn qua đã biết có chuyện gì, nàng khẽ cười: "Không nghĩ đến cũng có thứ mà Bách tổng không làm được." 

Tâm tình Bách Hân Dư đang không tốt càng thêm chìm xuống. 

Chu Di Hân cũng không trêu cô nữa, lấy một chút cỏ khô bên cạnh đặt xuống dưới đống củi, thổi nhẹ một cái, rồi quay đầu nói với Bách Hân Dư: "Chính là như vậy." 

Bách Hân Dư ghé sát vào, lúc Chu Di Hân quay đầu, môi nàng sượt qua khóe môi Bách Hân Dư, nàng giật mình, chớp chớp mắt, lửa bén vào cỏ khô bùng lên, Bách Hân Dư vội vã ôm nàng vào lòng. 

Diệp Thư Kỳ đi vào nhà bếp liền nhìn thấy hai người ôm nhau trước bếp lửa. 

Cô khẽ ho một tiếng, Chu Di Hân vội rời khỏi lòng Bách Hân Dư, không nói câu nào đi ra ngoài. 

Diệp Thư Kỳ nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi, lạnh giọng nói: "Bách tổng, tôi nghe nói chị và Di Hân chỉ là quan hệ hợp đồng, hy vọng chị không cần quá cố chấp." 

Bách Hân Dư thu lại ôn nhu trong mắt, khôi phục ánh mắt sắc bén, nhướng mày nhìn Diệp Thư Kỳ: "Không biết cô Diệp lấy thân phận gì mà nói với tôi câu này?" 

Diệp Thư Kỳ hít một hơi, góc nghiêng có ba phần giống Bách Hân Dư: "Di Hân giống như em gái của tôi, tôi không hy vọng em ấy chịu thiệt thòi." 

Bách Hân Dư cười nhạo: "Em gái?" 

"Vậy tôi lấy thân phận là vợ đã đăng ký kết hôn hợp pháp của cô Chu, hy vọng cô Diệp - đừng tiếp tục tự mình suy diễn." 

Diệp Thư Kỳ: ... 

Diệp Thư Kỳ ánh mắt thâm trầm, mặt vẫn lạnh, nhìn chằm chằm Bách Hân Dư, mở miệng hỏi: "Chị thích Di Hân?" 

Bách Hân Dư đi tới bên cạnh cô, nhìn thẳng cô, hai người khuôn mặt tương tự, chỉ nghe được một giọng nói hờ hững vang lên: "Phải thì làm sao." 

Nói xong, Bách Hân Dư đi ra khỏi nhà bếp. 

Diệp Thư Kỳ đứng sau nhìn chằm chằm bóng lưng tinh tế của cô, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt. 

Sau bữa tối, Chu Di Hân ôm quần áo ngủ đi vào nhà tắm rửa ráy, chỉ còn Bách Hân Dư và Diệp Thư Kỳ trong phòng khách. Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng không nhìn ai, cuối cùng Tiểu Phì nhảy lên bàn, bình tĩnh đứng giữa hai món ăn trên bàn. 

Bách Hân Dư và Diệp Thư Kỳ cùng vươn tay ra, nhưng Tiểu Phì nháy mắt đã nhảy xuống, hai người liền chạm tay nhau, tay Diệp Thư Kỳ đúng lúc để trên mu bàn tay Bách Hân Dư. 

Chu Di Hân ra khỏi nhà tắm, dùng khăn lau mặt, nàng lung tung lau một hồi, nhìn thấy động tác hai người kia, giật mình nói: "Hai người???" 

Diệp Thư Kỳ nhanh chóng thu tay về, đứng dậy thu dọn bát đũa, Bách Hân Dư thì hờ hững. 

Chu Di Hân nghiêng đầu nhìn cửa nhà tắm.

Nàng vừa rồi đi ra ngoài bước sai chân sao?

Hai người kia cũng không giải thích gì, Chu Di Hân ngờ vực quét ánh mắt trên người bọn họ, cuối cùng thu tầm mắt lại, xoay người đi về phòng mình, Bách Hân Dư cầm quần áo vào nhà tắm. 

Trong phòng ngủ, Tiểu Phì vui vẻ ngồi sau lưng nàng, kêu "meo" một tiếng. 

Chu Di Hân sấy khô tóc, ôm nó từ dưới đất lên, đối mặt nó hỏi: "Tiểu Phì vừa nhìn thấy hai người kia làm gì sao?" 

Tiểu Phì: "Meo." 

Kẻ đầu sỏ gây ra chuyện lại giương đôi mắt vô tội nhìn Chu Di Hân, duỗi ra đầu lưỡi béo mập hồng nhạt liếm liếm lòng bàn tay nàng, dáng dấp ngoan hiền ấm áp. 

Chu Di Hân nhất thời xoa đầu nó: "Vẫn là Tiểu Phì đáng yêu nhất!"

"Meo meo." 

Tiểu Phì nhảy khỏi lòng nàng, Chu Di Hân ngang ngược nằm trên giường, ngón tay chạm vào điện thoại, nàng cầm điện thoại lên, mở tin nhắn WeChat. 

Lâm Chi gửi đến một tin: [Trở về đừng quên, bất cứ khi nào có việc thì gọi cho chị.] 

Chu Di Hân nhắn lại: [Vâng, chị Lâm.] 

Lâm Chi: [😊.]

Còn hai tin khác của Tiêu Thừa. 

Là giọng điệu thăm hỏi thông thường, còn hẹn nàng buổi tối ra ngoài chơi. 

Chu Di Hân viết mấy lời từ chối rồi gửi đi. 

Mới vừa nhắn xong liền nhận được tin nhắn của Phó Thu. 

Phó Thu: [Chị Chu, chị đi đâu thế, thật nhớ chị!!!] 

Chu Di Hân nhìn thấy thật nhiều dấu chấm than cảm thấy quen thuộc, cười trả lời: [Không đi đâu, về nhà thôi.] 

Phó Thu: [Về nhà? Em nhớ nhà của chị Chu ở thành phố B mà?] 

Chu Di Hân suy nghĩ một chút: [Chuyển rồi.] 

Phó Thu: [À...] 

Phó Thu: [Vậy khi nào chị về?] 

Chu Di Hân tính nhẩm: [Bốn ngày nữa.] 

Phó Thu: [Được rồi, vậy em chỉ có thể liếm màn hình xem <Phá kén> sống qua ngày.] 

Chu Di Hân cười khẽ, tối nay có hai tập <Phá kén>, thế nhưng dữ liệu di động của nàng không đủ, chưa kể ở đây sóng yếu, không cách nào xem phim được. 

Nửa giờ sau, nàng vào Weibo <Phá kén>, nhìn thấy không ít fan đã đăng các đề tài thảo luận. 

-- Mị cảm thấy Thiên Thiên vẫn nên chọn thái tử đi, tướng quân bản này không xứng với nàng. 

-- Đồng ý, so diễn xuất, thái tử hơn một chút, so nhan sắc, thái tử càng chín chắn, vì thế cho thái tử một phiếu! 

-- Lầu trên mù à? Sở Thiên rõ ràng thích tướng quân, không phải người đó thì không gả nhé! 

-- Gì cơ, thái tử diễn xuất tốt? Mấy người nên đi khám não đi! 

-- Nói chuyện đừng quá khó nghe như vậy, vốn là tốt nhé. Đừng tưởng Tiêu Thừa nhiều fan liền đổi trắng thay đen, chúng tôi lại không phải cố tình nhằm vào hắn, chúng tôi là fan nguyên tác. 

-- Ôi chao, các ngươi cãi nhau cái gì. Chu tiểu tam ai cầm thì cầm đi. Đừng đụng đến anh Tiêu của tôi! 

-- Đồng ý! 

-- Tán thành! 

-- Một lũ ngu ngốc, cả ngày chỉ biết một câu tiểu tam, hai câu tiểu tam. Thành thật với lòng đi, bộ phim này nếu không phải Chu Di Hân diễn Sở Thiên thì có thể hot như này sao? Người ta rất có năng lực được không. Thiên tài diễn xuất ba năm trước đâu phải nói suông chứ. Nói tóm lại, còn không phải Tiêu Thừa nhà mấy người cọ nhiệt Chu Di Hân đi. 

-- Nói láo! Một cái tiểu tam hết thời, nhà chúng ta không thèm cọ! 

-- Ha ha, mấy người không muốn, nhưng thần tượng của mấy người muốn không kịp đây! 

Chu Di Hân nhìn thấy mấy bình luận này nhíu mày, có chút quen thuộc, nàng nhìn ID, quả nhiên là /Chưa bao giờ nói dối/. 

Không chỉ nàng thấy quen, mấy người bình luận dưới Weibo phim cũng thấy quen. 

Chu Di Hân nhấn vào tài khoản này, người theo dõi đã lên tới hơn mười nghìn, chỉ là vẫn không đăng một cái gì lên Weibo. 

Nàng quay về Weibo phim, nhìn thấy dưới bình luận của /Chưa bao giờ nói dối/ có không ít người trả lời. 

-- Mị cảm giác đây là một người tiên đoán! 

-- Vị này nói rõ một chút đi, chứ tôi không tin anh Tiêu sẽ coi trọng loại tiểu tam kia. 

-- Cắt, cố tình thu hút chú ý, cọ nhiệt gì chứ, chỗ nào cũng thấy mặt còn ăn nói linh tinh, report đi! 

-- Phải đó, lần trước không nói rõ ràng đã biến mất. Dựa vào việc nói người khác cọ nhiệt bản thân liền có mười nghìn người theo dõi, vui không vậy? Thật sự giống Chu tiểu tam quá, đều muốn cọ nhiệt anh Tiêu của bà đây! 

-- Nghi ngờ đây là tài khoản bí mật của Chu Di Hân, tự sướng nói Tiêu Thừa theo đuổi ả. 

-- Like! 

-- Chuẩn! 

Trong nháy mắt, suy đoán người dùng tài khoản kia là nàng lên top bình luận, Chu Di Hân lạnh nhạt cười, thoát Weibo. 

Bách Hân Dư tắm xong đứng ở cửa phòng, nhìn thấy Chu Di Hân nhìn điện thoại, mặt mày nàng cau có, sau đó nhếch khóe miệng cười lạnh rồi vứt điện thoại sang một bên. 

Tiểu Phì đã nhảy đến bên cô lúc cô vừa vào, cắn cắn ống quần cô không chịu buông. Bách Hân Dư bất đắc dĩ cúi xuống ôm lấy nó, nghĩ đến chuyện vừa rồi trên bàn cơm, trừng mắt với nó. 

Tiểu Phì thức thời co lại một cục trong lòng cô, không dám nghịch ngợm. 

Chu Di Hân nghe được động tĩnh quay đầu lại, nhận lấy ánh mắt Bách Hân Dư, nàng chỉ vào bàn trang điểm: "Máy sấy ở kia."

"Ừm." 

Bách Hân Dư nhàn nhạt đáp lời, đặt Tiểu Phì lên giường, quay đầu ngồi xuống trước gương sấy tóc. 

Tiếng máy sấy vù vù vang lên, Chu Di Hân ôm Tiểu Phì nhìn ánh trăng ngoài cửa, liếc về Lương gia gần đó vẫn đang sáng đèn, quay đầu gọi: "Bách tổng." 

Bách Hân Dư tắt máy sấy: "Sao vậy?" 

Chu Di Hân: "Mai tôi đưa chị đi ăn cưới." 

"Anh Sơn hôm qua đón chúng ta ấy, ngày mai anh ấy đính hôn, nếu chị không muốn đi cũng không sao, buổi trưa tôi liền..." 

Bách Hân Dư tiếp tục sấy tóc, trả lời nàng: "Cô đi thì tôi đi." 

Chu Di Hân nghiêng đầu nhìn cô: "Ồ." 

Bách Hân Dư vẫn mặc áo ngủ nhạt màu, vừa tắm xong áo vẫn dính nước, vài chỗ dính vào người, có thể nhìn ra vóc người lung linh. 

Vai hẹp eo nhỏ, làn da trắng nõn, tóc dài vì búi vào nên giờ có chút cong, sợi tóc đen bóng. 

Chu Di Hân ngồi cách cô không xa, nhìn mỹ nhân trước gương mặt sắc mày lạnh, vẻ mặt hờ hững, không khác gì hoa sen trắng mới vươn khỏi mặt nước, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế cao cao tại thượng. 

Nàng cụp mắt, tiếp tục vuốt ve Tiểu Phì. 

Bách Hân Dư thoa kem dưỡng da xong mới đi tới bên cạnh nàng, mở laptop ra xử lý ít việc mới lên giường nằm. 

Chu Di Hân đã ngủ, Tiểu Phì nằm nhoài bên cạnh nàng, mắt to trừng mắt nhỏ với cô, Bách Hân Dư theo thói quen dựa người vào đầu giường đọc sách, chỉ là chỗ này không có đèn ngủ, trong phòng chỉ có một chiếc đèn mờ nhạt treo trên trần nhà. 

Ngay cả chữ trong sách cũng không nhìn rõ được. 

Bách Hân Dư sờ sờ mũi, gập sách lại, đưa tay tắt đèn. 

Không biết có phải vì đang ở nông thôn không mà ánh trăng sáng hơn ở thành phố rất nhiều. Bách Hân Dư tắt đèn rồi, ánh trăng chiếu vào, cô vừa nhấc mắt liền nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Chu Di Hân. 

Chỉ có một cái gối, hai người tự nhiên là đầu sát bên đầu. 

Lúc này Bách Hân Dư nhìn chằm chằm vành tai Chu Di Hân, mâu sắc thâm trầm. 

Chu Di Hân không phát hiện gì cả, nàng sợ Bách Hân Dư không đủ chỗ nằm đã hết sức nằm sát tường, đầu cũng nằm đến mép gối, nằm nghiêng, tóc dài che khuất vành tai xinh đẹp. 

Bách Hân Dư nhàn nhạt thu hồi tầm mắt. 

Trong phòng lặng lẽ. 

Rất nhanh sau đó vang lên tiếng hít thở đều đặn của một người một mèo. 

Bách Hân Dư nghiêng người sang, vẫn là động tác như hôm qua, ôm Chu Di Hân vào lòng, vén tóc nàng ra, nhìn chằm chằm vành tai, sau đó vươn người, ngậm lấy vành tai nàng. 

Mềm mềm, thơm thơm. 

Tựa hồ có chút ngọt. 

Chu Di Hân đang ngủ bị hành động của Bách Hân Dư làm cho không thoải mái, lầm bầm gì đó, Bách Hân Dư ánh mắt sâu thẳm lóe qua ôn nhu, chậm rãi buông ra Chu Di Hân, nằm thẳng lại ngủ. 

Nửa đêm. 

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Chu Di Hân mơ màng mở mắt, nhìn di động đầu giường, sau đó tỉnh giấc. 

Đây là điện thoại của nàng. 

Sợ đánh thức Bách Hân Dư, nàng nhoài người qua người Bách Hân Dư, duỗi tay ra, tay khác chống trên giường, Tiểu Phì cảm thấy tư thế của nàng rất thú vị, bèn đến bên cạnh nàng, rướn cổ kêu một tiếng: "Meo." 

Tiếng kêu hơi lớn đột nhiên vang lên khiến nàng giật mình, tay chống mất lực, cả người đổ xuống người Bách Hân Dư! 

Thật sự là đáng chết! 

Nàng lại vùi đầu vào cổ Bách Hân Dư! 

Đôi môi mềm mại dán vào cần cổ thon dài của cô, mùi thơm bay vào mũi, nàng chưa kịp ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng "lạch cạch". 

Đèn sáng. 

Chu Di Hân ngẩng đầu, Bách Hân Dư đã mở mắt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, ánh mắt thâm thúy. 

Ánh mắt hai người vừa chạm liền tách ra. 

Bách Hân Dư mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Sau khi mộng du, ngủ khỏa thân, lý sự, cắn người, cô Chu bây giờ còn có thể đánh lén, thật sự để tôi nhìn với con mắt khác!"  Chu Di Hân: ... 

Nàng có thể một gậy đánh ngất cô không???  ------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro