Chương 37: Chúng ta trở về thì mở tiệc cưới bù lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gà vừa gáy sáng Chu Di Hân liền tỉnh rồi.

Nàng mở mắt ra, thấy Bách Hân Dư vẫn ngủ say sưa cũng không quấy nhiễu cô, rón rén xuống giường, mở cửa thấy Diệp Thư Kỳ đang đánh răng.

Chu Di Hân đi tới đứng sau lưng cô, dụi dụi mắt, uể oải, thỉnh thoảng dựa đầu vào lưng Diệp Thư Kỳ.

Diệp Thư Kỳ đang đánh răng, hơi khó khăn hỏi: "Sao thế?"

Chu Di Hân thở dài: "Không có gì."

Chỉ là ngủ không ngon thôi.

Nghĩ thế nàng tiến lên nhìn vào gương, quả nhiên dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.

Bách Hân Dư chết tiệt, sau khi cô nói ra một tràng khuyết điểm của nàng, nàng mất ngủ.

Người nào đó thì lại ngủ đến ngọt ngào chân thật, trong bóng tối đôi mắt nàng phóng ra không biết bao nhiêu đao, liên tục phóng vào khuôn mặt tinh xảo của Bách Hân Dư.

Diệp Thư Kỳ nghe giọng điệu của nàng chỉ sâu sắc suy nghĩ, nhìn ra nơi khác, ra dáng trưởng bối dặn dò: "Ban ngày chơi đùa cùng bọn nhỏ mệt mỏi, buổi tối còn không nghỉ ngơi cho tốt, có thể không mệt mỏi sao?"

Chu Di Hân không cam lòng tranh luận: "Em nào muốn, là Bách Hân Dư cứ..."

"Thôi quên đi, không nói nữa."

Diệp Thư Kỳ định há mồm, cuối cùng nói ra một câu: "Đừng cậy còn trẻ mà quá điên cuồng, tiết chế chút lại."

Chu Di Hân: ...

Diệp Thư Kỳ nói xong đi ra ngoài, Chu Di Hân đứng sau có chút không hiểu gì.

Không lâu lắm, Chu Di Hân ra khỏi phòng tắm liền thấy Diệp Thư Kỳ cầm cặp sách chuẩn bị đi đến trường, nàng nhíu mày nói: "Buổi trưa không có ai ở nhà, chắc chúng em sẽ đến nhà anh Sơn ăn cơm."

Diệp Thư Kỳ "ừm" một tiếng: "Chị biết rồi."

Chu Di Hân lúc này mới gật gù, nhìn cô rời đi.

Nghĩ đến hôm nay nhà họ Lương nhất định sẽ bận rộn, nàng ăn xong bữa sáng cũng muốn đi giúp một tay.

Ăn sáng xong, nàng nhìn về phòng ngủ, nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện liền rời đi.

Khi Chu Di Hân mới đến thôn Trường Ninh, nhà họ Lương cũng không giống như bây giờ.

Khi đó ba mẹ Lương vẫn khỏe mạnh, họ đều rất hiền lành, gặp người liền cười híp mắt, đặc biệt là bác trai Lương, chỉ cần là người trong làng có ai gặp khó khăn, bác ấy không chút do dự ra tay giúp đỡ.

Đáng tiếc người tốt không được sống lâu.

Có một hôm, ba mẹ Lương đi lên thị trấn mua đồ, bị tai nạn xe, người đâm chết bọn họ là một thiếu niên chưa đến 18 tuổi, lái xe máy ba bánh, nhà cũng bần hàn.

Cuối cùng chỉ có thể đền bù qua loa một chút.

Lương Tuấn Sơn cũng phải từ nơi khác quay về chăm sóc muội muội Lương Kiều.

Dân làng đều khuyên hắn đưa Lương Kiều rời đi, trong thôn không còn người trẻ tuổi mấy, ở lại không có tương lai sự nghiệp, không chỉ không cưới được vợ, có khi còn làm lỡ việc đi học của Lương Kiều.

Nhưng Lương Tuấn Sơn kiên quyết không đi.

Hắn nói khi ba Lương còn sống luôn dặn dò, trong thôn chỉ còn người già và trẻ em, có thể giúp đỡ thì phải giúp, người chỉ sống một đời, không phải anh giúp tôi thì là tôi giúp anh, không chừng đời sau còn có duyên, có thể tiếp tục gặp lại.

Lương Tuấn Sơn là người kiên định, ngày đó nói không đi thì thật sự không đi, ai tới khuyên bảo cũng vô ích.

Sau đó, khi Chu Di Hân tới, hắn nói: "Cô Chu à, nếu tôi đi, người trong thôn sẽ ra sao, tôi không phải người vĩ đại gì, cũng không muốn làm người vĩ đại, nhưng nhìn bọn họ, nghĩ đến ba tôi, tôi liền không đi được."

Chu Di Hân cũng không tiếp tục khuyên nữa.

Nàng cũng biết mình không khuyên nổi.

Lương Tuấn Sơn là người không ngại khổ, ngày mùa đến giúp từng nhà một, trồng trọt cắt cỏ thu hoạch, không việc gì hắn không làm.

Lâu dần, người trong thôn coi hắn như người thân.

Đặc biệt là những người già không có con cái người thân, thường kéo tay Lương Tuấn Sơn nói: "Đây là con trai tôi đó."

Năm trước, người trong thôn còn lo sợ hắn không thể cưới được vợ, còn muốn mai mối hắn với một cô gái ở làng bên cạnh, sau đó hắn thẳng thắn nói, hắn có bạn gái đã mấy năm, cần nói chuyện kết hôn rồi.

Cô gái ở trên thị trấn, hắn quen lúc đi làm thuê.

Vốn dĩ ba mẹ cô gái kia không đồng ý, nhưng cô gái lại tranh cãi với ba mẹ đến độ chiến tranh lạnh, trong nhà mới không thể không đồng ý, gặp gỡ vài lần nhận ra Lương Tuấn Sơn thực sự chăm chỉ chịu khó, cũng hơi xuôi xuôi.

Người trong thôn rất hiểu được tâm tình ba mẹ cô gái, gả đến nơi hẻo lánh như thế này, không bàn đến khổ sở, chẳng may bị uất ức chịu thiệt, sẽ không thể nói với ai.

Vì thế người trong thôn vô cùng quan tâm cô gái, mỗi lần cô ấy tới đều cho cô mang về một ít thịt gà, thịt vịt, cá, thịt lợn, trứng gà, trứng vịt. Lâu dần, ba mẹ cô cũng hài lòng chấp nhận.

Lúc này mới có lễ đính hôn.

Chu Di Hân đến nhà họ Lương liền giúp mọi người rửa rau, nghe bọn họ nói vợ của Tiểu Sơn rất đẹp, lại tốt bụng, hiền lành, cùng Tiểu Sơn chính là trai tài gái sắc.

Nàng không nhịn được mặt mày vui vẻ.

Thím Hai là hàng xóm của Lương Tuấn Sơn huých tay Chu Di Hân: "Cô giáo Chu, vợ cháu không tới sao?"

Vợ...

Ánh mắt Chu Di Hân nhìn về phía nhà Diệp Thư Kỳ, lúc nàng đi Bách Hân Dư còn đang gọi điện thoại, nàng cười trừ: "Chắc lát nữa chị ấy mới đến ạ."

"Không đến cũng không sao."

"Vợ cháu có vẻ không thích nói chuyện lắm, chắc cũng không thích náo nhiệt."

Chu Di Hân cúi đầu rửa rau, cụp mắt cười cười.

Bách Hân Dư đang ở trong phòng xử lý công việc, nhìn laptop, sóng ở đây cực kỳ kém, rất khó kết nối mạng, cô đành từ bỏ.

Thư ký Tả vẫn đang báo cáo công việc qua điện thoại, cô sờ sờ mũi, mở miệng nói: "Được rồi, hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, chuyện công ty tạm thời có gì xử lý được thì anh xử lý luôn."

Thư ký Tả: "Vâng."

Trước khi cúp máy, cô hỏi: "Lâm Chi bắt đầu chưa?"

Tay thư ký Tả lướt màn hình: "Vừa thả ra chút tin đồn, hai ngày nữa sẽ có động tĩnh."

Bách Hân Dư: "Tốt, tôi không hy vọng hai ngày nữa trở về vẫn còn nhìn thấy Quách Nhất Tích trong showbiz."

Thư ký Tả ừm một tiếng: "Bách tổng yên tâm, nhà họ Hà cũng chuẩn bị ra tay rồi."

Bách Hân Dư ừ hử, hững hờ cúp máy.

Cô gập laptop lại, thấy Tiểu Phì chán chường nằm nhoài trên giường, uể oải vẫy đuôi, cô bế Tiểu Phì lên, chạm mũi với nó: "Muốn đi ra ngoài không?"

Tiểu Phì: "Meooo."

Đôi mắt sáng của Bách Hân Dư ánh lên ý cười: "Được, chị dẫn em ra ngoài đi dạo."

Tiểu Phì hưng phấn "meo meo" liên tục, Bách Hân Dư ôm nó vào lòng đi ra khỏi nhà, trên đường gặp Tiểu Kiều đang đến trường, cô gọi: "Tiểu Kiều."

Tiểu Kiều quay đầu thấy cô, bé vui vẻ: "Chị tiểu Bạch!"

"Đây là mèo của chị sao? Thật là đẹp!"

Bé thốt lên một câu, muốn chạm vào Tiểu Phì, Bách Hân Dư cầm cổ Tiểu Phì, đưa đầu nó đến gần: "Sờ chút đi."

Tiểu Kiều lúc này mới cẩn thận vuốt ve nó, cười hớn hở.

Bách Hân Dư thấy bé vui vẻ, cô hỏi: "Tiểu Kiều, sáng nay em nhìn thấy cô Chu không?"

Tiểu Kiều chỉ về nhà: "Có ạ, cô Chu đang ở nhà em."

Bách Hân Dư nhớ đến hôm qua Chu Di Hân nói đến nhà họ Lương ăn cơm, cô gật đầu: "Ừ, cảm ơn Tiểu Kiều nhé!"

Tiểu Kiều đỏ bừng mặt: "Chị tiểu Bạch không cần khách khí."

Phía sau bé có hai bạn nhỏ vừa đi vừa gào: "Tiểu Kiều mau đi, muộn học đến nơi rồi."

Tiểu Kiều chào Bách Hân Dư xong liền chạy nhanh đi.

Tiểu Phì nằm trong lòng Bách Hân Dư, co thành một cục thịt, cô đi về phía Lương gia, trên đường ngẫu nhiên gặp vài người trong thôn, đều cười với cô: "Đây là vợ cô giáo Chu này."

"Thật xinh đẹp."

"Đúng ha, cùng cô giáo Chu rất đẹp đôi."

Bách Hân Dư mỉm cười nhẹ gật đầu chào hỏi, đi qua bọn họ đến nhà họ Lương.

Căn nhà cũng không có tường rào, có một cái sân khá rộng bằng xi măng, không ít người đang đứng trong sân, có người đang mổ gà mổ vịt, có người đang rửa rau. Bách Hân Dư nhìn qua một chút liền thấy bóng lưng thon gầy của Chu Di Hân.

Cô ghé vào tai Tiểu Phì nói: "Đi đi."

Tiểu Phì nhảy xuống, một mạch đi tới bên người Chu Di Hân, không kêu "meo meo" như bình thường mà chân thật nhìn con cá trong tay thím Hai, con ngươi xanh thẳm chậm rãi nheo lại, đang chuẩn bị vồ đến thì bị Chu Di Hân ôm lấy.

"Sao em đến đây rồi?"

Chu Di Hân nhỏ giọng hỏi Tiểu Phì, sau đó nhìn quanh, phát hiện Bách Hân Dư đứng dưới ánh nắng, thân thể bị gió thổi hơi nghiêng nghiêng, đôi môi hồng hồng, mắt ngọc mày ngài.

Cô chỉ là hơi cong miệng cười mỉm một cái, khuôn mặt vốn lạnh lùng phút chốc rạng rỡ, Chu Di Hân cảm giác tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.

"Cô giáo Chu, vợ cháu đang chờ kìa, còn không mau ra xem."

Thím Hai đẩy người nàng một cái, cười cười nói với một bà thím khác: "Nhìn cô Chu đi, vừa nhìn thấy vợ liền phát ngốc rồi."

Bà thím bên cạnh cũng cười lên: "Chứ còn gì nữa, đừng nói cô Chu, Tiểu Sơn nhìn thấy vợ là cũng phát ngốc luôn."

Những người xung quanh Chu Di Hân nhất thời cười ha ha, khiến nàng mặt mày đỏ ửng.

Bách Hân Dư vẫy tay với nàng: "Đến đây."

Chu Di Hân mang theo ý cười trên mặt bước đến, Bách Hân Dư đón lấy Tiểu Phì trong tay nàng, cúi đầu nói: "Tiểu Phì có lạnh lắm không?"

Chu Di Hân: ...

Đồ cuồng yêu mèo quá đáng!

Còn chưa tới bữa trưa, Chu Di Hân thấy không có việc gì nữa liền cùng Bách Hân Dư đi dạo quanh thôn một vòng, có nhiều căn nhà đều đóng cổng, chắc là đều đến nhà Lương giúp đỡ rồi.

Bách Hân Dư đi theo Chu Di Hân, nghe nàng kể nhà này có con chó cao bằng nửa người, rất hung dữ, thấy người đi qua liền nhe nanh trợn mắt, nhà kia có đứa con rất nghịch ngợm, mỗi tối đều có thể nghe thấy tiếng thằng bé bị ăn đòn khóc rống lên.

Nàng cứ như vậy vừa đi vừa nói, đi qua mỗi nhà lại nói hai, ba chuyện.

Bách Hân Dư cũng không thấy phiền, sắc mặt như thường, đôi mắt sáng chứa ý cười, tình cờ nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của nàng cùng đôi môi chuyển động liên tục kia.

Hai người đi từ phía tây thôn đi thẳng đến phía đông, trên đường gặp vài người, chỉ chỉ vào các nàng nói: "Tình cảm hai người thật tốt."

"Đúng vậy, lớn lên thật đẹp đôi."

"Trước tôi còn muốn giới thiệu cô Chu cho cháu trai tôi nữa."

"Đừng nói nữa, bị vợ cô giáo nghe thấy liền không hay."

"Ừ ừ."

Người làng thường nói khá to, vì thế cho dù hai bà thím đã cố nói nhỏ thì người đi đường vẫn nghe rõ.

Bách Hân Dư cười: "Cô Chu đúng là được hoan nghênh."

Chu Di Hân lúng túng cười, không trả lời.

Bọn họ vẫn đi dạo đến gần trưa, lúc tới trường học vừa vặn bọn trẻ tan học. Tiểu Kiều chạy ra nhanh nhất, phía sau lục tục một đống trẻ con.

Chu Di Hân không kịp phòng bị bị Tiểu Kiều ôm chân, ngửa đầu hô: "Cô Chu!!!"

Âm thanh ngọt ngào.

Chu Di Hân gật đầu cười khẽ, ôm lấy Tiểu Kiều.

Diệp Thư Kỳ đi sau đám trẻ, còn đang nói chuyện với hiệu trưởng, khẽ liếc mắt qua rồi lại rời đi.

Bách Hân Dư vẫn bế Tiểu Phì, nghĩ đến trưa nay bọn họ đến nhà họ Lương ăn cơm, khẳng định không thể đưa Tiểu Phì theo, Chu Di Hân liền muốn đưa Tiểu Phì về nhà trước, cho nó ăn no mới đến nhà họ Lương.

Bách Hân Dư đương nhiên không có ý kiến.

Tiểu Kiều cười híp mắt: "Cô Chu, em đi cùng được không? Em muốn chơi với bé mèo."

Chu Di Hân nhìn vẻ mặt Bách Hân Dư, gật đầu: "Được rồi."

Tiểu Kiều chào đám Bé Mập, khoe khoang nói: "Mình còn đi chơi với cô Chu, các bạn đi trước đi."

Tuổi còn nhỏ mà bày ra dáng vẻ bà cụ non.

Chu Di Hân thấy thế bị chọc cười, bế Tiểu Kiều đi về nhà.

Diệp Thư Kỳ cũng chào hiệu trưởng rồi đi về.

Đến nhà, Tiểu Kiều ngồi trên băng ghế, Tiểu Phì nằm nhoài giữa hai chân Bách Hân Dư. Tiểu Kiều vươn tay ra xoa đầu nó, khuôn mặt nhỏ tươi cười thích thú.

Bách Hân Dư cúi đầu hỏi: "Tiểu Kiều rất thích Tiểu Phì sao?"

Tiểu Kiều gật đầu, tiếng nói non nớt mang theo cao hứng: "Thích ạ."

"Vậy chị cho Tiểu Kiều bế Tiểu Phì, rồi Tiểu Kiều kể cho chị nghe vài chuyện về cô Chu được không?"

"Dạ?"

Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn về hướng nhà bếp: "Chuyện về cô Chu ạ?"

Bách Hân Dư cười mỉm gật đầu, Tiểu Kiều non nớt nói: "Được ạ."

Bé bế Tiểu Phì khỏi chân Bách Hân Dư, không quên nói mấy chuyện liên quan đến Chu Di Hân, nhưng rốt cuộc thì vẫn là trẻ con, chỉ biết vài chuyện, trước khi Diệp Thư Kỳ về đều nói xong.

Diệp Thư Kỳ đẩy cửa ra, nhìn thấy phần lưng tinh tế của Bách Hân Dư, cô mím môi cụp mắt.

Tiểu Kiều cao hứng gọi: "Cô Diệp!"

"Ừ."

Diệp Thư Kỳ cười gật đầu, ngồi xổm xuống cạnh bé, Tiểu Kiều kéo tay cô sờ đầu Tiểu Phì: "Cô Diệp sờ bé mèo xem, nó thật đáng yêu!"

Lông trắng trong tay mềm mại, một cục thịt béo.

Diệp Thư Kỳ cứng đờ, cố gượng cười cười, tay sờ sờ đầu Tiểu Phì.

Bách Hân Dư đứng dậy nhìn đi chỗ khác, rời khỏi phòng khách.

Chu Di Hân nấu thức ăn cho Tiểu Phì xong nhìn thấy Tiểu Kiều và Diệp Thư Kỳ đang chơi với mèo, nàng nghi hoặc nhíu mày: "Bách tổng đâu rồi?"

Diệp Thư Kỳ đứng dậy chỉ về phòng ngủ.

Chu Di Hân à một tiếng, đặt bát xuống đất, Tiểu Phì về nông thôn, ăn ít hơn hẳn, khả năng vì thay đổi hoàn cảnh, nàng cũng chỉ làm vừa đủ.

Tiểu Kiều tò mò nhìn thức ăn trong bát, ngẩng đầu hỏi: "Cô Chu làm cho bé mèo ăn sao?"

"Đúng thế."

Chu Di Hân cúi người xoa đầu bé.

Tiểu Kiều đưa tay muốn bốc một chút, bị Chu Di Hân vỗ một cái vào mu bàn tay: "Không được ăn."

"Ồ."

Tiểu Kiều có chút oan ức rụt tay lại, nhìn Tiểu Phì cúi đầu ăn.

Trong phòng, Bách Hân Dư đang đứng ở cửa sổ, vì đám cưới của Lương Tuấn Sơn mà trong thôn đốt pháo, pháo nổ đì đùng khiến cô hơi đau đầu. Chu Di Hân vào phòng nhìn thấy cô nhíu mày, nhìn chằm chằm hướng nhà họ Lương.

"Chị sao thế?"

Nàng mở miệng hỏi, đi đến bên cạnh Bách Hân Dư.

Cô nghiêng đầu nhìn nàng: "Không có gì."

Chu Di Hân thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Bách Hân Dư đi sau nàng ra khỏi phòng.

Tiểu Phì đã ăn xong, đang ngủ trên bàn, cái đuôi thỉnh thoảng phe phẩy, khuôn mặt Tiểu Kiều tò mò nhìn nó chằm chằm, thỉnh thoảng lấy ngón tay sờ sờ nó.

Thật ra trong thôn cũng có chó mèo, nhưng không con nào chỉ có màu trắng tinh thuần khiết như Tiểu Phì nên Tiểu Kiều mới thấy lạ, tò mò.

Chu Di Hân mới vừa cúi xuống định bế Tiểu Kiều, Bách Hân Dư đã ra tay trước, vững vàng bế bé lên, nói với Chu Di Hân: "Khóa cửa đi."

"À, được."

Chu Di Hân sửng sốt một chút, phản ứng lại thì Bách Hân Dư đã bế Tiểu Kiều đứng chờ nàng, Tiểu Kiều kề sát mặt vào người cô nói: "Chị tiểu Bạch thật thơm!"

Bách Hân Dư cười khẽ, véo mũi bé: "Phải không, vậy để chị xem Tiểu Kiều thơm hay không thơm nào."

Trẻ con chưa bị đùa bao giờ, bị dáng vẻ cô cúi đầu ra vẻ ngửi ngửi chọc cười khanh khách, còn dùng tay ôm đầu Bách Hân Dư, khiến tóc cô có chút rối, vài sợi rơi xuống ngực.

Chu Di Hân ngây ngốc nhìn, trong đầu nảy ra ý nghĩ.

Nếu bọn họ có con, Bách Hân Dư khẳng định nuông chiều nó lên trời.

Sau đó giật mình, bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, vội vàng lắc đầu, khóa cửa lại, nói với hai người còn đang nghịch ngợm kia rằng: "Đi thôi nào."

Nàng sợ Bách Hân Dư không quen bế trẻ con, Tiểu Kiều cũng khá nặng, cho nên muốn đón lấy bé.

Tiểu Kiều cười: "Không muốn, em muốn chị tiểu Bạch bế."

"Buổi tối em còn muốn ngủ cùng với chị tiểu Bạch."

Chu Di Hân: ...

Bách Hân Dư một tay bế bé, lắc đầu nói: "Vậy cũng không được nha, buổi tối chị phải cùng với cô Chu."

Tiểu Kiều mở to mắt, quên mất những lời Tiểu Linh nói rằng hai người kết hôn mới ngủ cùng một chỗ, bé ngây thơ lầm bầm nói: "Thế cô Chu cũng cảm thấy chị tiểu Bạch thơm thơm mới ngủ cùng chị ấy sao?"

Bách Hân Dư cười khẽ: "Chắc vậy."

Tiểu Kiều nhìn Chu Di Hân: "Thế buổi tối cô Chu có thể hôn hôn chị tiểu Bạch sao, như vậy nè."

Bé thơm chụt một cái vào một bên má Bách Hân Dư, ngửa mặt cười vui vẻ.

"Không biết."

Bách Hân Dư lắc đầu: "Nhưng mà cô Chu của em..."

Chu Di Hân ngắt lời Bách Hân Dư, đón lấy Tiểu Kiều, cắn răng nói: "Đi nhanh đi."

Đến nhà họ Lương mới vừa bắt đầu dọn cỗ, nhà gái cũng chỉ có mười người đến, ngồi chung một bàn.

Trên cùng có một nam một nữ ngồi, là ba mẹ cô gái.

Lương Tuấn Sơn mặc âu phục hơi rộng, đeo cà vạt, khuôn mặt ngăm đen luôn tươi cười, dáng vẻ hiền hậu. Bên cạnh hắn là cô dâu mặc sườn xám màu đỏ, trang điểm nhẹ, tóc dài búi lên, rất tự nhiên, khiến người khác nhìn vào rất vừa mắt.

Chu Di Hân bị thím Hai kéo đến ngồi, bên cạnh nàng còn hai chỗ trống, Bách Hân Dư hờ hững ngồi xuống.

Tiểu Kiều kéo tay cô, cũng không đi tìm mấy đứa nhóc khác chơi đùa mà lại dựa vào cô ngồi xuống.

Thím Hai nhỏ giọng nói bên tai Chu Di Hân: "Cô Chu, kia chính là vợ của Tiểu Sơn, cháu xem xinh đẹp không?"

Chu Di Hân nhìn lướt qua, cô gái mặt trái xoan, mắt to mày liễu, miệng cười duyên dáng, nàng gật gù: "Xinh đẹp."

Thím Hai cười một tiếng: "Tiểu Sơn đúng là có phúc lớn."

Chu Di Hân gật gù.

Ăn cỗ ở quê không để ý nhiều như vậy, người đến đông đủ liền động đũa, Bách Hân Dư nhìn chằm chằm bát cơm, không nhúc nhích, Chu Di Hân đẩy cô: "Chị ăn đi."

Bách Hân Dư nghiêng đầu nhìn nàng, cầm đũa gắp rau.

Mấy người ngồi cùng bàn hầu như đều là lần đầu gặp Bách Hân Dư, xì xào bàn tán: "Đó là vợ cô Chu sao?"

"Phải phải, hôm qua tôi cũng nghe nói, thật xinh đep."

"Đúng là thật xinh đẹp."

"Thì ra cô Chu trở về đã kết hôn rồi."

Thanh âm tán gẫu thỉnh thoảng truyền đến bên chỗ Chu Di Hân lẫn Bách Hân Dư, hai người đều trầm mặc không ai nói gì.

Lát sau, Tiểu Sơn cùng vợ lại bàn chúc rượu, khuôn mặt hắn vốn ngăm đen giờ hơi đỏ, hai má cô dâu cũng ửng đỏ, trong mắt chứa ý cười.

Rất nhanh hai nhân vật chính đã đến bàn bọn họ, Tiểu Kiều không đủ cao, đứng trên ghế tròn, lúc Lương Tuấn Sơn đi đến bé cười to: "Anh ơi!"

Lương Tuấn Sơn đỡ bé, đề phòng bé ngã xuống, người trên bàn đều đứng dậy, Bách Hân Dư cũng cầm chén rượu lên, Tiểu Kiều nhìn cô gái, mặt hồng hồng nửa ngày mới gọi: "Chị...chị dâu."

Nhất thời cả sân cười to.

Hai nhân vật chính mặt đỏ thêm ba phần, Bách Hân Dư nhẹ giữ eo Tiểu Kiều, kéo bé vào lòng, chờ Lương Tuấn Sơn cùng vợ hắn mời rượu xong mới đỡ bé ngồi xuống.

Cả sân vẫn luôn cười nói náo nhiệt, đôi uyên ương đến bàn nào thì bàn đó liền ầm ĩ lên, hoan hoan hỉ hỉ.

Ánh mắt Chu Di Hân vẫn để trên người hai người kia, mặt nàng mỉm cười.

Đột nhiên Bách Hân Dư mở miệng: "Cô Chu rất vui sao?"

Chu Di Hân gật đầu: "Vui chứ."

Bách Hân Dư: "Hâm mộ sao?"

Chu Di Hân: "Hâm mộ."

Bách Hân Dư mím mím môi: "Vậy chúng ta trở về thì mở tiệc cưới bù lại."

Chu Di Hân: ...
------------------------------------------

- Diệp Thư Kỳ nói phải đó, tuổi trẻ vẫn cần tiết chế lại nhé tiểu Bạch, không thì khổ Chu Chu :)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro