Chương 57: Cô lại muốn đổi trợ lý cho nàng rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương trình <Hẹn ước thứ sáu> có chuyện ngay lập tức bị truyền đi, bởi vì đây là chương trình truyền hình trực tiếp, người xem quá nhiều, không thể áp tin tức xuống được.

Tin tức như sóng thần, lan truyền mọi nơi, cho dù là fan nguyên tác của <Phá kén> hay fan phim, fan diễn viên, fan chương trình hay chỉ là người qua đường cũng chú ý đến chuyện này.

Đoạn video ghi lại cảnh từ lúc Cố Linh ngã xuống được xem liên tục, đặc biệt khi đèn trang trí rơi xuống, Chu Di Hân quay người ôm lấy Cố Linh, sau đó Phó Thu nhảy đến đẩy cái đèn đi, chỉ trong hai giờ, lượng truy cập vượt hơn một triệu.

Cư dân mạng lần này không ai dùng từ ngữ sắc bén đâm chọt nữa, chỉ biết hỏi: "Người có ổn không?"

Người vẫn khỏe.

Chu Di Hân không bị thương.

Cố Linh gãy xương đùi nhỏ, còn lại không có vấn đề gì quá lớn. Ngày đó rơi xuống quá kinh hãi, cần phải cố gắng tĩnh dưỡng.

Phó Thu mới đáng nói. Cô bị thương nặng hơn, chấn động não nhẹ, cổ cũng bị trầy da, may là mùa đông mặc áo nỉ, khá dày nên không bị thương tổn các vùng cơ thể khác.

Coi như trong cái rủi có cái may.

Chu Di Hân ngồi trong phòng bệnh, Phó Thu vẫn chưa tỉnh, nàng nhìn sắc mặt cô tái nhợt nằm trên giường, thở dài: "Đồ ngốc."

Chẳng sợ nguy hiểm mà xông đến như thế, ngay cả nàng cũng bị dọa sợ rồi.

Nửa giờ sau, tổ sản xuất đến dò hỏi tình hình, Chu Di Hân bảo với Lâm Chi cần phải nghỉ ngơi, để những người kia đi ra ngoài. Lâm Chi ngăn cản một đám phóng viên lẫn tổ sản xuất, một mình đứng canh cửa, lông mày nhăn hết lại.

Phóng viên bao vây xung quanh bệnh viện, vì muốn cướp được tin tức nhanh nhất đều hận không thể dán vào cửa phòng bệnh. Đã không thăm dò được phía Chu Di Hân rồi, họ đành quay đầu sang bên Cố Linh, nhưng vẫn bị đuổi ra.

Lúc Bách Hân Dư đến, vẫn còn nhiều phóng viên đứng đó, trên cổ đeo máy ảnh, một phóng viên nhìn thấy cô trước liền hô: "Là Bách Hân Dư."

Tiếng kêu của hắn khiến những người khác nhanh chóng hoàn hồn, dồn dập nhìn sang. Chỉ thấy một người đi tới, khuôn mặt căng thẳng, môi mím lại, khí thế lạnh lẽo, đôi mắt sáng sắc bén, chưa tới gần cũng cảm giác được áp lực tỏa ra. Tất cả tự động tránh đường, di chuyển về hai bên.

Trên hành lang, mặc kệ là đã gặp qua Bách Hân Dư hay chưa, đều giơ máy ảnh lên, đèn flash chớp nháy liên tục.

Bách Hân Dư.

Bách tổng của Bách Lý Thiêu Di.

Xưa nay không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, không nhận tham gia hoạt động gì, thậm chí lộ ra một bức ảnh còn hiếm, nay bọn họ được gặp nhân vật thần bí như vậy, chắc chắn phải chụp lại rồi.

Dù không lấy được tin tức về Cố Linh, chỉ cần cái này cũng đủ ứng phó với tổng biên tập.

Bách Hân Dư đón nhận ánh đèn flash, cau mày, Tả Tịnh Viện đứng sau lưng cô vẫn đang bận bịu ngăn cản một đám phóng viên. Bách Hân Dư nhẹ nói một câu nhưng đầy khí thế: "Tả Tịnh Viện, xử lý."

Tả Tịnh Viện cúi đầu: "Vâng, Bách tổng."

Mọi người nhìn thấy nàng đạp cao gót đi xuống cuối hành lang, Tả Tịnh Viện cười nhã nhặn, đẩy kính mắt lên, chậm rãi nói: "Các vị, muốn tôi ra tay, hay các vị tự giác đây?"

Mọi người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một phóng viên trong đám lên tiếng: "Dựa vào cái gì? Có bản lĩnh thì cô ấy đừng có ra ngoài."

Tả Tịnh Viện hiểu rõ gật đầu, cất bước đến cạnh hắn, nhìn thẻ phóng viên đeo trước ngực hắn mà nói: "Tòa soạn giải trí Tề Duyệt, được, chúng ta đánh cược đi. Anh gửi bức ảnh cho tổ trưởng, để xem tốc độ cho anh nghỉ việc nhanh hơn hay là công bố bức hình này ra ngoài nhanh hơn."

Những người khác dồn dập nhìn, có mấy người còn muốn giành trước, Tả Tịnh Viện quát một tiếng: "Mấy người nữa!"

Ánh mắt cô lướt qua từng người, vẫn cười rất dịu dàng: "Tự suy xét mà làm đi."

Nói xong Tả Tịnh Viện đi khỏi, các phóng viên ồn ào lên: "Dựa vào đâu chứ?"

"Mẹ nó, quá không coi ai ra gì."

"Mặc kệ, tôi gửi cho lão đại đây."

Phóng viên của Tề Duyệt nói xong liền gửi bức ảnh đi ngay lập tức.

Không đến ba giây sau, lão đại hắn liền gọi đến, hắn cảm thấy nhất định là lão đại sẽ khen hắn cho xem, cố ý mở loa to, kết quả lão đại mắng hắn tơi tả: "Cậu muốn nghỉ việc đúng không? Làm việc trong giới giải trí mấy năm chỉ ăn cám đấy à? Không biết cái gì có thể làm, cái gì không thể sao? Con mẹ nó, sao tôi lại chứa cái đồ vô dụng nhà cậu chứ!"

"Cậu biết cậu vừa chụp ai sao?"

"Bách Hân Dư của Bách Lý Thiêu Di!"

"Tin tức về cô ấy ở trong giới đều là lệnh cấm tối cao, cậu đã quên ba năm trước tòa soạn kia bị nhổ cỏ tận gốc chỉ trong một đêm như nào rồi à? Muốn tôi chết đấy à? Con mẹ nó, cậu không muốn làm việc thì cứ nói sớm một chút. Đừng có lôi ông đây chết cùng cậu."

Tổ trưởng của hắn nói xong liền cúp điện thoại, sau đó nhắn đến một tin: "Không xóa ảnh đi thì đừng có về tòa soạn nữa."

Anh chàng phóng viên bị mắng hoảng loạn, lập tức xóa ảnh.

Còn lại mấy người ôm tâm lý cầu may thấy thế cũng xóa ảnh đi, thậm chí không dám gọi điện cho tổ trưởng nữa.

Cậu phóng viên trẻ kia xóa xong còn chọt chọt một người đứng cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì thế? Sao tòa soạn kia lại bị diệt trừ tận gốc?"

Hắn vừa mới làm việc trong giới giải trí được hai năm nên không biết rõ lắm.

Người đứng cạnh hắn thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Lúc đó đang có scandal của Bách Hân Dư và Từ Sở Văn, có người chụp được một bức ở bên ngoài nhà của Bách Hân Dư, không hiểu sao tấm hình đó bị truyền ra, tòa soạn đó còn nói Bách tổng là người tình bí mật của Từ Sở Văn. Còn chưa đến hai ngày sau, tin tức bị xóa sạch, ngay cả toà soạn kia cũng không còn hoạt động."

Những người khác còn muốn hỏi thêm, anh chàng vội nói: "Chi tiết ra sao tôi cũng không biết rõ, đều là nghe đồn thôi. Dù sao trong thành phố B này, số người qua lại với Bách Hân Dư còn đếm trên đầu ngón tay, nói chi đến chuyện riêng tư của cô ấy."

"Đừng nghĩ tới thì hơn."

"À không, tốt nhất là không nên chọc vào. Thế lực của cô ấy hiện tại còn kinh khủng hơn ba năm trước. Không chừng giơ tay một cái thì vài cái tòa soạn cũng bốc hơi được, dừng lại thì hơn."

Nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám có kế vặt nữa.

Lấy được tin tức tuy quan trọng nhưng chén cơm của chính mình còn quan trọng hơn.

So với sự thảo luận khí thế ngoài hành lang, không khí trong phòng rất quạnh quẽ. Lâm Chi nhìn thấy Bách Hân Dư và thư ký Tả cùng nhau tới liền sửng sốt, vội cúi đầu: "Bách tổng, thư ký Tả."

Quả nhiên chuyện này ầm ĩ quá mức, đã kinh động đến Bách Hân Dư.

Lâm Chi cúi thấp đầu, Bách Hân Dư chỉ lạnh nhạt liếc cô rồi đi vào phòng bệnh, thư ký Tả cũng không cảm xúc đi vào theo.

Cửa phòng mở ra rồi khép lại.

Chu Di Hân quay đầu, theo bản năng nói: "Chị Lâm..."

Lời còn chưa ra hết đã thấy Bách Hân Dư nghiêm mặt, đôi mắc sắc bén nhìn nàng, nàng yếu ớt kêu: "Bách tổng."

Bách Hân Dư thấy Chu Di Hân đứng trước mặt mình, không có tổn hại gì mới thở một hơi ra, nắm lại bàn tay vẫn đang run, giọng khàn khàn hỏi: "Cô có sao không?"

Chu Di Hân lắc đầu: "Tôi vẫn ổn, không có vấn đề gì, chỉ là Tiểu Thu vì cứu tôi nên mới có chuyện."

Nàng kể lại đứt quãng, Bách Hân Dư vội đến nên vẫn chưa xem video, lúc này nghe Chu Di Hân kể lại tình cảnh trên sân khấu không khỏi toát mồ hôi lạnh, tay cũng nắm chặt lại.

Chu Di Hân cũng có chút sợ, nếu như cái đèn trang trí kia rơi vào người nàng, khả năng sẽ không chỉ là chấn động não nhẹ.

Nghĩ đến đây nàng lại càng cảm kích nhìn Phó Thu: "Nhờ có Tiểu Thu."

Bách Hân Dư sắc mặt khó đoán, mỗi câu nói của Chu Di Hân đều như dằn vặt cô, dây cáp bị đứt, đèn trang trí rơi xuống, suýt nữa rơi vào nàng, mỗi chữ đều đánh vào lòng cô, đau đến không thở nổi.

Sắc mặt Bách Hân Dư càng lúc càng khó coi, mặt cô tái nhợt, không kém Phó Thu đang nằm trên giường bệnh là bao. Chu Di Hân quay đầu phát hiện khác thường liền vội hỏi: "Bách tổng, chị sao vậy?"

Bách Hân Dư cầm tay nàng, kéo nàng vào lòng, hai tay vẫn đang run lẩy bẩy.

Cô ôm chặt Chu Di Hân, trầm giọng: "Sau này em..."

Sau này....

Em đừng lên sân khấu nữa được không?

Nhưng Bách Hân Dư không nói ra, cô biết đề nghị chuyện này với nàng là tàn nhẫn biết mấy.

Nàng sinh ra nên đứng ở đỉnh cao, ở nơi có ánh đèn flash chói lóa, hưởng thụ sự ngưỡng mộ yêu quý của mọi người.

Nàng nên là người như thế.

Nhưng chuyện hôm nay khiến cho Bách Hân Dư sợ.

Cô thật sự sợ, khi mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy nàng nằm im lìm trên giường, không rõ sống chết.

Cho nên cô mới sinh ra suy nghĩ kia, muốn đem nàng giấu đi.

Chu Di Hân không hiểu chuyện gì, vỗ vỗ lưng Bách Hân Dư hỏi: "Chị sao vậy?"

Bách Hân Dư ôm eo nàng, giọng nói trầm thấp: "Không sao, tôi hơi chóng mặt, để tôi ôm cô một lúc."

Chu Di Hân vội nói: "Tôi dìu chị ngồi xuống giường nhé?"

"Không cần."

Bách Hân Dư cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người trong lòng, lúc nói chuyện hít vào thở ra, vùi đầu vào hõm cổ Chu Di Hân hít một hơi sâu mới buông nàng ra.

Trên mặt khôi phục chút hồng hào.

Chu Di Hân vẫn lo lắng: "Ổn hơn chưa?"

Bách Hân Dư nhìn người đẹp gần ngay trước mặt, đôi mắt sáng của nàng chứa đầy sự quan tâm, mũi cao, môi khẽ mở, có một mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra quanh người nàng, Bách Hân Dư nâng tay muốn chạm vào mặt Chu Di Hân, muốn cắn môi nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng.

Tả Tịnh Viện lặng lẽ quay người lại.

Trong không gian tĩnh lặng phát ra một tiếng kêu khẽ, Phó Thu gãi đầu hô: "Chị Chu."

Chu Di Hân quay đầu, xoay người lại, Bách Hân Dư hụt tay, thân thể hơi lảo đảo đổ về trước, may mà không ngã.

Cô thở dài nhìn Phó Thu vừa tỉnh lại.

Làm sao bây giờ, cô lại muốn đổi trợ lý cho nàng rồi.
-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro