Chương 87: Không cần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí trong xe rất nặng nề, sắc mặt Bách Hân Dư không tốt lắm, Chu Di Hân liếc nhìn cô qua khóe mắt vài lần sau đó cụp mắt hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" 

"Có phải liên quan đến Thư Kỳ không?" 

Lúc trước ở Trường Ninh, nàng cũng thấy nghi ngờ, thái độ giữa Diệp Thư Kỳ và Bách Hân Dư rất kì lạ, khiến nàng cảm tưởng như cả hai đã từng quen nhau vậy. 

Nhưng sau khi ở chung lại không xảy ra chuyện gì, nên nàng nghĩ đó chỉ do nàng ảo tưởng. 

Bách Hân Dư nghe thấy câu hỏi của nàng, kéo tấm ngăn giữa xe xuống, buồng xe sau chỉ còn hai người họ. Chu Di Hân không rõ hỏi lại: "Chị sao vậy?" 

"Diệp Thư Kỳ" 

Bách Hân Dư quay đầu đối diện với Chu Di Hân, chần chờ rồi nói: "Là con của ba chị." 

Chu Di Hân trợn mắt há mồm, ánh mắt kinh ngạc, giống như bị lời của cô làm cho chấn kinh, tác động đến toàn bộ thần kinh của nàng. 

Có ý gì? 

Diệp Thư Kỳ là con của ba chị? 

Vậy Diệp Thư Kỳ và Bách Hân Dư? 

Không thể nào. 

Chu Di Hân lắc đầu, tim đập thình thịch, đau óc choáng váng hỏi: "Chị đang nói đùa thôi đúng không?" 

Bách Hân Dư ôm vai nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, giọng nhẹ nhàng: "Xin lỗi, đáng lẽ chị nên sớm nói trước với em." 

Thực ra cô đã định trong hai hôm tới sẽ nói thật với Di Hân, không ngờ Bách Hoài lại đến. 

Còn đi thẳng đến biệt thự của cô nữa. 

Rồi gặp phải Diệp Thư Kỳ. 

Khiến cho tình hình bị vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. 

Sắc mặt Chu Di Hân có chút cứng đờ, ngửa đầu nhìn Bách Hân Dư, mím môi hỏi: "Tại sao trước đây không nói với em?" 

Bách Hân Dư nhíu mày, mặt căng thẳng. 

Chu Di Hân hơi tức giận: "Tại sao hai người đều không nói với em? Chị và Thư Kỳ, cả hai thật biết cách che dấu, thật sự nên để hai người đi đóng phim, hai người..." 

Bách Hân Dư nghe thấy nàng nổi giận, ôm chặt nàng: "Xin lỗi." 

"Xin lỗi em." 

Cô cúi đầu, dán vào tai nàng liên tục xin lỗi. 

Dáng vẻ yếu đuối khác hẳn với kiêu ngạo tự tin hàng ngày. 

Chu Di Hân bị ôm chặt vào lòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tiêu hết lửa giận, từ từ bình tĩnh lại, chỉ la trong mắt vẫn còn tức giận, nàng nghiêng đầu sang một bên: "Nói xin lỗi với em làm gì, dù sao em cũng không..." 

"Ưm..." 

Bách Hân Dư không chờ nàng nói hết câu đã niêm phong đôi môi kia lại, cô không muốn nghe lời nói có thể khiến mình tổn thương. 

Chu Di Hân đấm vào ngực cô, cảm giác mềm mềm, nàng không nỡ dùng sức nên cú đánh chỉ như mèo cào. 

Một tay Bách Hân Dư nắm chặt cổ tay nàng, tay khác thì ôm lấy bờ vai nàng, khi hôn hai mắt nhắm tịt, lông mi run rẩy, Chu Di Hân khẽ rời ra, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô: "Chị đang sợ điều gì sao?" 

Bách Hân Dư nhìn nàng, sắc mặt nhợt nhạt, cụp mắt: "Chị sợ mình sẽ quyết định sai." 

Chu Di Hân không hiểu ý cô, chỉ luôn bình tĩnh nhìn cô, Bách Hân Dư nắm chặt tay nàng, mười ngón đan nhau, bắt đầu nói sơ qua về chuyện của Diệp Thư Kỳ với Bách gia. 

Nói xong chuyện cũ, buồng sau xe im lặng một cách kì lạ. 

Cả hai người đều không mở miệng nói nữa. 

Xe đột nhiên dừng lại, tiếp theo, Lục Hàn bước xuống gõ cửa xe: "Bách tổng, đã về đến khu nhà." 

Bách Hân Dư và Chu Di Hân đối diện nhìn nhau, rồi cùng nhau xuống xe. 

Trong biệt thự. 

Diệp Thư Kỳ và Bách Hoài mỗi người ngồi một góc sofa, Tiểu Phì nằm nhoài trên bàn trà, bác Lý đứng ở một bên, trên trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng ông lại nhìn về phía cửa nhà, thấy bóng dáng Bách Hân Dư và Chu Di Hân thì cả người đều hướng về phía trước. 

Chu Di Hân nhìn thấy khuôn mặt già nua của bác Lý sắp khóc đến nơi thì không khỏi lo lắng. 

Quả nhiên, còn chưa đi đến sofa, Bách Hoài đã đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Chị hai, chuyện gì thế này?" 

"Sao cô ta lại ở nhà của chúng ta?" 

Đây là lần đầu tiên Chu Di Hân nhìn thấy Bách Hoài, một cô bé khoảng mười tám mười chín tuổi, ăn mặc thời thượng, trang điểm xinh đẹp, gương mặt giận dữ cũng giống Bách Hân Dư vài phần, em chạy đến trước mặt Bách Hân Dư trách móc: "Chị hai, sao chị không nói gì?" 

"Sao cô ta lại ở đây?"

"Chị đưa cô ta về đây lúc nào vậy?" 

"Không phải chị đã nói cả đời này cũng không để cô ta đặt chân vào nhà họ Bách ư?" 

Em gào lên ầm ĩ, giống như sự tồn tại của Diệp Thư Kỳ khiến em không thể thở nổi, Bách Hân Dư giữ vai Bách Hoài, quay đầu nói: "Bác Lý, đưa cô ba về nhà cũ." 

"Em không đi đâu hết." 

Bách Hoài tránh khỏi tay Bách Hân Dư, lùi lại hai bước, đôi mắt xinh đẹp giờ ngập tràn lửa giận. 

Sắc mặt Bách Hân Dư lạnh đi: "Bách Hoài, về bên kia trước, chị sẽ nói chuyện với em sau." 

Bách Hoài chỉ tay vào Diệp Thư Kỳ: "Cô ta mới là người phải đi! Dựa vào đâu mà em phải đi. Chị hai, chị bị sao vậy? Chính cô ta khiến nhà chúng ta tan nát, sao chị còn thiên vị cô ta?" 

Chu Di Hân lúc nghe chuyện trên xe đã biết người họ Bách rất ghét Diệp Thư Kỳ. 

Nhưng không nghĩ là tình hình nghiêm trọng như vậy. 

Đến độ một giây cũng không thể chịu đựng được. 

Sắc mặt Bách Hân Dư vẫn lạnh nhạt, sắc bén dấu trong đôi mắt, ánh mắt nhìn Bách Hoài đầy hàn khí, cô mím môi nói: "Nếu em còn làm loạn, chị sẽ đưa em về nước A ngay lập tức." 

Tuy rằng cô chỉ hờ hững nói thế, nhưng khí thế lạnh lẽo quanh thân khiến người khác tin rằng cô nói gì thì sẽ thực sự làm thế. 

Bách Hoài run rẩy toàn thân. 

Không biết là do tức giận hay do bị Bách Hân Dư dọa sợ, khuôn mặt em cau có vặn vẹo, nhìn chằm chằm Diệp Thư Kỳ.

Diệp Thư Kỳ bình tĩnh đứng lên, hướng về Chu Di Hân nói: "Di Hân, nếu không còn gì nữa, chị lên chuẩn bị đồ rồi sẽ về Trường Ninh, khi nào rảnh nhớ về thăm chị và mọi người." 

Chu Di Hân vội hô: "Thư Kỳ." 

Ánh mắt Bách Hoài liền chuyển sang nhìn Chu Di Hân: "Đây là ai?" 

Giọng Bách Hân Dư hiển nhiên không vui, ánh mắt như dao, khẽ mở môi mỏng: "Đây là chị dâu của em." 

"Chị...chị dâu?" 

Ánh mắt Bách Hoài hết nhìn Chu Di Hân lại nhìn Diệp Thư Kỳ, em nói như thể đã hiểu rõ: "Em biết rồi." 

"Diệp Thư Kỳ, cô thật hèn hạ, còn dám dùng cách này để tiếp cận chị hai tôi cơ đấy." 

Bách Hân Dư không biết trong đầu Bách Hoài đang nghĩ cái gì, nhưng tia kiên nhẫn cuối cùng của cô đã biến mất, cô kéo tay Bách Hoài nói: "Đi theo chị." 

"Em không đi." 

Bổng nhiên Bách Hoài nóng nảy, dùng sức vung tay thoát khỏi Bách Hân Dư, em đứng trước mặt mấy người họ, Diệp Thư Kỳ, rồi cái người được gọi là chị dâu, rồi còn chị hai nữa. 

Điên hết rồi. 

Bọn họ đều điên hết rồi. 

Lửa giận của Bách Hoài bốc phừng phừng, đến độ mắt em cũng đỏ lên, khuôn mặt nghiêm nghị y như Bách Hân Dư, nghiến chặt răng, cơ thể hoàn toàn căng thẳng. 

Diệp Thư Kỳ chẳng thèm để ý Bách Hoài đang cáu kỉnh, ngoảnh mặt làm ngơ, nói lời chào với Chu Di Hân xong thì định lên tầng thu dọn đồ đạc, Bách Hoài tức tối hét lên: "Cô đứng lại!" 

Tiếng hét chói tai. 

Chu Di Hân không chịu được mà nhíu mày. 

Tâm trạng của Bách Hoài đang rất tệ, em với Diệp Thư Kỳ như có huyết hải thâm cừu (mối hận nợ máu sâu đậm), em thấy Diệp Thư Kỳ vẫn tiếp tục đi lên, em nhìn xung quanh, đột nhiên cầm lấy bình hoa trên bàn ném đi. 

Động tác của em quá nhanh, còn dùng lực mạnh, nhất thời Bách Hân Dư không kịp phản ứng. 

Bình hoa bay thành một đường cong, Chu Di Hân gần đó liền chạy lên một bước đẩy Diệp Thư Kỳ ra, sau đó nàng liền thấy đau vùng gáy, còn nghe thấy cả Diệp Thư Kỳ lẫn Bách Hân Dư hét lên.

  "DI HÂN!" 

"DI HÂN!" 

Cơ thể nàng được ôm lấy, gương mặt Bách Hân Dư phóng đại trước mắt nàng, sắc mặt cô tái mét, hai mắt chăm chú nhìn nàng, bờ môi run rẩy, đôi tay đang ôm lấy nàng cũng run run. 

Chu Di Hân muốn nói gì đó, nhưng trước mắt tối sầm, không còn ý thức ngã vào trong lòng Bách Hân Dư. 

Chuyện này khiến cho căn nhà yên ắng lại. 

Trên đất đầy mảnh vỡ bình hoa, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, lạnh lẽo. 

Bách Hân Dư cúi đầu sờ gáy Chu Di Hân, cảm giác ấm ấm, còn có mùi máu tanh thoang thoảng, mặt cô xám như tro, không có dũng khí để nhìn. 

Diệp Thư Kỳ lấy lại tinh thần trước, bước vài bước đến cạnh Bách Hân Dư, muốn xem vết thương của Chu Di Hân. Bách Hân Dư khẽ đẩy cô, bế Chu Di Hân lên, xoay người muốn đi ra ngoài. 

Bách Hoài thấy vậy mới như vừa tỉnh mộng, yếu ớt gọi: "Chị hai" 

Bách Hân Dư không để ý đến em, Bách Hoài bước lên túm lấy cánh tay Bách Hân Dư: "Chị hai, em xin lỗi, em..." 

"Bác Lý." 

Bách Hân Dư hờ hững mở miệng, giọng lạnh lùng: "Đưa cô ba về nhà cũ." 

Bác Lý đứng cạnh Bách Hoài vội đáp lời, thấy em còn muốn đi theo cô, bác liền ngăn: "Cô ba, về đi thôi." 

Bách Hoài chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Hân Dư bế Chu Di Hân, còn có Diệp Thư Kỳ đi theo rời khỏi nhà. 

Em cúi đầu. 

Căn biệt thự trống rỗng, chỉ có mùi máu tanh thoang thoảng len vào chóp mũi em. 

Khiến em nhận ra vừa rồi trong lúc tức giận chính mình đã làm cái gì. 

Lúc này, tay Bách Hoài vẫn đang run rẩy. 

Bác Lý đứng cạnh một lúc khuyên nhủ: "Đi thôi nào, cô ba." 

Bách Hoài nhìn mảnh vỡ dưới đất, tâm tình phức tạp. 

Em cúi đầu đi theo bác Lý rời khỏi biệt thự. 

Ánh mặt trời chiếu vào em, nhưng em không cảm nhận được sự ấm nóng nào cả, chỉ thấy đáy lòng bốc lên đừng đợt lạnh lẽo. 

Bác Lý đưa Bách Hoài lên xe, thấy em im lặng như vậy cũng muốn an ủi nhưng không biết nói gì, Bách Hoài im lặng, khuôn mặt ngày trước luôn tươi cười bây giờ phủ kín mây đen, tinh thần sa sút. 

Không lâu sau, điện thoại trong túi em kêu lên, Bách Hoài mở ra thấy tên người gọi liền đỏ mắt. 

"Mẹ." 

Tạ Đan nghe giọng Bách Hoài không ổn lắm, vội hỏi: "Sao vậy con?"

"Chị con đâu?" 

"Con gặp chị chưa?" 

Bách Hoài thút thít khóc: "Gặp rồi ạ." 

"Nhưng mà mẹ ơi, con... con gây ra chuyện nghiêm trọng rồi." 

Tạ Đan: ... 

Bách Hân Dư gọi cho Tả Tịnh Viện, để cậu sắp xếp người ở bệnh viện, thế nên khi bọn họ vừa đến bệnh viện thì gặp viện phó đích thân đón vào, đồng thời sắp xếp bác sĩ kiểm tra vết thương của Chu Di Hân. 

Cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, bị rách một chút, khâu vài mũi là được. 

Bách Hân Dư không yên tâm liền bảo bác sĩ kiểm tra tổng thể thêm một lần, bác sĩ định nói gì đó, nhưng liếc thấy viện phó đứng đó, rồi cả vẻ mặt nghiêm túc của Bách Hân Dư, bác sĩ đành yên lặng cúi đầu: "Được rồi." 

Diệp Thư Kỳ thấy Chu Di Hân không sao thì nhẹ nhõm thở một hơi dài. Vừa rồi cô quá sốt sắng, trong lòng luôn thấy đau đớn, hiện tại không còn đáng ngại thì tự vỗ vỗ ngực mấy cái. 

Trên đầu Chu Di Hân quấn băng, vẫn đang hôn mê. Bách Hân Dư và Diệp Thư Kỳ không muốn ảnh hưởng đến nàng, sau khi có kết quả kiểm tra tổng thể mới ra khỏi phòng bệnh. 

Diệp Thư Kỳ lạnh nhạt: "Chờ Di Hân tỉnh tại, tôi sẽ về Trường Ninh, em gái chị..." 

Bách Hân Dư mặt mày căng thẳng nghe Diệp Thư Kỳ nói xong tiếp lời: "Con bé không hiểu chuyện." 

"Tôi sẽ dạy dỗ nó phải hiểu chuyện." 

Đuôi mày Bách Hân Dư không hề che dấu sắc bén, ánh mắt như ngọc trai đen, khi nói chuyện cũng vẫn luôn nhìn qua cửa kính, xuyên vào bên trong quan sát người đang nằm trên giường. 

Một lúc sau cô mới cụp mắt xuống. 

Diệp Thư Kỳ gật đầu: "Cô bé còn nhỏ, không hiểu chuyện là bình thường, chị không cần quá tự trách." 

"Tôi về trước lấy ít quần áo cho Di Hân." 

Dù sao cũng là bị thương ở đầu, kiểu gì cũng phải nằm viện theo dõi vài ngày. 

Bách Hân Dư không ngăn cản Diệp Thư Kỳ, chỉ là sau khi cô xoay người thì hỏi: "Cô muốn quay lại nhìn một lần không?" 

Nhìn? 

Nhìn cái gì? 

Chỉ là một người sắp chết mà thôi.

Nếu như không biết chuyện đó, về tình về lý thì Diệp Thư Kỳ cũng muốn đi, dù sao vẫn là người từng chăm sóc hai mẹ con cô một thời gian, hơn nữa cô cũng kính trọng ông. 

Nhưng hiện tại thì... 

Cô lắc đầu, tiếng nói vọng trên hành lang, vang đến bên tai Bách Hân Dư. 

Cô nói. 

"Không cần." 
---------- 

*Tác giả có điều muốn nói. 

Diệp Thư Kỳ: "Di Hân, em không sợ Bách Hân Dư vì muốn trả thù chị mới ở cùng em à?" 

Chu Di Hân: "Không sợ." 

Diệp Thư Kỳ: "Tại sao?" 

Chu Di Hân: "Bởi vì em không thể tưởng tượng phong phú đến vậy." 

Diệp Thư Kỳ: ... 
--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro