4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba giờ sáng ngày 30 tháng 12, máy bay từ bên Texas hạ cánh, Bách Hân Dư mệt mỏi bước xuống. cô có thể nghe được tiếng rắc rắc khi đang ngẩng đầu.

Bách Hân Dư trở về, nhưng lại không về thẳng nhà mà đã đến công ty luôn rồi. mở cửa bước vào, thứ đầu tiên cô nhìn thấy, chính là đống sổ sách gọn gàng đã bị vứt hết xuống sàn nhà.

cũng may tất cả đều không phải văn kiện quan trọng. không thì cô gái đang ngồi bắt chéo chân ở trên chiếc sofa kia đã bị cô thẳng tay tống cổ ra bên ngoài thật rồi. còn nàng ta, tiếng gầm gừ trong cuống họng vẫn chẳng thể nào dừng lại.

"còn về được à? tưởng chị ở đấy với ả nào xinh lắm."

"em vẫn còn chờ chị sao?"

"muộn ba tiếng sinh nhật em rồi đó Bách Hân Dư!"

"thôi nào..."

Cô kéo dài giọng, bước gần tới chỗ Chu Di Hân đang ngồi. ở trong bóng đêm, nàng có thể ngửi thấy được mùi hương quen thuộc đang áp sát mình trên ghế.

"...chị làm gì có ai ngoài em?"

"người ở trên tờ báo đó là ai?"

"đối tác thôi mà."

cô hơi cúi người xuống, vòng tay qua eo nàng và kéo sát lại về phía mình. Bách Hân Dư ít khi chủ động thân mật lắm, nhưng một khi cô làm vậy thì chắc chắn là cô đang hạ mình rồi.

"em buồn ngủ không? bây giờ công ty cũng có mỗi bảo vệ. nếu không buồn ngủ...chị sẽ đưa em xuống theo cách em thích nhất."

"đúng, đúng là em không buồn ngủ."

nghe vậy, Bách Hân Dư ngoan ngoãn buông vòng eo mảnh khảnh ấy ra. cô quay lưng, khuỵ gối xuống và chờ đợi. Chu Di Hân thấy vậy, thích thú mà trèo lên lưng cô, hai tay vòng qua cổ cô rồi giữ chặt.

Bách Hân Dư ho khan, nàng hiểu ý, vòng tay cũng nới lỏng ra một chút. chẳng ai biết đâu,Bách Hân Dư cũng có thể cõng nàng được đấy. điều này đã có từ lâu, chỉ là cô không hay làm vậy thôi.

Chu Di Hân  dụi mặt vào bên vai phải của cô, thoải mái tìm cho mình một chỗ dựa rồi bắt đầu nũng nịu.

"Em sẽ không tha cho chị nếu năm sau còn dám làm vậy nữa."

Bách Hân Dư đứng lên, trên lưng lại có thêm một cô gái nhỏ đang quấn chặt lấy mình. Cô không thích việc này lắm, nhưng nếu điều này làm cho Chu Di Hân vui thì cô cũng sẽ không phiền cõng nàng trên lưng đâu.

tấm lưng của Bách Hân Dư không được tính là quá rộng. nhưng chẳng hiểu sao, nó lại vừa khít với cơ thể nhỏ bé của Chu Di Hân nữa. ở đây, nàng tìm được hơi ấm cho riêng nàng. nàng cũng cảm thấy thoải mái khi tấm lưng này đã và vẫn luôn thuộc về nàng.

có lẽ nàng ta chẳng thèm cào cấu cô đâu. nàng khó chiều, dễ giận, và cũng dễ nguôi ngoai cơn giận vô lí của mình. chỉ cần Bách Hân Dư chiều theo sở thích của nàng, chắc chắn nàng sẽ quên bẵng đi tất cả những cơn tức giận mà cô đã gây ra.

"năm sau chắc chắn chị sẽ đi dự tiệc cùng em."

"sinh nhật thì sao?"

nàng giật nảy, ghì chặt hai cánh tay rồi tra hỏi. vừa bước vào thang máy, tiếng nàng lại réo lên bên tai cô. và rồi, nàng nhớ về ánh mắt si tình của cô gái đã ăn tối cùng Bách Hân Dư trên báo. nàng nhớ lại cách cô đã chống cằm nhìn cô ta. sau đó lại không ngưng được mà mở miệng trách móc.

"đáng lẽ chị không nên như vậy."

"hửm?"

"đừng để bản thân lên báo chứ..."

"lúc nào chị chẳng chình ình trên đấy với em còn gì?"

đúng, Bách Hân Dư trả lời rất đúng. vấn đề quan trọng nhất mà mọi người nên nhớ rõ, đó chính là chỉ có Chu Di Hân mới được ở cạnh Bách Hân Dư trên trang nhất của những tờ báo lớn nhỏ. chỉ có duy nhất nàng mới được mang danh "người tình bí mật" của Bách Hân Dư.

Chu Di Hân chỉ hài lòng khi mà cánh nhà báo gọi họ là một cặp. Chu Di Hân chỉ hài lòng khi tiêu đề của tờ báo luôn là "phó chủ tịch Bách và tiểu thư Chu Di Hân". nàng chỉ hài lòng khi ánh nhìn ấy của cô chỉ dành cho mỗi mình nàng.

"nhưng đấy đâu phải em?!"

"Em ghen à?"

"này? chúng ta là bạn thân, em chỉ khó chịu vì trông chị khá thân thiết với cô ta thôi."

đúng rồi, ranh giới ngăn cản Bách Hân Dư thổ lộ với Chu Di Hân, đó chính là do hai chữ bạn thân. hai người là bạn thân, cô hiểu rõ, nàng cũng hiểu rõ, nhưng hành động của cả hai thì không.

"Chị có quyền được quen người khác, Di Hân ạ."

"Chị có cần nhấn mạnh vấn đề này không? Em đã nói rất rõ ràng, tình đầu của chị phải có sự đồng ý từ em!"

vậy thì tại sao nàng ta không đồng ý làm tình đầu của cô luôn đi?

"nói chung là em không thích như vậy đấy."

tiếng cầu thang máy kêu lên, làm cắt đứt mạch suy nghĩ mông lung của cô về câu nói vừa rồi. thôi, kệ vậy, nàng ta muốn như thế nào chẳng được? dù sao, cô vẫn sẽ thương nàng.

tiếng giày lộp cộp, tiếng thở đều đều, và lâu lâu là tiếng nũng nịu của Chu Di Hân trên lưng cô. tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong khoảng từ ba đến bốn giờ sáng.

Cô mở cửa xe, nhẹ nhàng cúi người để nàng ngồi vào trong. đương nhiên, khuôn mặt của Chu Di Hân sau khi được hưởng lấy sự dịu dàng của cô thì hất lên cả thước. nhìn mà tức!

như một thói quen, Bách Hân Dư vòng sang và cài lại dây an toàn cho nàng. nhìn xem, Chu Di Hân còn hài lòng mà gật đầu kia kìa. Cô lướt qua một lượt bộ đồ trên người Chỉ Di Hân đang mặc, lại là một cái áo sơ mi khác. chẳng có gì đặc biệt, nhưng cô thích việc nàng mặc chúng, mặc đồ của cô.

"đừng tuỳ tiện mặc đồ của chị như vậy."

"nhìn em đẹp lắm chứ gì? rồi đến một ngày nào đó chị sẽ phải thốt lên rằng Chu Di Hân là biểu tượng của sự xinh đẹp, đáng yêu, và quyến rũ thôi."

"ngưng việc mộng mơ về những điều không có thật đi, cô nàng vừa bước qua tuổi 26 được gần bốn tiếng ạ."

thật ra cô ước nàng đừng mong muốn những điều như vậy nữa. bởi vốn dĩ, đêm nào cô chẳng nghĩ về nàng ta và tất cả những dáng vẻ ấy chứ?

"cửa sổ."

nàng lờ đi câu nói, tay chống dưới cằm khi nghe tiếng xe nổ máy. cửa kính hé mở một nửa, để cho những làn gió hiu hắt phả vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, làm tán loạn những lọn tóc xoã ra khiến cho nàng càng trở nên mê người.

thật vô lí, khi giữa cái tiết trời đông lạnh lẽo này, lại có một cô gái muốn chường mặt ra để hóng gió đấy. đó là những gì cô nghĩ, khi lần đầu cô lái xe chở nàng đi chơi.

còn bây giờ, dù cho nàng ta chẳng mở lời, thì tiếng cửa kính xe ô tô kéo xuống vẫn sẽ vang lên. bởi vì cô đã thuộc nằm lòng những thói quen ngang ngược của nàng như cách đám nhóc cấp một học thuộc bảng cửu chương rồi.

đôi lúc Chu Di Hân sẽ thật năng động, như một ánh dương toả sáng và chiếu rọi lên cuộc đời của những kẻ tăm tối, ví dụ đầu tiên có lẽ là cô thì phải. nhưng cũng sẽ có đôi lúc tia nắng ấy tắt hẳn, chỉ để lại một bóng lưng cô độc dưới ánh trăng.

những đêm tối muộn, có đôi khi Chu Di Hân sẽ đến tìm cô và lại đứng tựa người vào ban công, ngẩng đầu thưởng thức ánh trăng sáng dịu nhẹ giống bây giờ chẳng hạn.

"hôm nay trăng sáng nhỉ?"

"ừ, trăng sáng thật."

Bách Hân Dư thích lắm, cái cảm giác được nghe giọng nói ngòn ngọt của nàng ta. Cô cũng yêu lắm, những lần nàng ta vu vơ hỏi nhỏ. Cô lại càng vui hơn, khi nàng chỉ thơ thẩn và ngây ngốc với mỗi mình cô.

chiếc xe chạy thẳng trên đường cao tốc, chạy ra khỏi một thủ đô xô bồ tấp nập, và chạy về phía trước như chẳng có điểm dừng. dù vậy, chỉ có riêng Chu Di Hân mới biết, Bách Hân Dư đang dẫn nàng đi đâu.

"chúng ta hẹn hò mà không có rượu sao?"

"im nào, chị phải lái xe."

nàng ta đương nhiên đâu có ngoan như vậy? đội lên mình một lớp mặt nạ của con cáo, nàng lại bắt đầu tìm cách trêu đùa với sự nhẫn nại của Bách Hân Dư.

"thôi nào, uống rồi ngủ lại trên xe cũng được. Em đâu có làm gì cục cưng của chị đâu nhỉ?"

"Chu tỷ, bỏ tay ra khỏi người chị."

"ái chà, phó chủ tịch tức giận thật rồi sao?"

"Chị không giận, ngồi im đi."

mỗi lần gọi một tiếng "Chu tỷ", Chu Di Hân cảm thấy nhũn cả người. Bách Hân Dư giận đấy, nhưng nàng không sợ đâu. dù cho nàng chẳng muốn ai gọi mình như vậy, nhất là với người thân. nhưng Bách Hân Dư thì khác, cách tên nàng hiện lên trên hot search khi đứng chung với Bách Hân Dư cũng khác luôn.

phải rồi, cô nào dám lớn tiếng với nàng đâu mà sợ?

Chu Di Hân cứ như vậy mà tháo dây an toàn, khiến cho cô phải lia mắt sang nhìn nàng ta. nhận được sự chú ý của cô, nàng không ngại nháy mắt, trông rất giống như đang tán tỉnh đối phương. nhưng trước mặt nàng là ai chứ? là Bách Hân Dư đấy!

vậy là, nàng thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro